Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 Tiểu công chúa yếu ớt kiêu ngạo

Đi qua xưởng nhuộm vải xuất hiện một khoảng đất trống rộng lớn ở phía trước. Nơi này không có đồ vật dễ cháy, tạm thời ngọn lửa bị ngăn cách không thể lan sang đây.

Gió đêm thổi qua, ngọn lửa sau lưng càng lúc càng cháy dữ dội. Ánh lửa hừng hực gần như chiếu sáng cả bầu trời đêm. Có thể xuyên qua ánh lửa nhìn thấy rõ ràng bàn đá đặt ở trước mặt.

Một cái đầu lâu nguyên vẹn được đặt trên mặt bàn, đè xuống phía dưới một phong gia thư. Lâm Ngộ mở phong thư nhăm nhúm bị vò nát ra.

【Gửi thê tử Minh Nguyệt của ta.

Thê tử Minh Nguyệt của ta. Đã mấy ngày rồi vẫn không có thư hồi âm, chẳng lẽ bệnh cũ lại tái phát.

Nhớ mang theo ngọc bội tùy thân mà ta đã đi thượng tuần đến Tây Vực để đem về cho nàng. Sứ giả nghe nói phu nhân ốm yếu bệnh tật quấn thân, liền muốn ước tính bát tự ngày sinh.

Vừa vặn khi đó nàng nghe tin Trạm nhi bệnh tình nguy kịch, không dám nhiều lời sợ nàng tổn thương, mới đồng ý cho nàng đi thăm người thân một mình.

Suy đi nghĩ lại, ta vẫn là quyết định nói thật với phu nhân, sau khi đo lường tính toán cho biết nàng đang mắc nợ một kiếp nạn. Nghĩ đến phu nhân đời này làm nhiều việc thiện tích đức, đem tặng nàng miếng ngọc bảo mệnh, mong phu nhân ghi nhớ chớ đừng tháo xuống.

Hãy trả lời ngay khi nàng nhận được thư, để ta có thể yên tâm.

Đang chờ hồi âm

Ngày mùng 6 tháng 4, Bùi Miên 】

Mắc nợ một kiếp nạn...Tần Nhạn Thư  đầu tiên chú ý đến dòng này.

Hắn lập tức phát giác những thông tin này cùng lý do thoái thác của Hứa lão gia có điểm trùng hợp. Cả hai đều nói với sứ giả rằng Hứa Minh Nguyệt bị bệnh tật quấn thân, muốn xin một miếng ngọc bội để cầu bình an.

Duy chỉ có người được chọn để đi Tây Vực là bất đồng. Trong thư đi Tây Vực chính là phu quân của Hứa Minh Nguyệt. Mà Hứa lão gia cũng từng trên bàn tiệc tuyên bố bản thân tự mình đến Tây Vực.

Những lời nói bịa đặt có thể khiến ta nảy sinh hoài nghi, nhưng lời nói dối nửa thật nửa giả lại khó nhìn thấu nhất.

"Hứa Trạm từng nói qua, hắn không muốn trở thành a tỷ thứ hai, cho nên mới giúp Hứa lão gia làm nhiều việc ác."

"Có khả năng hắn đã viết thư lừa gạt Hứa Minh Nguyệt rằng bản thân bị bệnh nặng nguy kịch, dụ dỗ nàng quay về, phần lớn xác suất Hứa Minh Nguyệt đã..." Trong ánh mắt lãnh đạm của Lâm Ngộ hiếm thấy có phần gợn sóng, không dám quá tin vào suy đoán bản thân.

Mặc dù Hứa Trạm nói hắn không tình nguyện, nhưng hắn cũng đã giết rất nhiều người. Ngay cả người tỷ tỷ chí thân cũng bị hại nặng nề.

Người đáng thương tất cũng có chỗ đáng hận.

"Trong thư nói ngọc bội có thể bảo mệnh, hiện tại vẫn chưa thể khẳng định Hứa Minh Nguyệt đã chết."

Giang Tầm Tuy lười biếng nằm nhoài trong lồng ngực Tần Nhạn Thư, chán nản lắc lắc chiếc chuông trên cổ tay, chậm rì rì phản bác.

"Ta cũng xem như đã từng gặp qua Hứa Minh Nguyệt, chỉ có điều nàng không hẳn vẫn còn là người, nói không chừng nàng cùng những bộ xương chạy thoát thân kia tương tự nhau." Hành vi của Hứa Minh Nguyệt rất quỷ dị, Tần Nhạn Thư khó có thể liên tưởng nàng là nhân loại bình thường.

Một bộ xương có ý thức, có thể tính là còn sống sao?

Càng đi về phía trước càng tối, Giang Tầm Tuy sợ hãi nắm chặt ống tay áo Tần Nhạn Thư, khẽ rùng mình co lại trong lồng ngực hắn.

"Vẫn còn bao lâu vậy?"

Bọn họ đã đi hồi lâu, xung quanh đều là bóng tối vô biên, hơi loáng một cái sẽ bị mất phương hướng, Giang Tầm Tuy đối với hoàn cảnh này cực kỳ sợ hãi.

"Nhanh thôi, còn mấy phút nữa." Tần Nhạn Thư động viên nói.

Vì để duy trì trải nghiệm trò chơi, hệ thống sẽ không thiết lập cốt truyện nhàm chán quá lâu.

Sau khi đi được một lúc, rốt cuộc cũng mơ hồ xuất hiện ánh sáng trong tình cảnh tăm tối. Lâm Ngộ cảnh giác rút kiếm ra, tiếng ma sát của vỏ kiếm và thân kiếm vang vọng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

Đến gần phòng ốc có thể nghe thấy tiếng nữ tử rống giận cuồng loạn, cùng với âm thanh vỡ vụn của đồ sứ. Dần dần biến thành tiếng thút thít trầm thấp, xen lẫn một hai tiếng khóc nức nở, ngay sau đó liền truyền tới động tĩnh sột soạt.

"Ngươi gạt ta, hại ta trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ!"

"A nương mất sớm, ta liền phải gánh vác trọng trách chăm sóc ngươi. Lúc nhỏ mỗi khi ngươi phạm sai lầm gì, đều là ta thay ngươi bị a cha trừng phạt. Cơm ăn áo mặc cũng là theo sở thích của ngươi. Ngay cả sau khi xuất giá, ta cũng không ngại ngàn dặm xa xôi về nhà chỉ vì một lá thư nói ngươi bị bệnh nặng."

"Ta lại làm sai cái gì!"

Lâm Ngộ lặng lẽ chọc thủng giấy nhìn vào trong, cả người Hứa Minh Nguyệt trông bê bết đầy máu, nồng nặc một mùi máu tươi tràn ngập trong phòng, nàng quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, chiếc lồng sắt ở phía trước ẩn sâu trong bóng tối.

Xiềng xích bị kéo lê phát ra những thanh âm ma sát chói tai. Hứa Trạm bên trong lồng sắt vươn ra cánh tay đầy vết máu như muốn an ủi Hứa Minh Nguyệt, nhưng lại bị Hứa Minh Nguyệt tàn nhẫn vặn gãy.

Khi Hứa Minh Nguyệt kích động, da thịt bên nửa khuôn mặt nàng từ từ rơi xuống, để lộ ra một lớp xương trắng, những miếng thịt rơi ra tựa như có ý thức ngưng tụ vào nhau thành một khối. Nàng nhìn cánh tay vừa mới bị vặn gãy của Hứa Trạm, phát ra tiếng cười âm trầm quái dị.

"Ngươi có tư cách gì động vào ta!"

Tần Nhạn Thư nhận ra khối thịt kia chính là con quái vật lúc trước.

Hứa Minh Nguyệt đoán chừng đã bị biến đổi, trở nên giống với những bộ xương kia. Nhưng do tính chất đặc thù của miếng ngọc đã cho phép nàng giữ được lớp da thịt bên ngoài.

Hứa Minh Nguyệt dần thu liễm cảm xúc, miếng thịt cũng chậm rãi gắn lại vào gò má nàng. Sau khi biến trở về bộ dáng như người bình thường, nàng hướng Hứa Trạm lộ ra nụ cười làm người sợ hãi, nhẹ giọng ôn hòa nói:"Sau khi trời sáng, ngươi cũng sẽ được nếm trải cảm giác sống không bằng chết."

Nàng đứng dậy qua hành lang phía bên hông rời đi, lưu lại lời oán niệm.

Chờ Hứa Minh Nguyệt hoàn toàn đi xa, Lâm Ngộ sờ soạng đẩy cửa rồi mới đi vào. Trong phòng chỉ có vỏn vẹn nửa cây nến tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếc lồng sắt to lớn hầu như chiếm cứ toàn bộ không gian bên trong.

Tần Nhạn Thư có chút do dự, khắp nơi trong phòng đều là vết máu cùng vị tanh nồng nặc. Giang Tầm Tuy giống như tiểu công chúa kiêu ngạo, tràn đầy tinh xảo cùng mỹ cảm yếu ớt, hắn căn bản không đành lòng để y lộ ra một chút khó chịu trong ánh mắt.

"Bên ngoài lạnh lắm, đi vào thôi."

Giang Tầm Tuy túm lấy cổ áo Tần Nhạn Thư làm nũng, vì sợ lạnh mà cọ cọ trong lồng ngực hắn.

"...Nếu không chịu được thì nói với ta."

Gỗ mục ẩm ướt cùng máu tanh rỉ sét hòa vào nhau. Giẫm lên mặt đất có cảm giác dinh dính trơn trượt. Xung quanh vách tường đều loang lổ vết máu, trong phòng tràn thập một mùi tanh thối rữa khó có thể diễn tả bằng lời.

Đóa hoa sen đỏ trên trán Giang Tầm Tuy tựa hồ xuất hiện ánh sáng lấp lánh trong chớp mắt, y cau mày bịt mũi, nắm chặt lấy ống tay áo Tần Nhạn Thư yếu thế làm nũng, như sợ bị thả xuống giẫm lên vết bẩn: "Thật bẩn."

Còn khá yếu ớt.

Tần Nhạn Thư âm thầm siết chặt vòng tay quanh eo y.

Đường nhìn trong phòng tối om, Lâm Ngộ cầm lấy nửa cây nến trên bàn rồi từ từ đi đến lồng sắt, dưới ánh nến mờ nhạt, sự sống của Hứa Trạm đang suy tàn.

Tay chân hắn đều buông thõng xuống một cách bất thường. Dây xích buộc quanh cổ bị thít chặt đến chảy máu, cả tai, sống mũi, khóe miệng đều đang rướm máu chảy ra ngoài. Hàng mi cũng không ngừng ướt đẫm máu, dần sánh lại thành cục.

Hứa Trạm gắng gượng mở mắt, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu như một kẻ nghiện ma túy. Hắn miễn cưỡng mở ra đôi môi khô khốc, liên tục lặp đi lặp lại với Lâm Ngộ như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

"...Cứu a tỷ, đừng để nàng đến tế đàn."

"A cha thực sự sẽ luyện hóa nàng." Ánh mắt Hứa Trạm dần dần tan rã, dùng hết khí lực cuối cùng cầu xin Lâm Ngộ.

Hứa Trạm chậm rãi không còn động tĩnh, Lâm Ngộ ngồi xổm xuống kiểm tra khí tức hắn, bất đắc dĩ thở dài: "Đi thôi, trời sắp sáng rồi."

Trong hành lang ẩm ướt tối tăm, chỉ có ánh nến mờ nhạt cùng tiếng gió đêm từ trong sơn cốc thổi qua đại sảnh, phát ra những thanh âm rên rỉ. Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Tần Nhạn Thư dừng bước chân nhìn về phía xa xa, yêu cầu Lâm Ngộ giơ ngọn nến sang hướng đấy.

Đó là vô số hài cốt chất đống thành núi, xương sống lưng bị bẻ gãy cùng đầu lâu bị đục lỗ rải rác khắp nơi, đều là những người mất tích của Hứa Phủ bốn năm qua.

Hài cốt dưới đáy đống xác đã bị phân hủy từ lâu, gió thổi qua khe hở trong đống xương phát ra tiếng kêu thê lương, như thể đang tố cáo hành vi phạm tội của Hứa lão gia cùng Hứa Trạm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net