Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em là cô bé thông minh, chắc hẳn biết mình mấy tuổi?" Chu Diệu lại nói thêm một câu.

Thiểm Thiểm gật đầu, xem như chấp nhận lời khen ngợi dối trá này. Bé mặc váy mới, trên đầu cài nơ, mái tóc mềm rũ ngang vai; thoạt nhìn tựa như tiểu thiên sứ hồn nhiên, ngây thơ.

Cũng như lần trước, con bé nhìn Chu Diệu ra dấu OK.

Xem ra thật sự là ba tuổi. Bề ngoài Alice cũng chỉ như đứa trẻ ba tuổi mà thôi.

"I'm five." Thiểm Thiểm đột nhiên nói, cười a a.

Vẫn chưa nhớ được con số...

Chu Diệu giơ năm ngón tay lên, nói với bé "Đây mới là năm, nhớ chưa?"

Thiểm Thiểm cong miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ; học Chu Diệu giơ năm ngón tay lên, nói một tiếng five, sau đó hai tay bé xinh cầm bàn tay to của Chu Diệu, vui vẻ nói: "Give me five."

Chu Diệu: ... Bé cho là đang chơi trò chơi sao?

Một lát sau, bàn tay to của anh chạm nhẹ vào bàn tay bé xinh của Thiểm Thiểm, nói: "Give me five."

Sau đó, anh dắt tay Thiểm Thiểm lên lầu. Đến chỗ cầu thang, Chu Diệu vừa cúi người xuống muốn ôm Thiểm Thiểm lên thì một bác gái đi xuống, hỏi thăm Alice và Chu Diệu nhưng căn bản anh không biết bác gái này là ai.

Bác gái cười ha ha hỏi Chu Diệu "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, mấy tuổi rồi?"

"... Bác đoán xem?"

Thiểm Thiểm ngẩng đầu, cũng học Chu Diệu nói: "Bác... đoán?"

"..." Bác gái nhìn Thiểm Thiểm "Bốn tuổi?"

Thiểm Thiểm gật đầu.

Chu Diệu: ...

Xét cho cùng là vì gien di truyền toán học không được tốt lắm.

Tất nhiên lời này không phải nói Chu Diệu.

Đa Ninh học toán không tốt, cái gọi là không tốt chính là chốt sổ môn này. Thành tích các môn khá ổn nhưng học toán lại kém nhất. Thế nên Đỗ lão sư thường xuyên gọi cô lên phòng giáo viên dạy phụ đạo.

Câu mà Đỗ lão sư thường xuyên nói nhất là: Chỉ cần không có áp lực thì sẽ không sợ học toán nữa.

Nhưng làm sao không thể có áp lực được? Mỗi lần thi toán đều như một lần vượt vũ môn. Nói thực, sau khi kết hôn với Chu Diệu, Đa Ninh bội phục chính mình vì có mẹ chồng là giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp...

Lúc Thiểm Thiểm và Chu Diệu đi mua tôm hùm thì Đa Ninh và Nhan Nghệ nói chuyện phiếm về ám ảnh thời trung học của mình.

Nhan Nghệ cảm khái "Đa Ninh, cậu thật hảo hán!"

Đỗ lão sư luôn thương cô. Hiện tại, áp lực vì bí mật lớn lại khiến cô khó thở hơn môn toán rất nhiều . Không biết sau này phải đối mặt với bố Chu và Đỗ lão sư thế nào.

Dường như Nhan Nghệ biết cô đang nghĩ đến vấn đề gì, Nhan Nghệ nói: "Đa Ninh, cậu không sai... Chu gia sẽ cảm kích vì cậu sinh ra một thiên thần đáng yêu như Thiểm Thiểm thôi."

Đa Ninh lắc đầu nở nụ cười. Cảm kích cái gì? Cô sinh Thiểm Thiểm không phải để nhận lấy sự cảm kích của Chu gia mà là vì bản thân cô. Lựa chọn giấu diếm cũng vì không có cách nào. Thiểm Thiểm đáng yêu như vậy, mỗi ngày cô đều ước thời gian chậm đi một chút để nhìn con bé lớn lên.

Thiểm Thiểm và Chu Diệu đã trở về, Chu Diệu mua hai phần cay và không cay. Đa Ninh bóc tôm cho Thiểm Thiểm, chỉ có thể cho con bé ăn năm con nhưng bé đưa hai tay ra tỏ vẻ: Không được, con muốn ăn mười con, một con cũng không thể thiếu. Tuy nhiên, Thiểm Thiểm không nhớ mình ăn được bao nhiêu, thực tế Đa Ninh chỉ cho bé ăn sáu con thôi.

Số lượng đó đã nhiều lắm rồi. Nếu dì ở đây, căn bản sẽ không để Thiểm Thiểm ăn chừng đó.

Chu Diệu nhìn đống vỏ tôm, hỏi: "Alice, vừa rồi em ăn bao nhiêu con?"

Thiểm Thiểm nhình anh, vươn hai tay ra, tổng cộng có mười ngón tay, trả lời: "Ten."

Chu Diệu mỉm cười, một lời khó nói hết.

Buổi tối, Chu Diệu đợi Thiểm Thiểm ngủ rồi mới về nhà, anh muốn nói chuyện với Đa Ninh a. Thế nhưng, trong nhà có khách lại là ca ca soái khí nên bé sẽ không ngủ sớm.

Đa Ninh chỉ có thể yêu cầu Chu Diệu đi về, anh không có biện pháp đành nói: "Anh ra ngoài trước."

Chu Diệu đứng chờ ở hành lang, dựa vào hộp chữa cháy. Trong đầu anh rất rối loạn, nghĩ rất nhiều chuyện. Nếu anh không nhớ nhầm, Đa Ninh từng nói với anh nếu sinh con thì sẽ gọi là Thiểm Thiểm.

Nhưng mà đó chỉ là chuyện thời sơ trung. Cô còn nói: "Sau này, em sẽ đặt một cái tên thật hay cho bảo bối của mình."

"Ồ... Gọi là gì?"

Đa Ninh nói một cái tên tiếng Anh cho anh. Chu Diệu không nhớ rõ, chỉ cảm thấy lúc ấy Đa Ninh có chút ấu trĩ, đã mười hai tuổi rồi mà còn như thế. Anh cười nhạo cô có phải muốn lấy chồng rồi không. Đa Ninh đỏ mặt phản bác không phải, chỉ là cô sớm nghĩ đến mà thôi.

Chu Diệu nhớ rất kỹ hai chữ Thiểm Thiểm này.

Trong phòng ngủ, Đa Ninh tắm cho Thiểm Thiểm xong thì kể chuyện cổ tích dỗ con bé ngủ. Đa Ninh nhìn Thiểm Thiểm ngoan ngoãn ngủ, sờ những lọn tóc của bé; đúng lúc này di động báo có tin nhắn đến.

"Anh còn ở bên ngoài."

Đa Ninh vỗ trán, thiếu chút nữa cô quên Chu Diệu còn đang đứng ngoài hành lang...

Đa Ninh nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, phòng khách vẫn sáng đèn; Nhan Nghệ mặc áo ngủ đi ngang qua, nhỏ giọng hỏi: "Thiểm Thiểm ngủ rồi à?"

Đa Ninh gật đầu, chỉ chỉ ra ngoài rồi đi về hướng cửa chính.

Nhan Nghệ không rõ, nhìn Đa Ninh mở cửa rồi thấy Chu Diệu; cô nàng nhịn không được oa lên một tiếng. Còn chưa đi a?

Ánh sáng từ phòng khách kéo dài bóng của Chu Diệu.

"Em xin lỗi..." Nếu Chu Diệu không nhắn tin thì cô không biết anh còn phải đứng đây đến lúc nào.

Nhan Nghệ tiếp tục đi ngang qua phòng khách, trong tay cầm một cốc nước.

Sau đó, cửa bị đóng lại. Chu Diệu vòng tay qua người cô, trực tiếp đóng cửa.

"Đa Ninh, anh có chuyện muốn hỏi em." Chu Diệu nói.

"Chu..."

Đèn hành lang là đèn cảm ứng, không biết vì sao đột nhiên không hoạt động. Một lúc sau mắt mới thích ứng với bóng tối, Đa Ninh nhìn Chu Diệu.

Tròng mắt anh vừa tối vừa mang vẻ trầm mặc.

"Alice gọi là Thiểm Thiểm, không phải là San San đúng không?" Chu Diệu nói, ngữ khí xác định.

Đa Ninh gật đầu "Đúng."

"Thiểm Thiểm là..." Chu Diệu nói.

Tim Đa Ninh đập thình thịch.

"Là tên con trai của anh." Chu Diệu cắn răng, nhắc nhở Đa Ninh còn nhớ việc này hay không.

Cho nên Chu Diệu chờ ở hành lang, tìm cô nói cho rõ ràng chuyện cô dùng tên con trai của anh sao? Đa Ninh hỏi: "Anh đăng kí tên Thiểm Thiểm sao?"

Chu Diệu:...

"Anh đã không đăng kí, vì sao Alice không thể gọi là Thiểm Thiểm được chứ."

Chu Diệu: "Anh... chỉ hỏi tùy tiện thôi mà."

Đa Ninh cúi đầu "Anh còn việc gì không? Em vào trước."

Tất cả chỉ là suy nghĩ viển vông của anh, Chu Diệu chỉ có thể dùng phương thức dò hỏi "Nhưng tối qua dì em nói tên tiếng Trung của Alice là San San..."

Nói xong, Chu Diệu thở ra một hơi. Lòng bàn tay ướt đẫm. Cho dù chỉ là 1% khả năng, anh cũng rất khẩn trương.

"Vốn dĩ Alice tên là San San nhưng nước ngoài nhiều tên như thế nên đổi thành Thiểm Thiểm..." Đa Ninh giải thích.Thật ra, cái tên San San là dì dượng gọi. Cô yêu cầu mới đổi thành Thiểm Thiểm.

Người dì mạnh mẽ của cô không quá vui khi cô lấy tên tiếng Trung của Alice là Thiểm Thiểm, dì cho rằng cô không quên được Chu Diệu.

Chu Diệu gật đầu "Ra là như vậy."

Điện thoại trong túi vang lên, là dì gọi đến. Đa Ninh nói với Chu Diệu "Dì em gọi đến... anh còn có việc gì không?"

Rất nhanh, Chu Diệu thanh tỉnh đôi chút. Làm sao có thể thấy Alice đáng yêu thì cho rằng bé là con mình chứ. Nếu năm năm trước, Đa Ninh thật sự sinh đứa nhỏ, làm sao anh một chút cũng không biết. Trong khoảng thời gian đó, không phải Đa Ninh về nước cũng là anh đến Toronto. Quan trọng hơn, Đa Ninh không giống người đã sinh cục cưng...

Trong mắt Chu Diệu, Đa Ninh mãi là cô gái nhỏ trong tiềm thức.

Đa Ninh nhận điện thoại, thành thật trả lời những câu hỏi của dì về Thiểm Thiểm, ngủ hay chưa, buổi tối ăn cái gì. Nói đến chuyện cô cho Thiểm Thiểm ăn sáu con tôm hùm, dì liền răn dạy cô.

"Đa Ninh, chẳng lẽ cháu không biết người ta toàn dùng dầu ăn bẩn để chế biến tôm hùm? Đó là thứ gì, chẳng lẽ còn cần dì phải nhiều lời với cháu sao?"

Hiểu biết của dì đối với thực phẩm trong nước hoàn toàn là từ các bản tin. Đối với lời trách cứ của dì, Đa Ninh nói một tiếng thật xin lỗi. Thực ra, nhiều lúc cô cảm thấy dì có phần đề phòng thái quá nhưng cô và Thiểm Thiểm rất giống nhau, không dám khiêu chiến với quyền uy của dì.

Chu Diệu cũng nghe thấy giọng điệu không vui của dì Đa Ninh. Anh nhếch miệng, lạnh lùng cười một tiếng. Trước khi Chu Diệu lên tiếng, Đa Ninh đã nhanh tay cúp máy.

"Chẳng lẽ mấy năm nay, em ở Toronto là để giúp việc cho họ?" Đa Ninh vừa cúp máy thì Chu Diệu cất tiếng hỏi.

"Chu Diệu... Anh đang nói gì vậy?"

"Em đang giúp bọn họ chăm sóc đứa nhỏ, không cần phải khúm núm như thế." Chu Diệu tiếp tục nói, khẩu khí vô cùng khó chịu bởi vì Đa Ninh bị sai khiến, giáo huấn.

Đa Ninh chỉ hít một hơi thật sâu, không nói gì.

Chu Diệu cũng không muốn nói nhiều. Đối với Đa Ninh, giữa dì và anh thì rõ ràng anh là người ngoài. Thật khó có thể tưởng tượng, tính cách dì Đa Ninh như thế sao có thể sinh ra Thiểm Thiểm đáng yêu như vậy.

Không thể nghi ngờ, mấy năm nay là Đa Ninh thay bọn họ chăm sóc đứa nhỏ.

Chu Diệu đi rồi, Đa Ninh gõ hai cái lên cửa, Nhan Nghệ vội mở cửa cho cô. Nhan Nghệ nghe lén không ít, kéo tay Đa Ninh nói: "Nào, lại đây. Chúng ta nói chuyện một lát."

Hai người nhắc lại khoảng thời gian từ lúc Đa Ninh phát hiện mình mang thai cho đến lúc sinh Thiểm Thiểm. Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều lần Đa Ninh liên lạc với Chu Diệu nhưng không có cách nào nói ra chuyện mình mang thai. Cô sợ ảnh hưởng đến Chu Diệu, càng sợ kết quả là Chu Diệu nói với cô "Đa Ninh, em có thể phá thai không?"

Từ nhỏ đến lớn, cô và Chu Diệu đều cùng nhau học hành cùng nhau đi chơi, chuyện gì cũng là anh quyết định còn cô chỉ có việc thực hiện. Duy nhất chỉ có chuyện sinh Thiểm Thiểm là cô tự mình quyết định. Đối với quyết định này, dì không phản đối, vì sự kiên trì của Đa Ninh mà dì bất đắc dĩ đồng ý, điều kiện chính là để dì dượng nuôi dưỡng Thiểm Thiểm; vì cô và cũng vì Thiểm Thiểm.

Sáng hôm sau, Nhan Nghệ và Đa Ninh ăn bánh bao còn thừa tối qua còn Thiểm Thiểm ăn phần ăn dinh dưỡng mà dì đem theo, đủ để bé dùng bốn ngày. Đa Ninh đưa cho bé một phần bánh bao, Thiểm Thiểm cắn một miếng rồi kêu lên: "Yummy!"

Bánh bao còn rất nhiều, làm sao bây giờ? Tối qua, Đa Ninh muốn đưa một phần cho Chu Diệu mang về, ai ngờ hai người tan rã trong không vui.

Nhan Nghệ nhắn WeChat cho Cố Gia Thụy: "Cố Gia Thụy?"

"Bọn tôi làm bánh bao, anh muốn ăn không?"

"Nếu anh muốn, tôi đưa đến cho anh."

Cố Gia Thụy hồi âm: "Cảm ơn Trịnh thí chủ nhưng không cần đâu, chùa miếu không thiếu bánh bao."

Nhan Nghệ: "...Ồ."

Nhan Nghệ tính nhắn tin cho tất cả bạn bè, cô sắp bánh bao lại cho thật đẹp, chụp ảnh rồi đăng lên với nội dung "Còn thừa 10 cái bánh bao, bản cô nương và tiên nữ cùng phòng tự tay làm, tặng miễn phí, làm việc thiện. Có người nào muốn không... Nếu không thì cho chó ăn a!"

Ngoài ảnh chụp bánh bao thì còn có một tấm Đa Ninh cúi đầu chăm chú làm bánh bao. Tối hôm qua, Nhan Nghệ cố ý tìm góc độ thích hợp chụp một tấm này, thoạt nhìn như nàng Tây Thi bánh bao nha.

Lập tức, một đám người tranh mua. Lúc này, cô mới phát hiện ra chồng cũ Vương Diệp còn trong danh sách bạn bè của mình, Nhan Nghệ tùy tay đưa tài khoản của anh ta vào black list.

Trong đó, Lưu Hi hồi âm rất nhanh "Thật sự là Đa Ninh làm sao?"

Nhan Nghệ: "Lừa cậu làm gì?"

Lưu Hi: "Em đến ngay lập tức."

Nhan Nghệ: "Gần đây không phải quay phim sao?"

Lưu Hi nhắn một icon mặt khóc cho cô rồi giải thích "Bị thay rồi."

Nhan Nghệ: "... Đứa nhỏ đáng thương."

Lưu Hi: "Vai nam phụ của em vẫn còn chứ? Không bị đổi đúng không?"

Nhan Nghệ: "... Đương nhiên còn, biểu hiện của cậu tốt như vậy mà." Gần đây dồn tài chính vào văn phòng mới khai trương, làm gì có tiền thuê nam phụ nào khác.

Lưu Hi đến rất nhanh, còn đem theo một bó hoa. Đa Ninh mở cửa, Lưu Hi đưa bó hoa tươi cho cô "Đa Ninh, tặng cho chị."

"Oa!" Một tiếng than sợ hãi đáng yêu vang lên.

Lưu Hi cúi đầu, lúc này mới phát hiện đứng cạnh Đa Ninh là một bé con đáng yêu. Vì đáng yêu quá mức, cậu có phần lắp bắp: "... Hê."

"Hê." Bé con đáp.

Lưu Hi: "Chào em, anh là Lưu Tiểu Hi."

"... Chào anh, em là Thiểm Thiểm." Thiểm Thiểm đứng cạnh Đa Ninh, duỗi tay ôm chân cô.

Nói tiếng Trung nhiều như vậy thật khó cho Thiểm Thiểm.

Càng khó hơn là Lưu Hi lại có thể cùng chơi với Thiểm Thiểm cả ngày. Giữa trưa, Nhan Nghệ ra ngoài gặp khách, lúc trở về Lưu Hi vẫn chưa rời đi.

Buổi trưa, Lưu Hi ở lại nhà Đa Ninh dùng cơm. Đến chiều, Lưu Hi chủ động nói với cô "Đa Ninh, em cũng muốn ăn cơm chiều ở đây luôn."

Đa Ninh gật đầu... Tốt.

Nhưng Nhan Nghệ lại muốn mời bữa cơm chiều này, nguyên nhân là vì giữa trưa gặp vị khách lớn. Vị khách này rất thích phong cách nhãn hiệu thú bông Alice. Chuyện tốt như vậy, tất nhiên phải đi chúc mừng. Nhan Nghệ chọn một nhà hàng du thuyền, sau đó vào phòng thay quần áo còn giúp Thiểm Thiểm thay bộ váy mới khác.

Nhan Nghệ mua cho Thiểm Thiểm mười cái váy, mỗi ngày một bộ, có thể mặc trong mười ngày.

Nhan Nghệ trang điểm lại một chút, Thiểm Thiểm ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đầy mong đợi. Nhan Nghệ ngồi xổm xuống, cũng bôi một ít son cho bé. Lưu Hi đứng ở phía sau, nhìn Nhan Nghệ đi đôi giày cao gót mười phân hỏi: "Chị... Nhất định phải mặc như vậy sao?"

"Chẳng lẽ cậu không biết chị ly hôn rồi sao? Chính là mặc như thế mới có thể câu rùa vàng... Đúng không a, Thiểm Thiểm?" Nhan Nghệ hỏi Thiểm Thiểm, lại dùng son môi điểm một nốt chu sa trên trán cho bé.

Thiểm Thiểm gật đầu: "... Đúng."

"Đêm nay giúp chị câu rùa vàng, được không?"

Thiểm Thiểm gật đầu, khuôn mặt đầy vui vẻ.

Hai người phụ nữ, hai đứa nhóc cùng đi xuống tiểu khu. Lưu Hi cầm tay Thiểm Thiểm, Nhan Nghệ vì đi giày cao gót nên phải nhờ Đa Ninh đỡ xuống cầu thang một phen.

Không nghĩ tới vừa đến hành lang thì nhìn thấy Chu Diệu vừa bước xuống xe.

Tầm mắt Chu Diệu trực tiếp xem nhẹ Nhan Nghệ, nhìn Đa Ninh rồi nhìn Thiểm Thiểm, lại nhìn bàn tay đang nắm tay bé của Lưu Hi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Đa Ninh. Anh nhíu mi hỏi: "Bọn em muốn đi đâu?"

"...Câu rùa vàng."

Đáp lời là Thiểm Thiểm, giọng bé lanh lảnh nói đáp án cho Chu Diệu biết. Ba chữ, âm chuẩn không tưởng nổi.

Chu Diệu: ...

Nhan Nghệ: ...

Đa Ninh: ... Quả nhiên ngữ cảnh là quan trọng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net