Chương 22. Tiểu Lý thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Trầm bù lu bù loa trở về chỗ An Vương phi.

An Vương phi vô cùng kinh ngạc, “Làm sao thế?” Thằng bé này theo A Ly ra ngoài đưa A Tú về nhà thôi mà sao bây giờ lại thế này rồi?

Lâm Trầm khụt khịt, “Không, không có việc gì ạ.”

“Trên đường về con tranh thủ hỏi A Trầm chuyện học hành, chú ấy lẫy.” Phượng Ly từ phía sau lưng bước vào, ung dung thong thả giải thích.

Lâm Trầm: “……”

Còn ai có thủ đoạn ngoan độc hơn Phượng Ly chứ? Anh em họ mà xuống tay ác độc như vậy! Cậu bị ăn vài chiêu đau thấu xương nhưng nhìn bên ngoài thì thấy chẳng hề hấn gì.

Cậu dụi mắt, “Anh A Ly văn võ song toàn, con bằng tuổi nhưng lại kém anh ấy quá nhiều. Bà trẻ, con quyết định về sẽ treo tóc khổ công học hành.”

“Thế thì tốt quá.” An Vương phi cười an ủi Lâm Trầm, “Cha mẹ con mà biết con chịu cầu tiến thì không biết vui mừng đến mức nào đâu.” Nói rồi bà nhẹ giọng bảo Lâm Trầm về phòng nghỉ ngơi.

Chờ cậu đi rồi, An Vương phi mới hỏi Phượng Ly: “Rốt cuộc A Trầm làm sao thế?”

Phượng Ly lập tức kể cho An Vương phi những gì A Tú đã nói.

An Vương phi nghe xong liền than một tiếng, “Cái thằng nhóc A Trầm này…” Bà cũng không biết phải nói gì nữa.

Hai vợ chồng Võ Uy Hầu hơn năm mươi mới lại sinh được thằng bé này đương nhiên là sẽ vô cùng yêu thương nó. Theo An Vương phi thấy quả thật là cưng chiều quá.

“Trước đây chú thím họ của con không phải không biết quản thúc con cái như thế. Không nói đâu xa, hai đứa anh họ của con đấy, lúc bé cũng không thích đọc sách nên bị chú họ con thẳng tay quất bằng gậy. Không biết tại sao đến A Trầm thì lại hồ đồ như thế.”

Phượng Ly đem nước trà đến trước mặt An Vương phi, “Con út mà nội, khó tránh sẽ thương hơn một chút.”

“A Trầm nó cũng không chịu cố gắng”

Lâm Trầm ở kinh thành cũng có tí danh tiếng, tất nhiên không phải là tốt lành gì cho cam, An Vương phi cũng nghe được một ít. “Với dòng dõi của nhà họ Lâm, vốn dĩ cũng không cần nó phải đầu treo rường, dùi đâm vế mà đọc sách hay phải văn kê khởi vũ(1). Nhưng vậy cũng không thể lông bông suốt ngày được. Nó bằng tuổi con nghĩa là cũng đến lúc xem xét hôn nhân đại sự rồi, cứ để mặc như vậy thì nhà nào nguyện ý gả con gái cho nó chứ?”

Nhớ lại trước đây khi phu nhân Võ Uy Hầu còn ở cạnh mình thường hay nôn nóng việc hôn sự của cậu con út này, An Vương phi cũng cảm thấy khó chịu. Chuyện gấp đến mức này rồi, trước đây lo làm trò khỉ gió gì không biết?

“Nội cũng đừng giận.” Phượng Ly khuyên nhủ, “Mặc dù tiếng tăm của A Trầm không tốt nhưng con thấy chú ấy cũng không có gây ra chuyện gì quá đáng, chỉ là thiếu người rèn giũa.”

An Vương phi cau mày, “Nhưng mà hôm nay nó chọc vào con gái nhà họ Thẩm. E là đã đắc tội với phủ Tĩnh Quốc công rồi.”

Sau khi lão Quốc công qua đời, thế tử Thẩm Lỗi tập tước. Bất kể là tự thân phấn đấu hay là linh hoạt nhanh nhẹn luồn cúi thì so với cha mình, Thẩm Lỗi cũng không hề kém cạnh. Cho nên, là con gái phòng nào thì cũng thế thôi, không phải hạng để Lâm Trầm tùy ý đùa bỡn.

“Sau khi quay về thành, con tự đưa nó về nhà họ Lâm rồi báo lại cho chú thím con một tiếng đi.”

Người cần xin lỗi thì phải xin lỗi, người cần dạy dỗ lại con cái thì phải dạy lại thôi.

“Còn mấy đứa nhà họ Tiêu nữa, bình thường trông ngoan ngoãn thế mà sao càng ngày càng…”

An Vương phi cảm khái một lúc, nói đến độ khô miệng phải uống hết một chén trà nhỏ mới thôi.

Trải qua một ít chuyện như vậy, bà càng cảm thấy cháu trai mình xuất chúng, luận tài học nhân phẩm, không có gì là không tốt. An Vương phi âm thầm so sánh với nhiều thanh thiếu niên trong kinh thành, cháu trai trưởng A Ly của bà nếu nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Nhưng A Ly càng xuất chúng thì An Vương phi càng phiền lòng.

Tuy rằng Phượng Ly còn trẻ tuổi nhưng lại vô cùng nhạy bén, cậu nhận ra được sự biến đổi trong cảm xúc của An Vương phi, bèn cười một cái, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bà nội đừng lo nữa, vốn dĩ lần này lên núi là để bà giải sầu mà, nên hãy thư giãn thôi ạ. Bình thường ở phủ, bà đã nhọc lòng vì cháu rồi. Bây giờ lên núi vẫn còn nhăn mặt thì lòng cháu cũng không thoải mái.”

Những lời này của cậu làm vành mắt An Vương phi đỏ lên.

“Cháu là cháu ruột của bà, không nhọc lòng vì cháu thì nhọc lòng vì ai đây?” An Vương phi vỗ vỗ mu bàn tay Phượng Ly, “Yên tâm, có bà ở đây.”

Phượng Ly cụp mắt, nhỏ giọng trả lời.

An Vương phi lại vỗ vỗ tay cậu, “Nghỉ một lát đi, tí nữa đi dâng hương với bà.”

Phượng Ly liền đi ra.

Cái sân này cậu thuê thật sự không nhỏ, tầm ba dãy nhà, trong nội viện có hai cây lê đang nở rộ, thân cây to lớn, chếch ra ngoài.

Trời xanh trong có một đám mây trắng lững lờ trôi qua, không biết là hoa lê trắng hơn hay mây trắng hơn.

Phượng Ly khoanh tay, ngẩng đầu nhìn trời một lát rồi mới bước ra ngoài.

An Vương phi ngồi trong phòng nhìn bóng lưng cháu trai, nỗi niềm xót xa ào ạt dâng lên trong lòng.

Trong phủ An Vương, thế tử phi Tiểu Lý thị đang nằm khóc trong lòng thế tử, như cành lê trĩu bầy hạt xuân (2).

Tiểu Lý thị và Tiên Thế Tử phi Lý thị giống nhau, đều xuất thân từ phủ Huỳnh Dương Hầu. Nhưng Lý thị là con vợ cả đại phòng, Tiểu Lý thị con vợ lẽ của nhị phòng. Cả hai là chị em họ. Sau khi Phượng Ly chào đời, Lý thị khó sinh mà chết. Thế tử miễn cưỡng thủ tang vợ một năm, sau đó liền rước Tiểu Lý thị vào cửa.

Mặt mày của thị ta cũng không đến mức đẹp đẽ tuyệt trần, mắt mày nhỏ, nhưng chớp một cái lại có cảm giác xinh đẹp mềm mại trời sinh. Thế tử không thích Tiên Thế tử phi đoan trang ổn trọng nhưng lại rất thích bộ dạng này của thị ta.

Thị ta vừa khóc đã khiến lòng thế tử rối bời.

“Thiếp biết, mẫu phi vẫn luôn không thích thiếp. Nhưng nói gì thì nói, dù là vào cửa trước hay cửa sau thì bao nhiêu năm qua thiếp đã bao giờ bất kính với bà ấy dù chỉ một chút chưa?”

Tiểu Lý thị ngưởng nửa mặt bị sưng lên, nước mắt thi nhau tuôn rào rạt, loang lổ trên gò má trơn bóng.

“Kể cả A Ly, thiếp cũng toàn tâm toàn ý thương yêu, sợ nó bị tủi thân, cái gì tốt nhất cũng đều cho nó. Thế mà mẫu phi vẫn sợ thiếp lén lút tìm cách hại A Ly. Từ lúc nó còn nhỏ đã nuôi ở chỗ của mình, không cho thiếp động chạm đến nó. Những cái này thiếp đều có thể nhịn được nhưng dù sao đi nữa A Ly vẫn phải gọi thiếp là mẫu thân mà? Chuyện hôn nhân đại sự, thiếp nói một câu cũng sai sao?”

Thế tử có thân hình cao lớn, mặt trắng không nuôi râu, tuổi không quá ba mươi. Hắn thấy vợ thút tha thút thít tố khổ như vậy liền nghĩ đến chuyện thị ta đã vào cửa nhiều năm mà vẫn luôn nơm nớp lo sợ trước mặt mẹ mình, cảm thấy thương tiếc trong lòng, bèn dịu dàng ôm người vào trong ngực, an ủi “Mẫu phi đã lớn tuổi, không tránh được bướng bỉnh. Bình thường nàng cứ đi theo hiếu kính với bà, lâu ngày bà sẽ thấy được ưu điểm của nàng.”

Tiểu Lý thị khóc lóc: “Thiếp hiếu kính như vậy mà còn chưa đủ sao? Thiếp biết mình chẳng có gì bằng chị ấy, lại từng đính hôn, thế nên tận đáy lòng mẫu phi vẫn luôn khinh thường thiếp.”

Trước đây thị ta cũng từng đính hôn nhưng không được bao lâu thì nhà trai bị mắc phong hàn rồi qua đời.

Tiểu Lý thị cầm khăn chấm chấm khóe mắt, “Thiếp biết A Ly từ nhỏ đã xuất chúng, tầm mắt mẫu phi lại cao. Bình thường con gái nhà khác thiếp cũng không dám nhắc với mẫu phi nhưng thế tử thử nghĩ mà xem người của phủ An Quốc công, cháu ruột của Quảng Dương Quận chúa có xuất thân thấp hèn sao? Đứa bé kia thiếp đã gặp nhiều lần rồi, bộ dạng, tính tình không có chỗ nào xấu. Thiếp chỉ nghĩ A Ly và nó là chị em họ, đã thân lại càng thêm thân. Vậy mà ở trước mặt nhiều người như thế, bà thẳng tay tát thiếp hai cái…Sau này, thiếp còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người chứ?”

An Vương phi là người nóng tính nhưng mấy năm nay đã đỡ hơn rất nhiều, không dễ nổi giận như trước. Có điều một khi bà nổi giận thì chính là lôi đình.

Lúc Tiểu Lý thị vừa vào cửa đã nghĩ đến chuyện chiều hư Phượng Ly. Thế nhưng loại lòng riêng này của thị ta còn chưa đủ sức lọt vào mắt An Vương phi. Bà mang theo Phượng Ly bên mình, một ngọn tóc sợi lông cũng không cho thị ta nhúng tay vào, chỉ răn dạy thị ta hầu hạ thế tử cho tốt là được.

Trước đây Tiểu Lý thị cũng xem như là thành thật, nhưng từ sau khi thị ta sinh được con trai thì lòng tham cũng bắt đầu lớn dần. Nhất là mấy năm gần đây, Phượng Ly càng ngày càng có tiếng nói trước mặt hoàng đế khiến thị ta càng lo lắng không yên trong lòng. Suy đi tính lại bao nhiêu lần cuối cùng cũng xem như tìm được một cơ hội mà thị ta cho là tốt.

Phủ An Quốc Công nhà họ Phùng.

Lão An Quốc Công thành hôn cùng Quảng Dương quận chúa. Nhắc đến vị quận chúa này ở kinh thành không ai không biết bà ta ngang ngược ương ngạnh, không nói lý. Dưới gối của bà ta có hai trai một gái, con gái trước đây gả đến Giang Nam, cũng sinh một cô con gái, tên là Phùng Nhu. Năm Phùng Nhu sáu tuổi, phụ thân cô ta qua đời. Quảng Dương Quận chúa thương con và chái gái bèn đón hai mẹ con về phủ An Quốc công sống.

Tên của Phùng Nhu có chữ Nhu, lớn lên cũng như trăng như hoa.
Bàn về quan hệ, Phùng Nhu là chị họ của Phượng Ly, cả hai cũng thường gặp mặt. Mà Phùng Nhu đã chấm Phượng Ly từ lâu, thế nên vừa qua lễ cập kê thì Quảng Dương Quận chúa liền úp úp mở mở nhắc khéo với Tiểu Lý thị.

Thị ta tất nhiên vô cùng vui mừng. Ngoài mặt thì nói Phùng Nhu là cháu gái của Quảng Dương Quận chúa nhưng thật ra ở phủ Quốc công cũng chỉ được gọi là “cô Phùng”, cho nên cũng không được xem là con gái của phủ Quốc công. Nói tóm lại thì ngoại trừ cái danh cháu ruột của Quảng Dương Quận chúa ra, gia thế của Phùng Nhu cũng chẳng có gì để bàn.

Nếu có thể sắp xếp một cuộc hôn nhân như vậy thì Phượng Ly chắc chắn sẽ không có sự trợ giúp của nhà vợ. Tiểu Lý thị sung sướng tính toán trong lòng, sau đó liên tục nỉ non bên tai thế tử An Vương.

Lại nói, tình cảm cha con giữa thế tử và Phượng Ly vô cùng lạnh nhạt. Nhưng trong chuyện kết hôn của con trai, hắn vẫn mong có thể liên hôn. Vậy nên khi Tiểu Lý thị nhắc đến Phùng Nhu, hắn không tỏ ý kiến.

Tiểu Lý thị nhịn không được, tự mình chạy đến nói với An Vương phi. Kết quả, thị ta nhận được hai cái tát nổ đom đóm và một trận mắng chửi từ An Vương phi. Thậm chí cả thế tử cũng phải đứng yên nghe An Vương gia răn dạy một trận. Sau đó, Vương phi liền dẫn Phượng Ly lên núi thắp hương, ngắm hoa.

Tiểu Lý thị vừa phải từ bỏ ý đình vừa bị muối mặt.

Ngay cả Phượng Kiều – con gái ruột cũng trách thị ta, “Mẹ làm gì vậy? Chuyện của anh cả đều do bà nội tự tay làm. Cho dù muốn sắp xếp đón dâu cho anh ấy cũng phải hỏi ý ông bà nội, mẹ chỉ là mẹ kế mà tỏ ra trứng đòi khôn hơn vịt làm gì? Chưa kể, cho dù muốn nói thì mẹ cũng phải lựa lúc mà nói chứ. Phùng Nhu ngoại trừ cái danh cháu ruột của Quảng Dương Quận chúa ra thì có cái gì nào? Sau này mẹ có chịu cưới một đứa con dâu như vậy về cho em không? Ý định của mẹ viết rõ rành rành trên mặt vậy rồi mà còn cho rằng người ta không biết sao?”

Tiểu Lý thị bị cô con gái mười tuổi của mình quở trách, khóc hai ngày không ngừng.

====

(1) Văn kê khởi vũ: Nghe gà gáy dậy múa kiếm.
Mình chưa tìm được câu tục ngữ, ca dao nào có nghĩa tương đương trong tiếng Việt nên để nguyên phiên âm Hán.

(2) Lê hoa đái vũ. Mình lấy ý từ bản dịch Trường Hận Ca của mailang@thivien.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net