Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4 Mỹ nhân nội tâm mong manh thật sự kích phát ham muốn bảo hộ

Sau khi trở lại biệt viện, Tần Nhạn Thư trước tiên giúp Giang Tầm Tuy cởi chiếc áo khoác ngoài tán loạn, ôm lên giường đắp kín đệm chăn. Lại dùng khăn thấm nước lau chùi mồ hôi trên trán Giang Tầm Tuy, đắp lên chiếc trán nóng hổi.

Trong khoảng thời gian này, Giang Tầm Tuy trước sau đều nắm chặt lấy đầu ngón tay Tần Nhạn Thư, giống như đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.

Tần Nhạn Thư giữ chặt đôi bàn tay lạnh buốt của Giang Tầm Tuy để truyền nhiệt độ. Nhưng đôi tay Giang Tầm Tuy từ đầu đến cuối đều không ấm lên, nhiệt độ trên trán lại không ngừng tăng, điều này làm cho Tần Nhạn Thư cực kỳ đau lòng.

Bất thình lình bên ngoài cửa xuất hiện một cái bóng đen, ngay sau đó liền truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng của Hứa Trạm:"Tần ca, ta có việc muốn tìm ngươi."

"Tự mình tiến vào."

Tiếng cót két mở cửa làm kinh động đến những con quạ trên mái hiên, báo hiệu nguy hiểm sắp đến.

Hứa Trạm bước vào phòng, nét mặt hắn sợ hãi không thôi, trông như bị quái vật đuổi giết từ đằng sau:"Ta biết là rất đường đột, nhưng xin hai vị hãy rời khỏi đây vào tối nay. Ta vẫn sẽ trả tiền thưởng như thường lệ cho các vị."

"Đừng tin vào những lời nói một chiều của cha ta, ông ấy đã sớm mất nhân tính từ lâu, tất cả những gì ông ấy nói đều là giả."

Tần Nhạn Thư siết chặt ngón tay dựa vào đầu giường của Giang Tầm Tuy, mắt thấy nhiệt độ trên trán Giang Tầm Tuy dần dần giảm xuống mới yên tâm, quay đầu tùy tiện qua loa vài câu với Hứa Trạm.

"Chứng cứ đâu?"

Hắn từng nghe qua việc cha không nhận con, chứ chưa từng nghe tới việc con không nhận cha.

Sau một hồi trầm mặt, Hứa Trạm chung quy vẫn là nói ra chân tướng:"Gia tộc ta có truyền thống cúng tế hằng năm, sẽ có một người áo đen thi triển bí thuật khẩn cầu may mắn và hưng thịnh cho gia tộc."

"Trong buổi tế tự năm ngoái, ta đến tìm a cha thì tình cờ thấy ông ấy cởi mũ."

"Phía sau đầu ông ấy được khâu một khuôn mặt ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, khuôn mặt đó hướng ta lộ ra một nụ cười khủng bố, ta sợ hãi đến mức co quắt ngồi bệt xuống đất hét lên."

"A cha sau đó phát hiện nhốt ta vào một cái lồng sắt, khiển trách ta không nghe lời, còn dọa đến tế tự năm sau sẽ tới lượt ta."Hứa Trạm khi nhớ lại những điều này liền run rẩy, hai tay siết chặt, cả người vô cùng sợ hãi.

"Khuôn mặt xa lạ đó thậm chí còn lấy dây xích sắt đâm xuyên qua xương chân ta, rồi cột nó vào thành lồng để ngăn ta chạy trốn. Sau đấy hắn khoác một chiếc áo choàng đen rồi đi đến tế đàn."

"Khi đó ta mới nhận ra, nguyên lai a cha và áo đen là cùng một người."

Lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên, là Lâm Ngộ đẩy cửa đi vào.

Thắt lưng Lâm Ngộ đeo một thanh kiếm mang theo gió tới, tư thế oai hùng hiên ngang, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Hứa Trạm:"Mạo muội xin hỏi Hứa phủ tôn thờ vị tiên nhân nào, cư nhiên có thể khiến Hứa gia duy trì hưng thịnh phát đạt nhiều năm như vậy?"

Lâm Ngộ tu hành nhiều năm, cho đến nay cũng chưa từng nhìn thấy vị tiên nhân có thể cầu được ước thấy này.

Hứa Trạm bối rối, sợ hãi bịt lại tai, cự tuyệt nói cho Lâm Ngộ.

Qua nửa ngày, Tần Nhạn Thư cảm nhận được động tĩnh rất nhỏ từ bên cạnh truyền tới, hắn vội vàng thuận theo Giang Tầm Tuy, tùy ý đỡ y dậy.

Thiếu niên yếu ớt dựa vào bả vai Tần Nhạn Thư, trông như một con búp bê sứ chạm vào liền vỡ vụn, giọng nói có chút mờ tịt:"Hứa lão gia ép buộc ngươi làm việc giúp ông ta sao?"

Hứa Trạm gật đầu.

"Đạo sĩ mất tích mấy ngày trước đều do ngươi làm?"

Hứa Trạm cúi đầu một lúc lâu, khẽ ừ một tiếng.

"Thực xin lỗi...ta thật sự quá sợ hãi. A cha nói nếu như ta không nghe lời, liền sẽ biến ta thành a tỷ thứ hai, ta không muốn chết."

A tỷ thứ hai,chứng tỏ đã từng phát sinh chuyện gì đó với Hứa Minh Nguyệt.

"Là Hứa Minh Nguyệt thay ngươi ngăn cản tế tự năm nay. Bằng không dựa theo cha ngươi uy hiếp, năm nay chắc hẳn là ngươi." Tần Nhạn Thư lạnh lùng phụ họa, bị Hứa phủ chiều hư, bất quá chỉ là tiểu thiếu gia nhu nhược vô năng mà thôi.

Hứa Trạm ngồi sụp xuống đất, cúi đầu khóc nức nở.

Lâm Ngộ khó hiểu:"Sao lại là đêm nay, sẽ phát sinh chuyện gì?"

"Đêm nay chính là ngày Hứa phủ tổ chức tế tự đại điển. Nếu không nhanh chóng rời đi thì cũng sẽ..."Câu kế tiếp Hứa Trạm nói nghẹn ngào không rõ, tiếng khóc nức nở quanh quẩn trong màn đêm tĩnh mịch, thân thể gầy gò lộ ra trông hết sức tuyệt vọng.

Hứa Trạm đã cung cấp đủ thông tin, sẽ không tránh được việc kích phát cốt truyện.

Đột nhiên có ánh lửa bên ngoài bùng lên cao ngút trời, gần như chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Tần Nhạn Thư giúp Giang Tầm Tuy khoác một chiếc áo thật dày, cẩn thận ôm vào lồng ngực, Lâm Ngộ lập tức đẩy cửa phòng ra.

Gió nóng giống như một con ngựa mất dây cương quét sạch mùi máu tanh dày đặc trong không khí. Tần Nhạn Thư không khỏi giúp Giang Tầm Tuy quấn chặt quần áo.

Những gì lọt vào tầm mắt là ngọn lửa cuồn cuộn ngất trời, nửa tòa phủ đệ đều dung nhập trong biển lửa.

Lửa quá lớn, bọn họ chỉ có thể sơ tán đến xưởng nhuộm vải ở hậu viện. Lâm Ngộ muốn quay lại gọi Hứa Trạm cùng chạy, nhưng lại không thấy bóng người, ngược lại chỉ còn một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trong ngọn lửa hừng hực, xuất hiện mười mấy cái thi thể hóa thành bộ xương khô, mang theo mùi máu dày đặc cháy khét tấn công bọn họ, vươn ra đôi bàn tay khô héo như muốn lấy mạng người.

Người thiết kế này thật nhàn rỗi không có việc gì làm, chuyên môn làm về cốt truyện chạy trốn, có phải hay không cảm thấy người trẻ tuổi nên chạy nhiều hai bước.

Tần Nhạn Thư âm thầm hỏi thăm sức khỏe người thiết kế trong lòng.

Hắn chạy ở phía sau, từ đây có thể nghe thấy tiếng kêu thống khổ đau đớn từ những bộ xương khô. Bộ xương dùng hết toàn lực phát ra tiếng gào thét tương tự tiếng người: cứu ta.

Giống như nó không phải đuổi theo để giết bọn họ mà chỉ muốn trốn thoát.

Tần Nhạn Thư đột nhiên nhớ đến lời nha hoàn đã nói: Một số lượng lớn người hầu mất tích vào hai năm trước, chẳng lẽ...

"Đó là cái gì?"

Giang Tầm Tuy ngửa đầu tò mò hình dạng của những bộ xương phía sau, nhưng không ngờ y vừa mới ngó đầu ra đã bị Tần Nhạn Thư ấn đầu chắn ngang. Cái trán đập vào bả vai rắn chắc của Tần Nhạn Thư, nỗi đau sinh lí khiến y không tự chủ chảy ra dịch lệ, quẩn quanh trong hốc mắt.

Tường cao xung quanh xưởng nhuộm vải tạm thời có thể ngăn cách ngọn lửa. Nhưng kỳ lạ là những bộ xương kia tựa hồ rất sợ xưởng nhuộm vải, bọn chúng chạy trốn tứ phía, một số còn bị biển lửa nhấn chìm tản ra mùi khét.

Bộ xương đối với xưởng nhuộm vải sợ hãi đến mức này, coi như triệt để tiêu tán, cũng không muốn tiến thêm một bước.

"Thực có lỗi, tiểu Tầm. Sự tình xảy ra quá đột ngột." Tần Nhạn Thư nhớ đến trước đó cùng Giang Tầm Tuy va đập. Vội vàng buông y xuống, cúi người nhẹ nhàng xoa chỗ bị sưng trên trán Giang Tầm Tuy, trong lòng tội lỗi tràn lan.

Hốc mắt thiếu niên mờ tịt cùng cái trán ửng đỏ khiến Tần Nhạn Thư càng cảm thấy áy náy, không khỏi cúi đầu nhận tội.

"Xin lỗi."

"Quên đi." Thanh âm rầu rĩ, hiển nhiên không vui, nhưng cũng không thể nói được lời oán trách.

"Ta lòng dạ rộng lớn, mới không cùng ngươi so đo." Lời thì thầm như độc thoại truyền vào tai Tần Nhạn Thư, khiến hắn thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Không biết vì cái gì, cảm giác có chút đáng yêu.

Sau khi màn đêm buông xuống, xưởng nhuộm vải rất yên tĩnh. Chỉ còn lẻ tẻ vài ngọn nến được thắp sáng trong đêm chiếu lên tấm vải nhuộm phấp phới. Trông như u linh đang đi luẩn quẩn.

Địa hình Hứa phủ đặc thù, không ngờ xưởng nhuộm vải càng kỳ quái hơn. Mỗi khi gió thổi vào đều phát ra thanh âm rên rỉ. Sợi dây thừng cố định phức tạp trông như trận pháp kéo dài toàn bộ sân.

"Nơi này."

Giang Tầm Tuy nhận thấy có dấu vết bị kéo lê trên mặt đất. Kéo dài một đường vào sâu bên trong xưởng nhuộm. Y không khỏi cúi người lại gần quan sát, lại bị Tần Nhạn Thư lấy lý do nguy hiểm nắm chặt cổ tay.

"Đừng vội vào trong."

"Ta biết, nhìn thôi cũng không được à."

Giang Tầm Tuy ủy khuất vô tình làm nũng, sau đó liền nhận ra ngữ khí của mình quá mềm mại, hai má lập tức ửng hồng, ầm ĩ muốn thoát khỏi bàn tay người kia.

Tần Nhạn Thư sợ Giang Tầm Tuy bị kéo đau, chậm rãi nới lỏng lực độ.

"Được, được, được đừng tức giận."

Mặc dù có chút không đúng thời điểm, nhưng Tần Nhạn Thư vẫn phải cảm thán trước sự xinh đẹp của Giang Tầm Tuy, ngay cả khi cáu kỉnh cũng thật đáng yêu.

"Phát hiện cái gì rồi sao?" Lâm Ngộ nghe được động tĩnh liền quay đầu lại.

"Có dấu vết bị kéo lê, nhìn còn rất mới." Tần Nhạn Thư trước tiên mở miệng giảm bớt xấu hổ, chỉ chỉ vào vết tích kéo lê rõ ràng trên mặt đất.

"Khả năng có liên quan đến tế tự đại điển mà Hứa Trạm từng nói qua, bất quá không có thời gian để suy nghĩ kĩ càng, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này."

Nhiệt độ vách tường nóng bỏng, lửa càng lúc càng lớn đã đốt cháy lá cây trên tường cao, rất nhanh sẽ lan ra toàn bộ xưởng nhuộm vải, thậm chí thiêu đốt cả tòa phủ đệ đến không còn gì.

"Lại ủy khuất ngươi rồi, tiểu Tầm."

"Này, đợi một chút, ta có thể tự mình đi..."

Giang Tầm Tuy chưa kịp phản ứng đã bị Tần Nhạn Thư ôm ngang lên, ngọn lửa phía sau không chút kiêng dè nuốt chửng mọi thứ, nơi nào nó đi qua đều trở thành biển lửa.

Tốc độ vải vóc bị đốt cháy càng lúc càng nhanh. Ánh lửa cuồn cuộn ngất trời phảng phất trông như những vì sao trong mắt Giang Tầm Tuy, trong lúc nhất thời đôi mắt Tần Nhạn Thư như bị mê hoặc.

Cũng không biết là do ánh lửa sáng chói hay do đôi mắt rực rỡ của Giang Tầm Tuy.

Thật sự rất xinh đẹp.

Khóe miệng Giang Tầm Tuy khẽ cong, không chút nào để ý đến biển lửa mãnh liệt đằng sau, yên tâm thoải mái rúc vào lồng ngực Tần Nhạn Thư, tựa như oiran trong tòa lầu khói hoa làm điên đảo chúng sinh. Mỗi cái nhíu mày hay mỗi một nụ cười cũng khiến người người tâm thần bất định.

Tần Nhạn Thư đề cập đến chính là bản thân Giang Tầm Tuy.

Liếc nhìn một cái cũng đủ khiến tâm tình vui sướng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net