Chương 2: Kẻ bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tả Thiệu Kiêu! Cậu đứng lại!" Một tiếng rít vang lên phía sau lưng Tả Thiệu Kiêu, một người phụ nữ có mái tóc gợn sóng màu vàng kim, mặc váy màu xanh lục, đi giày cao gót 10 centimet, bước ra từ tàu chiến.

"Cậu muốn đi đâu?" Người phụ nữ đi đến trước mặt Tả Thiệu Kiêu với dáng đi vô cùng thanh lịch nhưng với tốc độ nhanh đến vô lý, cô ngước nhìn anh và hỏi.

"Nghỉ ngơi." Tả Thiệu Kiêu nhìn thanh mai sống cùng hắn từ nhỏ đến lớn, dừng bước chân.

"Làm ơn, hiện tại mới mấy giờ? Cậu lại tính nằm ườn trong phòng nghỉ ngơi?" Cô trợn trắng mắt, dùng ngón tay thon dài chọc chọc ngực của Tả Thiệu Kiêu.

"Địch Mễ tinh cầu không có gì đặc sắc, không đáng lãng phí thời gian." Thanh âm của Tả Thiệu Kiêu vĩnh viễn đều công thức hóa như vậy.

"Thật vất vả mới ra khỏi tinh hạm! Sao lại có thể không đi dạo?" Người phụ nữ trực tiếp kéo tay trái Tả Thiệu Kiêu, lập tức đi về phía trước, "Đi, coi như là nghỉ ngơi. Mình biết ở Địch Mễ Tinh có một tiệm bánh mì rất ngon, trong tiệm còn trang hoàng theo phong cách Châu Âu cổ, rất tuyệt! Đi thử xem!"

".. Lợi ích." Tả Thiệu Kiêu đi theo sau người phụ nữ, không nhanh không chậm nói.

"..."

Người phụ nữ bị Tả Thiệu Kiêu nghẹn, bĩu môi, "Một điếu thuốc."

"Thành giao."

Không chút do dự, Tả Thiệu Kiêu trả lời câu hỏi gần như ngay lúc mà người phụ nữ nói dứt lời.

"..."

Nhìn trúc mã trước mặt mình, cô cảm thấy nói không nên lời. Làm một quân nhân, bảo trì thể chất của chính mình là quan trọng nhất, ở thời đại này, bất luận đồ vật gì có thể gây hại đến thân thể của chính mình đều cần được loại bỏ. Có thể tưởng tượng được, ở xã hội hiện nay, là một người yêu thuốc lá nhưng lại có một thân phận là quân nhân thì đau khổ như thế nào. 

Thuốc lá, một trong những thứ có mặt sớm nhất từ thế kỉ 15, cho dù là ở thời đại tinh tế cũng chưa từng xuống dốc. Nhưng những vật chất có hại trong thuốc lá vẫn chưa từng được loại bỏ. Không phải khoa học kỹ thuật hiện nay không loại bỏ được, mà bởi vì những người thích hút thuốc lá không đồng ý. Bọn họ nói rằng loại thuốc này không phải là thuốc lá!

"Đưa đây." Tả Thiệu Kiêu đưa ra tay phải.

"Tới nơi rồi đưa." Người phụ nữ thực bình tĩnh, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen.

"Được."

Tả Thiệu Kiêu dừng một chút, nhìn thoáng qua phía sau lưng mình.

Không biết vì cái gì, Từ đầu tới giờ hắn luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm. Tuy nhiên, dường như không có ai ở nơi hắn vừa nhìn qua. Là do hắn quá nhạy cảm sao?

Nếu là ngày thường, Tả Thiệu Kiêu nhất định phải đi nhìn kỹ, nhưng hiện tại hắn bị người phụ nữ lôi đi, cũng làm hắn bỏ lỡ thời gian để có thể tránh thoát những tình huống bất ngờ.

Ở nơi mà Tả Thiệu Kiêu vừa nhìn, một camera nhỏ như con muỗi bay ra khỏi điểm mù thị giác của con người. Trong một căn phòng kín, một người nhìn trước mặt màn hình, cười.

"Tiệm bánh mì? Vậy nhất định là tiệm kia."

Kẻ thần bí thay một bộ trang phục bồi bàn, lại đeo thêm một cái mặt nạ. Thần kỳ chính là, sau khi kẻ thần bí đeo mặt nạ xong, ngoại hình của hắn nháy mắt liền đổi thành một người khác: Một thanh niên khoảng 18 tuổi. Không ai có thể nhìn ra được một chút dấu vết nào, thật giống như hắn chính là người kia.

"Đến giờ đi rồi." Kẻ thần bí khoác bên ngoài một cái áo gió màu đen, thuận tay lấy một lọ chất lỏng màu tím trên bàn, sau đấy biến mất ở trong bóng tối. Tuy nhiên, trong bóng đêm lấp lánh một thứ ánh sáng màu tím, giống như đang báo trước một điều gì đó.

* * *

Editor lải nhải:

Vậy là nam nữ chính cũng đã xuất hiện rồi, mọi người đoán xem còn bao chương nữa họ mới gặp nhau đây :D

Hôm bữa có ai nhìn thấy mây ngũ sắc không :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC