Chương 24. Huỳnh Dương Hầu phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huỳnh Dương Hầu lão phu nhân vỗ ngực đảm bảo với An Vương phi, “Tôi biết nương nương yêu thương A Ly, cũng sợ nó thiệt thòi. Tôi xót nó cũng không khác gì hai đứa chắt ở nhà. Nếu mẹ của A Kiều thật sự có ý đồ xấu xa thì tôi chắc chắn sẽ không tha cho nó!”

An Vương phi cười nhạt, “Vậy thì tốt. Bây giờ nghĩ lại cũng là do ta nóng nảy, hiểu nhầm mẹ A Kiều.”

“Ôi, chúng ta là người già, ai mà chẳng mong cho cuộc sống của bọn trẻ luôn tốt đẹp chứ?” Huỳnh Dương Hầu lão phu nhân tỏ vẻ không biết An Vương phi nghĩ một đằng nói một nẻo, day day khóe mắt, “Nhắc đến A Ly, thằng bé này vừa chào đời đã mất mẹ, cũng là số khổ. May mà có nương nương che chở yêu thương nên mới trưởng thành được như vậy. Mỗi lần nhìn nó, tôi lại thấy đứa cháu gái số khổ của tôi…Ôi ôi, đấy đấy tôi lại nói đi đâu rồi, quên hết cả chính sự thế này!”

Bà ta lại tiếp tục lải nhải, thuật lại chuyện Tiểu Lý thị về nhà mẹ đẻ kể lể khóc lóc rồi lại nói “Tôi nghĩ, nó làm sai thì cũng đã sai rồi, người muốn mắng muốn phạt thì cứ làm, nhưng mà hãy cho nó cơ hội sửa sai là được!” Sau đó, lại cầu An Vương phi, “Mẹ A Kiều từ nhỏ cũng được nuông chiều, bằng này tuổi rồi mà vẫn còn suy nghĩ nông cạn, vẫn là nhờ người về dạy dỗ con dâu nhiều hơn.”

Xét về vai vế, Huỳnh Dương Hầu lão phu nhân thuộc về lứa cha ông nhưng ngại thân phận tôn quý của An Vương phi, bà ta chỉ có thể ăn nói khép nép, cầu xin Vương phi vì cháu gái.

An Vương phi vốn có tiếng đối nhân xử thế khéo léo, cho dù bà thực sự chướng mắt trò diễn xuất của Huỳnh Dương Hầu lão phu nhân thì cũng chỉ cười nói: “Thật ra thì các người hiểu lầm rồi, ta đến đây chẳng qua để trả lại một điều ước mà trước đây ta đã xin ở Am Thiết Lê này; tiện thể thấy hoa ở đây nở rộ nên định ở lại mấy hôm mà thôi. Hôm qua cha của A Ly đã đến đây, ta cũng đã nói với hắn sẽ về sớm; không ngờ lại làm mẹ A Kiều thấp thỏm, quay về nhà làm phiền lão phu nhân phải đến đây.”

Một câu nói khiến Huỳnh Dương Hầu lão phu nhân suýt nữa ngồi không yên. Bà ta cũng biết đứa cháu gái này từ xưa đến nay đều không lọt vào mắt Vương phi. Thế nhưng trước đây An Vương phi ít nhiều còn nể tình, khách khí giữ lại chút mặt mũi; không giống như lúc này tát thẳng vào mặt bà ta. Huỳnh Dương Hầu lão phu nhân lập tức hiểu ra việc Tiểu Lý thị nhúng tay vào chuyện hôn nhân của Phượng Ly đã thực sự chọc giận Vương phi. Bà ta đỏ mặt chịu đựng, nói thêm đôi ba lời hay sau đó cáo từ xuống núi.

Quay về phủ Huỳnh Dương Hầu khi trời đã sẩm tối, sau một ngày đi lại ngoài thành lại bị xóc nảy trên trên xe ngựa, bà ta không nhịn được lại oán trách Tiểu Lý thị, “Bây giờ cháu cũng đã có con cái rồi, yên phận mà làm thế tử phi không tốt hơn à? Lại cứ thích làm mấy chuyện mất mặt như vậy!?”

Tiểu Lý thị kêu oan, “Trời xanh trên cao, cháu thề là cháu thật sự không có ý xấu!”

Mẹ đẻ của thị, Hồ di nương ngồi cạnh, nhẹ giọng biện hộ cho con gái: “Lão phu nhân soi xét cho, con bé A Lạc này từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh người, tính tình của nó ra sao người là người hiểu rõ nhất.”

“Hừ, ta hiểu thì có ích lợi gì?” Lão phu nhân thở dài, “Chờ Vương phi nương nương trở về, A Lạc cũng đừng luôn miệng kêu oan, mẹ chồng đã cho rằng cháu có ác ý mà cháu càng biện hộ thì bà ấy sẽ càng buồn bực. Cháu nhận lỗi thì chẳng lẽ bà ấy còn có thể tiếp tục tát cháu sao?”

Tiểu Lý thị nức nở đáp ứng.

Hồ di nương lại khuyên nhủ, “Lão phu nhân là người từng trải, những lời bà dạy đều là thật lòng. Làm gì có nhà nào sinh hoạt mà không va chạm? Không có gì ghê gớm cả, con chỉ cần chăm lo cho ba chị em A Kiều là được, những ngày lành còn đang chờ con đó.”

Huỳnh Dương Hầu lão phu nhân nghe vậy thì cảm thấy yên lòng, lại nhìn quanh phòng nhưng không thấy Huỳnh Dương Hầu phu nhân liền cảm thấy bất mãn, bèn hỏi Hồ di nương, “Phu nhân của ngươi đâu?”

Hồ di nương mặt mày lo nghĩ, “Hôm qua phu nhân nói trong người không khỏe, hôm nay vẫn còn đang nằm nghỉ ạ.”

Lão phu nhân càng bất mãn hơn.

Sau khi lão hầu gia qua đời, trưởng tử, tức cha của Lý thị, ông ngoại của Phượng Ly tập tước. Nhưng lần đó khi hắn ra ngoài, không hiểu sao ngựa bỗng dưng nổi chứng khiến hắn ngã xuống từ trong xe, bị gãy lưng nằm liệt giường. Hắn không có con trai, cho nên tước vị truyền cho đương gia nhị phòng, chính là cha Tiểu Lý thị.

Tiểu Lý thị vốn dĩ chỉ là thứ nữ của nhị phòng hầu phủ, nhảy vọt lên thành tiểu thư thực thụ của hầu phủ, bấy giờ mới có thể gả cho anh chồng, tục huyền sau khi chị họ qua đời.

Còn Hồ di nương, ban đầu là đại nha hoàn của lão phu nhân, được lão phu nhân đưa cho con trai trong thời gian con dâu mang thai. Nhờ tầng quan hệ này mà Hồ di nương có chút tiếng nói trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân không hài lòng: “Con cái ở nhà chồng bị tủi thân, thị ta không ra mà xem sao? Già đầu rồi mà còn không biết nặng nhẹ!” Cháu gái bà ta gả cho thế tử của An Vương, sau này chính là Quận vương phi, cho dù có bạo bệnh thì cũng phải ra mà nịnh nọt một tí chứ. Đúng là khác máu tanh lòng, không trông mong gì được!

Hồ di nương liền im lặng.

Kỳ thật hiện tại Huỳnh Dương Hầu phu nhân cũng không nằm nghỉ trong phòng mà đến nói chuyện với bà Cả ở đại phòng.

Tiểu Lý thị quay về nhà mẹ đẻ lần này không phải là chuyện bí mật, hiển nhiên bà Cả cũng biết. Cả đời bà chỉ có hai đứa con gái, con gái đầu đã mất từ sớm, chồng lại nằm liệt giường nhiều năm. Vậy nên, tuy rằng bà chỉ lớn hơn Huỳnh Dương Hầu phu nhân hai tuổi nhưng khuôn mặt dường như già hơn mười tuổi.

“Ban đầu trông cũng không đến nỗi nào, bây giờ được thể liền lộ ra bộ mặt thật.” Bà Cả mặc một bộ quần áo màu tương, tóc búi đơn giản, ở chỗ tóc mai cắm một cây trâm vàng, hai đường vân pháp lệnh (1) hằn sâu, khiến vẻ ngoài của bà có vẻ khắc nghiệt.

Bà cười lạnh, “Ngay từ lúc cái Cả qua đời ta đã thấy nó không an phận, quả nhiên sau này liền gả vào vương phủ. Bây giờ lại tính toán chà đạp A Ly, ta thật hận!”

“Em hiểu lòng chị dâu mà.” Huỳnh Dương Hầu phu nhân thở dài, “Nhưng em nào có cách gì đâu? Từ bé nó đã được lão phu nhân yêu thích, bây giờ lại là thế tử phi, người trong hầu phủ này ai mà không nịnh nọt nó cơ chứ? Nếu thật sự phải làm mai cho A Ly, chẳng nhẽ Vương phi nương nương sẽ không sắp xếp? Em thấy có mà có con trai nên tham lam ấy chứ!”

Sắc mặt bà Cả càng thêm âm trầm.
Huỳnh Dương Hầu phu nhân liếc nhìn bà, lại “đổ thêm dầu” rồi mới cáo từ rời đi. Vừa đi đến đầu viện đã nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ toang vang lên từ trong phòng, thị ta lập tức nhếch miệng, chỉnh lại váy, sau đó ung dung, thong thả bước tiếp.

Ánh sáng trong phòng dần tối lại, sắc mặt bà Cả trong bóng tối vô cùng khó coi. Thị ta cho rằng bà thật sự không biết gì sao? Nhị phòng từ trên xuống dưới không có gì tốt lành!

Mấy năm nay, Hầu phu nhân không ngừng nhắc đến việc hôn sự của A Ly trước mặt bà. Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường ai cũng biết!

Hầu phu nhân có ba cô cháu gái đều đã đến tuổi làm mai. Mặc dù phủ Huỳnh Dương Hầu cũng là hầu phủ nhưng đàn ông đều không xuất sắc, không gánh vác nổi cạnh cửa nữa là. Lúc Hầu phu nhân đánh giá cháu rể, người bà ta nhìn trúng thì không vừa ý nhà bà ta mà người vừa ý nhà bà ta thì bà ta lại không thích. Mà trong kinh thành này còn có con nhà ai giỏi như A Ly chứ?

====

1. Vân pháp lệnh (法令)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net