Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 Hứa với anh đêm nay đừng đi đâu cả

"Nước hoa Châu Âu vẫn luôn nồng nặc, căn bản được dùng để che đậy đi mùi cơ thể dư thừa." Giang Tầm Tuy hơi khiễng chân lên, dùng tay trái vỗ nhẹ lên má Tần Nhạn Thư biểu thị bất mãn.

"Ngay khi vừa đến đây, chúng ta đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc xen lẫn một mùi vị khó ngửi." Tần Nhạn Thư mỉm cười tùy ý để Giang Tầm Tuy vuốt ve, ngữ điệu nghiêm túc ban đầu đều nhiễm phải ý cười.

Tiếng chuông dừng lại, Tần Nhạn Thư ôm Giang Tầm Tuy tránh sang một bên, hắn xác thực cảm nhận được hương vị làm người buồn nôn bên trong đồng hồ thạch anh, giống như con chuột thối rữa bị ngâm trong rãnh cống, mang theo một cỗ vị chua chua gay mũi.

Hắn có thể kết luận rằng đây là mùi hôi thối đến từ xác chết mục rữa của Anna, Công tước đã đưa cô ấy đến tháp đồng hồ rồi nhân cơ hội giết chết. Nhưng do bão tuyết ập đến đột ngột khiến gã không thể tùy ý vứt bỏ thi thể, vì để che dấu mùi xác chết cùng dấu tích giết người, gã đã đem Anna nhét vào bên trong chuông đá.

Vậy nên Tần Nhạn Thư thử hỏi xem Giang Tầm Tuy có gương trang điểm nhỏ hay không.

Quần áo quý tộc có rất nhiều túi lại lộn xộn, Giang Tầm Tuy không dễ dàng lục lọi hồi lâu mới tìm thấy một chiếc gương nhỏ bằng nửa lòng bàn tay đưa cho Tần Nhạn Thư: "Tôi cũng không phải thực sự là con gái, đừng kêu tôi lấy ra loại đồ vật kỳ lạ này, tìm không dễ đâu."

Thỉnh thoảng mà nói, Tần Nhạn Thư xác thực không giống kiểu người có thể theo đuổi, ví dụ như hiện tại hắn không chỉ không đi dỗ dành Giang Tầm Tuy mà còn cảm thấy bộ dáng sốt ruột của y thật đáng yêu.

"Đúng, đúng, phải là cậu bé xinh đẹp." Tần Nhạn Thư cố gắng nhịn cười.

"Con trai không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhanh một chút xem xong rồi chúng ta quay về." Xét theo độ tuổi ở hiện thực thì Giang Tầm Tuy cũng chỉ vừa mới thành niên, chưa từng trải qua nguy hiểm gì, ít nhiều còn có chút sợ hãi.

Tầng dưới tối om không xác định nỗi sợ, bầy chuột kêu lên sột soạt. Ai biết được, có khi phía dưới lại còn có mấy con quái vật không biết tên bò lên cầu thang đâu.

Tần Nhạn Thư cầm đèn dầu lên để sát lại gần đồng hồ, hầu như cả người quỳ rạp xuống sàn để quan sát.

Với ánh sáng yếu ớt cùng khúc xạ của tấm gương xuyên qua khe hở, một khuôn mặt xơ xác thối rữa hiện lên, máu bắn tung tóe phủ kín khắp mặt trong của chiếc đồng hồ, con ngươi mục nát gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc gương, trông không rét thì run, tứ chi nguyên vẹn nhưng chỉ có phần thân không cánh mà bay, đầu và tứ chi vặn vẹo bị cưỡng ép nhét vào trong đồng hồ.

"Chúng ta quay về thôi."

Tần Nhạn Thư nhanh chóng cất gương đi, một tay kéo hông y, đem Giang Tầm Tuy đang sợ hãi ở bên cạnh bế lên, tay kia đặt ngọn đèn dầu trở lại giá đỡ, vuốt phẳng chiếc váy bồng bềnh rồi vòng tay ôm lấy đầu gối.

"Được..."

Giang Tầm Tuy ngoan ngoãn tựa vào vai Tần Nhạn Thư, hai tay ôm lấy cổ hắn.

Giày da bước xuống cầu thang bằng gỗ tạo nên tiếng vọng rõ rệt trong tháp đồng hồ, càng nhanh chóng đi xuống cầu thang tiếp cận mặt đất, tiếng chuột sột soạt càng mỗi lúc một gần hơn.

Mỹ nhân trong lòng trở nên khẩn trương, y bám chặt vai Tần Nhạn Thư, nhưng bỗng nhiên hai má lại truyền đến một cỗ nhiệt ấm áp.

"Đừng sợ, bọn chúng không chạy đến đây được đâu." Nam nhân cúi người cọ cọ gò má của y, giọng nói dịu dàng kiên định, khác hoàn toàn với người táo bạo cáu bẳn gặp ở phó bản đầu tiên.

Đi ra khỏi thang bí mật, Tần Nhạn Thư khom lưng từ từ buông tay trên đầu gối y, yên lặng đợi Giang Tầm Tuy ổn định cảm xúc.

Chạm chân xuống mặt đất thật tốt, Giang Tầm Tuy chậm rãi buông tay Tần Nhạn Thư ra, hệt như tinh linh sống động.

"Cảm ơn."

Tần Nhạn Thư giúp y sửa sang lại làn váy lộn xộn, nửa quỳ gối xuống nắm lấy bàn tay Giang Tầm Tuy, nhẹ hôn chúng như trao tặng lễ vật, rồi lại trở về bộ dáng của một quý ông thành thục.

"Chúng ta nên trở về thay trang phục cho bữa tiệc tối."

"Buổi tối lại gặp, phu nhân xinh đẹp." Tần Nhạn Thư tiễn Giang Tầm Tuy đến trước cửa phòng, thừa nhịp y không kịp phản ứng lại trộm hôn lên tay một cái. Thế nhưng hết lần này đến lần khác Giang Tầm Tuy cũng không thể nói hắn lưu manh.

Tần Nhạn Thư gọi đây là: Lễ nghi quý tộc.

Hắn quay trở lại phòng nghỉ, nhanh chóng thay một chiếc áo đuôi tôm vừa vặn, thân hình của hắn làm tôn lên bộ đồ một cách hoàn mỹ, ngay cả vết sẹo trên mí mắt cũng nhìn như vật trang trí lộng lẫy.

Tần Nhạn Thư thong thả đi lên tầng hai rồi lẳng lặng chờ đợi trước cửa phòng Giang Tầm Tuy, thông thường trang phục của các phu nhân quý tộc khá rườm rà và phức tạp, nên cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị, vừa vặn để hắn có thể sắp xếp lại đầu mối.

Được biết, đã từng có bài báo nói về việc người phụ nữ bị mất chi dưới lẫn hai tay, và giờ là phần thân tách rời của Anna trong pháo đài. Việc công tước dấu xác Anna đã cho thấy dấu vết phạm tội trong vụ án giết người liên hoàn.

Các nạn nhân lần lượt bị chặt đứt hai tay, chi dưới, và thân người...Do Giang Tầm Tuy biết Anna có tấm lưng xinh đẹp, cho nên Công tước nhìn trúng cô ấy rồi bị cắt bỏ đi phần thân.

Theo bài báo, đa số những người phụ nữ chết thảm đều còn rất trẻ, khi đó hình ảnh nạn nhân mất đi chi dưới bị vùi lấp trong tuyết, cũng vừa vặn xuất hiện một chiếc giày khiêu vũ.

Những đường cong của đôi chân vũ công đều cực kỳ mỹ cảm.

Tần Nhạn Thư tức khắc sởn cả gai ốc, hắn đích thực đã nghe nói qua về chủ nghĩa tà giáo thịnh hành ở thời kỳ Châu Âu cổ xưa. Chằng hạn như sau thảm họa *"Cái chết đen" gây chấn động khắp Châu Âu, người ta đồn rằng con người sẽ bị nhiễm bệnh sau khi tắm.

*Cái chết đen: hay còn gọi là bệnh dịch hạch, là đại dịch xảy ra ở Châu Á và Châu Âu vào năm 1347, cướp đi tính mạng của khoảng 75 - 200 triệu người

Vào thời điểm đó, rất nhiều tín đồ Công giáo đã cầu nguyện xin Chúa lấy đi căn bệnh ác quái và đau khổ này. Nhưng đổi lại vô số thành kính chờ mong, căn bệnh lại ngày càng trở nên trầm trọng và lan rộng hơn. Mọi người sụp đổ, và bắt đầu chất vấn Chúa, đó cũng là lúc trỗi dậy tín ngưỡng chủng tộc và tín đồ dị giáo cuồng hoan. Châu Âu không còn chú trọng vào Công giáo nữa, thời đại dị giáo đa dạng hóa cứ như vậy liền đến.

Do Châu Âu thường xuyên xảy ra chiến tranh, không ít binh lính trở về từ chiến tranh đều bị đứt tay què chân. Dị giáo kiếm tiền bằng cách giả mạo kinh thánh, lừa gạt binh lính tin vào quỷ bất tử, bất kể là đầu hay thân bị kiếm chặt đứt đều có thể mọc lại. Chỉ cần đưa đủ tiền bạc cho quỷ, chúng sẽ cho bọn họ một cơ thể hoàn chỉnh, ngay cả người chết cũng có thể hồi sinh.

Đây là một cái hố không đáy, dục vọng tham lam vĩnh viễn không cách nào được thỏa mãn. Nếu nghi ngờ dị giáo, họ sẽ quang minh chính đại bị đuổi ra ngoài với lý do không đủ tiền, tất cả số tiền sẽ được giao cho Biển Đông.

Công tước Campbell muốn lắp vá các bộ phận thành một cơ thể hoàn hảo, mượn nghi thức này để hồi sinh một cái gì đó...

Đương nhiên, những thứ này đều chỉ là phỏng đoán, muốn có bằng chứng cụ thể có thể hỏi Giang Tầm Tuy sau bữa tối, hoặc tìm cơ hội lẻn vào thư phòng điều tra. Trọng điểm bây giờ là mục tiêu sát hại tiếp theo của Công tước, hiện tại đã đủ tứ chi và thân thể, chỉ còn thiếu mỗi cái đầu.

Xét đến thái độ quá mức nhiệt tình và khẩn trương của Công tước đổi với Giang Tầm Tuy, gã có thể sẽ động thủ trong hôm nay hoặc ngày mai.

Một khi Giang Tầm Tuy bị sát hại trong trò chơi, nó ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến sóng điện não khiến mức độ hôn mê sâu hơn.

Hiển nhiên phó bản này không được phép thất bại.

Tần Nhạn Thư chà sát ngón trỏ với ngón cái, lông mày cau chặt, đôi mắt cụp xuống khó nhìn rõ được biểu cảm. Hắn đang suy nghĩ làm sao để đưa Giang Tầm Tuy ra khỏi pháo đài một cách an toàn nhất.

Đột nhiên, tay nắm cửa trước mặt chuyển động.

Giang Tầm Tuy mặc trên người một chiếc đầm dài đuôi cá được khảm viền bằng bạch kim, nhàn nhã mà đi đến trước mặt hắn. Tần Nhạn Thư nhanh chóng kiềm lại bất nhã, đôi ngươi đen nhánh lóe lên tia kinh diễm, hắn cúi người hành lễ, xòe tay đón lấy lòng bàn tay đưa ra của Giang Tầm Tuy, dẫn y đi đến sảnh tiệc tối.

Nhân số trong pháo đài ít ỏi, thật sự chỉ có ba người dùng bữa tối trên bàn ăn. Công tước Campbell ngồi ở chủ tọa tao nhã nâng li chào đón Tần Nhạn Thư.

Trong lúc Tần Nhạn Thư nâng li kính rượu, hắn đã cẩn thận không uống nó, thừa nhịp Công tước không chú ý liền lén lút đổ xuống thảm.

Khi bữa tối sắp kết thúc, vẻ mặt mỉm cười của Công tước Campbell đột nhiên thay đổi như nhận được tin tức gì đó, tư thái dùng bữa cũng trở nên sốt ruột lo lắng, ngay khi bữa tối kết thúc liền vội vã rời đi.

Quản gia căn dặn hai người hầu dọn dẹp sạch sẽ, sau đó cúi đầu chào Giang Tầm Tuy và Tần Nhạn Thư vẫn còn đang dùng bữa, rồi cũng rời đi theo Công tước.

Kết thúc bữa tối, Tần Nhạn Thư đột nhiên cảm thấy đầu và chân nặng như chì, suýt chút nữa thì không đứng vững.

Sao có thể, hắn rõ ràng đã cẩn thận đề phòng Công tước Campbell, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tần Nhạn Thư không dám lơ là, nhân lúc ý thức vẫn còn đang tỉnh táo, hắn kéo Giang Tầm Tuy trở lại căn phòng trên lầu hai. Bước chân hắn lâng lâng, hai mắt đã mơ hồ không nhìn rõ, chỉ có thể tiến lên phía trước bằng trực giác.

Vừa vào phòng, Tần Nhạn Thư liền dựa vào cửa, vô lực trượt xuống tấm thảm trên mặt đất. Giang Tầm Tuy cũng bị kéo đau theo, y vừa định ngồi xuống chất vấn Tần Nhạn Thư thì đã bị hắn mạnh mẽ ôm lấy.

Nửa người dưới của y kề sát vào tấm thảm, đôi mắt xanh biếc tràn ngập nghi hoặc, đầu cũng áp sát vào ngực Tần Nhạn Thư.

Đôi mắt Tần Nhạn Thư trở nên mờ dần rồi từ từ chuyển sang màu xám. Võng mạc hắn nhầy nhụa hỗn độn, bên tai ù ù, hắn chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy Giang Tầm Tuy, không ngừng lẩm bẩm nói xin lỗi: "Xin lỗi đã kéo đau em, hứa với anh, đêm nay đừng đi đâu hết..."

Hắn đã mất đi thị giác, tứ chi thoát lực, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Nếu như lúc này Công tước xông vào, Giang Tầm Tuy của hắn căn bản sẽ không có cơ hội sống sót.

Nhưng ngay trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức, lại nghe thấy tiếng cười dễ nghe như chuông bạc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net