Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 Em ấy lúc nào cũng rất đẹp

Trong mộng xuất hiện một vực sâu không thấy đáy, mặt gương phản chiếu tĩnh lặng dưới chân đột nhiên vỡ thành từng mảnh, cắt đứt động mạch cổ. Cảm giác rơi xuống không trung ập đến, sau đó vô số vong hồn vỡ đầu chảy máu từ dưới vực sâu chui lên, vươn ra đôi tay đẫm máu tranh nhau bắt lấy cổ chân hắn.

Hết thảy khuôn mặt vong hồn đều khắc họa rõ ràng trong mắt hắn, toàn bộ đều là kẻ thù bị hắn giết chết, đúng là âm hồn bất tán.

Nằm mơ còn có thể nhìn thấy kẻ thù, thật con mẹ nó xúi quẩy.

Tần Nhạn Thư đột nhiên tỉnh lại, hắn nhận ra bản thân đang đắp chăn kít mít nằm trên chiếc ghế bập bênh bên cạnh lò sưởi. Lửa than bên trong lò sưởi không ngừng cháy, bắn ra những đốm lửa tí tách, bão tuyết ngoài cửa sổ vẫn gào thét chẳng phân biệt được ngày và đêm.

Giây phút yên bình này dường như đang mê hoặc Tần Nhạn Thư, thảm họa mơ hồ cũng không liên quan gì tới hắn.

Theo một nghĩa nào đó là bình yên vô sự.

Tần Nhạn Thư nhìn chiếc giường được bọc trong đệm chăn: Mỹ nhân đang ngủ say, trùm chăn che kín đầu vì sợ lạnh.

Hắn không khỏi bước chân nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đột ngột ôm lấy cục bông tròn tròn nhô lên, lời nói mang ý cười thúc giục Giang Tầm Tuy rời giường.

Khối chăn không kiên nhẫn lay động, Giang Tầm Tuy oi bức nhịn không được ló đầu ra, không biết là do buồn bực hay do thẹn thùng mà hai má cùng khóe mắt đỏ ửng, vừa vặn đối mặt với Tần Nhạn Thư.

"Chào buổi sáng, phu nhân." Tần Nhạn Thư không chút nào áy náy vì đã đánh thức y dậy, hắn ép tấm chăn đã cuộn lại, đem Giang Tầm Tuy quấn thành một quả bóng mèo.

"Có chút quá đáng nha. Tôi còn chưa có tỉnh ngủ đâu." Giang Tầm Tuy miễn cưỡng ngồi dậy tựa lưng vào gối, cổ áo bông thuần trắng hướng ra ngoài, mang theo cỗ khí tức lười biếng rời giường, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ tiếc là mí mắt y bị sụp xuống, bọng mắt mơ hồ có màu xanh đen, hiển nhiên không có nghỉ ngơi tốt.

"Không giả bộ với tôi nữa?" Tần Nhạn Thư nhướng mày ngồi khoanh chân trên giường, một tay ấn xuống đệm chăn dựa sát lại gần Giang Tầm Tuy, tay còn lại vân vê vài sợi tóc của y, tư thế ái muội đối chọi gay gắt.

"Lén bôi thuốc lên mu bàn tay để tôi ngủ thiếp đi."

"Là chính anh muốn hôn." Khóe mắt Giang Tầm Tuy cong lên một tia ý cười sâu xa, ngón trỏ không biết vô tình hay cố ý chạm nhẹ vào mu bàn tay Tần Nhạn Thư đang ấn xuống đệm chăn, khóe miệng gian xảo nhếch lên độ cong, lại làm bộ vô tội nói:

"Cũng chính anh hít quá nhiều bột phấn nên mới ngất đi."

Tần Nhạn Thư nhớ lại rất nhiều chi tiết, từ việc Công tước Campbell gửi thư mời ủy thác hắn đến pháo đài cổ đã không đúng. Nếu như Công tước là tội phạm giết người, vậy con đường bão tuyết tuyệt vời sẽ là môi trường gây án hoàn hảo cho tên sát nhân phạm tội, làm sao có thể vô duyên vô cơ gọi thám tử đến đây, các hành vi trên hoàn toàn không có logic.

Công tước phu nhân không có chính sự cần xử lý, nhưng sáng sớm Giang Tầm Tuy lại có thái độ khác thường ngồi trước lò sưởi, như thể biết rõ hôm nay sẽ có khách tới thăm, thậm chí Công tước đã không đến cho tới khi quản gia thông báo.

"Để tôi đoán xem."

"Giả sử thư ủy thác là em gửi, vậy tất cả đều hợp lý."

"Em ngầm ám thị cho Anna để cô ấy cáo trạng với Công tước việc em và quản gia có gian tình, đồng thời gửi thư ủy thác. Tự nhiên sẽ khiến Công tước hoài nghi Anna dụ dỗ và tố cáo gian tình đều là vì ham muốn tiền tài và địa vị của gia tộc Campbell."

"Công tước thẹn quá thành giận nên đã giết Anna trước để ngăn chặn thám tử tìm ra chứng cứ về các vụ án giết người cắt thi của gã."

"Thế nhưng đêm đó cơn bão tuyết bất ngờ ập đến, Công tước không có cơ hội vứt xác Anna, nên gã phải đành ném cô ấy vào tháp đồng hồ không người quét tước."

"Tính đến thời điểm hiện tại, tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo của Công tước chỉ còn thiếu mỗi cái đầu, trùng hợp gã lại nhìn trúng em. Nhưng gã không ngờ sáng sớm ngày hôm ấy thám tử lại đến thăm, chỉ đành bí quá hóa liều."

"Không phải đêm nay thì là đêm mai, nếu không cử hành nghi thức sớm hơn một chút, mọi chuyện sẽ coi như đổ sông đổ bể."

Giang Tầm Tuy vỗ tay cười tán thưởng, đuôi mắt đỏ rực giống như đường kẻ lộng lẫy, làm nền cho đôi mắt cao ngạo, môi mỏng khẽ mở: "Thám tử Tần rất thông minh, có điều..." Giang Tầm Tuy dừng lại, trên lầu lập tức truyền đến tiếng hét thất thanh của hầu gái.

"Gã sẽ không có cơ hội."

Con ngươi Giang Tầm Tuy đảo quanh, cấp tốc giả vờ làm nũng, đôi chân quấn chặt trong chăn khẽ đá Tần Nhạn Thư, lén lút dùng tay kéo góc áo của hắn. Y ấm ức bĩu môi tỏ vẻ yếu đuối, ý cười trong đáy mắt phai nhạt giống như chú mèo ăn vụng bị bắt quả tang mà không chịu nhận lỗi.

Biết rõ là giả vờ, nhưng Tần Nhạn Thư vẫn là thích bộ dáng này nhất.

"Không đi lên nhìn thử sao?" Giang Tầm Tuy chui ra khỏi ổ chăn, ánh mắt ngả ngớn vô cùng hứng thú sửa sang lại cổ áo ren nặng nề, chiếc váy dài cotton để lộ ra màu da nhàn nhạt, vừa vặn với dáng người của y, đem đường cong phía sau eo được hiện rõ.

Y chỉ đứng đấy không nhiễm phàm trần, với mái tóc vàng cùng đôi mắt mắt xanh quyến rũ, mang theo những lời lẽ quỷ quyệt làm mê hoặc lòng người.

Như ngôi sao mai tỏa sáng rực rỡ Lucifer được ghi chép trong sách《 Cựu ước • Isaiah 》, là dung mạo tuyệt mỹ đã từng được Jehovah khoe khoang và ca ngợi, là phó quân thiên đường, đứng đầu bảy mỹ đức, là người trải qua chín ngày chín đêm rơi xuống địa ngục, ngay cả Chúa cũng không đành lòng tước đi sự tồn tại của vẻ đẹp đó.

Giang Tầm Tuy đứng trước cửa sổ, ngọn lửa bên cạnh phản chiếu ánh sáng ấm áp lên người y như một thiên thần hạ xuống trần gian, đằng sau bão tuyết hoành hành vô cùng giống với địa ngục, Y giãn mặt mày, khẽ nheo mắt nở nụ cười ôn hòa rực rỡ, con ngươi liếc nhìn chằm chằm Tần Nhạn Thư, khóe mắt đỏ bừng cùng chấm nốt ruồi tựa như cám dỗ, nở một nụ cười đầy ác ý.

"Thân sĩ sẽ đợi phu nhân mỹ lệ." Tần Nhạn Thư chỉ cần ngước mặt nhìn y, dù cho khó phân biệt giữa thiên đường và địa ngục, hắn cũng sẽ không chùn bước.

Sau đấy, chính là Tần Nhạn Thư đang thảm hại đứng ngoài cửa, hắn chán nản muốn hút thuốc, nhưng trò chơi lại không có thiếp lập này. Hắn vừa định thừa cơ lừa gạt đứa nhỏ cho hắn ở lại, đã bị đuổi ra ngoài với tiền án nhìn trộm thay đồ trước kia.

Tại sao cứ phải một mực khôn khéo vào lúc này.

Tóc Giang Tầm Tuy có nhiều lọn và được tạo thành kiểu xoăn nhẹ, đơn giản tùy ý buông xõa đến eo, chiếc váy xanh nhạt dài đến mắt cá chân làm tô điểm cho lớp ren rườm rà thường thấy. Với những bước đi tao nhã, y cùng Tần Nhạn Thư sánh vai đi đến thư phòng Công tước trên lầu ba.

Việc Tần Nhạn Thư làm đầu tiên khi mở cửa chính là đối mặt với một khuôn mặt trắng bệch sợ hãi, đầu của Công Tước Campbell được đặt trên đỉnh tủ sách đối diện cửa. Những cuốn sách hỗn loạn rơi xuống mặt đất dường như chỉ để chừa chỗ cho chiếc đầu kia, theo động mạch bị cắt đứt làm máu chảy đầm đìa, thấm ướt cả tủ sách.

Căn phòng thông gió không quá tốt, mùi máu tanh nồng nặc hồi lâu cũng không tiêu tan. Toàn bộ tấm thảm được nhuộm đỏ bởi Công tước bị chặt đầu, thi thể gã quỳ gối trước tủ sách, hai tay chắp ra sau lưng bày tỏ sám hối, trước mặt đầy rẫy những cuốn sách nhuốm máu và một cuốn Kinh thánh được mở ra.

Xác chết cứng đơ chứng tỏ thời gian chết không vượt quá tám giờ.

Trong phòng không có vết tích đánh nhau, chỉ có sách vở nằm ngổn ngang trên sàn. Tần Nhạn Thư dặn Giang Tầm Tuy đứng im tại chỗ, để hắn đi vào trong điều tra tình hình.

Đột nhiên, bảng điều khiển hệ thống nhảy ra từ hư không.

【 Hoan nghênh tiến vào: Bệnh hiểm nghèo trong bão tuyết

1. Tìm hung thủ sát hại Công tước

2.  Tìm ra nguồn gốc căn bệnh

3. Sống sót sau trận bão tuyết 】

"Ngài thám tử thông minh có thể tìm được chứng cứ không?" Hai người chỉ cách mấy mét chạm mắt nhau, nhưng Tần Nhạn Thư lại có cảm giác như bị ngăn cản bởi một tầng sương mù, khiến người khác nhìn không thấu.

Xinh đẹp và nguy hiểm, đây mới thật sự là Giang Tầm Tuy.

Tựa như nicotin trong thuốc lá, mang tính gây nghiện cao.

Giang Tầm Tuy hơi cúi người vòng tay sau lưng, nhìn từ xa giống như công chúa đang bỏ trốn, nhưng cũng không chân chính vô hại, y mỉm cười khiêu khích nhìn Tần Nhạn Thư. Đồng tử y hơi giãn ra, trong mắt tràn đầy khoái cảm ác ý, đôi môi hé mở nhưng lại không phát ra âm thanh.

Tần Nhạn Thư nhận ra lời nói trên môi y, ánh sáng âm u trong đáy mắt càng sâu, tựa như dã thú ẩn núp trong đêm tối.

Giang Tầm Tuy nói: Thám tử vô dụng.

Tần Nhạn Thư nghiêng người và chỉ để lộ ra một nửa bên mặt, chiếc đầu người chảy máu đầm đìa cùng những cuốn sách nhuốm máu tạo thành một bức tranh thô tục kỳ quái.

Tần Nhạn Thư đứng trước thi thể quan sát, sống mũi cao đan xen với hốc mắt sâu, cho thấy cảm giác lạnh lùng của tướng mạo Châu Âu. Cùng Công tước không đầu đẫm máu quỳ gối xuống đất mang đến tác động thị giác khủng bố đáng sợ.

Hắn khẽ liếc nhìn Giang Tầm Tuy, khóe miệng nhếch lên đáp lại sự khiêu khích của y.

"Cứ chờ mà xem."

______________________

Sự khiêu khích đến từ một bạn nhỏ sau khi giết người

*

Editor: Truyện flop ẻ, chắc tại lâu ra chương (((: , thay cái bìa mới cho bớt flop :)))

(p/s: bìa đặt mua chứ không phải tự làm )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net