Chương 3: Ước mơ thiên tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Tử Sâm – Alva.

_

“Trường học thể thao có ý nghĩa gì? Trong tương lai mày sẽ phát triển thành các vận động viên chuyên nghiệp.” Dư Phong đã cố gắng nói đơn giản một chút, tận lực làm cho cậu nghe để hiểu: “Điều này có ý nghĩa là mày phải hy sinh tất cả thời gian chơi bời của mình để luyện tập, lúc mà người khác về nhà, mày thì không được đi, còn phải ở lại trong trường, huấn luyện viên mỗi ngày sẽ bố trí cho bọn mày những nhiệm vụ huấn luyện, nếu như làm không xong còn có thể bị phạt, mỗi ngày trôi qua sẽ rất mệt mỏi và vất vả.”

Ông hiếm khi có duỗi tay sờ soạng đỉnh đầu của Dư Đông: “Tuy rằng ba ba là thầy giáo dạy thể dục, nhưng vẫn không hề hy vọng con luyện thể dục, sợ con ăn không tiêu.” ( Ý là không chịu nổi. )

“Nhưng mà, làm vận động viên có thể lấy được huy chương đó ba.” Dư Đông nhớ lại cuộc thi bơi lội mình xem trước đây. Trận đấu bơi lội đó có một thiếu niên tóc vàng, cậu ta như một con cá lớn, giương cao vây cá kiêu ngạo, ở trong nước thì nhanh nhẹn thoải mái bơi lội, cậu ấy vượt qua một người rồi lại một người, dẫn đầu với lợi thế tuyệt đối, cuối cùng mạnh mẽ chốt chiến thắng bằng một cú xoay. Tuy nhiên, lúc mà cậu ta lên đài lĩnh thưởng, khoảnh khắc mà tiếng quốc ca vang lên, vị thiếu niên này lại không kìm được mà khóc, môi không ngừng run rẩy, ngay cả quốc ca cũng không hát nổi nữa, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dư Đông bị ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Quả thật cậu có thể mắc chứng nghiện nhập vai quán quân, thế nhưng hắn cũng chỉ là nghĩ qua thôi, còn việc lúc nào trong tay cậu mới có được hoa tươi và huy chương mới thành sự thật đây?

“Con nhìn thấy bọn họ lấy được huy chương rất dễ dàng phải không, nhưng con không biết được bọn họ đằng sau đã bỏ ra không biết bao nhiêu là công sức, ngày qua ngày chỉ sống với những bài huấn luyện, một thân thương tích khắp người.” Dư Phong đang cố gắng phá vỡ ảo tưởng tuyệt vời của cậu con trai nhà mình.

“Chính là con thích nó.” Dư Đông kiên trì.

“Tao thấy mày chính là có ba phút nóng nảy, không qua mấy ngày liền sẽ nói khổ hô mệt không muốn đi nữa.” Dư Phong rất hiểu con trai mình nhưng mà.

“Ba ba, con thật sự muốn học bơi lội mà, con thích nước, hi vọng có một ngày trong tay con sẽ có hoa tươi và huy chương chứ không phải là sôcôla cùng với hoa nhựa plastic, là đồ thật.” Dư Đông thu hồi dáng vẻ nghịch ngợm ngày xưa của mình lại, trong ánh mắt hiện ra ánh sáng khát vọng.

Dư Phong chịu đựng để cho mình không bật cười, xem ra tiểu tử này đã bí mật làm không ít chuyện ngu xuẩn.

Triệu Thục Phân ở một bên cũng không nhìn được, bà nhịn không được đi tới giảng hoà: “Tôi thấy để cho Dư Đông học bơi cũng rất tốt, coi như nó học không ra trò, thì nhỡ đâu tương lai có chuyện ngoài ý muốn cũng có thể tự cứu lấy mình mà, đoạn thời gian trước thì cô giáo Lý không phải cũng có học sinh xảy ra chuyện sao? Hiện tại gia trưởng còn đang náo loạn inh ỏi kia kìa.”

“Đứa học sinh kia là không chú ý an toàn, đi có một mình mà cũng đòi qua sông, lá gan rất to.” Dư Phong mặc dù nói vậy đấy, nhưng lại cẩn thận suy nghĩ một chút về lời của Triệu Thục Phân cảm thấy có mấy phần đạo lý, lấy tính cách của tên nhóc kia, nếu nó không xông ra gây hoạ thì cũng sẽ ngứa ngáy tay chân, vẫn nên để cho nó học một số kỹ năng sinh tồn, nhưng mà ông không nghĩ tên nhóc con nhà mình sẽ kiên trì tới nơi tới bến.

“Tốt đấy, tao sẽ ký tên cho mày, nhưng mày cũng phải đáp ứng với tao, quyết không được nửa đường rút ván.” Trên thực tế Dư Phong chỉ nói vậy thôi, cũng chả trông cậy vào việc cậu sẽ nghiêm túc chấp hành.

Dư Đông không nghĩ tới việc ba mình sẽ thay đổi thái độ nhanh như vậy, cậu cảm kích nhìn mama mình một chút, sau đó duỗi ngón tay út ra, từ trước đến nay chưa bao giờ cậu nghiêm túc như thế này: “Vâng ạ, nghéo tay giữ lời.”

Dư Phong cười cười, vẫn móc ngón tay út của mình, cùng với ngón tay út của cậu nghéo một cái.

Hai ngày sau khi ký tên vào bảng thông báo, Dư Đông và Diêu Khải Hiên chính thức tiến bào trường huấn luyện thể thao, từ xế chiều ba giờ rưỡi một mực luyện tập đến sáu giờ tối, mỗi ngày còn phải dậy sớm hơn một tiếng để tham gia huấn luyện trên cạn.

Tĩnh Thuỷ căn bản không có khái niệm gì về trường thể thao, cô khờ dài coi trường thể thao giống y hệt với trường học, chỉ là thay đổi một địa phương thôi, cô còn tưởng mình và Dư Đông ca ca sẽ giống như trước đây cùng nhau về nhà sau mỗi buổi học.

Cho nên khi cô muốn cùng với Lý Dĩnh đi đến cổng trường tiểu học đợi Dư Đông ca ca, Lý Dĩnh có chút khó khăn, không biết nên giải thích vấn đề này với con gái ra sao.

“Dư Đông ca ca lên học ở trường thể thao rồi, mỗi ngày đều có nhiệm vụ vô cùng quan trọng phải hoàn thành, cho nên anh ấy không thể cùng con về nhà được.” Càng nghĩ, bà lại cảm thấy chỉ có thể giải thích như vậy.

Tĩnh Thuỷ ngẩng đầu lên nhìn Lý Dĩnh, trong ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn: “Về sau cũng sẽ không sao?”

Lý Dĩnh khó khăn gật đầu nhẹ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì lại nhanh, trong hốc mắt Tĩnh Thuỷ lập tức rơi ra một giọt nước mắt, sau đó lại giống như một trận hồng thuỷ xảy ra và không thể ngăn cản được.

Lý Dĩnh thay con gái lau nước mắt, ôm lấy thân thể nho nhỏ của cô: “Không sao, chờ con lớn lên rồi, cũng có thể lên trường thể thao, vậy là lại một lần nữa cùng với ca ca cùng nhau về nhà rồi. Ca ca hơn sáu giờ là trở về, Mama dẫn con đi đến cửa tiểu khi chờ ca ca có được không?”

Con gái nhỏ trong ngực nhẹ gật đầu.

Huấn luyện của trường thể thao quả nhiên rất tàn khốc.

Đầu tiên là kéo gân, kém chút nữa còn khiến cho Dư Đông ngất vì đau, lại còn huấn luyện trên cạn nữa, trước học bơi ngửa, làm mấy trăm động tác tay kết hợp với chân, cuối cùng là xuống nước cùng với một tấm ván nổi bơi, trước tiên là đặt một tấm ván nổi dưới đầu, luyện tập đá chân, lại dùng chân kẹp lấy tấm ván nổi, luyện tập vẩy nước bơi ngửa.

Lúc ra khỏi nước, Dư Đông có cảm giác giống như là có mấy nghìn cái tay muốn đem cậu kéo trở lại vào trong bể bơi, giãy giụa đi lên trên bờ, mệt mỏi đến mức một câu cũng không muốn nói.

Diêu Khải Hiên hiển nhiên cũng không có nơi nào tốt hơn cậu, sắc mặt trắng bệch, da nhăn lại, tay cầm kính bơi còn có chút xíu run rẩy.

Hai người bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để tắm xong, lúc mà đi ra khỏi bể bơi, đã sáu giờ rưỡi. Mặt trăng đã lên đến đỉnh rồi, treo vắt vẻo ở trong nền trời tối, phá lệ trong sáng, các ngôi sao từng vòng từng vòng một quay xung quanh cạnh nó, giống như những đứa trẻ đang đợi mẹ nó kể chuyện xưa trước khi đi ngủ vậy.

Hai người bố chờ đợi đã lâu, Dư Đông và Diêu Khải Hiên cùng nhau lấy lại tinh thần, không kịp bò lên xe ddaopj.

“Thế nào, mệt hum?” Hai người bố có tâm đồng thời hỏi.

“Mệt.” Dư Đông chỉ kịp phun ra chữ này, sau đó lại không buồn phun thêm nhiều hơn nữa.

“Con cảm thấy mặc dù có chút mệt, nhưng mà con thích được bơi lội, cho nên thấy cực kỳ vui vẻ.” Diêu Khải Hiên trên mặt viết đầy chữ tự hào.

“Con trai thật giỏi!” Bố hắn không nhịn được liền khích lệ.

Khi mà đến cửa tiểu khu, tình cảnh trước mặt khiến cho Dư Đông ngây ngẩn cả người.

Chỉ gặp cảnh Tĩnh Thuỷ đang lôi kéo tay Lý Dĩnh, đầu không an phận xoay qua xoay lại, giống như đang gấp gáp tìm kiếm cái gì vậy, đèn đường màu trắng đánh lên người cô, lộ ra cái thân hình nho nhỏ tĩnh mịc mà cô độc.

Lý Dĩnh nhìn thấy bọn họ đi tới, cười cười xin lỗi: “Tôi nói với Tĩnh Thuỷ chuyện Dư Đông đang đi huấn luyện, để cho nó cùng với tôi về nhà trước sau đó lại ở cửa tiểu khu chờ mấy người về.”

“Hai người đợi bao lâu rồi ạ?” Dư Đông hỏi.

“Tĩnh Thuỷ sau khi ăn xong cơm lần một liền nháo đòi gặp con, cho nên chúng ta liền bắt đầu đợi từ khoảng sáu giờ.”

Hiện tại đã là bảy giờ tối rồi.

Áy náy trong lòng Dư Đông đột nhiên dâng trào, cậu nhảy xuống xe đạp, ngồi xổm xuống trước mặt Tĩnh Thuỷ, tràn đấy áy náy nói: “Ca ca gần đây đang huấn luyện, cho nên không thể chơi với em được.”

Tĩnh Thuỷ khoá miệng cong cong, gương mặt phình lên, giống như một cái bánh bao nhỏ đang tức giận, oán niệm nói: “Ca ca, muộn quá.”

“Được được được, là ca ca sai, cuối tuần ca ca lại đi chơi với muội có được hay không?” Cái bộ dạng này của Tĩnh Thuỷ thật sự đáng yêu quá đi mà, Dư Đông chọc chọc khuôn mặt nhỏ phấn nộn của cô, rồi lại quay ra sờ cái mũi của cô.

“Tĩnh Thuỷ, cuối tuần này ca ca cũng chơi với muội.” Diêu Khải Hiên không biết đi tới lúc nào.

Tĩnh Thuỷ có chút cảnh giác né tránh cậu.

“Ha ha ha, Tĩnh Thuỷ thế mà lại ghét bỏ cậu.” Dư Đông không nhịn cười được nữa, bưng lấy bụng cười lớn, cho đến khi cơ bắp bắt đầu đau mới ngừng lại được.

Diêu Khải Hiên vô tội nói: “Đây cũng không biết vì sao Tĩnh Thuỷ lại không thích đây.”

Lý Dĩnh cũng cười, tiến đến bên Tĩnh Thuỷ giáo dục cô: “Tĩnh Thuỷ, không thể đối xử với ca ca như vậy.”

“Đây mới là ca ca của con.” Tĩnh Thuỷ duỗi ngón tay nhỏ nhỏ của mình chỉ vào Dư Đông.

Cả người Dư Đông lại giống như say nắng, đồng tình vỗ vỗ vai Diêu Khải Hiên.

“Được rồi đừng nháo nữa, mọi người nhanh đi ăn cơm đi, huấn luyện đã mệt muốn chết rồi, tôi cũng phải mang Tĩnh Thuỷ về nhà thôi.” Lý Dĩnh thúc giục bọn họ.

Hai đứa bé giờ mới để ý được cái bụng của mình đang kêu gào, vội vàng nói lời tạm biệt.

Cơm nước xong xuôi Dư Đông thật sự muốn ngã lên giường đánh một giấc ngủ, nhưng khi vừa nghĩ tới việc cần làm như thế nào cũng không thể ngủ được, đành phải gắng gượng chống đỡ làm xong việc. Lúc viết xong một chữ cuối cùng, mắt của cậu díp vào với nhau, đầu cũng càng ngày càng nặng, bất tri bất giác liền gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi.

Triệu Thục Phân đẩy cửa đi vào phát hiện Dư Đông đã ngủ, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, đưa tay lay cậu: “A Đông, tắm rửa xong rồi đi ngủ tiếp.”

Dư Đông mơ mơ màng màng đứng lên, để cho mẹ mình giúp mình tắm rửa, lại ôm lên trên giường, đầu đụng vào gối, là cái gì cũng không biết nữa.

Triệu Thục Phân đi ra đóng cửa, lo âu với chồng mình: “Mình à tôi nhìn thấy A Đông mệt muốn chết rồi.”

“Em cứ chờ xem đi, tôi thấy không quá ba ngày, chính nó sẽ la hét không muốn đi nữa.” Dư Phong vô cùng tự tin nói.

“Thế mà tôi cảm thấy nhất định nó sẽ không bỏ cuộc cơ?” Triệu Thục Phân thần bì cười.

“Em cảm thấy tên nhóc nhà mình có thể kiên trì bao lâu chứ?” Dư Phong không thể tin được suy nghĩ của vợ mình.

“Chúng ta đánh cược đi.” Triệu Thục Phân đề nghị.

“Được, nếu thua thì làm sao?”

“Nếu như thua thì mình phải ủng hộ động viên A Đông gặp may mắn trên con đường này, còn có, phải giúp tôi rửa chén.”

“Được thôi.” Dư Phong cảm thấy mình thắng chắc rồi, thuận miệng đáp ứng vợ.

Ngày ghứ hai Tĩnh Thuỷ lại không vừa lòng đợi Dư Đông ca ca trở về ở cửa tiểu khu, vì vậy nhất định phải đi xem trường thể thao như thế nào.

Lý Dĩnh đầu tiên là hết lời khuyên ngăn, để cô ngoan ngoãn nghe lời, không nên đi quấy rầy Dư Đông ca ca, những biểu hiện của Tĩnh Thuỷ chưa bao giờ ngang ngược như lúc này, không những không nghe theo lời khuyên, ngược lại lôi kéo bà đi lên phía trước.

Lý Dĩnh bị kéo có chút lảo đảo, bà cũng chưa từng nghĩ đến sức lực của con gái nhà mình lại lớn như vậy, đành phải chiều theo ý con, dẫn nó đi đến trường thể thao.

Trường thể thao không cho người lạ đi vào, về sau Lý Dĩnh nói rõ lý do với người gác cổng, cùng ngồi với Tĩnh Thuỷ hàng ghế dài ở cửa để đợi.

Tĩnh Thuỷ mở to đôi mắt hiếu kỳ của mình để đánh giá nội bộ của trường thể thao, nơi này và nơi ở trong tưởng tượng của cô khác nhau rất nhiều. Cô vốn cho rằng trường thể thao là nơi sẽ có những kiến trúc đồ sộ to lớn, cây cối xanh um có những bảng số phòng hoa lệ, ai ngờ trước mặt cô lại chỉ là một toà nhà kiến trúc màu nhỏ bé, lộ ra màu xi măng xấu xí, giống như là có một vết sẹo trên mặt vậy. Cửa lớn cũng có chỗ bị gỉ, chữ phía trên cũng không nhìn ra chữ ban đầu được nữa vì đã bị mưa gió cọ rửa đi, chỉ còn có thể nhận ra mấy chữ  “Trường thể thao thành phố Z”

Tĩnh Thuỷ thu hồi ánh mắt, khôi phục bộ dạng khéo léo bình thường, yên lặng ngồi trên ghế, không nói câu nào, ngẫu nhiên lắc chân một hai cái.

Một giờ đã trôi qua, lại một giờ trôi qua, sắc trời đã tối, mặt trăng trốn ở đằng sau những tầng mây, cũng đã tỏa ra vầng sáng vàng nhạt của riêng nó.

Lý Dĩnh có chút đau lòng nhìn con gái, mở miệng thăm dò hỏi thăm: “Tĩnh Thuỷ, có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước nhé.”

“Không đói bụng.” Tĩnh Thuỷ không có dấu hiệu đứng lên một chút xíu nào.

Lý Dĩnh thở dài, một lần nữa dựa lưng mình vào ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net