Chương 59: Làn sóng vả mặt thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Làn sóng vả mặt thứ hai

Đã đến cấp bậc chuyên nghiệp.

Trình độ violon của cô thật sự rất tốt, là môn sinh đắc ý của ông ta.

Trước kia là vậy, hiện tại vẫn thế.

"Mẹ, con đã về ——" một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài vang lên cắt đứt suy nghĩ của cha Hứa.

Tài xế mở cửa lớn ra, Tần Ngữ ôm một chồng sách tiến vào, thấy Ninh Tình và cha Hứa ngồi ở bên trái đình nghỉ mát, nghiêng người, bất động thanh sắc mở miệng, "Mẹ, mẹ có bạn đến chơi à?"

Tần Ngữ chưa từng thấy cha Hứa, quan sát từ trên xuống dưới một lần, không thấy được người này trong trí nhớ.

Hẳn là không có quan hệ gì với nhà họ Lâm. Nếu không nhất định sẽ được Lâm Uyển tiếp đãi.

Tần Ngữ lẳng lặng nhìn thẻ ngân hàng trong tay Ninh Tình, cực kỳ thông minh đoán ra người nọ: "Vị này là...cha của Hứa Thận sao?"

Trong phòng, Lâm Uyển đã uống xong nửa chén trà, quấn lấy áo choàng, dáng vẻ ung dung, bước chân chậm rãi mà đi ra ngoài.

Những người giúp việc khác không dám ngẩng đầu, nhưng động tác tay lại nhẹ hơn, vểnh tai nghe động tĩnh bên này.

Ninh Tình có thể cảm giác ánh mắt khác thường của người giúp việc ngẫu nhiên liếc nhìn bản thân.

Từ hôm qua đến giờ, việc Tần Nhiễm đánh nhau bị cảnh sát tạm giam, khiến người nhà họ Lâm bôn ba vì Tần Nhiễm đã truyền khắp.

Bà ta dùng mười hai năm để xây dựng hình tượng bản thân thành phu nhân nhà quyền quý, trong một tháng ngắn ngủi ở nơi này dường như đã biến thành trò cười.

"Anh Hứa, chuyện này làm lớn lên rất xấu hổ, nếu có thể giải quyết riêng được thì không còn gì tốt hơn, đối với danh tiếng của hai nhà cũng tốt." Lâm Uyển lạnh nhạt nói.

Lâm Uyển không định so đo với con gái Ninh Tình, cũng khinh thường việc tiêu xài thời gian cho loại chuyện như vậy.

Bà ta không biết vì sao Lâm Kỳ Lâm Cẩm Hiên muốn giữ gìn Tần Nhiễm, đứa con kế trừ khuôn mặt hình như không có gì có thể khoe ra được, có điều Lâm Cẩm Hiên đã nhờ vả bà ta, bà ta cũng không thể chỉ đứng ngoài quan sát.

"Chú Hứa, chị cháu khó khăn lắm mới có cơ hội đến Nhất Trung, chị ấy đã chậm trễ một năm, không thể nghỉ học nữa." Tần Ngữ đưa túi sách để cho người giúp việc cất.

Cô ta không thích Tần Nhiễm, có điều lại càng không thích có một người chị gái đã từng ngồi tù.

"Tôi cũng muốn giải quyết riêng" Cha Hứa vội vàng lấy chi phiếu trong túi quần ra, khó xử mở miệng, "Chuyện này là con trai tôi sai, nể mặt tôi đã từng dạy dỗ Nhiễm Nhiễm một thời gian, có thể nói một tiếng với cục trưởng, đừng truy cứu con trai tôi. Chắc chắn con bé không nguyện ý gặp tôi, cho nên bà Lâm, mọi người giúp tôi chuyển chi phiếu cho con bé được chứ?"

Nói đến đây, ông ta xấu hổ cúi đầu, "Đây là 100 vạn tiền bồi thường, nghe nói tay Nhiễm Nhiễm bị thương, tay kia..."

Muôn ngàn lần không thể bị gì được.

Nghe thấy thế, trên sân bỗng nhiên như bị tắt hết âm thanh, đến cả Ninh Tình cũng không kịp phản ứng.

Tần Ngữ kinh ngạc nhìn cha Hứa.

Sao bỗng nhiên lại lật ngược ván cờ vậy?

Cha Hứa giao chi phiếu cho Ninh Tình xong liền xoay người rời đi.

Lâm Uyển híp mắt nhìn bóng lưng cha Hứa nửa ngày, lại nhìn Ninh Tình đang ngốc ra, âm thanh phá lệ rõ ràng: "Con gái của cô quen cục trưởng?"

Ninh Tình cũng ngạc nhiên sững sờ.

Sau đó mới kịp phản ứng lại, cho nên chuyện này Tần Nhiễm căn bản cũng không làm gì sai sao?

Từ khi bà ta biết việc này đã vô thức chỉ trích cô, không nghe cô giải thích, thậm chí còn không biết tay cô bị thương.

Cúi đầu nhìn chi phiếu 100 vạn trong tay, trong lòng Ninh Tình khẽ run, đến cả cha Hứa còn biết tay cô bị thương, bà ta là mẹ lại đến cuối cùng mới biết được...

Tần Ngữ nhìn một màn này, đầu ngón tay bóp vào trong lòng bàn tay, hơi loạn mở miệng, "Cô, tối hôm qua cháu đã sửa lại bài nhạc kia một lần rồi, cô thử nghe xem liệu thầy Ngụy có thích không?"

Lâm Uyển ở lại nhà họ Lâm lâu như vậy, chính là để tự mình trông coi Tần Ngữ học violon.

Cái này đối với bà ta mà nói là quan trọng nhất.

**

Giờ tự học buổi tối.

Tần Nhiễm dựa vào tường, ném một cuốn sổ ghi chép ném lên trên bàn Lâm Tư Nhiên, trong miệng cắn một cái kẹo que, mặt mày thờ ơ.

"Đây là cái gì?" Lâm Tư Nhiên mở sổ ghi chép, là một quyển vở ôn tập môn vật lý, cô ấy nhỏ giọng mở miệng.

Mở ra xem, ba chữ viết trên trang sách là.

Cô ấy chỉ nhận ra một chữ "Tống", một chữ "Luật".

Mí mắt Tần Nhiễm cụp xuống, khả năng là bởi vì tay có vấn đề nên hơi mệt mỏi, giọng nói khàn khàn: "Vở ghi chép ôn tập của người khác cho tớ, cậu đọc nhiều một chút."

"À." Lâm Tư Nhiên gật gật đầu.

Cô ấy lật vài tờ, nhận lấy ý tốt của Tần Nhiễm nhưng cũng không quá chú ý.

Chỉ đặt ở một bên.

Tần Nhiễm đặt điện thoại di động lên bàn, "ào ào" lật sách trong tay, mặt mày rất nghiêm túc, cắn nát que kẹo trong miệng.

Lâm Tư Nhiên giúp cô vặn mở bình nước, còn rót một cốc để trước mặt cô.

"Nhiễm Nhiễm, điện thoại di động của cậu đang reo." Cô ấy chỉ chiếc điện thoại đang không ngừng chấn động của Tần Nhiễm.

"Kệ nó." Tần Nhiễm không ngẩng đầu, hơi híp mắt lại, giọng điệu uể oải.

Người gọi điện thoại là Ninh Tình, cô lười nghe.

Hết tiết tự học.

Tần Nhiễm không về ký túc xá cùng Lâm Tư Nhiên, cô hắng giọng một cái rồi hơi nghiêng đầu, "Tớ đi mua cái này."

"Có cần tớ giúp một tay không?" Lâm Tư Nhiên nhìn cô một cái.

"Không cần." Tần Nhiễm đi ra phía cổng trường, quay lưng về phía Lâm Tư Nhiên rồi phất phất tay, cười nhẹ, "Sẽ quay lại ngay."

Học sinh nội trú trong trường đi học tiết tự học có nhiều, học sinh ngoại trú cũng có người tham gia tự học, nhưng rất ít.

Ngoài trường học vừa quạnh quẽ, vừa tối đen.

Lúc đầu Tần Ngữ ở nhà luyện violon, có điều trong lòng cứ nghĩ đến Tần Nhiễm, không thể tập trung được, kéo cũng từng đợt từng đợt, sợ bị Lâm Uyển nghe được, bèn tìm cớ để đi trường học.

Cô ta luôn cảm thấy Tần Nhiễm có chút không nằm trong tầm khống chế của cô ta.

"Cô chủ." Tài xế nhà họ Lâm mở cửa để cho Tần Ngữ lên xe.

Tần Ngữ gật đầu, vừa muốn lên xe, dư quang lại thấy một bóng người quen thuộc.

Cô ta ra dấu tay với tài xế để ông ta một chờ một lát, đi về phía một con ngõ nhỏ bên trong khu dân cư cạnh trường.

Trong ngõ nhỏ không có ánh đèn.

Chỉ có ánh đèn đường màu vàng bên cạnh yếu ớt hắt vào.

Tần Ngữ rón rén, cẩn thận từng li từng tí thăm dò, nhìn thấy cuối ngõ hẻm có một chiếc xe màu đen, là Mercedes.

Tần Nhiễm đứng bên cạnh cửa xe.

Bên người cô là một cái người đàn ông, bởi vì đưa lưng về phía Tần Ngữ, cô ta không nhìn thấy cả mặt, nhưng lờ mờ nhìn ra tuổi người này không nhỏ, bóng người và sườn mặt kia có chút quen thuộc ——

Tần Ngữ kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net