Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Editor: Vong Tiện

Beta: Cửu Nguyệt

Kết quả được công bố, tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường. Không ai rõ rốt cuộc trong tràng pháo tay đó có bao nhiêu cay đắng ngọt bùi.

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu đợi đến khi tiếng vỗ tay dừng lại mới tiếp tục nói: "Mời ngài Ôn lên sân khấu ký hợp đồng ủy thác thiết kế với người đại diện Kim Dương Thiên Thành."

Người đại diện Kim Dương Thiên Thành chính là giám đốc thiết kế Tiền Quang Lâm, cũng coi như người quen cũ của Ôn Biệt Ngọc.

Hai người lần lượt bước lên sân khấu, ngồi vào vị trí của mình, mỗi người ký tên vào bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, sau đó trao đổi hợp đồng với nhau, rồi ký tên lần nữa.

Vào lúc này, em vợ Trần Hưng Bằng bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt âm u, dẫn đoàn đội rời đi, chỉ còn vài phút sau cùng mà gã cũng không kiên nhẫn nổi.

Đoàn người rời khỏi hội trường gây ra tiếng động, thu hút sự chú ý từ một số người.

Ôn Biệt Ngọc đứng trên sân khấu đương nhiên cũng nhìn thấy màn này, nhưng anh chưa từng để ý đến kẻ thất bại, mà thuận thế quét mắt nhìn sang chỗ Du Thích Dã. Người nào đó vô cùng ngạo nghễ liếc mắt về phía em vợ Trần Hưng Bằng, kèm theo nhếch miệng đầy khinh thường.

Ôn Biệt Ngọc cụp mắt lại, nhẹ nhàng ký tên vào bản hợp đồng còn lại.

Người này, trước đây hết sức đáng yêu, hiện tại, có lúc cũng vô cùng đáng yêu.

***

Ký được hợp đồng lớn, nhìn sơ bộ cũng đã xử lý xong dự án, mọi người trong đội không kìm được bản thân, vừa rời khỏi đám đông đã bắt đầu reo hò, dụ dỗ Ôn Biệt Ngọc đãi ăn, hát karaoke.

Ôn Biệt Ngọc nói với mọi người: "Tối nay ăn xong rồi đi hát karaoke, sáng mai nghỉ, hai giờ chiều bắt đầu đi làm."

Mọi người đồng thanh gào khóc: "Lão đại tuyệt nhất!"

Ôn Biệt Ngọc lại quay sang Du Thích Dã nói: ". . . Nội bộ công ty tôi liên hoan, sao cậu cũng ở đây vậy?"

Lúc này, đoàn người đã lên xe, trong cuộc đấu thầu lần này Ôn Biệt Ngọc dẫn theo ba người trong công ty, cộng thêm anh và Du Thích Dã, vừa vặn ngồi đủ một xe.

Du Thích Dã ngồi ở vị trí tài xế, lái xe chở mọi người, hắn nghe tiếng Ôn Biệt Ngọc hỏi, khóe miệng cong lên: "Đương nhiên là chở người yêu của tôi an toàn đến chỗ ăn mừng rồi. Tôi biết một quán buffet nướng rất thích hợp liên hoan, để tôi chở mọi người đến đó, tôi mời khách bữa cơm này, cám ơn mọi người từ trước đến nay vẫn luôn ủng hộ Biệt Ngọc"

Câu cuối cùng nói cho ba nhân viên của Ôn Biệt Ngọc đang ngồi phía sau xe nghe. Ngay từ đầu Ôn Biệt Ngọc đã bày tỏ thái độ không hợp tác, chưa bao giờ chủ động khoe khoang tình cảm, nên toàn bộ gánh nặng liền rơi xuống người Du Thích Dã. Dù sao cũng là điều kiện do chính mình định ra, Du Thích Dã cũng không oán trách gì, chỉ có thể tranh thủ lúc nào có thể khoe khoang thì nhất quyết sẽ không bỏ qua cơ hội.

Lời hắn vừa thốt ra, tiếng hít thở từ phía sau vang lên mãnh liệt.

Từ lúc cuộc đấu thầu vừa bắt đầu, ba người đã có nhiều suy đoán về mối quan hệ giữa Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc, hiện tại kết quả bày ra trước mắt, thật sự vô cùng kích thích.

"Thì ra anh ấy chính là....". Một người ngồi phía sau xe nhanh mồm nhanh miệng nói.

Lúc cô ấy mới nói được phân nửa, Ôn Biệt Ngọc kịp thời ho khan cắt ngang.

"Lái xe cẩn thận, đừng nói chuyện nữa."

Du Thích Dã nhún vai, tận dụng triệt để cơ hội: "Nghe theo cưng."

Đoạn đường sau đó, mọi người đều im lặng, xe rất nhanh chạy đến địa điểm Du Thích Dã nói. Hắn xuống xe trước, lại đi vòng qua phía Ôn Biệt Ngọc giúp anh mở cửa xe.

Lúc Ôn Biệt Ngọc bước xuống xe, định vào quán cùng nhân viên, Du Thích Dã lại cười tủm tỉm nói: "Công ty cậu liên hoan nên tôi không vào đâu, cậu an tâm vui chơi, chờ khi kết thúc tôi lại tới đón cậu."

Thượng Hải rộng lớn, xe lưu thông chậm, kỳ thực so với việc đưa tới đón lui thì đi taxi thuận tiện hơn nhiều. Du Thích Dã ngoài miệng thì nói muốn tới đón nhưng trong lòng hắn cũng không thật sự muốn đến, hắn đoán rằng Ôn Biệt Ngọc cũng sẽ không cho hắn đón.

Quả nhiên, Ôn Biệt Ngọc nói: "Cậu đừng tới, tôi tự đón taxi về."

Nếu đã làm màu thì chơi tới cùng luôn, Du Thích Dã giả tạo nói: "Không sao, cậu xong việc nhớ gọi tôi, tôi ở nhà chờ điện thoại của cậu."

Nói xong lời này, mọi người đều đã tiến vào quán ăn, Du Thích Dã rất quen thuộc nơi này, hắn chào hỏi người quản lý, rồi ký hóa đơn thanh toán, sau đó lái xe về nhà.

Về đến nhà, dì Ngô đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn ngon, dựa vào thời gian sống chung, bà đã nắm được sơ bộ sở thích của Ôn Biệt Ngọc, biết anh thích ăn tôm, hai ngày nay còn cố tình đi tìm đầu bếp lớn trong trong nhà hàng học hỏi kinh nghiệm, tập luyện thành thạo món tôm rim. Hiện tại, trên bàn cơm đã bày ra một dĩa tôm, chờ người đánh giá.

Lúc dì Ngô được Du Thích Dã cho biết rằng Ôn Biệt Ngọc và nhân viên liên hoan không về ăn cơm, bà hơi có vẻ mất mát.

Du Thích Dã lo lắng cho một nửa số điểm của mình còn đang nằm dưới ngòi bút của bà, hắn qua loa kể lại cho bà nghe mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, mới nói đến đoạn hai người cùng nhau đợi kết quả đấu thầu, tâm tình dì Ngô đã vui vẻ hơn.

"Cậu Ôn ra ngoài liên hoan nhất định sẽ uống rượu, dì đã nấu một bát canh giải rượu cho cậu ấy, để ở trong nồi, chờ cậu ấy về cậu nhớ nhắc cậu ấy uống nhé. Công việc mặc dù bận rộn, cũng phải chú ý sức khỏe."

Du Thích Dã khó hiểu hỏi: "Dì Ngô, dì không muốn biết kết quả cuối cùng sao?"

Dì Ngô lớn tuổi, tự có chân lý giản dị của bà: "Dì không hiểu cũng chẳng hứng thú với chuyện làm ăn, chỉ cần biết tình cảm giữa các cậu tốt là được rồi."

Dì Ngô đi vào nhà bếp, trên cơ bản đã bình thường trở lại, nhưng bà vẫn còn hơi buồn bã, chủ yếu vì không có người ăn dĩa tôm rim, bà ghi lại nỗi buồn này vào sổ ghi chép:

"Cậu Ôn không về ăn tối, cậu Du ngồi một mình bên bàn ăn, vô cùng cô độc lẻ loi."

Bữa cơm kết thúc, Dì Ngô ra về, lầu hai chỉ còn lại một mình Du Thích Dã, vừa nghĩ đến lúc này Ôn Biệt Ngọc đang cùng một đám người vui vẻ ăn cơm, hát karaoke, Du Thích Dã chơi game một mình không khỏi có chút cô đơn.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của hắn vang lên, bảo vệ trong khu nhà gọi tới.

"Xin chào ngài Du. Đây là trạm bảo vệ, hiện tại có một chiếc xe giao hàng muốn đi vào khu phố, báo số nhà cậu, xin hỏi cậu có mua kiện hàng lớn nào không?"

Du Thích Dã nhớ bản thân không mua thứ gì, thờ ơ trả lời: "Không có."

Bảo an: "Được rồi, vậy tôi kêu bọn họ rời khỏi đây."

Trong điện thoại truyền đến một ít tạp âm, có lẽ là giọng bảo vệ xua đuổi chiếc xe chở hàng nọ, Du Thích Dã không muốn nghe nữa liền cúp điện thoại.

Khoảng hai phút sau, điện thoại vang lên lần nữa. Bảo vệ lại nói: "Ngài Du, đối phương nói có một vị họ Ôn đặt hàng bọn họ, chuyển tới một số vật liệu xây dựng."

Du Thích Dã ngập ngừng: "... Ôn, vật liệu xây dựng?"

Năm phút sau, xe tải tiến vào dưới lầu nhà Du Thích Dã.

Bác lái xe từ vị trí tài xế nhảy xuống, mở buồng xe phía sau ra, chuyển từng món đồ trong đó vào nhà Du Thích Dã. Du Thích Dã mở túi ra nhìn, không bất ngờ lắm khi nhìn thấy lông cừu và bản từ.

Hắn sờ cằm, lại sờ cằm, sau đó cầm điện thoại gọi Ôn Biệt Ngọc.

Một lúc lâu mới có người nhận, điện thoại vừa thông, tiếng karaoke ồn ào từ ống nghe truyền đến.

Ôn Biệt Ngọc: "... Alo?"

Du Thích Dã: "Tôi thấy những vật liệu xây dựng cậu đặt người ta mang tới rồi."

Ôn Biệt Ngọc: "Ừ."

Du Thích Dã: "Cậu điện thoại đặt hàng lúc nào thế?"

Giọng Ôn Biệt Ngọc có chút lạnh nhạt: "Trên xe không có việc gì làm nên gọi thôi. Thiết kế này đơn giản, có vật liệu rồi sẽ làm xong nhanh thôi."

"À..." Du Thích Dã đáp một tiếng, đột nhiên hỏi, "Cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi qua đón cậu."

Đầu bên điện thoại kia ngừng lại, một lúc sau giọng Ôn Biệt Ngọc thờ ơ vang lên: "Đón tôi về để tôi giúp cậu lắp đặt à?"

"Mặc dù tôi muốn nói thêm vài lời ngọt ngào, nhưng... với cậu thôi thì cứ ăn ngay nói thật." Du Thích Dã cười nói, "Đúng đó, nếu không trở về sẽ trễ đấy."

Ôn Biệt Ngọc hài lòng, anh không nói thêm gì nữa, nói địa chỉ cho Du Thích Dã.

Sau khi anh tắt điện thoai, màn hình lại hiện ra một cuộc gọi khác đang chờ, trên đó hiện lên hai chữ 'Tề Luân'.

Ôn Biệt Ngọc không muốn nhận, nhưng vẫn bắt máy.

"Đàn anh, đã lâu không gặp."

"Là rất lâu không gặp rồi."

"Đàn anh dạo này khỏe không?"

"Tạm được, anh nghe nói công ty em nhận thiết kế Kim Dương Thiên Thành, chúc mừng."

"Cảm ơn."

"Bây giờ em đang cùng đồng nghiệp ăn mừng hả? Cho anh địa chỉ đi, anh gửi một chai rượu qua cho bọn em."

"Như vậy phiền anh lắm, không cần đâu."

"Sao thế, quan hệ của chúng ta tệ đến nỗi anh muốn tặng em một chai rượu chúc mừng, em cũng không muốn nhận sao?"

"Đàn anh..."

"Chỉ là một chai rượu mà thôi."

"... Em biết rồi." Ôn Biệt Ngọc nói, rồi anh tiếp tục đọc địa chỉ cho người thứ hai.

Ánh đèn xanh đỏ trong hành lang thỏa thích chiếu xuống người anh, khuôn mặt anh dần chìm trong đủ loại ánh sáng, không nhìn ra cảm xúc.

***

Địa chỉ chỗ Ôn Biệt Ngọc cách nhà Du Thích Dã không quá xa, tính toán lộ trình khoảng bốn mươi lăm phút.

Du Thích Dã cúp điện thoại liền lái xe ra ngoài, trên đường gặp phải giờ cao điểm kẹt xe buổi tối. Còn may kẹt xe ở đoạn đường sầm uất, trên vỉa hè có tiệm bánh kem, trong tủ thủy tinh trưng bày một chiếc bánh phía trên bắt đầy hoa, lớp nền phủ kem bơ, viền ngoài phía trên được trang trí một vòng hoa tử đằng, cánh hoa cuối cùng nhỏ chừng bằng móng tay, nhìn qua có vẻ vô cùng lẻ loi.

Du Thích Dã rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi nhìn một lúc, đột nhiên hắn móc điện thoại ra gọi cho cửa hàng bánh kem.

Sau mười lăm phút, hết kẹt xe, dòng xe tiếp tục lưu thông, Du Thích Dã lái xe về phía trước, trên ghế phụ có thêm một chiếc bánh kem hoa tử đằng.

Đoạn đường phía sau thông thoáng, nhưng lúc Du Thích Dã tay cầm bánh kem, tiến vào KTV, đoạn qua ngã rẽ hành lang, bất ngờ xảy ra một chuyện.

Hắn nhìn thấy phía trước có hai người đang đứng, một người đang áp người còn lại vào vách tường.

Ánh đèn lờ mờ thay đổi liên tục, xanh xanh đỏ đỏ, bủa vây con người và cảnh vật bên trong bằng một thứ ánh sáng lạ lùng. Dù như thế, Du Thích Dã chỉ cần liếc mắt liền nhận ra Ôn Biệt Ngọc.

Vóc dáng Ôn Biệt Ngọc rất đặc biệt. Đừng nói chỉ nhìn thấy nửa gò má, cho dù chỉ thấy một bả vai, một bóng lưng, thậm chí một nhúm tóc cũng đủ để Du Thích Dã nhận ra đối phương. Dù sao hai người cũng đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức giữ chặt rất nhiều kỉ niệm của nhau.

Chờ đến lúc Du Thích Dã phục hồi tinh thần, hắn mới phát hiện trong lúc vô thức hắn đã đi về phía trước, đã sắp đến chỗ rẽ rồi. Trong lòng hắn nổi lên rất nhiều cảm giác kỳ lạ, một màn này đã từng xảy ra trước đây.

Hai người họ là bạn cùng bàn, Ôn Biệt Ngọc ngoại trừ làm lớp trưởng, anh còn là thành viên của đội phát thanh trong trường học, mỗi buổi trưa sau giờ học, đều sẽ đảm nhiệm tiết mục phát thanh toàn trường.

Buổi trưa hôm đó, hắn nằm trên ghế, úp quyển sách lên mặt ngủ say, trong lúc mơ màng nghe thấy tiếng phát thanh vang lên, người phát thanh là một thành viên nữ, giọng nói cô trong trẻo, dịu êm, mang theo sự ngọt ngào đặc trưng của nữ sinh, giống như chim non vào buổi sớm tinh mơ, khi ngọn cây còn vươn giọt sương sớm, rụt rè, ríu rít cất lên những âm thanh đầu tiên.

Lúc đó rõ ràng hắn đang ngủ nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, thậm chí còn có thể nghe rõ từng từ.

"Kế tiếp tôi xin đọc một bài thơ, tôi muốn tặng bài thơ này cho một người bạn cùng làm phát thanh với tôi.

'Cây nở hoa' — Tịch Mộ Dung

"Làm sao để anh gặp em

Vào khoảnh khắc em xinh đẹp nhất..."

Sau một thoáng ngỡ ngàng, mọi người trong đội phát thanh xôn xao hẳn lên, tràn trề nhiệt huyết thanh xuân, tiếng huýt sáo, tiếng đập bàn, còn có tiếng la to kêu đồng ý. Đây là người ta tỏ tình mà bọn họ lại kích động giống như chuyện của mình.

Bởi vì Du Thích Dã đột ngột ngồi dậy mà quyển sách úp lên mặt hắn rơi xuống đất, âm thanh nho nhỏ như hòn đá rơi vào sóng biển, thậm chí không thấy bọt nước bắn lên.

Dĩ nhiên Du Thích Dã không cam lòng, bèn chạy tới phòng phát thanh của trường.

Do cần phải cách âm nên cửa phòng phát thanh luôn khép chặt, nhưng trên cửa có một khung thủy tinh, từ đó nhìn vào vừa hay thấy được hai người bên trong, một người là Ôn Biệt Ngọc, người còn lại là cô gái đọc thơ ban nãy.

Ôn Biệt Ngọc đứng dựa vào tường, trước mặt anh là cô gái kia, hai tay cô cầm món quà gói thật đẹp, đưa thẳng về phía Ôn Biệt Ngọc.

Bọn họ dường như đang nói gì đó, nhưng cửa đóng quá chặt nên Du Thích Dã không nghe rõ, chỉ thấy giây tiếp theo, cô gái đột nhiên nhét món quà trong tay vào tay Ôn Biệt Ngọc, tiếp đó quay đầu, mở cửa lao ra khỏi phòng phát thanh, chạy vụt qua người Du Thích Dã, lưu lại tiếng bước chân liên hồi trên hành lang dài.

Âm thanh kỳ thật cũng không vang dội, nhưng từng âm thanh rơi xuống đều như giẫm nát trái tim Du Thích Dã.

Hắn có chút hoảng loạn, lúc quay đầu nhìn qua lần nữa hắn thấy Ôn Biệt Ngọc đang quan sát món quà người nọ tặng.

Thế là hắn hùng hổ đi vào, nhịp chân gấp gáp.

Hắn kéo cánh tay Ôn Biệt Ngọc, trong tiếng hét lớn mang theo cảm xúc ấm ức giống như món đồ thuộc về mình bị người khác xâm phạm vậy: "Sao cậu có thể tùy tiện nhận đồ của người khác hả, chỉ có đồ tớ tặng mới được... ưm!"

Hắn nói được nửa chừng, đã bị người nào đó nhét một viên kẹo vào trong miệng

Cô gái lúc nãy tặng Ôn Biệt Ngọc một túi kẹo, Ôn Biệt Ngọc lấy ra một viên, nhét vào miệng hắn, sau đó tiến về phía trước một bước, nhón chân, hôn lên môi hắn.

Răng môi bọn họ dán chặt vào nhau, anh có thể cảm giác được mỗi chỗ rung động trên môi, những rung động này nối thẳng vào tim, là những luồng rung động sản xuất phát từ trái tim.

Những rung động này cũng là câu nói mà Ôn Biệt Ngọc cất giấu, anh khóa chặt nó trên đầu lưỡi rồi lặng lẽ truyền vào miệng Du Thích Dã : "... Tớ chỉ ăn kẹo trong miệng cậu thôi."

Đài phát thanh vẫn đang phát một bản nhạc cổ điển. Đầu óc Du Thích Dã trống rỗng, sau đó từ từ thức tỉnh. Đủ loại suy nghĩ nổi lên trong đầu, hoảng hốt xoắn xuýt thành một mớ rối bòng bong, giữa sự hỗn loạn ấy lại có một đóa hoa đang nở rộ.

Đó là viên kẹo ngon nhất hắn từng ăn, cũng là lần đầu tiên hắn và Ôn Biệt Ngọc hôn nhau.

Hồi ức thân thuộc đẫn đến hiện thực không được lý trí.

Du Thích Dã nhìn thấy bản thân sải bước ra ngoài, mày nhíu chặt.

Hiện tại cùng quá khứ không giống nhau, trước kia đương nhiên hắn sẽ tiến lên, nhưng hiện tại, Du Thích Dã cảm thấy mình không nên đánh vỡ ranh giới chắn ngang giữa hai người.

Hắn xoay người, thu lại ánh mắt, lưu loát bước đi, bỏ mặc tất cả mọi thứ sau lưng.

Hết chương 13

Ý nghĩa của hoa tử đằng theo sưu tầm: Người Nhật tin rằng loại hoa này còn mang một ý nghĩa sâu xa về tâm linh Phật Giáo là buông bỏ thù hận, đạt đến sự yêu thương. Đặc biệt trong tình yêu, nếu đem một cành hoa Tử Đằng tặng cho người con gái mà mình để ý thì nó có nghĩa là "Tôi đợi sự hồi đáp của em".

Không thấy tác giả nói gì nên không biết có phải dụng ý của tác giả không nữa ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net