Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Editor: Cửu Nguyệt

Cuối tuần rồi làm người ta thật rầu rĩ, cả ngày hôm sau, Ôn Biệt Ngọc đều không thể thoát khỏi tâm trạng ủ rũ, thấy sắc trời ngoài cửa sổ phòng làm việc dần dần mờ đi, nhớ đến giờ ăn tối phải về ở chung với Du Thích Dã dưới sự giám sát của dì, Ôn Biệt Ngọc liền có cảm xúc khá mâu thuẫn, rồi suy nghĩ đến việc phải ngủ trên sàn nhà với Du Thích Dã, mâu thuẫn này càng thêm bánh trướng vô hạn.

Hay là dứt khoát nói bận rộn công việc không có thời gian trở về...

Anh không yên lòng suy nghĩ, ngón tay vừa ấn vào màn hình đúng lúc có cuộc điện thoại gọi vào di động. Anh nhìn tên hiện trên màn hình thoáng kinh ngạc nhận điện thoại.

"Alo, Ôn Biệt Ngọc nghe."

"Chào anh Ôn, tôi là Tiền Quang Lâm từ Kim Dương Thiên Thành."

Nụ cười sang sảng từ phía đầu dây kia truyền đến, Ôn Biệt Ngọc vẫn nhớ mang máng vị quản lý Tiền này, thứ nhất dĩ nhiên vì hắn có cái tên rất hay, thứ hai cũng bởi vì giám đốc này là người tổng phụ trách báo danh hồ sơ đấu thầu thiết kế Kỳ 3 cho Kim Dương Thiên Thành mà anh mới chuẩn bị.

Trước kia Ôn Biệt Ngọc có qua lại mấy lần với vị phụ trách này, đối phương vẫn luôn khá lễ phép nhưng không đến mức nhiệt tình. Hôm nay không biết trúng số hay gì mà cách điện thoại cũng có thể nghe được sự vui sướng.

Tiền Quang Lâm cười một lúc, rồi nửa thật nửa giả oán giận.

"Anh Ôn à, anh giấu nhẹm làm tôi thật khổ quá mà! Lúc công ty anh ghi tên, sao không nói gì hết trơn, nếu không phải hôm trước đi đánh gôn, thật sự sẽ gây hiểu lầm đó!"

"Anh muốn nói gì? Anh hiểu lầm gì thế?" Ôn Biệt Ngọc hơi mờ mịt.

"Ai dô, anh Ôn à, sao đến tận bây giờ mà anh vẫn không nói thật vậy, không phải anh vừa mới kết hôn với Du tổng sao?"

"... Đúng vậy." Ôn Biệt Ngọc hỏi, "Thế thì sao?"

"Anh không biết ư?" Thanh âm của Tiền Quang Lâm lộ vẻ kinh ngạc, "Du tổng là cổ đông lớn thứ hai của Kim Dương Thiên Thành, đánh vỡ đầu nhau ra mới nhận ra họ hàng, chúng ta là người một nhà mà không biết người một nhà!"

***

Du Thích Dã cảm thấy có gì đó không đúng.

Hôm nay khi hắn về nhà, Ôn Biệt Ngọc đã có mặt tại nhà, bọn họ ngồi đối diện trong phòng khách, không đâm chọt trêu đùa, không tán dóc mỉa mai, Ôn Biệt Ngọc đang ngồi ngẩn người, khiến mọi thứ đều trở nên quá bình thản, bình thản đến mức Du Thích Dã không quen lắm.

Vì vậy Du Thích Dã cũng không nói câu nào, chăm chú nhìn Ôn Biệt Ngọc, mãi đến khi người đối diện rốt cuộc hoàn hồn.

"Cậu đang nhìn gì thế?"

"Nhìn bí mật trong lòng cậu."

"Tôi không có bí mật nào."

"Cậu có, nhưng bí mật cất giấu trong lòng cậu, mà lòng cậu lại chẳng bao giờ mở ra với tôi."

Ôn Biệt Ngọc giật mình: "Lời cậu nói quá sến."

Du Thích Dã: "Tôi ăn ngay nói thật."

Ôn Biệt Ngọc không có cách nào phản bác.

Du Thích Dã khích lệ: "Nói đi, là chuyện gì? Tuy chúng ta không phải là người yêu, nhưng vẫn là đối tác làm ăn, đối tác làm ăn không phải sẽ giải quyết vấn đề phiền não cho nhau sao?"

Sau những lời này, lòng phòng ngự của Ôn Biệt Ngọc bị lung lay, kể lại cuộc điện thoại chiều này với quản lý Tiền.

Du Thích Dã nghe một mạch xong rất kinh ngạc.

"Thật trùng hợp."

"Là quá trùng hợp..."

"Tôi có một đề xuất, cậu nghe thử xem nhé?"

Ôn Biệt Ngọc ra hiệu Du Thích Dã tiếp tục nói.

Du Thích Dã bèn giơ ngón tay lên chỉ chính mình, khéo léo dụ dỗ: "Có quyền không cần nhưng quá thời hạn sẽ hết hiệu lực, người tôi cùng quyền của tôi đều ngồi ở chỗ này, chờ người dùng chúng nó."

Hai người đang bàn chuyện chính đáng, Ôn Biệt Ngọc phớt lờ câu nói có vẻ không nghiêm túc của Du Thích Dã, bình tĩnh nói: "Tôi còn chưa quyết định rốt cuộc có nên tham gia vào cuộc đấu thầu hay không."

Du Thích Dã quyết định chỉ ra cho Ôn Biệt Ngọc.

"Cậu báo danh chưa?"

"Báo rồi."

"Làm xong hồ sơ đấu thầu chưa?"

"Xong rồi."

"Đã vậy thì còn gì mà không muốn tham gia chứ? Nếu không tham gia thì không phải sẽ lãng phí toàn bộ thời gian cùng công sức trước đó hay sao? Mà người đi làm việc, dù sao vẫn không đến mức kiên cường bất khuất tránh dùng đường quan hệ khi có thể." Du Thích Dã từ từ phân tích, "Cho nên cậu thấy quá khó xử khi chúng ta ở chung với nhau đúng không?"

"Không phải." Ôn Biệt Ngọc buột miệng.

Nhưng dưới cái nhìn chăm chú hiểu rõ của Du Thích Dã, vẻ nguỵ trang anh dựng lên quá yếu kém, thế nên lại câm như hến.

Lần im lặng này hiển nhiên là ngầm thừa nhận.

Du Thích Dã không vội vàng tiếp tục thuyết phục Ôn Biệt Ngọc nữa. Hắn móc một điếu thuốc từ trong gói thuốc ra, trước tiên đưa cho Ôn Biệt Ngọc, Ôn Biệt Ngọc không muốn mới tự mình châm lên, ngậm vào trong miệng, hít một hơi rồi phun ra.

Làn khói nồng nặc giống như sương mù tản ra trong phòng, càng giống một tấm màn ngăn giữa Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc, người ngoài rèm nhìn vào bên trong, người trong rèm nhìn ra bên ngoài, tất cả đều mờ mịt bối rối.

Sau đó, có âm thanh truyền ra từ lớp khoảng cách.

"Đầu tiên nói về ưu điểm của dự án này đã. Kim Dương Thiên Thành là khu dưỡng lão, hiện tại nhà nước có chính sách hỗ trợ dưỡng lão, nếu như cậu có thể lấy được dự án này, tương lai cho dù về công hay tư đều sẽ có nhiều con đường hơn. Đối với người trưởng thành như chúng ta mà nói... có tiền không kiếm là đồ đần, cậu nói sao?"

Không khí pha loãng làn khói mù mịt, Ôn Biệt Ngọc thấy rõ người sau làn khói.

Du Thích Dã rít một hơi thuốc, vừa khẩy khẩy điếu thuốc kẹp nơi ngón tay, vừa dùng xương bàn tay chống má.

Đối phương ngồi đó, nghiêng đầu, nhìn qua chẳng ư nghiêm túc, nhưng lời nói ra trái lại thấm thía sâu xa.

"Hơn nữa, cậu sẽ không nghĩ rằng nếu nhận dự án này thì ngay cả trong công việc chúng ta cũng bị trói buộc nhau chứ? Tôi không chịu trách nhiệm thi công thiết kế của Kim Dương, cậu cũng chẳng phải người phụ trách ở công trường, nếu vì thông qua dự án này mà gặp nhau nhiều hơn thì nói thật là độ khó hơi bị cao."

Ôn Biệt Ngọc cảm thấy cảnh tượng trước mắt có phần quen thuộc.

Hình như... có lẽ từ lâu trước đây, khi anh và Du Thích Dã còn thời học sinh, bọn họ cũng từng có nhiều cuộc đối thoại tương tự, nhưng vai trò đảo ngược lại.

Người khuyên bảo luôn là mình; được khuyên nhủ luôn là Du Thích Dã.

Khi anh bắt đầu khuyên giải, lúc nào hỏi có nghe hay không cũng nhận được hồi đáp là không nghe.

Mà sự cứng đầu này cũng không kéo dài quá lâu. Đến buổi tối hôm đó, lúc tạm biệt, Du Thích Dã chạy tới, ôm lấy anh, nói thầm bên tai anh, thanh âm rất xa xôi, dưới ánh chiếu tà, thân hình hai người hợp lại cùng chỗ thành một cái bóng.

"Vì cậu nói —— tôi mới đồng ý ——"

Vì đón nhận người đó nên mới tiếp nhận lời nói.

"Biệt Ngọc?"

Một tiếng ngờ vực kêu lên, lôi Ôn Biệt Ngọc ra khỏi dòng ký ức.

Ôn Biệt Ngọc nhìn Du Thích Dã trước mắt, đột nhiên cảm thấy càng xa lạ hơn. Anh biết Du Thích Dã không phải là loại người thực dụng này, tất cả mọi người đều có thể thực dụng, nhưng chắc chắn không phải Du Thích Dã.

Anh đáp: "Nghe cậu nói xong tôi quả thật không có lý do từ chối. Không muốn tham gia không phải hoàn toàn vì cậu. Trước kia tôi nghe được một tin đồn rằng họ hàng của người phụ trách chính cho Kim Dương Thiên Thành cũng tham gia đấu thầu..."

"Bây giờ cậu nhận được tin đồn thứ hai."

"Tin gì?"

"Họ hàng của cổ đông lớn thứ hai Kim Dương Thiên Thành cũng tham gia đợt đấu thầu lần này."

Ôn Biệt Ngọc: "..."

Du Thích Dã sờ cằm: "Tôi còn có thể nói cho cậu biết, nghe nói vị họ hàng kia là em vợ của Trần Hưng Bằng, ông chủ của Kim Dương. Trần Hưng Bằng cái gì cũng tốt, chỉ hơi sợ vợ, nước lên thuyền lên theo nên địa vị của cậu em vợ này..."

Nói đến đây thì dừng lại, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Ôn Biệt Ngọc chần chừ: "Lần đấu thầu này thật sẽ không có quyết định nội bộ?"

"Hình như không quyết định nội bộ, tôi không nghe gì về tin đồn này." Du Thích Dã vỗ trán, "Ái chà, tôi đột nhiên cảm thấy bây giờ cậu như đang ôm cái đùi vàng, nhưng không đủ vàng cũng chẳng đủ lớn, có thể không giúp cậu leo lên cao được. Nhưng mọi chuyện đều do con người làm ra, nên cố gắng vẫn phải cố gắng một chút. Sáng sớm mai tôi sẽ đi Kim Dương tìm hiểu tình hình nội bộ rồi hẵng bàn tiếp."

***

Hai người trò chuyện xong xuôi, bước đầu hình thành chiến lược hỗ trợ đồng minh cả trong công tác lẫn sinh hoạt, Du Thích Dã cảm thấy mùi tiền tài dung tục trên người mình nhờ có người để chia sẻ mà trở nên trang nhã hơn.

Hắn quyết định ăn mừng loại biến hoá nho nhỏ này, vì vậy đi lên phòng tắm phụ trong phòng sách trên lầu hai.

Phòng tắm này có một cửa sổ ngay cạnh bồn tắm, là loại cửa sổ sát đất có thể mở ra, thường ngày ít sử dụng, có một bức rèm cửa che khuất, chỉ lúc nào Du Thích Dã cảm thấy cần thiết mới mở ra —— giống như bây giờ.

Du Thích Dã đi đến trước bồn tắm, đầu tiên xả nước nóng, rồi nhấn công tắc rèm cửa tự động trên cửa sổ, lộ ra bức tranh phong cảnh thành phố qua cửa sổ thuỷ tinh bị giấu sau rèm cửa.

Ngọn đèn dưới đất toát ra màu tiền tài, bầu trời đầy sao cũng sáng rực màu tiền tài. Ngay cả muối tắm dùng trong bồn tắm cũng chọn màu vàng kim lóng lánh.

Du Thích Dã đổ một túi muối tắm vào trong nước, cởi quần áo, tiến vào bồn tắm, cứ ngâm trong nước nóng như vậy mà ngắm nhìn thành phố vừa tối tăm yên tĩnh lại đầy sức hấp dẫn, thích ý ngâm nga nho nhỏ.

Đêm nay, thuộc về tiền tài mà ——

***

Gió hiu hiu, nhấm nháp chút rượu, ngâm mình tắm, là chuyện làm người rất thoải mái. Du Thích Dã đang nhắm mắt suy nghĩ bỗng nhiên nghe được một tiếng vang nhỏ, giống như từ ban công ngoài cửa sổ truyền tới.

Ban công nhà này khá đặc biệt, không giới hạn một khoảng nho nhỏ cho mỗi phòng, mà bọc quanh toàn bộ ngôi nhà, giống như con đường nơi hẻm núi, toàn bộ phòng trên lầu hai đều thông đến ban công.

Du Thích Dã đoán là Ôn Biệt Ngọc, hắn cũng lười mở mắt ra, gọi một tiếng: "Biệt Ngọc."

Nhưng xung quanh im lặng, tiếng gọi như bị khoảng không hút vào, không nhận được bất cứ phản hồi nào.

Du Thích Dã cảm thấy nghi ngờ, hắn mở mắt ra, xoay xoay đầu, tiếp tục gọi: "Biệt Ngọc?"

Cuối cùng từ hành lang cũng có biến hoá, bước chân người đi đến nhẹ như mèo, Du Thích Dã thật ra không nghe được tiếng gì, nhưng hắn có thể cảm giác được, người quen thuộc đang dần dần tiến lại gần... Sau đó, bóng đêm thả người ra, Ôn Biệt Ngọc đứng giữa ánh sáng trước mặt hắn, vẻ mặt vô cùng yên tĩnh.

Thấy người đến, Du Thích Dã đổi tư thế trong bồn tắm, đang nằm ngửa biến thành ngồi một bên, một tay hắn khoác lên mép bồn tắm chống cằm, tay kia nâng lên khỏi mặt nước vàng óng, năm ngón tay mở ra, ngoắc ngoắc Ôn Biệt Ngọc.

"Ở đây ~ "

Một giây kế tiếp, người đang bình tĩnh đứng kia giơ tay che mắt, ngồi xổm xuống, nội tâm sụp đổ, hồi lâu không nói gì.

Chỉ muốn ra ban công đi dạo, vì sao có thể thấy một màn này chứ...

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net