Chương 2: Tôi tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Tử Sâm – Alva.

_


Lần này Dư Phong không đánh Dư Đông là bởi vì có Triệu Thục Phân khuyên can mãi mới được. Nhưng vẫn trừng phạt Dư Đông phải ở im trong nhà không được đi đâu cả, không được tìm Tĩnh Thuỷ và Diêu Khải Hiên đi chơi, không được xem phim hoạt hình hay chơi đồ chơi, chỉ có thể thành thành thật thật làm bài tập ghép vần, luyện tập đề tính nhẩm, bởi vì cậu sẽ trở thành một học sinh tiểu học vào đầu tháng 9 này.

Lúc này Tĩnh Thủy cũng không hề vui vẻ gì, vừa nghe nói không được chơi cùng Dư Đông ca ca, cô đang ngồi dưới đất liền oa oa khóc lớn, không ngừng khua tay múa chân, rất giống một tiểu bá vương, ngay cả khi Lý Dĩnh lấy đồ ăn ngon cùng với đồ chơi cũng không dỗ được cô.

Không còn cách nào khác, Lý Dĩnh đành phải gõ cửa nhà Dư Đông, nói Tĩnh Thuỷ muốn chơi cùng cậu.

Dư Phong và Triệu Thục Phân tuy rằng cảm thấy có lỗi với Tĩnh Thuỷ, nhưng nếu cứ như vậy để cho tên tiểu tử này chơi cùng với Tĩnh Thuỷ, sợ rằng không thể nhớ lâu, thương lượng nửa ngày, vẫn quyết định chọc cười Tĩnh Thuỷ.

Tĩnh Thuỷ khóc mệt rồi, rất nhanh liền tiếng vào mộng đẹp, ôm tiểu hùng (con gấu bông) quà sinh nhật mà Dư Đông tặng cho cô,

Tiếng vặn chìa khoá phát ra từ cửa, Lý Dĩnh ngẩng đầu, vừa lúc thấy Trương Hạo Thiên mặt mày đầy râu ria.

“Tĩnh Thuỷ đã ngủ rồi à?” Trương Hạo Thiên dùng khẩu hình miệng hỏi.

Lý Dĩnh gật gật đầu, làm ra vẻ “ừ” một tiếng, rón rén dẫn Trương Hạo Thiên đi tới chiếc giường nhỏ.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang ngủ hết sức yên bình của con gái, trong lòng Trương Hạo Thiên có phần tự trách, nhưng hắn cũng chẳng có biện pháp nào cả, vì muốn cho con gái mình một tương lai tốt đẹp, hắn không thể không liều mạng kiếm tiền.

Hai vợ chồng dừng lại ở giường nhỏ một lúc, rồi đi tới phòng ngủ cách khá xa phòng bếp.

“Tiểu tử Dư Đông nghịch ngợm kia, đi bơi suýt chút nữa thì chết đuối, Phong ca cùng Thục Phân tỷ không cho Tĩnh Thuỷ chơi với Dư Đông, kết qua Tĩnh Thuỷ náo loạn cả đêm, hiện tại vừa mới ngủ.” Trên mặt Lý Dĩnh tràn đầy mệt mỏi, thanh âm rất thấp, giống như là thì thầm.

“Vất vả cho em rồi, anh cũng cảm thấy Tĩnh Thuỷ đối với tiểu tử Dư Đông kia còn thân hơn nhiều so với anh.” Giọng điệu của Trương Hạo Thiên không biết là khổ sơ hay là tự giễu.

Ánh mắt hai người bọn họ phức tạp nhìn nhau, nhất thời không nói chuyện. 

Mọi chuyện rất nhanh thay đổi. Qua vài ngày, Lý Dĩnh nhận được điện thoại từ một phụ huynh gọi tới, nói rằng con của họ cùng với người khác đi bơi sông, kết quả cậu bé bị đuối nước, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu.

Tin tức này khiến cho Lý Dĩnh cảnh tỉnh, cô vội vàng thu thập đồ vật, kéo Tĩnh Thuỷ sắc mặt hoảng hốt chạy tới gõ cửa nhà Dư Đông: “Em có một học sinh đi bơi sông, kết quả xảy ra chuyện, hiện tại em phải đi đến đó một chuyến, cha đứa bé đó lại đang đi làm, mọi người có thể giúp em chăm sóc Tĩnh Thuỷ một chút được không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề, cô đi nhanh lên.” Triệu Thục Phân đem Tĩnh Thuỷ vào trong phòng, thúc giục cô nhanh đi xem học sinh của mình.

“Cảm ơn Thục Phân tỷ.” Lý Dĩnh vội vàng nói lời cảm ơn rồi chạy xuống lầu.

“Cảm ơn a di.” Giọng nói của Tĩnh Thuỷ tựa như một viên kẹo sữa đường, nghe xong trong lòng Triệu Thục Phân có chút biến hoá.

“Tiểu tử thối hôm nay Tĩnh Thuỷ muội muội của mày đến chơi này, tha cho mày một cái mạng, hôm sau đem bài luyện tập bổ xung cho tao, nếu mà mày ngoan ngoãn bằng một nửa của Tĩnh Thuỷ thì tao phải cảm ơn trời đất rồi.” Vừa nhìn Tĩnh Thuỷ, Dư Phong còn có cảm giác tiếc nuối vì cái gì mà cô bé không phải là con gái ruột của mình.

“A!” Dư Đông nhảy lên ba thước, một đường chạy đến trước mặt của Tĩnh Thuỷ.

Vài ngày không thấy Dư Đông ca ca, Tĩnh Thuỷ nhào vào lòng cậu không hề nghĩ ngợi, Dư Đông đem cô bế lên, xoay một vòng tròn.

“Ta bay đến đây, ca ca.” Tĩnh Thuỷ nở nụ cười ngọt ngào, vươn hai tay, làm tư thế chim nhỏ bay lượn.

Một vòng không đủ, Dư Đông đành phải ôm cô thêm vài vòng, thẳng đến khi cảm giác đầu hơi choáng váng mới đem cô để xuống.

Cậu kéo Tĩnh Thuỷ đi đến chồng gỗ xếp bên kia: “Ca ca dạy ngươi dựng nhà ở, có được hay không?”

“Được!” Tĩnh Thuỷ vỗ tay tỏ vẻ tán thành.

Vì thế Dư Đông tay nắm tay dạy Tĩnh Thuỷ dùng gỗ xếp lên để dựng nhà ở. Nhân lúc Tĩnh Thuỷ đang hết sức chăm chú lấy các khối xếp gỗ xếp chồng lên nhau, cậu đột nhiên có ý tưởng muốn trêu chọc cô một chút, thế là vụng trộm cầm búp vê của cô đem giấu đi, giấu ở dưới đáy ghế sô pha.

Tĩnh Thuỷ dùng mấy khối xếp gỗ dựng thành một căn phòng giản dị, vừa quay đầu lại, phát hiện búp bê âu yếm của mình không thấy, mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi Dư Đông ca ca của mình: “Ca ca, búp bê đâu?”

Dư Đông buôn tay: “Búp bê không thấy, biến mất rồi.”

Vừa dứt lời, trên mặt Tĩnh Thuỷ chuyên mưa, oa một tiếng khóc lên.

Dư Đông không ngờ cảm xúc của Tĩnh Thuỷ sẽ biến hoá nhanh như vậy, có chút trợn tròn mắt. Tay chân cậu luống cuống trong chốc lát,  mới nhớ tới đem búp bê ở dưới đáy ghế sô pha lấy ra, phủi bụi ở trên nó, đem nó giơ lên trước mặt Tĩnh Thuỷ, lừa cô nói: “Xem, búp bê của em, ca ca giúp em tìm về rồi này.”

Nhưng tiếng khóc của Tĩnh Thuỷ không có dừng lại, mà ngược lại càng lúc càng lớn hơn, Dư Đông khuyên thế nào cũng khuyên không nổi. Tiếng khóc của cô thu hút sự chú ý của Thục Phân, bà trừng mắt nhìn Dư Đông: “Mày lại khi dễ muội muội.”

“Con chỉ muốn trêu em ấy một chút thôi.” Giọng nói của Dư Đông nhỏ đến mức không nghe được.

Triệu Thục Phân không để ý đến Dư Đông, ôm lấy Tĩnh Thuỷ, nhẹ nhàng vỗ vào lưng của cô, miệng không ngừng dỗ dành: “Tĩnh Thuỷ ngoan, không khóc, không khóc.” Tĩnh Thuỷ lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.

Chuyện Dư Đông làm Tĩnh Thuỷ khóc tự nhiên bị Dư Phong biết, ông tức giận không nói lên lời, tiểu tử này thật khiến cho người ta bớt lo, lúc không để ý đến hắn là lại gây rắc rối.

Buổi tối thời điểm Lý Dĩnh tới đón Tĩnh Thuỷ, cặp vợ chồng liên tục nhận lỗi, còn cứng rắn lấy hoa quả để trong lòng cô mới bằng lòng để cô về.

Học sinh kia đã trải qua cấp cứu, cuối cùng cũng sống lại chẳng qua lúc đó cảm xúc của gia trưởng tương đối kích động, tự nhiên sẽ đổ tội lên đầu của Lý Dĩnh, cô cũng không dám cãi lại, chỉ có thể không ngừng trấn an bọn họ.

Xử lý xong chuyện này, tâm của Lý Dĩnh cũng lao lực quá độ, đối với chuyện Dư Đông làm Tĩnh Thuỷ khóc chỉ cười một tiếng cho qua, nói không có việc gì.

Chỉ là Dư Đông coi như thảm rồi, lúc này triệt để không cho cậu chơi cùng với Tĩnh Thuỷ, cậu đành phải đàng hoàng ở nhà, chờ ngày khai giảng.

Mùa hè rất nhanh liền trôi qua, Dư Đông và Diêu Khải Hiên cùng nhau thăng chức lên học tiểu học ở tiểu khu phụ cận, mà Tĩnh Thuỷ cũng muốn đi nhà trẻ.

Lần đầu tiên đưa Tĩnh Thuỷ đi nhà trẻ thực là một vụ thảm cmn họa, cô gắt gao ôm chặt lấy Dư Đông, giống như một cục kẹo dính, không ngừng khóc kêu: “Không, con muốn cùng với ca ca ở chung một chỗ cơ.”

“Tĩnh Thuỷ, buông tay, ca ca con sắp đi học muộn rồi.” Lý Dĩnh là người luôn luôn có tính tình tốt nhưng bây giờ cũng có chút nổi giận, nói với giọng điệu mang theo chút uy hiếp.

Nhưng Tĩnh Thuỷ dường như không có nghe thấy, tiếp tục ôm Dư Đông không chịu buông tay.

“Tĩnh Thuỷ, có phải em là người rất nghe lời ca ca phải không?” Dư Đông nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, làm cho cảm xúc của cô dần dần bình phục lại,

“Phải.” Tĩnh Thuỷ mang theo giọng mũi đáp.

“Nếu em còn như vậy ca ca sẽ tức giận, không chơi với em nữa, nếu em ngoan ngoãn đi nhà trẻ, tan học ca ca sẽ tìm em cùng chơi.” Dư Đông nở nụ cười có chút giảo hoạt.

Một chiêu này cực kỳ có tác dụng, Tĩnh Thuỷ chần chờ một chút, sau đó buông tay ra, bán tin bán nghi nhìn cậu: “Nói xong a.”

“Ca ca có bao giờ lừa gạt em à.” Dư Đông sờ sờ đầu của Tĩnh Thuỷ, để cho Lý a di đem cô dắt đi sau, mới hướng đến trường học chạy như điên.

Trường tiểu học khác với nhà trẻ, một lớp học kéo dài bốn mươi phút, phải ngồi ngay ngắn, hảo hảo nghe lời lão sư vào học. Về đến nhà cũng không thể lập tức chơi, phải hoàn thành bài tập về nhà trước.

Nhà trẻ của Tĩnh Thuỷ cách tiểu học mà cậu học rất gần, tan học sớm hơn cậu một chút. Ngay khi Dư Đông bước ra, cậu đã nhìn thấy Tĩnh Thuỷ đang cáu kỉnh tìm kiếm bóng dáng của mình rồi, cậu bị bộ dàng này của Tĩnh Thuỷ chọc cười, nhanh như chớp chạy tới, nói: “Ca ca ở chỗ này này.”

Tĩnh Thuỷ lập tức tụt xuống người Lý Dĩnh, nắm lấy tay Dư Đông không thả.

Lòng hư vinh của Dư Đông dạt dào mở ra, sức lực cậu tràn đầy nói: “Đi, Tĩnh Thuỷ, chúng ta về nhà.”

Dư Đông dẫn Tĩnh Thuỷ về nhà mình, nhớ tới bài tập về nhà lão sư giao, có chút áy nát nói: “Tĩnh Thuỷ, cho ca ca một chút thời gian để làm bài tập có được hay không? Làm xong lập tức cùng em chơi.”

“Kẻ lừa đảo.” Tĩnh Thuỷ hờn dỗi nói, một mình chạy đến những khối xếp gỗ của Dư Đông bắt đầu chơi xếp gỗ.

Dư Đông nhịn cười đi đến bên cạnh cô: “Ca ca có lúc nào lừa gạt em sao? Hiện tại cùng em chơi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Thuỷ nhăn thành một đoàn nháy mắt giãn ra, cao hứng bắt đầu chơi xếp gỗ.

Ánh đèn màu da cam của đèn sàn chiếu vào sườn mặt chuyên chú của hai đứa trẻ, lộ ra vẻ đặc biệt ấm áp.

Tất nhiên, cuối cùng Dư Đông vẫn là vì tan học về nhà không có đàng hoàng làm bài tập về nhà, bị Dư Phong và Triệu Thục Phân mắng cho một trận.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy, chỉ trong nháy mắt Dư Đông đã tiến vào tiểu học được một tháng, kết giao được với rất nhiều bằng hữu mới, cũng thích ứng được cuộc sống ở tiểu học, nhưng đã xảy ra một chuyện khiến cho cậu không cao hứng.

Tiểu hài tử luôn luôn không giấu được bí mật. Trong một lần Diêu Khải Hiên nói chuyện phiếm không cẩn thận phun ta chuyện Dư Đông đi bơi thiếu chút nữa chết đuối ra. Tục ngữ nói thật đúng, hảo sự bất xuất môn, phôi sự truyện thiên lý ( chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm ) Chuyện này trong nháy mắt bùng nổ trong đám trẻ, càng truyền càng thái quá, từ việc Dư Đông bơi trong hồ bơi đến bơi trên sông, từ việc cầm vòng bơi lẻ loi một mình nhảy vào, thậm chí cuối cùng còn rơi vào lỗ tay lão sư, ở giờ học giáo dục an toàn nó được xem như mặt trái tài liệu giảng dạy.

Tâm tình Dư Đông rất phiền muộn, lúc đầu cậu muốn dựng lên một hình tượng tốt đẹp trước mặt đồng học mà thế này thì xong toàn bộ rồi còn đâu. Vì thế vào thời điểm các lão sư nói về chuyện này, cậu có điểm không phục giơ tay lên.

“Có chuyện gì sao? Dư Đông?” Lão sư nghi hoặc khó hiểu mà nhìn cậu,

“Lão sư, em nhất định sẽ học bơi!” Cậu cơ hồ chỉ dùng hết âm lượng để hô lên câu nói này, vừa dứt lời, toàn bộ lớp cười vang.

“Mọi người không được cười trước mặt Dư Đông đồng học.” Lão sư tranh thủ thời gian duy trì kỷ luật: “Tôi tin tưởng cậu ấy nhất định có thể, mọi người cho cậu ấy một chút sự cổ vũ được không?”

Tiếng vỗ tay như dấm động, Dư Đông đỏ mặt lúng túng ngồi xuống.

Nhắc tới cũng khéo, không lâu về sau thị trưởng thể thao đến trường tiểu học lựa chọn nhân tài, Dư Đông cùng Diêu Khải Hiên may mắn được chọn trúng.

Lúc tan học tâm trạng của Dư Đông rất tốt, vừa nhìn thấy được Lý Dĩnh liền không kịp chờ đợi nói: “Lý a di, ra được thị trưởng thể thao chọn trúng.”

“Chúc mừng nha, con về sau muốn làm vận động viên bơi lội sao?” Lý Dĩnh cười ôn hoà, một chữ cũng không bỏ sót nghe cậu nói chuyện.

“Muốn chứ, con trước kia xem các ca ca tỷ tỷ trong TV bơi lội, cảm thấy cực kỳ hâm mộ, muốn giống như bọn họ, mọi người hiện tại lại lấy chuyện con bơi lội đến cười con, con cũng phải để bọn họ nhìn xem, tương lai ai lợi hại hơn ai chứ.” Ánh mắt của Dư Đông chứa sự kiên định, giống như hai viên hai ngôi sao lấp lánh.

Lý Dĩnh khen ngợi nhìn Dư Đông, đem Tĩnh Thuỷ đẩy lên trước mặt của Dư Đông: “Ca ca muốn đi học bơi, con cho anh ấy chút cổ vũ có được không?”

“Mama, Tĩnh Thuỷ cũng muốn.” Tĩnh Thuỷ dùng hai tau trói cánh tay của Lý Dĩnh lại, dùng sức lung lay.

“Con còn nhỏ, chờ con lớn hơn một chút là có thể cùng ca ca đi trường thể thao,” Tuy rằng Lý Dĩnh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng căn bản lại không có nghĩ tới phương diện này.

“Tĩnh Thuỷ, nghe lời mẹ em nói đi, ca có thể chờ em ở trường thể thao.” Dư Đông nhẹ nhàng móc ngón tay út của cô.

“Được!” Khéo miệng Tĩnh Thuỷ nhếch thành một hình vòng cung, ngoẹo đầu về phía Dư Đông, nãi thanh nãi khí nói: “Ca ca, anh nói nha.”

“Có khi nào ca ca lừa gạt em chưa?” Đáy mắt và khuôn mặt Dư Đông không che giấu được ý cười, nắm lấy tay Tĩnh Thủy chạy về phía trước: “Đi, nhanh đem tin tức tốt này nói cho ba ba!”

Lý Dĩnh nhìn theo bóng lưng của hai đứa trẻ chạy như điên, khoan dung mà cười cươi, nhanh chân đi theo.

Thứ Dư Đông không nghĩ tới chính là, khi cậu tràn đầy phấn khởi chạy về nhà, thời điểm cậu cầm ra tờ đơn cho ba ba ký tên, ba ba nhìn chằm chằm tờ giấy đó một lúc lâu, sắc mặt ngưng trọng hỏi han: “Mày có biết trường thể thao có ý nghĩa gì không?”

“Có thể học bơi lội thôi.” Cậu không chút nghĩ ngợi đáp.

Dư Phong không biết phải nói lời gì tốt về thằng nhỏ này, trong từ điển của nó, hình như không có từ “khổ cực”.

Tác giả có điều muốn nói:

Cảm ơn Sy tiểu khả ái dịch dinh dưỡng, ôm một cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net