Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thứ nhất, nhanh chóng lừa Đa Ninh lên giường."

"Thứ hai, nếu thuận lợi thực hiện được điều thứ nhất thì tiếp tục nghĩ biện pháp H lần hai."

"Thứ ba, sau đó tiếp tục tìm cơ hội H lần ba..."

Thực hiện được 3 điều này lại có bạn tốt là anh đây hàng đêm niệm kinh siêu độ... Không phải, là cầu phúc... thì đừng nói là tình yêu, ngay cả kết tinh tình yêu cũng có luôn.

Như vậy không phải đã giải quyết được rồi hay sao?

Chỉ là Cố Gia Thụy còn chưa nói xong thì đã bị chặn họng, giọng Chu Diệu lạnh đi trông thấy: "Nhất Thành đại sư, anh không sợ Phật tìm anh nói chuyện à?" Chu Diệu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Khuyên anh nên sớm hoàn tục đi, đừng có ở Thiên Đà Sơn gây họa nữa. Thật đấy."

"..."

Chu Diệu tắt máy, mở tủ lạnh lấy chai nước. Anh ngửa đầu uống một lúc hơn nửa bình. Thật ra, góc độ phân tích của Cố Gia Thụy không sai, vừa trực tiếp giải quyết vấn đề đồng thời giải quyết được nhu cầu cá nhân của anh.

Quả nhiên đại sư chính là đại sư, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Niệm kinh nhiều như thế cũng không đổi được.

Anh vắt chéo chân nửa ngồi nửa nằm đầu giường, Chu Diệu cầm di động, soạn tin nhắn. Đồng hồ trên tường đã chỉ hơn 12 giờ đêm. Nếu không có chuyện gì, Đa Ninh sẽ ngủ rất sớm, từ nhỏ đến lớn luôn quy củ ngủ sớm dậy sớm.

Trong năm năm này, giấc ngủ của anh đều không được tốt lắm, giấc ngủ ngắn cộng thêm chất lượng giấc ngủ kém nhưng may mà sức khỏe anh tốt nên còn có thể chịu nổi. Tuy nhiên, từ khi Đa Ninh trở về, anh ngủ ngon hơn nhiều. Ngủ ngon tự nhiên tinh lực cũng tốt hơn. Tinh lực tốt khiến dục niệm của anh mãnh liệt hơn. Nhất là trong khoảng thời gian này, đều không thể kiềm chế được. Thế mà vẫn giống hồi trước, phải tự mình giải quyết.

Ngẫm lại, tuy rằng năm ấy không cùng Cố Gia Thụy xuất gia làm hòa thượng nhưng ở phương diện này cũng không khác lắm. Bất đồng ở chỗ Cố Gia Thụy chán chuyện tình ái còn anh chỉ mới nếm qua một lần liền thôi.

Nhắm mắt lại, Chu Diệu dựa vào đầu giường hồi tưởng lại đêm đó —— tư vị đó, nhất định cả đời sẽ không chán.

Điện thoại báo tin nhắn được gửi thành công, đợi ngày mai Đa Ninh hồi âm vậy.

——

Đa Ninh dậy thật sớm, cô mở máy liền thấy tin nhắn Chu Diệu gửi đến "Thứ Bảy này đi tắm suối nước nóng đi."

Thời gian gửi là 12 giờ 30 phút.

Chu Diệu ngủ muộn vậy sao? Hay là mơ màng nhắn tin cho cô? Cho dù là thế nào, cô vẫn nhắn lại "Không được rồi, thứ Bảy này em có hẹn dùng cơm với Miêu Miêu."

Không phải Đa Ninh cố tình từ chối Chu Diệu nhưng thật sự thứ Bảy này cô cùng bọn Miêu Miêu, Ô Giang hẹn nhau dùng bữa. Ban đầu là hẹn nhau vào Chủ Nhật nhưng Nhan Nghệ phải về nhà chị cô ấy chúc mừng sinh nhật cháu trai cho nên mới đổi thành thứ Bảy.

Chu Diệu ngủ muộn nhưng dậy rất sớm, Cô vừa nhắn tin không bao lâu thì Chu Diệu trực tiếp gọi đến.

"Miêu Miêu quan trọng hơn anh à?" Chu Diệu chất vấn cô.

"Miêu Miêu hẹn trước với bọn em rồi." Đa Ninh giải thích. Đem chuyện Miêu Miêu và Ô Giang mời cô và Nhan Nghệ nói cho anh biết. "Hiếm khi Ô Giang và Miêu Miêu mời, bọn em nhất định phải đi."
Đa Ninh giải thích với Chu Diệu. Cô không biết nhiều về Ô Giang nhưng cũng biết Ô Giang là người kiêu ngạo, lòng tự trọng cao; Miêu Miêu cũng là người xem trọng mặt mũi. Bọn họ cũng đặt chỗ rồi, cô không thể cho người ta leo cây được.

"Vậy anh cũng đi." Chu Diệu đưa ra đề nghị.

Đa Ninh: "..."

Một lúc sau, Đa Ninh từ chối anh với lý do "Bọn họ đâu có mời anh." Cô nghĩ Ô Giang không muốn gặp anh.

"Không sao." Chu Diệu thay cô nghĩ lý do rồi "Em dẫn anh đi, cứ nói anh là người nhà."

Đa Ninh cầm chặt di động, thái độ vẫn rất kiên quyết: "... Không."

Chu Diệu không phản bác, dừng một chút, nói với cô "Vậy thì Chủ Nhật chúng ta đi suối nước nóng."

Đa Ninh đáp ứng được, hỏi Chu Diệu: "Sao anh đột nhiên muốn đến đó vậy?"

Chu Diệu đáp: "Hạ nhiệt."

... Tắm suối nước nóng có thể hạ nhiệt sao? Cô cúp máy rồi từ từ nghĩ xem rốt cuộc giữa Chu Diệu và Ô giang xảy ra chuyện gì. Cô cũng không tin lời Chu Diệu lắm. Ô Giang là người cao ngạo, sao có thể giành đồ với anh, huống hồ lúc đó Chu Diệu có cái gì tốt lắm sao?

Bạn bè không hợp, phương pháp tốt nhất là bắt tay, ngồi lại nói chuyện. Hai người đàn ông không hợp nhau vẫn là trường hợp hiếm thấy.

Trước thứ Bảy, Đa Ninh để Nhan Nghệ đem mẫu thú bông đến chỗ nữ đồng học, cô ấy vô cùng hài lòng.

Dùng lời Nhan Nghệ mà nói, rất kinh hỉ.

Thật sự không nghĩ chất lượng công tử thỏ lại tốt như vậy, thiết kế độc đáo không giống với hàng thông thường trên thị trường. Mấu chốt là có cả thỏ đực và thỏ cái, thần thái và bộ dáng đều có phong cách riêng.

Nhan Nghệ nói chuyện phiếm với Đa Ninh, cô nghĩ đến dáng vẻ vui vẻ của bọn nhỏ khi nhận được quà thì cũng vui vẻ theo. Cô muốn nhà xưởng làm nhiều mẫu công tử thỏ hơn một chút, Nhan Nghệ đồng ý.

"Còn có, để riêng cho tôi hai con." Sau khi bàn bạc với bên nhà xưởng, Đa Ninh nói.

Nhan Nghệ cũng gật đầu: "Tôi cũng vậy, tôi muốn tặng cho cháu tôi."

Đa Ninh im lặng một lúc rồi đáp: "Tôi cũng vậy."

Cho dù là thế nào thì chỉ cần cô có thiết kế mới đều cho Thiểm Thiểm một con tuy rằng phòng con bé đã nhiều lắm rồi. Nhưng Thiểm Thiểm rất thích chúng, trước khi ngủ đều phải chúc chúng ngủ ngon. Rất nhiều đứa nhỏ thường ôm thú bông mới ngủ được, tiếp xúc nhiều như thế, chất lượng thú bông nhất định phải tốt nhất.

_______

Thứ Bảy, Đa Ninh và Nhan Nghệ đi taxi đến nhà hàng Miêu Miêu, Ô Giang mời dùng bữa. Đó là một nhà nhà khá nổi tiếng của thành phố A, chuyên về món cay Tứ Xuyên. Danh tiếng tốt, giá cả tự nhiên cũng cao.

"Ăn món cay Tứ Xuyên thì phải nói đến chỗ đối diện trường mình." Nhan Nghệ nói, tay còn cầm thú bông.

Hôm mang, cô mang chuỗi phật châu mà Cố học trưởng đưa đem đến cho Miêu Miêu. Nhan Nghệ thấy đi tay không thì không tốt lắm, thế là cô mang theo con heo nhỏ mà lần trước cô mua.

Thiểm Thiểm cũng rất thích con thú bông này. Nhưng rõ ràng đây là quà chỉ dành cho bọn nhỏ, Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ: "Cậu thấy Miêu Miêu sẽ thích sao?"

Nhan Nghệ ôm heo nhỏ, quay đầu nói: "Tớ tặng thú bông là có ẩn ý đấy. Chúc bọn họ sớm kết hôn, sinh con."

Kết hôn ...

Nhan Nghệ tiếp tục nói: "Miêu Miêu và Ô Giang mãi không chịu kết hôn, chỉ có hai khả năng: một là chia tay, hai là kết hôn."

Đa Ninh không nhạy lắm trong chuyện tình cảm nhưng đầu óc vẫn dùng được. Nhan Nghệ nói vậy, cô cũng tán thành. Miêu Miêu và Ô Giang yêu nhau nhiều năm như vậy nhưng vì sao vẫn chưa kết hôn?

"Mấy năm nay sự nghiệp của Ô Giang rất tốt, dựa vào bản thân mà có thể mua nhà, mua xe tại thành phố A. Tuy rằng vẫn phải vay mượn nhưng như thế đã lợi hại lắm rồi. Dù sao không phải ai có lý tưởng, năng lực đều có thể thành công như Chu Diệu."

"Bảo bối, cậu nghĩ đi. Hai người bọn họ tốt nghiệp xong thì về ở chung, yêu nhau lâu như vậy mà không có kết quả thì rất đáng tiếc. Hơn nữa, Miêu tỷ thích Ô Giang nhiều như thế..." Nhan Nghệ nói rất nhiều "Cho nên... tớ chúc Miêu tỷ nhanh nhanh kết hôn, đối với cô ấy đó không phải là lời chúc tốt nhất sao?"

Đa Ninh gật đầu, thiếu chút nữa bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với sự chân thành của Nhan Nghệ. Kết quả cô và Nhan Nghệ đều tặng nhầm quà.

________

Đa Ninh và Nhan Nghệ đến chỗ hẹn sớm hơn 10 phút. Thế mà vừa tới đã thấy Ô Giang và Miêu Miêu ngồi trong gọi món. Miêu Miêu đứng lên đón hai cô vào, cười mở miệng nói: "Tớ và Ô Giang đang gọi món, chọn những món trước đây chúng ta thích ăn, hai người nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không?"

Đa Ninh đưa quà cho Miêu Miêu. Đối với món quà này, Miêu Miêu không quá nhiệt tình "Thật ra tớ không tin vào tâm linh nữa nhưng vẫn cảm ơn cậu nhé, Đa Ninh".

"Chuỗi hạt này do Cố học trưởng tặng... ký túc xá chúng ta ai cũng có phần mà." Đa Ninh giải thích, thật ra cô tặng chuỗi hạt cho Miêu Miêu vì cô nhớ rõ lúc học đại học Miêu Miêu rất muốn có chuỗi hạt hoa lê.

"Cậu nói ký túc xá chúng ta đều có sao?" Miêu Miêu đọt nhiên nở nụ cười, nhìn cô hỏi "Cậu gặp đại tỷ rồi à?"

Bỗng chốc Đa Ninh không trả lời được.

"Hôm nay chúng ta không nhắc đến chị ấy nữa." Nhan Nghệ giơ heo bông lên đồng thời cười cười qua chỗ Ô Giang "Ô tổng, tặng cho anh và Miêu Miêu con heo nhỏ này, chúc hai người sớm sinh đứa nhỏ mập mạp như thế này."

Ô Giang ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Nhan Nghệ.

Nhan Nghệ nói tiếp "Là của Đa Ninh thiết kế đấy, có phải rất đáng yêu hay không?"

Đa Ninh duỗi tay đẩy Nhan Nghệ muốn cô đừng nhắc đến mình, chẳng lẽ Nhan Nghệ không biết Ô Giang có thành kiến với cô sao.

... Thật ra nếu không phải vì Miêu Miêu, hôm nay cô cũng không muốn dùng bữa với Ô Giang.

Không nghĩ rằng Ô Giang đón lấy món quà, hơn nữa còn cười cười cảm ơn: "Cảm ơn hai người."

"Cảm ơn hai cậu." Miêu Miêu cũng mở miệng, nhìn cô cùng Nhan Nghệ nói: "Quả nhiên là chị em tốt, còn quan tâm đến chuyện bọn tớ sinh cục cưng nữa, cảm ơn hai người nhiều."

"Miêu Miêu..." Ô Giang cúi đầu gọi Miêu Miêu.

"Ngại quá." Miêu Miêu lau khóe mắt ướt giải thích "Thật ngại... Chỉ là tớ rất vui."

Đa Ninh: "..."

Nhan Nghệ: "..."

Có quỷ mới tin...

Xem ra không thể thoải mái dùng bữa được rồi. Đa Ninh và Nhan Nghệ không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì; cũng không hiểu nếu hai người đang căng thẳng thì còn mới các cô ăn cơm làm gì. Hơn nữa, còn chọn nhà hàng đắt tiền như vậy.

Miêu Miêu đưa thực đơn cho cô và Nhan Nghệ chọn món. Thần sắc tự nhiên hơn ban nãy, Miêu Miêu vừa nhìn Ô Giang vừa nói: "Gần đây, Ô Giang nhà tớ được thăng chức, hai người cứ chọn món thoải mái đừng thay bọn tớ tiết kiệm."

Lời này làm Đa Ninh thấy Miêu Miêu hôm nay và trước kia không còn giống nhau nữa. Còn nhớ lần Ô Giang và Miêu Miêu mời bọn cô ăn cơm, Miêu Miêu nói thế này "Các cậu kiềm chế một chút, chừa đường sống cho bọn tớ."

Đa Ninh yên lặng nhìn thực đơn, không biết làm thế nào.

Nhan Nghệ thì hưng phấn nhìn Ô Giang nói: "Không nghĩ tới giá trị con người Ô tổng lại cao hơn một bậc. Thật lợi hại." Cô quay sang nói với Miêu Miêu "Luận về mắt nhìn người, trong chúng ta Miêu tỷ lợi hại nhất."

"Mắt nhìn người có tốt đến đây cũng không bằng mệnh tốt." Miêu Miêu tiếp lời "Phải giống như Đa Ninh ấy, mệnh tốt mới là tốt nhất."

Đa Ninh ngẩng đầu, cô thật sự không hiểu bởi vì không biết mệnh mình tốt chỗ nào.

"Trong nhà có tiềm lực, bác cả là ông chủ công ty niêm yết giá, không cần lo tìm việc... Kết quả không cần làm công, trực tiếp lập nghiệp. Hiện tại người trẻ tuổi chúng ta còn mấy ai dám làm thế." Miêu Miêu nói, trên mặt mang ý cười, chỉ ra mệnh cô tốt chỗ nào "Hơn nữa, Đa Ninh và Chu Diệu là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Mà công ty của Chu Diệu lại phát triển nhanh chóng như vậy..."

"Đúng rồi, Ninh Ninh, cậu sẽ kết hôn với Chu Diệu phải không?" Miêu nhìn cô hỏi.

Đa Ninh cũng nhìn Miêu Miêu, trong lòng thầm khẳng định Miêu Miêu khác thường, thậm chí còn có phần nhằm vào cô.

Cho nên mệnh cô thật sự tốt lắm sao, tốt đến mức khiến Miêu Miêu nói như vậy.

Không khí có phần ngưng trọng, Nhan Nghệ mở miệng, khẩu khí cũng thay đổi "Miêu tỷ nói cũng đúng... Theo lời cậu nói, mệnh tớ không phải càng tốt sao? Nhà tớ cũng có tiền, tớ còn là con gái một."
Nhan Nghệ cố thay đổi không khí, vui vẻ nói.

"Nhưng cậu ly hôn rồi." Miêu Miêu đáp.

Nhưng cậu ly hôn rồi ... Nhan Nghệ mặt không đổi sắc, nhìn về phía Ô Giang hỏi: "Ô tổng, dì cả Miêu tỷ hôm nay đến thăm à?"

Ô Giang nhìn Miêu Miêu, ánh mắt bình tĩnh, giống như lời Miêu Miêu nói không có quan hệ gì với anh.

Chung quy vẫn là chị em tốt thời đại học, Đa Ninh chỉ một món trong thực đơn nói với Nhan Nghệ "Không phải cậu muốn ăn cá kho tiêu sao? Trong thực đơn có này, chúng ta kêu đi."

Sau đó Đa Ninh ngẩng đầu hỏi Miêu Miêu và Ô Giang: "Hai người ăn cay được không?"

Miêu Miêu không đáp, cười cười hỏi Ô Giang: "Ông xã... Anh muốn ăn cay không?"

Ô Giang: "Ăn cay đi."

Ô Giang quen ăn cay nên không vấn đề gì nhưng sau khi hỏi anh, Miêu Miêu nói: "Gọi không cay đi, dạo này tớ bị phát nhiệt."

Phát nhiệt? Đa Ninh nghĩ đến Chu Diệu cũng thế... Do thời tiết quá nóng mà mọi người đều thế sao?

Nhưng Miêu Miêu phát nhiệt còn mời bọn cô ăn món cay Tứ Xuyên? Đa Ninh lật lật thực đơn, muốn tìm hai món thanh đạm.

"Đúng rồi, hiện tại hai cậu ở cùng một chỗ sao?" Miêu Miêu lại lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy." Đa Ninh gật đầu.

Nhan Nghệ cũng gật đầu.

"Thật hâm mộ." Miêu Miêu dùng khăn ướt lau tay, thở dài nói: "Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, hai cậu còn có thể ở cùng một chỗ."

Nhan Nghệ cười, nhìn Miêu Miêu nói: "Nếu Miêu tỷ hâm mộ thì bỏ Ô Giang nhà cậu lại qua chỗ bọn tớ đi."

"Không cần đâu." Miêu Miêu nói, cô ngừng lại rồi mở miệng "... Tớ thấy chúng ta đều sống thật tốt, nghĩ đến đại tỷ lại thấy cuộc sống không công bằng, trước đây chị ấy cố gắng nhiều như vậy, kết quả..."

Đa Ninh: "..."

Nhan Nghệ: "..."

Nói đến đại tỷ, bữa cơm hôm nay cũng ăn không vô nữa.

Không khí cứ trầm lắng như thế cho đến khi bữa cơm kết thúc. Nhan Nghệ lén nhắn tin cho cô: "Sau này tớ mà ăn cơm với Miêu tỷ nữa thì tớ không phải họ Trịnh."

Đa Ninh không hé răng, đem di động bỏ vào túi.

Ra khỏi nhà hàng, không biết sương mù xuất hiện từ bao giờ khiến cho ánh đèn neon càng có vẻ mông lung hơn. Đa Ninh và Nhan Nghệ đứng trước cửa nhà hàng tạm biệt Miêu tỷ.

"Hai người không lái xe phải không?" Miêu tỷ nói "Để bọn tớ chở hai người về, chỉ cần không chê là được."

Cô và Nhan Nghệ không lái xe đến, một mặt vì rất khó đỗ xe ở trung tâm thành phố, mặt khác lúc trở về rất khó tìm chỗ đậu xe trong tiểu khu. Đối với ý tốt của Miêu tỷ, Đa Ninh lắc đầu nói "Không cần đâu, bọn tớ bắt taxi là được."

"Không cần. đâu" Nhan Nghệ cũng mở miệng nhưng lý do không giống cô "Chu tổng sẽ đến đón bọn tớ."

Chu tổng. . . Là Chu Diệu sao? Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ nói dối không đỏ mặt. Cô thật sự phục Nhan Nghệ, nếu là cô thì đã sớm đỏ mặt rồi.

Đúng lúc này, cô thấy một chiếc xe đỗ ven đường. Đèn sau lóe lên, dường như đỗ đó được một lúc rồi, nếu không phải xe đắt tiền thì chỉ giống xe đang bắt khách. Cửa xe mở ra, một dáng người bước xuống.

Quần dài màu đen, áo sơmi đen , góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú... Người này không phải Chu Diệu thì là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net