Chương 23. Không có chuyện gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế tử An Vương vốn là kẻ mềm lòng. Mặc dù hắn rất bất mãn vì Tiểu Lý thị nhúng tay vào chuyện hôn sự của Phượng Ly khiến cho mình cũng bị mắng nhưng thị ta vừa khóc lóc hắn đã thấy thương tiếc trong lòng. Hắn lại nghĩ đến chuyện thị ta vào cửa nhiều năm nay, hầu hạ, săn sóc mình chu đáo, còn sinh dưỡng con cái cho mình mà vẫn không được cha mẹ thích, âu cũng không dễ dàng gì, bèn ôm thị thật chặt, ôn tồn an ủi: “Ta hiểu tấm lòng của nàng mà.”

“Thiếp dù có hao tâm tổn trí, chỉ sợ cũng chẳng nhận được một lời tốt đẹp. Sau này, thiếp cũng sẽ chỉ mở to mắt mà nhìn thôi, muốn ra sao thì ra.” Tiểu Lý thị cảm thấy lòng của chồng vẫn nghiêng về mình thì nước mắt dần ngừng chảy. Thị đẩy chồng một cái, dỗi nói, “Thiếp bị mẹ mắng đến mức ngu ngơ rồi mà sao chàng cũng sơ ý như vậy? Chàng cứ thế để mẹ và A Ly lên núi, nhỡ đâu bị người biết được chẳng hóa ra làm trò cười cho người ta sao? Chàng phải đi đón họ về đi.”

May mà thị ta còn hiểu là chuyện này không thể để người khác biết. Bao nhiêu năm qua thị ta khom lưng, cúi đầu chẳng phải để có tiếng thơm hay sao? Ghép con riêng kiêm cháu trai với đứa con gái mồ côi không gia không thế, chuyện này mà để người ngoài biết được thì còn không mắng cho thị không ngóc đầu lên được ư?

“Không sao. Lúc đi mẹ đã bảo là lên am Thiết Lê dâng hương. Chờ hai hôm nữa, ta sẽ tự đi đón lão nhân gia về.” Hai vợ chồng thì thầm một lúc không khỏi động tình, khó khăn lắm mới nhịn được, không thân thiết vào ban ngày ban mặt.

Tiểu Lý thị sai người hầu ôm đứa con trai còn nằm ngửa đến cho chồng nhìn, lại chạm vào cằm thằng bé, cười khẽ: “Chuyện hôn sự của con sau này đều là do mẹ làm chủ.” Sau đó, lại nghĩ đến việc từ nhỏ đến lớn không thể động chạm vào Phượng Ly mà An Vương phi cũng thời thời khắc khắc đề phòng mình, thị ta không nhịn được lại âm thầm cắn răng.

——

A Tú ngồi ở chỗ Cố lão phu nhân một lát. Cố lão phu nhân cảm thấy hình như cô đang có tâm sự, lo lắng cháu mình ở chỗ An Vương phi câu nệ, ăn không ngon ngủ không yên, đương nhiên là phải hỏi xem tình hình thế nào. A Tú do dự một lát sau đó cho người hầu lui ra ngoài rồi mới nhỏ giọng thú nhận chuyện mình đánh Lâm Trầm cho Cố lão phu nhân.

“Con nói vết thương trên đầu cậu Lâm là do con đánh?” Cố lão phu nhân cảm thấy kỳ quái. A Tú mới mấy tuổi đầu chứ? Lâm Trầm nhìn như mười ba mười bốn tuổi, dáng vẻ cao to hay không thì không biết nhưng ít nhất người rất rắn chắc, sao có thể để cho cô cháu út của bà đánh được?

A Tú cọ cọ mũi chân trên nền đất, “Chị Ba đứng hơi xa chỗ chúng con, hắn liền xúc phạm chị ấy. Con nghe thấy chị ấy kêu nên mới tiến lên nhặt cục đá ném hắn. Bà nội…” Cô ôm cánh tay Cố lão phu nhân, “Có phải con gây họa rồi không ạ?”

Cố lão phu nhân cười lạnh: “Đáng đánh! Biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ nhân phẩm của hắn lại như thế!”

Tuy rằng nhà họ Thẩm bọn họ không thân với nhà họ Lâm nhưng không có nghĩa là không có qua lại giao thiệp, Cố lão phu nhân cũng hiểu một ít về nhà họ Lâm. Theo bà thấy nhà họ Lâm là do cha ông gây dựng cơ nghiệp, đến đời con cháu bây giờ lại không biết cố gắng. Nếu không phải nhờ có mấy nhà thông gia với vị Quý Phi ở trong cung kia thì ai mà còn nhớ đến phủ Võ Uy Hầu chứ?

“Bám váy đàn bà mà cũng dám đắc ý?”

Thái độ của Cố lão phu nhân rõ ràng vô cùng chướng mắt nhà họ Lâm, khiến cho A Tú yên tâm, cô làm nũng: “Bà nội nói vậy thì con không lo nữa rồi. Bà cũng sẽ không trách chị Ba chứ ạ?”

Lão phu nhân thương yêu con cháu, nhưng một bàn tay có ngón ngắn ngón dài. Trong số chín chị em thì A Châu chính là đứa khiến bà không vui nhiều nhất.

“Bà trách nó làm cái gì?” Cố lão phu nhân dùng ngón tay đẩy một cái vào trán A Tú. Bà rất ngạc nhiên bởi vì bé út nhà bà bình thường lanh lợi là thế mà sao bây giờ lại ngớ ngẩn như vậy. “Có phải chị Ba cháu trêu chọc người ta đâu.”

Ôi, bà nội này thật là tốt! Đừng nói chi đàn bà con gái thời này khó mà ra khỏi cửa, cho dù là đời trước xã hội tân tiến nhưng hễ có chuyện gì xảy ra thì chẳng những đàn bà con gái vô tội bị hại mà thậm chí còn có rất nhiều người chỉ trích họ.

“Bà nội…” A Tú dài giọng, “Bà đúng là bà nội tốt nhất trên đời!” Nói đoạn, cô còn khoa trương giang hai tay lên trời, ôm vào lòng một cái.

Cố lão phu nhân dở khóc dở cười, “Con bé này!”

Thảo nào sau khi trở về từ chỗ An Vương phi thì mấy đứa này đều có vẻ bất an. Hẳn là biết người vừa bị bọn chúng dạy dỗ có quan hệ với vương phủ cho nên dù đã lánh ra ngoài, không gặp Lâm Trầm nhưng cả đám vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Đi xem mấy chị của con đi, từ lúc trở về đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng đâu.” Tội nghiệp, một đám trốn ở trong phòng không dám hó hè gì.

A Tú giòn giã vâng dạ, ôm chỗ bánh điểm tâm mà An Vương phi cho mình rồi chạy ra ngoài, chạy được nửa đường bỗng dưng quay lại, mở tráp đựng bánh ra rồi nhét một miếng bánh hoa lê vào miệng Cố lão phu nhân, sau đó lại chạy đi.

“Em đã về rồi!” Vèo một cái, A Tú chạy vào chỗ ở của A Dao. Quả nhiên, mấy cô gái đều tụ tâp ở đây.

Mặc dù A Trân là chị cả nhưng từ nhỏ cô đã không ở phủ Quốc công cho nên tình cảm với các em cũng không bằng A Dao. Hơn nữa, A Trân thường hay đau ốm vặt nên không cũng không muốn để người khác đến phòng mình. Vậy nên khi cả đám tụ tập lại thường đến chỗ A Dao.

A Tú ôm tráp đựng bánh, nhảy chân sáo vào phòng, khoe: “Vương phi nương nương cho em điểm tâm này, mau pha trà thôi, chúng ta cùng ăn.”

A Châu cười nhạo, “Thấy mày hớn hở cứ tưởng là có gì hay ho, hóa ra chỉ là mấy miếng bánh?”

“Đúng vậy, chỉ có mấy miếng bánh này thôi, chị có ăn không?” A Tú hừ một tiếng, “Không thích thì đừng ăn, ngồi đó mà uống nước trà đi.”

A Dao khuyên nhủ: “Đừng cãi nhau nữa.” Đều là chị em trong nhà mà lúc nào tụ họp cũng cãi nhau, chả ra thể thống gì. Cô nhìn A Châu, cảm thấy đầu óc em Ba thật sự mau quên. Bản thân mình lớn hơn em Chín vài tuổi mà mỗi lần đều gây sự trước rồi làm ầm ĩ lên, sau đó lại giận dỗi.

Cô Bốn nhanh chóng kéo A Tú ngồi xuống, “Lát nữa rồi ăn. Chị hỏi em, mấy người đến gặp Vương phi nương nương sau khi bọn chị đi chính là cái đám bị em đánh đúng không?”

“Chính là hắn. Người của phủ Võ Uy Hầu, tên là Lâm Trầm.”

Ngay lập tức, mặt cô Bảy hiện lên vẻ thấp thỏm, cô nắm góc áo mình, “Vậy giờ phải làm sao?”

A Châu cắn môi, đứng bật dậy, “Làm sao là làm sao? Chuyện này là do chị, chị sẽ nhận lỗi với bà nội, phạt thì chị nhận!” Đáy mắt cô nàng đỏ lên, giọng nói cũng run run, có thể thấy thật ra cô cũng không dũng cảm như vậy.

A Dao cũng nhăn mày nhưng vẫn trấn an A Châu, “Em Ba cứ từ từ hẵng, chúng ta có lý cơ mà. Chỉ cần nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho bà nội, hẳn là sẽ không sao cả.”

Sơ Nhất ưỡn ngực dõng dạc, “Em sẽ nói với bà nội là do em đánh!”

A Tú đập cậu nhóc một cái, bắt cậu ngồi xuống, “Ai bảo bà nội muốn phạt chứ? Bà nội hiểu lý lẽ lắm đấy. Ban nãy em đã nói hết cho bà rồi. Lão nhân gia bà nói là…”

Cô cố ý ngập ngừng.

Sau đó ngay tức khắc bị Cô Bốn và cô Sáu đập một cái, “Nói đi!”

A Tú nước mắt lưng tròng ngồi xuống, “Bà nội nói chúng ta không làm sai, sẽ không trách chị Ba.”

“Thật à?” Đôi mắt A Châu đỏ lên, “Bà nội thật sự không trách chị à?”
A Châu luôn không dám ngẩng mặt khi ở chỗ lão phu nhân, bây giờ lại gây chuyện mà không bị phạt thật sao?

Mấy người còn lại cũng nhìn A Tú.

A Tú bị nhìn cũng ngượng, đành phải thuật lại rõ ràng những điều mà Cố lão phu nhân đã nói, cuối cùng còn chêm vào một câu, “Bà nội còn nói đánh như thế là quá nhẹ!”

A Châu nhẹ nhõm thở phào, vỗ ngực ngồi xuống. Cô đang ở tuổi trổ mã, người lại tươi đẹp, duyên dáng đáng yêu. Chỉ với hành động ngồi xuống như vậy đã vô cùng thướt tha lả lướt, vừa ưu nhã lại vừa có sức quyến rũ lạ kỳ.

“Vậy thì tốt. Lần sau gặp cái tên Lâm gì gì đó, hắn mà còn dám nói hươu nói vượn thì chúng ta sẽ đánh hắn!” Cô Bốn cảm thấy A Tú còn có thể cầm đá đập vào đầu tên cặn bã kia, còn mình là chị mà lại ở phía sau, không mắng nổi một câu, thật sự là đen mặt.

A Dao cười trách cứ, “Được rồi, bớt hăng hái đi. Lần này chúng ta chiếm lý nên bà nội mới không nói gì. Nếu mà cố ý đánh người thì thể nào cũng đẹp mặt.”

Cô Bốn bày tỏ tiếc nuối, “Đúng là may cho hắn!”

A Tú cười hê hê, may cho Lâm Trầm á? Không có cửa đâu. Vì cô đã thì thầm với Phượng Ly cả buổi và anh đã đảm bảo sẽ thay cô trút giận rồi. Còn vấn đề trút giận ra sao thì A Tú tin là thủ đoạn của Phượng Ly sẽ không chỉ đơn giản thô bạo như của mình.

Không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn, A Dao vội vàng sai nha hoàn của mình đun lại ấm trà, không quên dặn dò, “Pha cho Sơ Nhất cốc mật hoa lê và mật ong.” Sơ Nhất còn nhỏ, uống trà không tốt.

“Em thấy cứ lấy cho nó cốc nước sôi để nguội là được.” A Tú đưa bánh cho nha hoàn để dọn lên đĩa. “Con nít con nôi, uống nước đường hỏng răng!”

Sơ Nhất tức giận đập bàn thể hiện sự bất mãn. Còn đám A Trân A Dao ai nấy cũng cười.

Hai ngày ở trên núi Thiết Lê, mỗi sáng Cố lão phu nhân và An Vương phi đều dẫn theo mấy cô gái cùng đi dâng hương, qua nửa buổi liền đi dạo, ngắm hoa ở khu vực xung quanh am Thiết Lê, quả thực vô cùng thoải mái thảnh thơi. Hai lão nhân gia cũng không đề cập đến chuyện của Lâm Trầm.

Vốn dĩ An Vương phi không muốn về thành sớm, bà định ở lại núi Thiết Lê hai hôm sau đó sẽ đến biệt viện của mình ở vùng ngoại ô. Bà lười trở về nhìn bản mặt khóc lóc sướt mướt kia của Tiểu Lý thị. Thế tử cũng đã tự mình đến đón bà, cầu bà trở về nhưng An Vương phi không đáp ứng. Qua hôm sau, lão phu nhân phủ Huỳnh Dương Hầu tự mình đến cầu kiến Vương phi.

“Mẹ của A Ly là cháu gái tôi. Mẹ kế của nó cũng là cháu gái tôi. Người khác nói không tính, vậy để tôi nói đi cho nó công bằng. Chị nghe tôi, mẹ A Kiều không có ý xấu gì cả! Nó cũng nhìn A Ly trưởng thành nên mới sốt ruột giúp thằng bé thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net