Chương 16. Phượng Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn trẻ muốn đến núi Thiết Lê Sơn đạp thanh, ngắm hoa lê nhưng chỉ có mấy đứa trẻ như A Tú thì không ổn cho lắm, Cố lão phu nhân bèn cho người đi hỏi ý Ôn thị, bà Hai và bà Ba. Ngặt nỗi dạo này cưới hỏi nhiều, không phải nhà này con gái đi lấy chồng thì cũng là nhà kia rước dâu, ba chị em dâu Ôn thị đều phải ra ngoài xã giao, không có thời gian rảnh rỗi. Cố lão phu nhân bèn sai người đến Am Thiết Lê thuê một mảnh sân nhỏ trước, sau đó dẫn mấy cô cháu gái và cả Sơ Nhất đến đó ở hai ngày.

"Ơ? Đang làm gì đấy?" Tĩnh Quốc công vừa về nhà đã thấy A Tú và Sơ Nhất đang chỉ huy đám nha hoàn xoay mòng mòng thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi "Sắp xếp những thứ này để làm gì?"

Ôn thị xoa trán, "Lão phu nhân nói dẫn bọn hắn đến Am Thiết Lê hai hôm cho nên đang hớn hở đấy còn gì?"

Xếp đồ hết cả buổi chiều.

Tĩnh Quốc công "Ồ" một tiếng, cười nói: "Độ này đúng là vừa lúc ngắm cảnh ở núi Thiết Lê, đi thay đổi tâm trạng cũng được. À phải rồi, đúng lúc tôi vừa tìm được một con ngựa con cho A Tú."

A Tú thấy Hoắc Thanh Thời thường xuyên cưỡi ngựa đến phủ đọc sách liền xin hắn tìm ngựa cho con bé. Tĩnh Quốc công nghĩ đến việc A Tú từ nhỏ đã thích vung đao múa kiếm, thế thì học cưỡi ngựa cũng không có vấn đề. Nhóm con gái nhà quyền quý trong kinh thành hứng lên còn có thể tụ tập cùng chơi đánh bóng (1). Hắn chiều con trẻ, bỏ ra không ít thời gian, cuối cùng cũng tìm được một con ngựa nhỏ màu đỏ.

"Thật ạ?" A Tú vừa mừng vừa lo, "Trên đời này, không có người cha nào tốt bằng cha!"

"Thôi thôi, có mỗi con ngựa thì ta liền trở thành người cha tốt nhất trên đời à? Vậy nếu không có ngựa thì sao?" Tĩnh Quốc công xụ mặt, vặn hỏi.

A Tú mở to hai mắt, "Con nói người là người cha tốt nhất trên đời nhưng có nói là vì chuyện đó đâu?"

Sau đó cô đếm ngón tay, bắt đầu kể ti tỉ sự tích từ nhỏ đến lớn rằng thì là mà người cha ruột Tĩnh Quốc công của cô yêu thương con gái như thế nào, rồi đến cả chuyện thiên hạ này không một ai bằng Tĩnh Quốc công.

Tĩnh Quốc công vui vẻ đến độ không nhìn thấy mặt trời.

Ôn thị vừa tức giận vừa buồn cười, "Còn chưa đi Am Thiết Lê mà mồm miệng đã như bôi mật rồi."

A Tú lại tung ta tung tăng nịnh nọt Ôn thị một phen.

Không thể không nói, ở phủ Quốc công, A Tú đặc biệt được chiều chuộng, một phần cũng nhờ cái miệng như bôi mật này của cô bé.

Am Thiết Lê cũng được xem như là am ni cô tương đối nổi trong kinh thành, tương tuyền là chỗ tu hành của một vị công chúa tiền triều, đã trải qua mấy trăm năm lịch sử. Trải qua ba triều đại, ngoài ra, cảnh vật bốn mùa ở đây đều vô cùng đẹp, vậy nên nơi đây đã trở thành nơi lễ Phật của các vị phu nhân quyền quý trong kinh thành. Nơi đây ngoại trừ miếu thờ lúc đầu thì xung quanh Am Thiết Lê còn có rất nhiều sân nhỏ chuyên làm phòng ở cho tín đồ đến lễ Phật.

Phủ Tĩnh Quốc công thuê hai cái sân nhỏ, ngoại trừ Sơ Nhất ở phía bên ngoài cùng Cố lão phu nhân, mấy cô cháu gái còn lại đều đem theo người hầu, mỗi người phân một gian, vừa đủ để ở. Còn người hầu kẻ hạ ở chỗ khác.

Vừa lên đến trên núi, đoàn người của A Tú đã thấy hoa lê ở đây nở rộ, hoa trắng lá xanh, đẹp không sao tả xiết. Không chỉ mấy cô chủ mà cả những nha hoàn đi theo cũng vô cùng phấn kích, dự định sau khi nghỉ ngơi một chút giữa trưa và lễ Phật xong sẽ đi ngắm hoa.

Đúng lúc vừa sắp xếp xong thì ngoài trời đổ mưa. Cơn mưa không lớn khiến cảnh vật trong mưa ở đây có một nét đẹp khác nhưng cũng khiến cho kế hoạch leo núi ban đầu không thể thực hiện.

Từ A Trân đến A Tú, tất cả đều cảm thấy khá thất vọng.

Thậm chí cả người luôn cẩn trọng như A Dao cũng không nén được tiếng thở dài: "Thật là xui xẻo, chúng ta vừa tới thì trời lại đổ mưa."

Cố lão phu nhân cười nói: "Mưa trên núi nói đến là đến nói đi là đi. Được rồiNày trong núi đầu vũ nói đến là đến nói dừng là dừng. Được rồi, đừng đứng ở cửa sổ nữa, bà đã gọi người dọn cơm lên rồi. Ở đây ngoài mật ong mà các cháu nhớ mong thì thức ăn chay cũng rất nổi tiếng. Lát nữa nếm thử xem, ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một chút, thức dậy chúng ta sẽ đi lạy Bồ Tát."

A Tú xoay người, chạy đến bên cạnh Cố lão phu nhân, "Lần trước ông ngoại đưa cháu đến cũng đã ăn thử thức ăn chay ở đây, thật sự rất ngon. Cái gì mà gà sốt trà (2) này rồi tàu hũ ky hoa cúc (3) nữa đều rất thơm ngon. Cháu thích nhất là củ cải viên (4)."

"Có, cái gì cũng có!" Cố lão phu nhân cười ôm lấy A Tú, lại nói với mấy cô cháu khác, "Mặc dù nhà chúng ta cũng có thức ăn chay nhưng không thể nào sánh bằng ở đây được."

Đám A Trân gật đầu vâng dạ.

A Châu không thích thấy A Tú khoe khoang lấy lòng, hừ lạnh trong lòng rồi nhỏ giọng nói: "Xem nó thích thú chưa kìa, mở miệng một cái là ông ngoại, chắc gì đã thật sự xem Hầu gia là ông ngoại?"

Bên cạnh cô ta là A Dao và cô Bốn A Giác. A Dao cẩn trọng, chỉ xem như không thấy nhưng A Giác định lên tiếng thì bị A Dao kéo nhẹ tay áo, cũng đành im lặng.

Sau khi dùng cơm xong, thấy lão phu nhân có vẻ mệt mỏi, mấy chỉ em đều vội vàng rời khỏi phòng bà.

"Chị Hai, ban nãy sao chị không cho em nói?" A Giác cũng là người thẳng tính, "Em không hiểu, đến đây chơi, em Chín chẳng qua chỉ là đứng cạnh bà nội nói vài câu, chị ta bất mãn cái gì thì cứ nói thẳng ra là được, lầm bà lầm bầm cái gì chướng cả mắt."

A Dao đi cùng cô bé ở hàng cuối, khuyên nhủ: "Nó nói những câu không có đạo lý như vậy, nghe xong thì thôi. Em cũng biết chúng ta đang đi chơi mà, việc gì phải vì con bé mà gây gổ mất hứng? Em hỏi nó trước mặt mọi người rồi nó lại khóc lóc sướt mướt thì chẳng phải là khiến bà nội khó chịu sao?"

A Giác bĩu môi, cũng không nói nữa. Tuy rằng cô bé sấp xỉ tuổi A Châu nhưng từ bé đến lớn tính tình của cả hai đều không hiền lành. A Giác còn đỡ, tuy rằng thẳng tính nhưng dễ khuyên bảo. A Dao cũng rất quan tâm đến cô em thứ của mình, thường chỉ bảo cho A Giác, người A Giác tin tưởng và phục nhất là A Dao.

A Dao thở dài trong lòng. Lão phu nhân cảm thấy mấy năm nay A Châu đã tiến bộ nhưng chị em trong nhà lúc nào cũng ở cạnh nhau, nên mấy người họ mới là người rõ ràng nhất. A Châu vẫn là A Châu trước kia, chẳng qua bây giờ đã biết giả bộ hơn.

A Tú gọi Định Khang Hầu là ông ngoại thì có gì sai? Chưa kể A Tú vừa sinh ra đã được bác gái nhận làm con, gọi lão Hầu gia là ông ngoại là bổn phận của con bé. Mà ngay cả A Châu, chẳng phải cũng cần phải lễ phép gọi cha của mẹ cả là ông ngoại sao?

A Châu nói mát như vậy chẳng qua là ganh ghét với A Tú mà thôi.

Sau giờ nghỉ trưa, mưa vẫn rơi tí tách. Mấy nha hoàn bật dù giấy, che cho đoàn người Cố lão phu nhân, đỡ họ đi lễ Phật.

Thật tình cờ lại gặp được người quen ở cửa đại điện.

Con trai trưởng của thế tử An Quận Vương, Phượng Ly.

Nói đến An Quận Vương, ông cũng là con cháu của thái tổ hoàng đế, là anh em họ của đương kim thánh thượng.

Phượng Ly thường xuyên đến phủ Định Khang Hầu cùng mấy vị con cháu hoàng gia, cũng có quen biết với A Tú.

"Cô Chín?" Phượng Ly nhìn thấy A Tú, cười.

Tiếp đó chào hỏi Cố lão phu nhân cùng đoàn người phía sau.

Cố lão phu nhân mỉm cười, hỏi: "Công tử là......"

"Ngày mai bà nội cháu muốn đến lễ Phật, sai cháu đến trước để sắp xếp." Phượng Ly mặc một bộ trường bào có hoa văn hình mây màu trắng, đai lưng màu xanh mực, cổ tay áo thêu hình phong la. Thiếu niên mười ba bốn tuổi, áo gấm ngọc quan, khuôn mặt thanh tuấn, nhìn qua vô cùng ôn nhã.

"Vậy thì thật là trùng hợp, không ngờ ta có thể may mắn gặp được Vương phi nương nương ở chỗ này." Cố lão phu nhân vui vẻ nói.

Phượng Ly khách khí nói hai câu rồi nghiêng mình mời Cố lão phu nhân cứ tự nhiên. Chờ đến lúc đoàn người của Cố lão phu nhân đi qua thì kéo A Tú lại nhỏ giọng hỏi, "Em Chín mấy ngày nay sao không thấy em đến Hầu phủ?"

Khi không có người khác thì Phượng Ly đều nhỏ nhẹ gọi là em Chín.

Cả hai người đều theo Định Khang Hầu học võ, học binh pháp, dựa trên bối phận, Định Khang Hầu là anh họ bên ngoại của Hoàng thượng. Tính đến tính lui, Phượng Ly và mấy vị hoàng tử đều gọi A Tú là em gái. Cũng may là A Tú phóng khoáng, nếu không tự dưng mọc ra mấy ông anh là con cháu hoàng tộc, phải người khác có lẽ đã phấn khích đến độ thăng thiên.

A Tú làm sao dám nói mình bị tiên sinh nhốt trong nhà bắt luyện may vá? Ậm ờ trả lời một câu, "Nhà em có việc."

"Lần trước em nói muốn có một con ngựa nhỏ phải không?" Phượng Ly cúi đầu, nhìn A Tú thấp hơn mình cả một cái đầu, "Đúng lúc anh vừa có hai con, cho Thanh Thời một con rồi, còn một con ngựa trắng để lại cho em."

"Không cần đâu." A Tú nói, "Cha em vừa mới tặng em một con ngựa nhỏ màu đỏ. Em thấy nó rồi, rất đẹp và bóng bẩy!"

"Chờ lần tới làm xong bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, em sẽ cưỡi nó cho các anh xem."

Phượng Ly bị cự tuyệt cũng không tức giận, gương mặt tuấn tú tươi cười trong trẻo như gió xuân, "Vậy anh sẽ chờ xem tư thế hiên ngang oai hung của em."

Nói xong, cậu xoay người lên ngựa, cười nói với A Tú: "Anh về thành trước, ngày mai sẽ lại đưa bà nội đến đây."

A Tú tạm biệt cậu.

"Chị."

Sơ Nhất không biết từ đâu mà nhảy ra ở phía sau, "Nói cái gì vậy?"

A Tú nghiêng đầu, đắc ý nói, "Suýt nữa thì chị lại có thêm một con ngựa nữa rồi."

Sơ Nhất hâm mộ muốn chết.

Hai chị em nắm tay nhau, đuổi theo đám người Cố lão phu nhân, Sơ Nhất nhỏ giọng lải nhải, đại để là nếu A Tú thật sự có thêm ngựa mới thì hãy đem ngựa đỏ kia nhường cho nó. A Tú liếc thằng bé một cái, "Cha cho chị, chị nhận đó là chuyện hiển nhiên, hai họ khác nhau, có cần chị phải ghi ra không hả? Thẩm Sơ Nhất, nhớ cho kỹ, không được tùy tiện nhận đồ của người ngoài."

Đã không có ngựa đỏ còn bị chị mắng, Thẩm Sơ Nhất ủ rũ héo úa, "Nếu chị không cho thì em đi xin ông ngoại vậy."

A Tú: "......"

Sáng sớm hôm sau, A Tú dậy trước, nhìn ra ngoài trời, phát hiện mưa đã tạnh, trong không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi thơm ngọt, thanh của hoa lê.

A Tú hoan hô một tiếng, sai người giúp mình mặc quần áo rồi vội vàng chạy đến chỗ Cố lão phu nhân.

Cố lão phu nhân là người lớn tuổi, hiện tại còn chưa thức dậy. A Tú rón ra rón rén đi vào, Trân Châu đưa tay suỵt một cái, A Tú lập tức gật gật đầu. Trên giường ở trong phòng, Cố lão phu nhân và Thẩm Sơ Nhất đều đang ngủ. Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, Cố lão phu nhân mở bừng mắt, "Cái Chín?"

"Bà nội!" A Tú vui vẻ nhào qua, "Bên ngoài tạnh mưa rồi, không khí rất tốt. Hôm nay chúng ta đi ngắm hoa nhé bà?"

Cố lão phu nhân duỗi tay nhéo gương mặt mũm mĩm của A Tú, "Tùy cháu. Có điều hôm qua nghe nói An Quận Vương phi cũng sẽ đến đây, bà không tiện ra ngoài. Mấy chị em các cháu dẫn Sở Nhất đi loanh quanh đi."

A Tú vui vẻ nhận lời.

Vừa dứt lời thì không lâu sau đó liền xảy ra chuyện.

=========

(1) Nguyên văn 擊鞠, trò cưỡi ngựa đánh bóng như polo

(2) Gà ướp trà (茶香素雞): một món ăn làm từ lớp váng đậu nành, theo cách làm của người Hồng Kông thì quét nước trà lên lớp váng, rắc trà vụn lên rồi cho thêm xì dầu các kiểu, gấp lại. Hình minh hoa hơi khác 1 tí nhưng vẫn là món đó. Mình edit tên theo cách làm như trên 😂

(3) Tàu hũ ky hoa cúc (菊花豆皮) cũng làm từ váng đậu nành

(4) Củ cải viên (蘿卜絲的小丸子)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net