Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Editor: Vong Tiện

Beta: Cửu Nguyệt

Quay đi chưa được mấy bước, cổ tay Du Thích Dã bỗng dưng bị ai đó nắm chặt, lực nắm trên cổ tay mạnh đến kinh người, Du Thích Dã bị kéo lui về sau, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt âm u của Ôn Biệt Ngọc.

Mỗi khối cơ, mỗi biểu cảm trên mặt anh đều đông cứng như bị đổ bê tông, giống hệt một ngọn núi lửa không hoạt động, cuối cùng cũng tới lúc phun trào.

Đây là lần đầu tiên Du Thích Dã thấy Ôn Biệt Ngọc tức giận như vậy, hắn giật mình dừng bước: "Biệt Ngọc?"

Ôn Biệt Ngọc hít sâu một hơi, thu lại mọi biểu cảm, vẻ mặt anh trở nên tự nhiên hơn, nhưng giọng nói vẫn rét lạnh vô cùng, lạnh đến tưởng chừng như trong miệng anh ngậm toàn nước đá, ngay cả hơi thở cũng dày đặc khí lạnh: "Cùng quay lại với tôi."

Du Thích Dã kịp phản ứng, hắn ý thức được bản thân dường như đã hiểu sai điểm mấu chốt rồi, nhưng hắn vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh hỏi: "Tóm tắt sơ tình hình cho tôi trước đã, đối phương có quan hệ gì với cậu, tôi dùng thân phận gì nói chuyện với hắn?"

"Điều này rất quan trọng à?"

"Dĩ nhiên quan trọng."

"Cậu có thể dùng thân phận gì đối mặt với anh ấy?" Ôn Biệt Ngọc hỏi ngược lại Du Thích Dã.

"Tôi có thể dùng thân phận bạn cậu, cũng có thể là chồng cậu..." Lúc nói đến câu này, Du Thích Dã thấp thoáng nhận ra trong nội tâm mình vẫn còn cất giấu một vài lời khác, những lời nói kia vô cùng vụn vặt nên Du Thích Dã bỏ qua, chỉ nói những lời nên nói.

"Nếu anh ta là người yêu cũ của cậu, hay là đối tượng yêu đương hiện tại, tôi sẽ cười với anh ta một cái, nếu như không phải..." Du Thích Dã đánh giá sắc mặt của Ôn Biệt Ngọc, lẩm bẩm, "Ừm, tôi cảm thấy chắc không phải rồi."

Vẻ mặt Ôn Biệt Ngọc đã khôi phục lại bình thường.

"Nếu không phải thì sao?"

"Nếu không phải..." Đuôi mày Du Thích Dã nhếch lên, chuôi kiếm nhỏ lại rút ra khỏi vỏ, "Vậy cậu có một vở kịch hay để xem rồi."

"Du Thích Dã." Ôn Biệt Ngọc đột nhiên kêu họ tên đầy đủ của Du Thích Dã.

"Sao?"

"Tôi muốn xem kịch hay."

Du Thích Dã nhìn Ôn Biệt Ngọc lộ ra một nụ cười xấu xa. Hắn búng tay một cái rồi đưa bánh kem trong tay cho Ôn Biệt Ngọc, sau đó hắn vươn tay ôm lấy eo anh, vừa vặn ôm trọn nửa vòng, đúng lúc đụng mặt người đang vội vàng chạy qua.

Ba người, hai chiến tuyến, Tề Luân một phe, Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc thuộc phe còn lại, bọn họ đối mặt nhau, ở giữa vạch ra một đường ranh giới rõ ràng, giống như là ranh giới giữa hai nước Hán – Sở*.

(*Chiến tranh Hán – Sở: Một bên do Lưu Bang, vua nước Hán lãnh đạo, còn bên kia do Hạng Vũ, tự xưng Tây Sở bá vương. Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, người sau này đã lên ngôi hoàng đế và thiết lập nên nhà Hán.)

Người nọ ngẩn người, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay đang ôm chặt thắt lưng Ôn Biệt Ngọc, tiếp đó phát hiện trên ngón áp út bàn tay kia có đeo một chiếc nhẫn: "Các cậu..."

Lúc này Du Thích Dã đã khôi phục lại bộ dạng thờ ơ, ánh mắt hắn tùy ý liếc nhìn người nọ, nhìn thấy chai rượu vang cùng bó hoa trong lòng đối phương. Đàn ông luôn luôn biết cách làm thế nào để đánh bại đồng loại. Mà Du Thích Dã lại là một tay lão làng trong số đó. Hắn cười nhẹ, phong độ ngời ngời, khiến cho đối phương càng thêm xấu hổ, ai bảo hắn mới chính là người chiến thắng cơ chứ: "Anh đến chúc mừng Biệt Ngọc sao? Cám ơn anh, mang theo rượu chúc mừng lại còn hoa hồng nữa, thật là có lòng."

Ánh mắt người trước mặt dừng lại trên mặt Du Thích Dã: "Xin hỏi cậu là..."

"Để tôi giới thiệu một chút," Ôn Biệt Ngọc lên tiếng, trước tiên anh giới thiệu người thứ ba với Du Thích Dã, "Đây đàn anh khóa trên đại học của tôi, Tề Luân, chúng tôi từng hợp tác một số thiết kế." Nói xong, anh lại hướng Tề Luân giới thiệu Du Thích Dã, "Đây là chồng em."

"Hân hạnh gặp mặt."

Du Thích Dã đút tay vào túi, lúc rút tay ra, trên đầu ngón tay có kẹp một tấm danh thiếp, hắn nhét tấm danh thiếp mỏng manh này vào túi áo đối phương, sau đó đón lấy bó hoa hồng trên khuỷu tay anh ta, mở miệng nói: "Bó hoa này tặng Biệt Ngọc đúng không?"

Bó hoa rơi vào tay Du Thích Dã, hắn chuyển qua cho Ôn Biệt Ngọc, nhưng lúc Ôn Biệt Ngọc đưa tay đón lấy hắn lại đột nhiên thu tay về, sau đó vắt bó hoa đó lên vai mình, rồi hỏi Ôn Biệt Ngọc:

"Đột nhiên tôi cảm thấy bó hoa hồng này hợp với tôi hơn, cậu cảm thấy thế nào? Nhìn sự phối hợp này, có phải vừa lộng lẫy, động lòng người lại vừa cao quý, kín đáo hay không?"

Hành vi cợt nhả đến mức tất cả âm thanh ở đây đều bị bóp nghẹt.

Tề Luân há hốc mồm nhìn Du Thích Dã, mãi đến khi Ôn Biệt Ngọc không nhịn được, cười rộ lên.

Ôn Biệt Ngọc: "Hợp, hợp với cậu lắm, về đến nhà tôi sẽ đặt bó hoa này đầu giường của cậu, để nó làm nền cho cậu từ sáng sớm tới tối."

Hai người kẻ ca người xướng.

"Đáng tiếc hoa hồng mau tàn, cũng không làm nền cho tôi được mấy ngày."

"Yên tâm đi, mỗi tuần sẽ mua cho cậu một bó, cậu muốn màu gì cũng được."

"Chúng ta nên đi vào thôi. Đồng nghiệp của cậu chờ sốt ruột rồi đấy. Đã bảo đừng ra đón tôi rồi mà? Đoạn đường ngắn như vậy còn sợ tôi lạc đường hả?"

Ôn Biệt Ngọc nhàn nhạt liếc nhìn người nào đó vẫn đang tự do diễn xuất: "Không sợ cậu lạc đường, chỉ sợ cậu bị lừa đi mất."

Lúc bọn họ nói chuyện với nhau, người khác hoàn toàn không thể chen vào. Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, trực tiếp lướt qua Tề Luân đi thẳng đến cửa gian phòng, lúc này, Du Thích Dã dừng bước quay đầu nói với Tề Luân vẫn còn đang ở vị trí cũ:

"Đúng rồi, anh Tề, tất cả mọi người đều ở đây, anh cũng cùng vào hát một bài đi."

Tề Luân lẻ loi đứng đó, một lúc sau mới đáp: "Được."

Ba người vào phòng, Du Thích Dã chính là ngôi sao tiệc tùng trời sinh, khéo tạo bầu không khí. Tiến vào mới năm phút đã thuận lợi gia nhập vào nhóm Ôn Biệt Ngọc, cùng mọi người cười đùa vui vẻ. Về phần Tề Luân, từ lúc theo vào đến giờ vẫn ngồi trong góc, giống như một cái bóng mờ nhạt trong bóng tối, nếu không phải anh ta thỉnh thoảng chạm vào ly nước, thì người khác đã tưởng rằng anh ta là một pho tượng đặt tại xó xỉnh nào đó.

Bầu không khí nóng bỏng, Du Thích Dã thừa dịp mọi người chia bánh kem, thì thầm với Ôn Biệt Ngọc.

"Thấy sao? Diễn xuất của tôi thế nào, không làm mất mặt cậu chứ?"

"Diễn tốt vai người chồng của cậu đi, đừng nói nhiều."

Hai người vừa mới đối đáp một câu, trong phòng chợt có một người đứng lên, cậu chàng hơi ngà say, cả người đỏ rực như tôm luộc, lớn giọng nói:

"Anh Du, thì... thì ra anh chính là chồng của sếp nhà chúng tôi, lúc... lúc trước mọi người còn nói, nhìn thấy sếp đeo nhẫn nhiều năm rồi, lại không thấy người trong nhà của sếp, đều đoán mãi, không ngờ anh....anh tốt như vậy "

Ý định ban đầu của người này nhất định là khen ngợi. Nhưng khen ngợi còn kèm theo một luồng ánh sáng xanh lập lòe, chiếu xuống người Du Thích Dã .

Du Thích Dã lập tức xoay người về phía Ôn Biệt Ngọc, dùng ánh mắt hỏi đối phương 'xảy ra chuyện gì vậy'.

Ôn Biệt Ngọc nhìn không chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, vòng cung nho nhỏ đó giống như củ ấu vừa mới vớt ra, đầy đặn, non mềm, dụ dỗ người ta đến cắn một miếng.

"Diễn tốt vai người chồng của cậu đi, đừng nói nhiều."

Lúc này, người nọ vẫn đang nói: "Anh Du, trước kia sao không... không nhìn thấy anh?"

Du Thích Dã ý thức được, Ôn Biệt Ngọc không biết là ngại phiền hay còn lý do nào khác, dù sao thì anh không tính giải thích, do đó hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn, một là tự mình xấu hổ, hai là để mọi người cùng xấu hổ.

Du Thích Dã không phải là một người đàn ông chịu nhận thua, hắn đưa ra lựa chọn, giả vờ cười cam chịu: "Lúc trước tôi du học ở nước ngoài."

Đề tài câu chuyện được khơi gợi lên, không chỉ một người mở miệng, mấy người còn lại cũng gia nhập vào, chủ đề xoay quanh hôn lễ, tình cảm giữa Ôn Biệt Ngọc và Du Thích Dã đều bị đưa ra bàn luận.

Du Thích Dã lộ ra nụ cười yếu ớt, tức thời biên soạn ra lời nói dối, ứng phó sự tò mò của mọi người.

Giàn karaoke phía trước vẫn còn đang phát một ca khúc da diết, đến nỗi toàn thân Du Thích Dã ngứa ngáy, hắn bất giác nhìn thoáng qua Tề Luân vẫn đang ngồi trong góc.

Một giây trước hắn còn mang điệu bộ muốn nghiền nát mọi thứ thành tro bụi, mà một giây sau hắn đã biến thành kẻ thế thân chồng cũ của người ta rồi.

Yêu là một luồng ánh sáng, xanh biếc đến làm người ta hốt hoảng ...

Ngón tay Du Thích Dã bỗng dưng nặng trịch, người đó giống như sương mù xâm nhập vào không gian giữa hắn và Ôn Biệt Ngọc, ban đầu là thân mật với Ôn Biệt Ngọc, sau đó lách về phía hắn, kề vai, gác chân, giống như muốn lồng vào cơ thể hắn.

Du Thích Dã rùng mình.

Đáng sợ quá, đáng sợ quá.

Cuộc liên hoan tựa sóng ngầm tuôn trào này cuối cùng cũng không duy trì quá lâu. Mọi người rất nhanh đều tản ra hết, Tề Luân cũng không thấy hình bóng đâu, còn Du Thích Dã chở Ôn Biệt Ngọc về nhà.

Vừa vào cửa, Du Thích Dã không chút chần chờ ném bó hoa hồng đỏ trong tay vào thùng rác, sau đó ngã người nằm xuống sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn cảm giác cuối cùng mình cũng thoát ra khỏi cái bóng người thế thân, có thể tự do hít thở không khí mới mẻ rồi.

Hăn nhắm mắt còn chưa tới hai giây đã nghe tiếng lách cách từ trên lầu truyền xuống.

Du Thích Dã có chút mê mang, hắn mở mắt, la to một tiếng: "Cậu đang làm gì vậy?"

Trên lầu truyền tới tiếng trả lời Ôn Biệt Ngọc: "Lắp đặt phòng sách cho cậu."

"Không nghỉ ngơi một chút hả?"

"Cậu cố ý lái xe đón tôi về nhà, không phải để tôi thiết kế lại bức tường phòng sách nhà cậu sao?"

"Để mai làm cũng được."

"Thôi khỏi, làm nhanh lắm." Ôn Biệt Ngọc đơn giản trả lời một câu, kết thúc đề tài.

Âm thanh trên lầu vẫn còn tiếp tục, Du Thích Dã phát hiện Ôn Biệt Ngọc thật sự muốn làm xong mọi việc trong tối nay.

Dù sao là nhà của nhình, Ôn Biệt Ngọc bắt tay vào làm rồi, Du Thích Dã không thể vẫn tiếp tục nằm lỳ. Hắn duỗi thẳng người, ngồi dậy khỏi ghế sofa mềm mại, rồi quyết định lên lầu giúp Ôn Biệt Ngọc. Lúc hắn đi lên vô tình lướt qua thùng rác, chỗ ném bó hoa hồng lúc nãy.

Khi chăm chỉ làm việc, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Chỉ hơn một tiếng mà thôi, hai người đã giải quyết xong bức tường.

Bức tường thiết kế cho nhà trẻ là dựa trên sở thích của bọn nhỏ, tạo hình hết sức sinh động và vui nhộn. Sử dụng thiết kế này cho nhà Du Thích Dã dĩ nhiên phải sửa đổi lại. Ôn Biệt Ngọc kết hợp sở thích của Du Thích Dã và phong cách thiết kế của nhà này, thiết kế nên một góc làm việc đơn giản nhưng không hề đơn điệu. Ngoại trừ các bản từ có thể sử dụng bất cứ lúc nào, lông cừu xung quanh đính thêm những chiếc móc treo trang trí, đủ loại móc treo xinh đẹp, tinh tế. Nếu chúng đứng riêng lẽ thì chỉ dùng để trang trí nhưng khi hợp lại sẽ thành một bức tranh trừu tượng, còn có thể tận dụng những chiếc móc treo này để treo hoa cỏ đến các vật trang trí.

Du Thích Dã nghỉ chân thưởng thức, khen ngợi: "Đẹp!"

Ôn Biệt Ngọc đang cúi đầu xóa đi một tác vụ trong Wunderlist*, nghe Du Thích Dã nói vậy, anh cười gằn một tiếng: "Trước đó, cậu cũng khen hoa hồng đẹp, bây giờ bó hoa đó đã bị ném vào thùng rác rồi đấy."

(*Wunderlist: phần mềm ghi chú đa năng)

"Cậu không đi xuống lầu, làm sao biết bó hoa đó đang nằm trong thùng rác?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Đúng là đang nằm trong thùng rác.

Du Thích Dã sờ mũi, né tránh vấn đề bản thân chướng mắt bó hoa hồng đỏ kia, hắn xoay người lấy một chai rượu vang và hai cái ly từ tủ rượu trong phòng sách ra, kèm theo một tiếng vang nhỏ, dịu dàng như lời thì thầm bên tai, chất lỏng màu cam mê người được rót vào ly đế cao. Hắn khéo léo nói:

"Lúc chỉ có hai người chúng ta, đừng nói đến người thứ ba, lại đây, cạn ly nào."

Ly thủy tinh nhẹ nhàng chạm nhau.

Hai người đều uống một ngụm.

Mặt Ôn Biệt Ngọc đỏ hây hây, giống như đã uống hết rượu của đêm này, cuối cùng đã tới giới hạn, vẻ say từ từ lan đến hai gò má, sương mù bao phủ đôi mắt.

"Điều chúng ta đang thảo luận không phải là người thứ ba, mà là bó hoa hồng của tôi.

Ôn Biệt Ngọc nhấn mạnh hai chữ 'của tôi'.

Tự ý ném đi hoa của người khác quả thật là không đúng. Du Thích Dã quyết định đền một đóa hoa khác cho Ôn Biệt Ngọc. Nghĩ xong làm ngay, hắn cầm lấy bút dạ quang, bắt đầu vẽ lên bản: "Ném bó hoa hồng sớm muộn gì cũng tàn của cậu đi, tôi đền lại cho cậu một đóa hoa hồng bất tử."

Du Thích Dã tránh sang một bên để Ôn Biệt Ngọc nhìn thấy đóa hoa hồng mình vẽ.

"Cảm thấy thế nào?"

Ôn Biệt Ngọc nhìn nét vẽ đơn giản của người ngoài nghề trên bản một lúc lâu, mở miệng đánh giá.

"Xấu quá."

Du Thích Dã mở miệng thốt ngay ra lời đường mật: "Bề ngoài xấu xí không che giấu được sự rực rỡ bên trong, chỉ cần chúng ta luôn quan tâm, bảo vệ nó, nó sẽ vĩnh viễn tồn tại vì chúng ta."

Lần này Ôn Biệt Ngọc không bình luận gì, anh chỉ vươn tay về phía Du Thích Dã: "Điện thoại."

Du Thích Dã mờ mịt đưa điện thoại của mình cho đối phương, lập tức thấy đối phương giơ điện thoại lên nhắm ngay tấm bản, răng rắc chụp đóa hồng phía trên, lại cài đặt tấm ảnh vừa chụp làm màn hình khóa điện thoại.

Sau đó, điện thoại lại trở về tay Du Thích Dã.

"Bây giờ không cần quan tâm và bảo vệ, nó cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại ở trong mắt cậu rồi." Ôn Biệt Ngọc chế nhạo, "Phải nhìn cho kỹ đấy."

Dứt lời, Ôn Biệt Ngọc uống sạch ly rượu, xoay người rời khỏi. Trong nháy mắt quay lưng, anh không thể khống chế nổi chính mình, khóe môi nhếch lên, cười vô cùng vui vẻ.

***

Tối hôm đó, có lẽ bởi vì ly rượu trước khi ngủ kia, Du Thích Dã còn vương mùi rượu, tiến vào một giấc mơ màu cam.

Trong giấc mơ lý trí bị xóa sạch, ý say xua tan mọi giới hạn. Du Thích Dã đang ngủ trên giường chợt trở mình, hắn vô tình đụng vào người nằm bên cạnh. Cảm giác quen thuộc đến nỗi dù hắn đang ngủ vẫn vô thức ôm người đó vào lòng. Ở giữa hai người có hai lớp chăn, bất luận Du Thích Dã làm thế nào cũng không thể ôm người vào lòng, hắn cáu kỉnh nhíu mày, mí mắt liên tục giật giật, giống như một giây tiếp theo liền mở mắt.

Trước khi Du Thích Dã mở mắt, Ôn Biệt Ngọc đã mở mắt trước.

Khung cửa sổ bị rèm cửa che lại, xung quanh tối đen, vài tia sáng màu xanh đậm men theo khe cửa chiếu vào, là sự mê hoặc hiếm hoi của đêm tối, một tầng mỏng manh, rơi vào mắt người.

Ôn Biệt Ngọc mơ màng một lúc, trong đêm tối anh nhìn thấy hình dáng Du Thích Dã. Anh cho rằng mình vẫn còn trong mơ, bèn xốc lớp chăn ngăn cách giữa hai người lên, tiến vào lồng ngực của Du Thích Dã. Anh vô cùng quen thuộc với nơi này, căn bản chẳng cần điều chỉnh vị trí, đã tìm được tư thế phù hợp nhất.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại kia, một ngọn lửa xa lạ lại quen thuộc lóe lên trên cơ thể anh, xuyên nhanh qua làn da, dung nhập vào trong máu, trở thành một bộ phận của cơ thể, không có đau khổ, ngọn lửa này cắm rễ bên trong cơ thể, thiêu đốt cơ thể đến ngạt thở song anh vẫn đắm chìm vào đó.

Một buổi tối bình yên như thế, mãi đến lúc gió mai thổi tan giấc mộng, ánh mặt trời chiếu sáng.

Du Thích Dã tỉnh dậy.

Hắn còn chưa mở mắt, nhưng đã cảm giác tình huống hiện tại vô cùng không đúng.

Lồng ngực hắn ôm một người, cơ thể người nọ cuộn tròn trong lòng hắn, trán tựa vào xương quai xanh hắn, đầu gối lên cánh tay hắn, ngay cả hơi thở cũng đang phả vào lồng ngực hắn, mà tần suất hít thở lại ăn khớp với nhịp tim hắn, Du Thích Dã sinh ra ảo giác mình và người nọ đúng là tâm mạch tương thông. Người trong ngực hiển nhiên là Ôn Biệt Ngọc.

Sau một hồi mê man ngắn ngủi, càng có nhiều dây thần kinh từ trạng thái ngủ say bừng tỉnh dậy, vô số dây thần kinh li ti chen lấn nhau chạy về phía Du Thích Dã, truyền đến càng nhiều thông tin phản hồi từ các giác quan. Hắn cảm giác bàn tay của mình chạm vào eo Ôn Biệt Ngọc, quần áo chỗ đó trong lúc ngủ đã bị tốc lên, độ ấm của cơ thể vươn đầy lòng bàn tay Du Thích Dã, hắn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh này, theo bản năng nhẹ nhàng cọ cọ lòng ngón tay lên đấy.

Lúc này, vòng eo nằm trong hắn nắm khẽ run rẩy, tựa như đang im lặng đáp lại hắn.

Giấc mơ màu cam vào sáng sớm tinh mơ vẫn còn triền miên lưu lại, hiện ra một mảnh ấm máp màu dục vọng.

Du Thích Dã sinh ra phản ứng mà tất cả đàn ông bình thường nào cũng có.

Hết chương 14

Tác giả có lời muốn nói: ① là thuật ngữ mạng rất thông dụng

Beta giải thích: 'Yêu là một luồng ánh sáng, xanh biếc đến làm người ta hốt hoảng' (爱是一道光, 绿得人发慌): Vế đầu thường được đính kèm hình người đội MŨ XANH LỤC phát ra ánh sáng màu xanh lá cây. Ý nghĩa sâu xa chỉ một ai đó đội nón xanh (aka "bị cắm sừng").

Just for fun: Giải nghĩa giấc mơ màu cam theo sưu tầm: Mơ thấy màu da cam nghĩa là bạn đang cảm thấy bồn chồn vì có quá nhiều mong đợi và khao khát. Bạn muốn có thêm những người bạn mới và làm những điều mới mẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net