Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Editor: Cửu Nguyệt

"Sao vậy?"

"Không sao."

"Vậy ngồi nghỉ ngơi một chút đi."

Du Thích Dã nghĩ đối phương chỉ mệt mỏi, lấy cái ghế đẩu ra, đặt trước mặt Ôn Biệt Ngọc, lại nâng một bàn tay lên khoác lên bồn tắm, đầu ngón tay nghiêng nghiêng ly thuỷ tinh kẹp ở giữa, chất lỏng màu hổ phách còn dư là rượu whisky chưa uống hết: "Nào, ngồi nghỉ ngơi tí đi, cùng tôi hóng gió ngắm sao một lúc."

Mặt Ôn Biệt Ngọc hơi tái xanh, có thể là vì bị gió thổi. Anh không thấy cái ghế nhỏ của Du Thích Dã, liền đứng dậy, thò tay vào phòng tắm mò mẫn trên tường, đè vào nút công tắc rèm cửa sổ, mành cửa sổ lại lần nữa trượt ra...

Du Thích Dã phản ứng nhanh như chớp, kịp thời bấm công tắc kia.

Mở ra đóng lại, hai bên giằng co qua lại một hồi.

"Cậu muốn làm gì?"

"Không làm gì cả."

"Vậy thì buông tay."

"Cậu không cảm thấy như vậy hơi lạnh sao?"

"Không hề."

Ôn Biệt Ngọc im lặng. Hai mắt anh tự động lẩn tránh Du Thích Dã, ánh mắt quét qua mép bồn tắm màu sứ trắng... Một giây sau, anh đổi đề tài.

"Khi tắm thích hợp đắp mặt nạ, cậu có mặt nạ không? Tôi đi lấy giúp cậu."

Tuy rằng chủ đề xoay chuyển đột ngột, nhưng lời đề nghị đánh trúng lòng Du Thích Dã, hắn vui vẻ bằng lòng: "Được, mặt nạ trong ngăn kéo phòng tắm. Cậu muốn cùng đắp không? Cậu có thể vào bồn tắm trong phòng chính, vừa tắm vừa đắp mặt nạ, chỗ đó không có cửa sổ sát đất, nhưng có thể nghe nhạc và xem tivi."

"Nghe hay đó, nhưng không cần." Sau khi Ôn Biệt Ngọc lễ phép từ chối đề nghị của Du Thích Dã, vòng qua bồn tắm, đi vào trong phòng tắm.

Quai hàm Du Thích Dã nằm lơ lửng trên mặt nước trong bồn tắm, đầu dõi theo hành động và di chuyển của Ôn Biệt Ngọc, mãi nhìn đến khi người kia từ bên ngoài đi vào trong phòng, nhìn đến nỗi Ôn Biệt Ngọc cũng không thể an tâm tìm đồ.

Ôn Biệt Ngọc: "Vì sao nhìn tôi mãi thế?"

Du Thích Dã: "Có lẽ bởi vì những đồ vật khác không hấp dẫn người ta bằng cậu."

Ôn Biệt Ngọc: "..."

Du Thích Dã: "..."

Du Thích Dã ngạc nhiên nói: "Tại sao không nói chuyện?"

Ôn Biệt Ngọc cực kỳ lạnh nhạt: "Không còn lời nào để nói."

Sau khi nói mấy câu, rốt cuộc Ôn Biệt Ngọc đã tìm được mặt nạ mình muốn, anh cầm lấy mặt nạ đi về phía Du Thích Dã, đang muốn mở miệng thì Du Thích Dã đã chìa thẳng mặt ra, ý bảo Ôn Biệt Ngọc đắp mặt nạ lên, dĩ nhiên như chuyện hầu hạ nhân vật quan trọng.

Thật ra một Du Thích Dã như vậy ngược lại khá quen thuộc với Ôn Biệt Ngọc.

Anh dùng chân kéo cái ghế nhỏ khi nãy Du Thích Dã đưa đến trước người rồi ngồi xuống, mở bao bên ngoài ra, lấy ra một miếng mặt nạ màu đen kín không kẽ hở mà người khác tuyệt đối không thể nhìn trộm được, bắt đầu đắp lên mặt Du Thích Dã.

Hai người tiến lại khá sát nhau.

Đường nhìn Ôn Biệt Ngọc không thể dời qua hai bên, anh nhìn thẳng băng vào mặt Du Thích Dã, thấy đuôi tóc nhỏ trước đó được Du Thích Dã tém ở sau đầu đã tản ra, bị nước dính ướt, ép sát vào cổ, thỉnh thoảng nhỏ hai giọt nước, giọt nước này suồng sã lăn lên làn da ẩm nhớp nháp của Du Thích Dã, bò qua cổ hắn đi xuống vai, từ vai rớt xuống tan biến trong làn nước màu vàng, không nhìn thấy nữa.

Ánh mặt Ôn Biệt Ngọc vừa chạm vào mặt nước, lập tức cụp mắt lại, rồi lần nữa dừng trên gương mặt Du Thích Dã.

Có lẽ hơi nóng làm mặt hắn lộ ra vẻ ửng đỏ, đôi môi tươi đẹp như nhuộm nước việt quất, hắn nằm ở đây, không suy nghĩ, giống như một mỹ nhân ngư lười biếng đang nghỉ ngơi không một chút phòng bị.

Mặt nạ trong tay Ôn Biệt Ngọc dán lên da Du Thích Dã, cảm xúc lạnh băng khiến đối phương nhíu mặt. Anh không cho Du Thích Dã thời gian thích ứng, ngón tay đã áp lên, lướt qua vầng trán, lướt qua gò má, lướt qua sóng mũi cao.

Còn đôi môi nữa.

Anh không muốn đụng ở đấy, đã cảm thấy có một ngọn lửa điên cuồng khiêu vũ nơi đầu ngón tay.

Ôn Biệt Ngọc kiên nhẫn điều chỉnh cẩn thẩn lại, cho đến lúc mặt nạ ngoan ngoãn phủ khắp mọi thớ da trên gương mặt này ngoại trừ cặp mắt và đôi môi, sau đó thu tay về.

"Được rồi." Ôn Biệt Ngọc rút tay về, cầm bình rượu đặt một bên, rất lễ phép nói với người trước mặt dù hắn không cách nào nhìn ra hình dáng ai, ngay cả chạy ra ngoài trần truồng cũng không sợ xấu hổ: "Tôi đi đây, cậu cứ tiếp tục."

Sau khi từ phòng tắm đi ra, Ôn Biệt Ngọc thấy hơi mệt, anh trở lại phòng ngủ chính, sau khi tắm nước lạnh dập tắt những suy nghĩ trong lòng, tính lên giường ngủ một giấc thật ngon, kết quả mới đi hai bước, liền nhìn thấy giường trống rỗng, chăn trải trên mặt đất đầy nếp nhăn, mềm oặt vô lực giống như bị người ta làm dưa muối.

Trong lòng Ôn Biệt Ngọc lờ mờ sụp đổ...

***

Bên kia, thư giãn tắm nước nóng đồng thời đắp mặt nạ, lúc Du Thích Dã ra khỏi bồn tắm, toàn thân đều sảng khoái. Hắn ngâm nga hát, buộc áo ngủ xong xuôi mới vào phòng phủ, phát hiện trên giường trống rỗng rốt cuộc đã có thứ nên thuộc về nó, Ôn Biệt Ngọc bọc mình trong chăn ngủ trên giường.

Du Thích Dã sửng sốt chốc lát, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thoả mãn vì thắng lợi.

Hắn tắt đèn, thả nhẹ bước chân, dưới ánh trăng mơ màng, đi tới giường, dịch chăn, yên lặng ngủ thiếp đi.

***

Khi mặt trời lại mọc lên từ phương Đông, hai người đã dồi dào năng lượng ra khỏi nhà, tiếp tục công việc.

Theo tình huống trước mắt, kết quả đấu thầu tương đối quan trọng, đầu tiên Du Thích Dã không vội vàng làm gì, mà đi đến Kim Dương một chuyến trước đã, tìm hiểu kĩ càng về ban giám khảo cho lần đấu thầu này.

Việc này cũng không khó, hắn vừa vào cửa không lâu thì nhận được danh sách giám khảo, danh sách này cũng không vi diệu gì lắm, tổng cộng gồm bảy người, bốn chuyên gia và ba cổ động thuộc nội bộ Kim Dương Thiên Thành, đánh giá từ góc độ chuyên môn mà nói, Du Thích Dã tin tưởng Ôn Biệt Ngọc sẽ không thua.

Cho nên bây giờ then chốt là ba vị cổ đông còn lại của Kim Dương.

Du Thích Dã ghi nhớ tên ba người này rồi bắt đầu điều tra từng người.

Bước này cũng không quá khó khăn, Du Thích Dã dễ dàng tìm được sở thích của hai vị trong ba người này, bọn họ có một người thích thiên vị bản PPT, một người yêu cầu về trình bày trước đám đông, nói ngắn gọn là chỉ cần làm tốt bản PPT, luyện trình bày tốt thì bọn họ sẽ ưng ý.

Nhưng có thể điều tra ra được không có nghĩa là kết quả sẽ như ý. Chính bởi vì sở thích của hai vị cổ đông này đơn giản không rắc rối, bên Du Thích Dã có thể biết thì e rằng bên em vợ Trần Hưng Bằng còn biết sớm hơn hắn, chuẩn bị sẵn trước rồi.

Điều này cũng có nghĩa là điểm xuất phát của hai phe lại lần nữa bằng nhau.

Du Thích Dã hơi buồn bực, vào giờ ăn vặt buổi chiều gọi điện cho Ôn Biệt Ngọc: "... Sở thích của hai vị này cơ bản là như vậy. Ai cũng có thể nghe ngóng được thông tin nên không còn ý nghĩa nữa. Bây giờ mục tiêu là vị giám khảo cuối cùng. Điều đáng sợ là chúng ta không tìm ra nhược điểm của giám khảo mục tiêu mà đối phương lại tìm được."

Ôn Biệt Ngọc: "Làm hết sức mình là được rồi. Cho dù cậu tìm được nhược điểm thì cuối cùng tôi cũng không nhất định sẽ thắng."

"Sao có thể chứ," Du Thích Dã thành thật nói, "Cậu là thiên tài. Cho dù điểm xuất phát khác nhau đi nữa thì cậu cũng chưa chắc thất bại."

Phía đầu dây bên kia điện thoại trở nên im bặt, dù một dây đàn đang được kéo căng, cũng sẽ không thật sự không phát ra tiếng động nào, mà càng ẩn sâu sẽ tấu lên giai điệu càng vang dội.

Sau đó, Ôn Biệt Ngọc cười lên: "Cậu thật sự rất có lòng tin vào tôi. Nhưng lời này có chút không thật lòng. Nếu tôi thật sự là thiên tài, cậu còn tìm sở thích của giám khảo làm gì?"

Du Thích Dã không đồng ý: "Ai lại chê có nhiều khả năng thắng lợi chứ? Cho dù cậu là thiên tài cũng sẽ không ngại đeo thêm đôi cánh do tôi làm ra phải không?"

Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ, Ôn Biệt Ngọc không đáp lại những lời này, chỉ bắt đầu nói ý tưởng sáng kiến của mình: "Lát nữa tôi sẽ gởi hồ sơ thầu cho cậu. Thiết kế kỳ ba này của tôi sẽ dành để khởi công xây dựng toàn bộ thiết bị giải trí tại khu dưỡng lão. Viện dưỡng lão trong nước đều không đầu tư phần này nhiều lắm. Mà thiết kế này của tôi sẽ chỉ cần ít diện tích, cố hết sức xây dựng thật nhiều thiết bị giải trí. Ví dụ như phòng đánh bài, phòng luyện khiêu vũ, bể bơi trong nhà, khu làm mộc, khu đồ gốm nghệ thuật, thậm chí vài quầy rượu. Ông nội thích uống rượu, nếu như biết có một nơi đều là bạn rượu cùng tuổi, khẳng định rất vui... Ở xung quanh còn có một vườn trẻ, cũng có thể nhét vào khu quy hoạch..."

Du Thích Dã vẫn luôn hứng thú nghe mãi đến khi Ôn Biệt Ngọc nhắc đến ông của anh.

Ánh mắt nhàn nhã của hắn bỗng dưng rủ xuống, nhìn xuống cái dĩa trên bàn. Món ăn vặt hôm nay là bánh quy nam việt quất (cranberry), nam việt quất đỏ tươi tô điểm trên bánh quy nhìn hơi buồn nôn.

Hắn ngẩn người một lúc, mãi đến khi Ôn Biệt Ngọc trong điện thoại liên tiếp kêu mình mấy tiếng mới chợt bừng tỉnh.

"Xin lỗi, khi nãy tôi hơi mất tập trung, cậu nói gì?"

"Không gì, tôi nói tôi đã gởi bản thiết kế cho cậu."

"Được." Du Thích Dã nói xong, hắn cúp điện thoại rồi quăng bánh quy trên bàn vào thùng rác, mở bản vẽ Ôn Biệt Ngọc gởi tới ra xem. Hắn mới nhìn được phân nửa, còn chưa lướt xem hết mà trong lòng đã thấy cực kì hài lòng, càng bắt đầu muốn làm nhiều chuyện thực tế.

Ôn Biệt Ngọc là người tham gia đấu thầu nên sẽ không thích hợp liên lạc trực tiếp với giám khảo đánh giá gói thầu. Nhưng so với những bản thiết kế không biết do ai làm, hắn càng thích lẫn tin tưởng thiết kế của Ôn Biệt Ngọc, trong đầu tính toán xem mình có nhiều cổ phần như vậy ở Kim Dương, nếu thật thua lỗ, tổn thất vô cùng nặng nề, cho nên...

Du Thích Dã day day thái dương, nhìn xuống tên người cuối cùng trong tổ giám khảo bảy người.

Cao Hi, 63 tuổi, từng làm giáo viên Vật Lý trung học, sau đó thành lập công ty vật liệu xây dựng, là người thứ 5 trong ban giám đốc của một công ty trên sàn.

Có một cô con gái, con gái cũng là người thành đạt.

Cục xương này nên gặm từ đoạn nào đây?

Muốn chặt một cục xương, trước tiên phải hiểu từng khớp xương trên da thịt cục xương này đã, như vậy mới có thể chặt gọn ghẽ, sạch sẽ nhanh chóng.

Du Thích Dã tìm được một cơ hội, tại một CLB tư nhân mà cả nhà Cao Hi cực kì thích và đều làm hội viên, ngâm từ sớm cho đến tối, cả người toát mồ hôi ra nước mấy lần, mệt đến bắp thịt bắt đầu đau nhức mới "ngẫu nhiên" gặp được Cao Hi, nói chuyện phiếm, trao đổi sở thích mấy câu, kết thúc đề tài cuối cùng, ông bất ngờ nói:

"Bác không nhận quà tặng, cháu đừng biếu quà."

Du Thích Dã cười ha ha:

"Thầy Cao yên tâm, cháu cũng không tính tặng quà."

Bởi vì lúc trẻ Cao Hi từng là một giáo viên nên rất thích được người khác gọi là "thầy", điều này ở trong giới kinh doanh cũng không phải là điều gì bí mật, Du Thích Dã gọi như thế theo số đông, kỳ thật trong lòng hơi ưu phiền.

Nói gì mà không nhận quà, thật chỉ muốn đơn giản thô thiển mà tặng món quà giải quyết mọi vấn đề...

Không tặng quà được, sau khi tiếp xúc với ông chỉ có thể tìm ra một sở thích chung, ví dụ như viết chữ bằng bút lông.

Sở thích này đối với Du Thích Dã mà nói đã là ký ức từ hồi tiểu học, hắn tập kích ở nhà ba ngày, phá huỷ vài áo sơmi yêu thích không nói, còn viết đen hết móng tay, không biết còn tưởng hắn mắc phải bệnh lạ gì.

Trừ việc này ra, quá trình còn xảy ra một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.

Có một buổi chiều, Du Thích Dã đang luyện chữ trong phòng sách, luyện mấy tờ cũng không có cảm xúc, đang lúc rất buồn bực, đột nhiên nhìn thấy dì Ngô làm vệ sinh ở hành lang phía trước. Trong lòng hắn khẽ bừng sáng, mở ra một tờ giấy Tuyên Thành mới toanh, quẹt quẹt hai nét, ở trên đó viết xuống tên của Ôn Biệt Ngọc, sau đó buông bút xuống, giơ tờ giấy Tuyên Thành lên, ra vẻ thích thú lắm.

Quả nhiên dì Ngô nhìn thấy được.

"Tiểu Dã đang luyện viết tên cậu Ôn à?"

"Không phải, luyện viết mỏi tay quá nên viết tên cậu ấy để nghỉ ngơi chốc lát."

"Sao bỗng nhiên luyện viết bút lông vậy?"

"Muốn viết thơ tặng người ta nên chữ cũng không thể quá xấu."

"À..."

Dì Ngô không nói nhiều nữa, vệ sinh cửa xong liền rời đi, vừa thoát khỏi tầm mắt Du Thích Dã liền lấy cuốn sổ của mình ra cẩn thận ghi chép lại:

"Cậu Du mất ăn mất ngủ viết thơ làm văn, cần cù chăm chỉ luyện chữ, chỉ để tặng cậu Ôn một bài thơ tình."

Nhạc đệm qua đi không bao lâu, Du Thích Dã khó khăn tìm lại được kỹ năng, nhờ một tay viết chữ bút lông nhìn cũng không đến nỗi lắm mà kết nối được với ông, được ông liên tục gọi tới nhà tận tình chỉ dạy, bởi vì làm quen với rất nhiều bạn cũ của ông nên còn nhận được rất nhiều văn chương cùng nguyên liệu nấu ăn dưỡng sinh từ đối phương.

Khi nhận được những thứ này, Du Thích Dã bật thốt lên: "Cháu cũng —— "

Con ngươi thầy Cao sáng lên, chân mày dựng lên: "Bác không nhận quà, cháu đừng tặng quà."

Du Thích Dã nhìn đống đồ trong tay: "..."

Ông thấy Du Thích Dã rút lời lại, liền chuyển thành khuôn mặt tươi cười của bậc chú bác, vỗ vỗ vai Du Thích Dã nói: "Làm người phải chính trực, người chính trực trước hết phải ngăn chặn tận gốc lề thói nhận quà tặng quà, há miệng mắc quai, khi đã có giao dịch tiền bạc thì làm sao khi gặp chuyện có thể giữ vững ngay thẳng đây?"

"Nhớ ăn mấy thứ này. Về phần những bức tranh bác đưa cháu thì cháu nhớ treo lên tường, muốn viết chữ phải nhìn kĩ càng, dùng đầu để nhìn, phân tích nét bút cùng kết cấu của nó, như vậy mới nhanh tiến bộ hơn." Ông căn dặn Du Thích Dã xong liền xua xuay tay, "Được rồi, hôm nay bác không còn bạn bè tới chơi nên không cần không cháu đi ra ngoài tiếp khách nữa, cháu có thể về nhà sớm chút."

Tay Du Thích Dã ôm đống quà, nhìn kĩ ông bác cả vú lấp miệng em này, hy vọng ông có thể thấy rõ được tiêu chuẩn kép từ mắt mình.

Nhưng đối phương không hiểu được nên Du Thích Dã đành mất mát mang đồ về nhà, hắn cũng không buông bỏ cơ hội này, lúc đưa nguyên liệu vào bếp còn chỉ vào bức tranh dặn đi dặn lại dì Ngô nhiều lần:

"Đây là tranh chữ cháu đặc biệt tìm được cho Biệt Ngọc, tối nay cháu sẽ cùng Biệt Ngọc treo lên, lúc lau chùi dì Ngô nhớ cẩn thận một chút nhé."

Dì Ngô gật đầu lia lịa, còn hơi tức giận: "Chuyện này còn cần cậu dặn à, dì là thứ tay chân vụng về đụng hư đồ của người khác sao?"

Du Thích Dã: "Quan tâm quá nên bị loạn, quan tâm quá nên bị loạn."

Hắn thấy mục đích đã đạt được, xoay người rời khỏi phòng bếp. Dì Ngô ngay lập tức lấy sổ ra, lần nữa múa bút:

"Cậu Ôn thích tranh chữ, cậu Du chạy tìm khắp nơi, nghĩ mọi cách chỉ vì một tiếng cười của cậu Ôn."

Tối hôm đó, Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc cùng hợp tác đem thang ra, lần lượt treo từng tranh chữ còn lại ở nhà.

Ôn Biệt Ngọc vừa buồn cười vừa hạn hán lời: "Thật sự là cậu đi tặng quà chạy quan hệ à? Sao tôi có cảm giác như cậu bị chạy quan hệ nhận quà của người ta. Thầy Cao đưa nhiều tranh chữ như vậy đến, cho dù có một phòng tranh chữ thì chúng ta cũng không trưng bày hết được."

Cả thể xác và tinh thần Du Thích Dã đều mệt lã, tức giận đầy bụng: "Nếu không phải thầy ấy giữ tôi lại trong nhà, còn giới thiệu tôi với bạn cũ thì tôi còn nghĩ đây là cách từ chối đặc biệt của thầy ấy nữa."

Ôn Biệt Ngọc an ủi: "Đừng nóng vội, đi bước nào hay bước nấy đi. Nếu thầy Cao là người như vậy thì chắc hẳn đối phương cũng chẳng có tiến triển gì đâu."

Du Thích Dã hiểu rất rõ về bản thân mình: "Không phải tôi khoe khoang đâu, nếu bàn về làm sao để làm người khác yêu mến, tôi mà xếp thứ hai thì đố ai xếp hạng nhất được. Về phần cậu em vợ kia, tuyệt đối không phải là ứng cử viên đầu tiên."

Hắn nói đến đây mới phát hiện ra trong tay thiếu một cái đinh, vì vậy nói với Ôn Biệt Ngọc.

"Cho tôi thêm cây đinh nữa."

"Chờ tí."

Du Thích Dã nâng khung tranh không có việc gì làm, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bóng chiếu trên cửa sổ, hắn đứng trên thang nâng tay lên, Ôn Biệt Ngọc ở dưới đang cúi đầu, mấy sợi tóc rủ xuống cọ nhẹ nơi ống quần mình, ánh sáng ấm áp, người mờ mờ ảo ảo, đoán rằng bình thường chiếu sáng cửa sổ hàng ngàn hộ gia đình.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net