<21>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung Bổn Du Thái nhìn đứa nhỏ đang ngồi khóc trên giường, có chút sầu não vò vò tóc.

Thật ra cậu cũng đại khái đoán được nguyên nhân.

Vừa nhìn thấy đã biết bạo lực học đường rồi... hoặc cũng là vấn đề tương tự như thế. Đứa nhỏ có tính cách thuần túy thế này rất dễ bị bắt nạt.

Nghĩ vậy Du Thái càng thêm buồn bực, trong lòng như có lửa đốt.

Lý Đông Hách đã khóc đến hai mắt sưng lên, khịt khịt mũi, nhưng vẫn không nói lời nào. Thỉnh thoảng không cẩn thận đụng tới vết thương trên cánh tay cũng chỉ cau mày nhịn xuống.

Kim Đạo Anh và Trịnh Tại Huyền thật ra cũng không sốt ruột, đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn.

Du Thái nghiêng đầu liếc sang Lý Thái Dung.

Lý Thái Dung cũng vừa lúc nhìn về phía cậu.

"Theo anh ra ngoài." Giống như sợ sẽ phá vỡ sự yên lặng này, Lý Thái Dung không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình nói với cậu.

Đầu óc Du Thái hơi lờ mờ, theo Thái Dung ra khỏi phòng.

"Má ơi suýt nghẹn chết rồi, sao mấy người không ai nói chuyện hết vậy!" Đi xa căn phòng một chút, Trung Bổn Du Thái rốt cuộc có thể lớn tiếng nói chuyện.

Lý Thái Dung mở cửa tủ lạnh tìm kiếm, cười cười nhưng không trả lời.

"Anh... muốn nấu cơm?" Du Thái nhìn Thái Dung lấy từ trong tủ lạnh ra các loại nguyên liệu nấu ăn, có chút tò mò hỏi han.

"Ừm."

"Tự dưng lại... Anh đói bụng hả?"

"Anh không đói, em đói sao?"

"Em... có chút chút... he he." Không tự giác nghiêng đầu.

Lý Thái Dung nở nụ cười, ôm lấy nguyên liệu nấu ăn đi đến phòng bếp, "Anh biết mà."

"Cái gì chứ..." Có chút ngượng ngùng nhưng vẫn rất vui vẻ, Du Thái ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Thái Dung, khóe miệng không ngừng cong lên.

Chốc lát sau, một đĩa thịt nướng hiện ra trước mặt cậu.

"Thừa dịp còn nóng mau ăn đi." Xoa xoa gáy tiểu hoàn tử.

Trung Bổn Du Thái thấy Lý Thái Dung định quay trở lại phòng bếp, vội vàng tùm lấy hắn, "Anh còn muốn làm nữa sao?"

"Đứa nhỏ kia khóc lâu như vậy chắc chắn là đói bụng rồi." Lý Thái Dung vừa nói xong liền kề sát vao mặt Du Thái, đưa tay nâng cằm cậu, khóe miệng treo lên một nụ cười, "Mặc dù anh cũng chỉ muốn nấu cơm cho Tiểu Du thôi..."

Tiểu... Du...

Trung Bổn Du Thái chớp chớp mắt, tỏ vẻ không thể tiếp thu tên gọi mới này.

"Này Lý Thái Dung..."

Một cái hôn dừng ở trên môi, tiếp đến rơi lên mắt, lên trán.

Du Thái hoàn toàn không phản đối.

Chỉ còn lại trái tim đập cuồng loạn và hô hấp không nổi nữa.

"Được rồi, ngoan." Sờ sờ mặt tiểu hoàn tử xong, Lý Thái Dung xoay người đi vào bếp.

. . . Mẹ nó.

Anh ghẹo tôi cũng phải ghẹo cho triệt để một chút chứ! Ghẹo giữa chừng rồi bỏ chạy là muốn gì?

Bưng đĩa cá nướng, Trung Bổn Du Thái đẩy mở cửa phòng.

Quả nhiên, Lý Đông Hách nghe thấy mùi cá nướng liền ngẩng đầu lên.

Du Thái ở trong lòng thầm like cho Thái Dung một cái.

Vẫn là mèo hiểu mèo mà.

Bưng cá nướng đến trước mặt Đông Hách, Trung Bổn Du Thái nhếch miệng cười: "Cá tự tay anh làm nha! Có muốn ăn không?"

. . .

Lý Thái Dung sờ sờ mũi, không nói lời nào.

Đứa nhỏ trước mắt nhìn chằm chằm vào đĩa cá, từ tốn rồi lại kiên định gật đầu.

"Vừa mới làm xong thôi." Cẩn thận đặt cái đĩa vào tay đứa nhỏ, Trung Bổn Du Thái vui mừng xoa xoa tóc Đông Hách, "Nhanh ăn đi."

Dường như thật sự rất đói bụng, Lý Đông Hách trực tiếp dùng hai tay bốc cá, gặm như gặm bánh mì.

". . ." Trợn mắt há mồm nhìn Đông Hách nhanh chóng giải quyết xong một con cá, hơn nữa hai mắt lấp lánh ánh sáng nhìn mình, Trung Bổn Du Thái chân thành lời ít ý nhiều bày ra biểu cảm kinh ngạc và bội phục.

"Anh ơi, em... muốn ăn nữa." Liếm mỡ xung quanh miệng, Lý Đông Hách rốt cuộc cũng mở miệng nói.

Giọng nói trẻ con mang theo ý nũng nịu.

"À..." Đối mặt với thỉnh cầu nho nhỏ không đành lòng cự tuyệt này, Trung Bổn Du Thái có chút xấu hổ lại bất lực quay đầu nhìn về phía Lý Thái Dung.

Nhướng nhướng mày nhìn tiểu hoàn tử, Lý Thái Dung đi đến bên giường Đông Hách, khoác tay lên vai Du Thái: "Nếu còn muốn ăn nữa... vậy theo bọn anh về nhà được không? Anh này và anh sống cùng nhau, ảnh sẽ nấu cho em."

. . . Úi đệt, trả thù?

Du Thái giữ vững nụ cười, trong lòng đã cho Thái Dung mấy trăm cái dislike.

"Em... có thể sao?" Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi và cẩn thận, trong đôi mắt đơn thuần của Đông Hách là sợ hãi và mong mỏi hòa lẫn vào nhau.

"Đương nhiên có thể," Lý Thái Dung dừng một chút, trong mắt có một chút sắc bén, vẫn tận lực duy trì ngữ điệu ôn hòa, "Huống hồ chắc em cũng biết, một khi mèo đã nhắm vào con mồi thì sẽ không dễ dàng buông tha. Đối với em mà nói, chỗ của anh chính là nơi an toàn nhất."

Kim Đạo Anh đột nhiên hiểu được chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Lý Thái Dung.

Lý Đông Hách theo bản năng rụt cổ, đồng tử run rẩy kịch liệt.

Vươn tay đến trước mặt đứa nhỏ, Lý Thái Dung giống như không có gì mà cười cười: "Cho nên, bọn anh sẽ bảo vệ em, hơn nữa anh Du Thái sẽ làm thật nhiều cá nướng cho em."

"Thái Dung, anh..." Trịnh Tại Huyền có chút không hiểu.

"Hừm." Kim Đạo Anh ngắt lời Trịnh Tại Huyền, ý bảo hắn không cần lên tiếng.

Trong phòng lại trở về một không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở nối tiếp nhau.

Mây đen gần như che khuất bầu trời sao, khí lạnh nhè nhẹ từ bên ngoài rót vào qua khe cửa sổ.

Đây là một lựa chọn không ai biết đúng hay sai.

"Được," rốt cuộc, LýĐông Hách ánh mắt kiên định, nhẹ nhàng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net