Chương 15. Đi Đạp thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhóc Thẩm Sơ Nhất nghịch ngợm phê bình chị gái xong cũng cảm thấy có vẻ không hay cho lắm, bèn kêu một tiếng rồi nhào vào trong lòng Ôn thị.

Nhưng lại làm A Tú tức điên.

A Tú không làm thì thôi, thế mà thằng giặc cỏ này dám mách lẻo với mẹ! Nghĩ bụng, nàng chạy đến bắt lấy Sơ Nhất nhưng Sơ Nhất sao có thể để nàng bắt được mình, cậu nhóc la hét ầm ĩ chạy quanh Ôn thị, vừa thở phì phò vừa kêu "Mẹ ơi, cứu con!"

"Này thì chạy, kêu nữa đi!" A Tú giận phừng phừng, đuổi vài vòng đã bắt được thằng giặc này, ném cậu nhóc lên giường, lại nhắm ngay hông mà thọc lét. Thẩm Sơ Nhất sợ nhột, liên tục giãy giụa nhưng không được, đành phải xin tha.

Cảm thấy hài lòng, A Tú lấy hai tay chống nạnh, hừ một tiếng, uy nghiêm nói: "Đúng là không trị được em!"

Thẩm Sơ Nhất nằm ngửa trên giường của Ôn thị, lau nước mắt vì cười, ra vẻ tủi thân oán giận: "Mẹ cũng không giúp con."

"Cứ ở đấy mà nghịch đi, sách thì không chịu đọc, chữ cũng không chịu viết, cả ngày chỉ biết gây chuyện. Hôm nào mẹ đưa anh sang chỗ ông ngoại, cho mỗi ngày phải dậy sớm đứng tấn luyện công cho rồi." Ôn thị răn dạy con trai không hề nể tình. Nàng quả thật hết cách rồi, thằng bé này ỷ có cha thương, bà nội chiều nên càng ngày càng vô phép vô tắc. Nghĩ bụng, Ôn thị quyết định ném cậu nhóc sang Hầu phủ ở một thời gian, nhờ cha rèn luyện, uốn nắn cái tính cà lơ phất phơ này của nó, sau này lớn lên sẽ có lợi.

Thẩm Sơ Nhất nghiêng đầu sang một bên, le lưỡi, "Trời ơi!"

Ông ngoại đúng là rất tốt nhưng cậu nhóc đã mấy lần chứng kiến ông ngoại dạy bảo anh Thanh Thời, vô cùng đáng sợ!

A Tú ôm cổ Ôn thị từ phía sau, bám vào trên người nàng, "Mẹ, con không trốn học. Tiên sinh nói kĩ năng may vá của con thật sự quá tệ, bảo con tự luyện ở trong phòng."

"Vậy sao?" Ôn thị cười. Con bé A Tú này không ngồi yên được, lại vừa mới bắt đầu luyện kim chỉ, thêu hoa lá nho nhỏ gì đó. Ôn thị đã xem qua đồ A Tú làm, thật sự là thảm không muốn nhìn, "Vậy con đã luyện chưa?"

A Tú phát biểu hùng hồn đầy lý lẽ, "Con đang định luyện thì Sơ Nhất nghịch ná nên phải chạy ra để giáo huấn nó."

Ôn thị đánh một cái vào tay nàng, "Nói dối không chớp mắt."

A Tú ngượng ngùng cười cười, bị Ôn thị nhéo mặt, nàng liền dụi dụi đầu vào cổ Ôn thị.

"Mẹ chỉ thương chị không thương con." Sơ Nhất nằm trên giường, giả vờ oán giận một tiếng, sau đó chui đầu vào trong chăn.

A Tú vô cùng đắc ý, "Đương nhiên."

Từ khi Ôn thị sinh Sơ Nhất, rất nhiều người đều cảm thấy A Tú - đứa con gái trên danh nghĩa này sẽ không còn được yêu chiều nữa, trong đó người cười trên nỗi đau của người khác nhiều nhất chính là A Châu. Nhưng mấy năm gần đây, Ôn thị vẫn đối xử với A Tú trước sau như một, quan tâm từng li từng tí đến chi phí sinh hoạt, ăn mặc. Cho dù là mẹ ruột thì cũng chỉ như thế mà thôi. Nhưng về phía Sơ Nhất, bởi vì cậu nhóc là con trai nên bị mẹ quản nghiêm khắc hơn.

Cố lão phu nhân thì càng khỏi phải nói. Trước đây chính vì cảm thấy A Tú có thể giúp Ôn thị có duyên với con cái nên bà mới đồng ý để Ôn thị nhận nuôi A Tú. Đấy, mới nhận nuôi một năm đã đưa con vợ cả đến cho Tĩnh Quốc công. Cố lão phu nhân có thể càng ngày càng không thích A Tú sao?

Tĩnh Quốc công cũng vậy. Vốn dĩ tước vị Quốc công trong triều của Tĩnh Quốc công chỉ là hữu danh vô thực, xem như là linh vật mà thôi. Vậy mà mấy năm nay hắn còn thăng chức nho nhỏ. Nghe mẹ già nói A Tú là đứa bé có phúc, hắn cũng cảm thấy con gái quả thật có phúc, bao nhiêu chuyện tốt trong nhà đều xuất hiện sau khi con bé sinh ra! Tĩnh Quốc công đã thương con nay lại càng yêu thích A Tú.

Vậy nên bao năm nay A Tú không những không cảm thấy bị bỏ mặc mà ngược lại ngày càng thấy thoải mái, dễ chịu.

Đang nói chuyện thì bà Ba đến chơi, còn dẫn theo cô Năm và cô Sáu.

"Ấy, ba mẹ con đang làm gì đấy?" Bà Ba vừa vào cửa đã thấy Sơ Nhất đang chổng mông, chui đầu vào trong chiếc chăn màu đỏ quả hạnh.

"Thím Ba." A Tú vội tiến lên từ sau lưng Ôn thị, chào hỏi bà Ba, Sơ Nhất cũng nhảy xuống giường, bắt chước chị gái chào bà Ba.

Cô Năm và cô Sáu cũng chào hỏi Ôn thị.

Bà Ba ngồi xuống, cười nói: "Sơ Nhất càng ngày càng tròn hơn rồi."

Sơ Nhất ưỡn ngực, "Là uy phong hơn ạ."

Cô Năm và cô Sáu đều liên tục che miệng cười. Hai cô năm nay cũng đã mười tuổi, tuy rằng sinh đôi nhưng hai chị em lớn lên lại không giống nhau lắm, cô Năm mặt tròn còn cô Sáu thì cao hơn một chút.

Ôn thị cười nói: "Hai chị em chúng nó cũng không đi học?"

"Hôm nay, tiên sinh không khoẻ nên đã cho chúng cháu nghỉ một ngày." Cô Sáu nói. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo màu hồng, búi sơ một búi tóc nhỏ trên đầu, phía trên không cài trâm ngọc nhưng lại quấn một chuỗi hạt ngọc màu vàng, đơn giản nhưng lại xinh đẹp. "Em Chín thật là khỏe, không cần phải đi luôn!"

"Chị ơi tha cho em đi, Sơ Nhất vừa mới mách mẹ em xong!" A Tú rên, "Chừa mặt mũi cho em với."

Nha hoàn dâng trà lên, A Tú nhận lấy, bưng đến trước mặt cô Sáu, "Chị uống trà!" Chứ đừng lắm miệng.

Cô Năm che miệng, lịch sự văn nhã mà nói, "Dù sao thì mọi người cũng biết em Chín không thích đi học rồi mà."

A Tú liền chạy qua ôm lấy cánh tay bà Ba, "Chị Năm và chị Sáu bắt nạt cháu, thím Ba phải phân xử giúp cháu."

"Kệ hai đứa chúng nó đi, nào, thím cho con cái này." Bà Ba cười, vuốt tóc A Tú, sai nha hoàn dâng lên cái hộp, "Đây là đồ nhà ngoại thím đưa đến, nghe nói là mẫu mã mới ở phía nam, cho A Tú đeo là hợp nhất."

Bà Ba xuất thân từ nhà quyền quý ở Giang Nam, cho nên thi thoảng phía nam sẽ chuyển đồ đến đây.

A Tú cảm tạ bà Ba, nhận lấy hộp sau đó mở ra, bên trong hộp chính là chuỗi ngọc cùng loại với cái mà cô Sáu đang đeo trên đầu. Chuỗi ngọc này không tính là quý báu nhưng ăn điểm ở hình thức tinh xảo, thích hợp với những cô bé nhỏ tuổi đã chải búi tóc nhưng không đeo quá nhiều trâm cài như A Tú.

"Lại thu được đồ tốt của thím rồi." Ôn thị cười nói, "Có cái này thì để lại cho cái Năm với cái Sáu dùng chứ."

Bà Ba lập tức tiếp lời, "Mấy chị em chúng nó đều có cả, còn cái này là của A Tú, em đặc biệt mang đến."

"Vậy phải cảm ơn thím rồi. À đúng rồi, chị có chuyện đang muốn hỏi thím đây. A Tú, hôm qua cha vừa cho con một bộ cửu liên hoàn mới phải không? Con dẫn các chị với em đi chơi đi."

A Tú biết ngay Ôn thị đang có chuyện cần nói với bà Ba, nàng vội vàng mời cô Năm và cô Sáu cùng đến tiểu viện của mình chơi, cũng không quên xách cổ cậu nhóc Sơ Nhất đang trốn trong giường, định nghe lén.

Đợi bọn trẻ ra ngoài, bà Ba liền hỏi: "Chị dâu có chuyện gì thế?"

"Cũng không có gì, chẳng qua là dạo này có không ít người hỏi chị về A Trân và A Châu." Ôn thị uống một ngụm trà, từ tốn nói, "Lần trước chị đến phủ An Quận Vương mừng thọ, vợ của Hộ Bộ Lý thị lang hỏi chị về A Châu. Nhà họ Lý không hay qua lại với phủ chúng ta, chị cũng không rõ lắm, nhưng bỗng dưng nhớ tới hình như em chồng của thím sắp gả vào nhà họ Lý?"

"Đúng là em chồng em gả đến nhà họ Lý nhưng là chi thứ hai của nhà Lý thị lang. Không biết bà vợ Lý thị lang muốn hỏi A Châu cho cậu con trai nào?"

"Là con trai lớn nhà bọn họ."

Bà Ba nghĩ bụng, cười nói, "Cậu này thì em có nghe em chồng nói qua. Bà Lý chỉ có mấy cô con gái, mấy cậu con trai đều là con vợ lẽ. Nhưng cậu lớn từ nhỏ đã được mẹ cả nuôi, bà Lý cũng xem cậu ấy như con ruột. Bây giờ cậu ấy chừng mười bảy tám tuổi, đã trúng tú tài rồi."

Lục bộ thị lang, chính tam phẩm. Lý thị lang hiện tại chỉ hơn bốn mươi nhưng đã ngồi vào vị trí này. Qua mấy năm nữa, hẳn cũng không thể không thăng thành thượng thư. Gia đình như vậy, lại thêm cậu con cả có tương lai, mặc dù là con vợ lẽ nhưng cũng không khác gì con vợ cả, việc gì phải hỏi cưới A Châu?

Ôn thị không làm sao hiểu được.

Bà Ba thấy nàng cụp mắt suy tư, thở dài, "Đúng là chỉ có chị thôi."

Tính tình A Châu như thế nào, người trong phủ ai mà không biết. Ôn thị vào cửa bao năm nay cũng không thấy A Châu hiếu kính mẹ cả bao nhiêu. Nếu nàng mà là Ôn thị, thèm vào quản thanh danh tốt hay xấu, tóm lại sẽ không lo lắng cho đứa con thứ bất kính với mình như vậy.

Ôn thị cười cười, "A Trân hay A Châu thì cũng thế, lấy được người tốt thì chị đây cũng có gì không tốt chứ?"

Lúc chưa lấy Tĩnh Quốc công, nàng cũng đã biết hắn đã có đích nữ thứ nữ. Những nhà giống như nhà họ, con gái đều được nuông chiều, sau khi trưởng thành lấy chồng đều sẽ thành trợ lực cho gia tộc.

"Lại nói, đại sự cả đời của con gái, làm trưởng bối bỏ công hỏi thăm một chút cũng tốt hơn để con cháu cưới gả mà không biết mặt nhau, chứ đến lúc vào cửa rồi lại có chuyện không hay thì chẳng phải là hại chúng sao?"

"Chung quy là chị dâu có lòng."

Bà Ba đồng ý về nhà mẹ đẻ gặp em chồng của nàng để hỏi thăm về cậu cả nhà họ Lý.

Ôn thị trịnh trọng cảm tạ nàng.

Trong tiểu khóa viện, cô Năm và cô Sáu không chịu vào trong ngồi mà ngồi ở bàn đá dưới tàng cây hải đường.

Gió thổi qua, cánh hoa rơi lả tả.

Cô Sáu rung đùi đắc ý mà nói, "Chả trách người ta làm thơ khen hải đường tuy đẹp mà không thô tục, thái hoàng quả là giàu sang. Hai cái cây trong sân của em Chín đây đẹp thật đấy."

"Như vậy đã là gì? Hai cây vẫn còn thiếu. Em thích loại cây hoa nở từng tảng từng tảng cơ, lúc trổ bông mới gọi là đẹp. À đúng rồi, sắp đến tiết thanh minh rồi, hay là chúng ta xin lão phu nhân hoặc mẹ dẫn chúng ta đi núi Thiết Lê đi? Năm ngoái ông ngoại có dẫn em đến đó, mỗi năm hoa lê ở đó nở thì toàn bộ đỉnh núi đều giống như được phủ đầy tuyết, tuyệt đẹp nhé. Đáng tiếc là hai ông cháu đi hơi muộn nên hoa đều rơi rụng cả rồi. Năm nay chúng ta mà đi vào đợt hoa nở thù nhất định sẽ rất đẹp. Trên đó còn có Am Thuyết Lê là nơi chuyên nuôi ong lấy mật đấy." A Tú đề nghị.

Sơ Nhất vội vàng phụ họa, "Đúng đúng đúng, mật hoa pha nước uống ngọt nha."

Cô Năm và cô Sáu bình thường ra ngoài cũng chỉ là theo bà Hai về nhà mẹ đẻ hoặc là đến thăm hỏi mấy nhà thân quen, hai người lớn như vậy mà vẫn chưa ra khỏi thành bao giờ. Nay nghe thấy đề nghị của A Tú cùng Sơ Nhất, cả hai đều cảm thấy hứng thú.

Cô Năm do dự, "Nhỡ đâu lão phu nhân không đồng ý."

"Thế nên chúng ta mới đi xin."

Bốn đứa trẻ cùng quay lại, chụm đầu bàn bạc một lúc, sau đó Sơ Nhất dẫn đường còn A Tú và hai cô chị gái theo sau, cùng nhau đến chỗ Cố lão phu nhân.

Cố lão phu nhân cũng là người ham chơi thích vui vẻ nên vừa nghe A Tú nói xong thì bà liền vỗ tay, cười nói, "Am Thiết Lê bà đã đến vài lần rồi, mật hoa lê cũng từng uống thử, đúng là không tồi. Chỉ là mấy lần đấy đều không đúng dịp hoa lê trổ bông, nhưng nếu các con đã đồng ý rồi thì chúng ta đi xem thôi."

Núi Thiết Lê cũng không xa, dẫn bọn trẻ đi chơi coi như là đi Đạp thanh.

A Tú cười tủm tỉm, ôm chặt lấy Cố lão phu nhân, sau đó lén dựng ngón cái lên với cô Năm và cô Sáu ở phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net