Chương 1: Khất cái* ở tinh cầu Mễ Lạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*: Ăn mày

Vũ trụ, luôn hào phóng.


Vào năm 2478, nhân loại liền chính thức mở ra thời đại của vũ trụ. Trái Đất không còn là hành tinh duy nhất tụ tập nhân loại, mà trở thành biểu tượng của nguồn gốc con người. Trái Đất vốn không còn nhiều giá trị phải tạm biệt với hàng trăm triệu con người và trở thành một hành tinh du lịch.


Con người không hề biết kiềm chế bản thân, họ ra sức tìm kiếm và cướp đoạt những thứ có thể sử dụng ở mỗi hành tinh mà họ thấy. Do quan niệm khác nhau, nhân loại cuối cùng chia thành 4 quốc gia: Nước cộng hòa Thiên Hoa, Liên Bang Mỹ Kiên, liên minh Châu Âu và liên minh tinh tế Tô Úc.


Năm 2709, con người phát hiện ra năng lượng thạch (đá năng lượng) ở ngân hà Arlene. Hòa bình của các quốc gia vốn tràn ngập nguy cơ cuối cùng cũng bị phá vỡ. Nhân loại, vì lợi ích của nguồn năng lượng, cuối cùng cũng cầm lấy vũ khí của mình, bắt đầu giết hại lẫn nhau. Ngay cả Thiên Võng* do con người nghiên cứu ra vì sự tiến bộ của nhân loại, cũng bị chia làm bốn khu vực khác nhau. Chiến tranh giữa các vì sao lần đầu tiên bùng nổ.*: Có thể hiểu là Internet của tụi mình bây giờ.


Sau 50 năm, một số người còn tỉnh táo đã chỉ ra những tệ đoan của chiến tranh và liên tục kêu gọi hòa bình, mọi người cũng bắt đầu nhận ra tự những nỗi đau của chiến tranh. Hòa bình là điều tất nhiên trong lịch sử. Bốn quốc gia kí xuống 《 điều lệ hòa bình tinh tế 》, mọi người lại bắt đầu định cư lại một lần nữa. Chỉ là, Thiên Võng bị phân chia làm bốn phần, cũng không có khôi phục.


Năm 4936, nước cộng hòa Thiên Hoa, Địch Mễ tinh.


Một cô bé đi trong con hẻm tối tăm. Cô bé đại khái khoảng 11 tuổi, quần áo có chút lớn, đầy bụi bặm, xám xịt, nhìn qua thực không sạch sẽ. Trên mặt của cô cũng hơi bẩn, nhưng đôi mắt lại rất sáng, khiến cho người khác khi nhìn cô cũng không tự giác mà trở nên nhu hòa.


Một cơn gió thổi tung quần áo quá khổ của cô, làm lộ vai của cô bé. Trên vai, có một cái ấn ký màu lam nhạt, giống như nó được khắc lên vai của cô, lại giống như thật sự lớn lên ở nơi đó.


Cô bé lôi kéo quần áo của mình, cố gắng bảo vệ nhiệt độ của cơ thể và che lại ấn ký trên vai của mình. Không có ai chú ý tới, ấn ký phát ra ánh sáng màu lam nhạt mỏng manh, dần dần bao trùm lên người của cô. Cô bé chỉ cảm thấy thân thể không còn lạnh như trước nữa, nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đi trong con hẻm tối.


Tên của cô bé là Quân Li, không có nhà. Ngày thường sinh hoạt ở con đường tắt này. Cuối hẻm, có một nơi mà ngay cả robot vệ sinh cũng không quan tâm đến, Quân Li dùng những thùng giấy hữu cơ ở đó làm một cái lều nhỏ. Khi cô đói bụng, cô sẽ ra mặt sau của một cửa hàng bán đồ ăn gần đấy, nhặt một số đồ ăn bị vứt bỏ hôm ấy; còn nếu cô khát thì cô sẽ đi đến suối phun ở quảng trường, dùng cái chai múc một ít nước ở đó. Bằng cách này, cô bé đã sống sót một cách kỳ diệu.


Nhưng thực tế, điều này là không khoa học. Địch Mễ tinh là một hành tinh mới được khai phá mười năm trước, nhưng thực tế hoàn cảnh ở Địch Mễ tinh hoàn toàn không thích hợp cho con người sinh sống. Phải biết rằng, nhiệt độ của Địch Mễ tinh vòa buổi tối có thể rớt xuông -40 độ. Trong trường hợp không có người dân bản địa sinh sống ở Địch Mễ Tinh, căn bản không hề có khất cái, huống chi ở điều kiện nhiệt độ thấp như vậy, nếu không có đủ quần áo giữ ấm hoặc là máy điều tiết nhiệt độ, trừ bỏ người có thể chất cấp A ra, không ai không bị đông chết!


Nhưng mà, Quân Li còn sống. Hiện cô đang đi đến tiệm bánh mì Ái Địch Mễ, muốn một phần cơm trưa miễn phí.


Cùng lúc đó, một chiếc tàu chiến cấp D của quân đội nước cộng hòa Thiên Hoa cũng đáp xuống căn cứ trung tâm của Địch Mễ tinh cầu. Một người đàn ông mặc đồng phục quân đội màu xanh lục, đeo quân hàm thiếu tá đi ra từ cửa khoang. Ngay khi người đàn ông vừa ra khỏi cửa khoang, tàu chiến liền liên hệ đến trí năng AI đang phục vụ cho căn cứ. Một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên vang lên từ chiếc đồng hồ đeo trên tay trái của người đàn ông.


"Tích! Hoan nghênh thiếu tá Tả Thiệu Kiêu đến Địch Mễ tinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài?"


"Tiếp viện." Giọng nam trầm thấp vang lên, dễ nghe đến tai người cũng muốn tê dại.


"Xin hỏi số ngày tiếp viện?"


"Hai ngày."


"Xác nhận tiếp viện."


Nam nhân bước từng bước đi về phía căn cứ. Nếu có người nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện cách đi của người đàn ông ngoại trừ vô cùng mạnh mẽ và đĩnh bạt ra, chiều dài mỗi một bước chân của hắn đều giống nhau.


* * *

Editor lải nhải:


Như đã viết ở phần bìa, đây là lần đầu tiên mình edit riêng (trước đó có tập edit vài chương ở truyện của chị gái) nên có thể edit sẽ khá thô và sai chính tả một vài chỗ.

Mình sẽ cố gắng lưu ý và dịch chương tốt nhất có thể :)))

Mọi người cứ góp ý thoải mái, ném đá cũng được, nhưng làm ơn nhẹ nhàng với mình một chút :)

Hoan nghênh mọi người tới nhảy hố :D


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net