Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ở lớp học mà, trong lớp có nhóm QQ, mọi người biết đến QQ của anh cũng là bình thường mà, không cần để ý là được." Cố Thù trả lời rất nhẹ nhàng, như thể chuyện này đã xảy ra nhiều lần, coi như thành thói quen rồi.

Nói cũng phải, khi ở sơ trung, kể cả ở cao trung thì có học sinh là con lai tóc vàng mắt xanh quả thực chói mắt, cho dù không theo đuổi cũng sẽ thưởng thức, cậu ấy được hoan nghênh cũng không kì quái. 

"Vậy sao không cự tuyệt, cũng không chịu chấp nhận, cứ để như vậy mãi?'

"Anh không thường xuyên chơi cái này, em giúp anh làm đi."

 
Mạc Thiến được lệnh, vui mừng khôn xiết, bất kể là ai muốn thêm bạn tốt, cô đều có thể cự tuyệt, đồng thời nhìn sang danh sách bạn bè thấy đa số đều là nam sinh, còn mấy nữ sinh cô không quen , chắc là bạn học cùng lớp quan hệ không tệ với Cố Thù. 

Tỏ vẻ không để ý, nhưng không nhịn được vẫn hỏi:" Dương Hiểu Vũ kia là ai? nhìn hình đại diện có vẻ rất xinh đẹp nha."

"Đó là nam sinh, chỉ dùng để chơi trò chơi, muốn lừa một lão công trong game."

À, lại nhìn thêm một lượt, cũng không có cô gái nào khiến cô chú ý. 

"Quản thật nghiêm",

"Nếu đó là một nữ sinh, em có thể không để ý sao?'

Cố Thù cũng không tức giận, chỉ là cười một tiếng, đột nhiên thấp giọng nói:" Anh càng ngày càng thích em thì biết làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao. Càng phải thích nhiều hơn nữa chứ."

"Em yên tâm, chúng ta sẽ không tách ra, cũng không có gì có thể khiến chúng ta tách ra." Cố Thù nói với giọng kiên quyết. 

Mạc Thiến vui sướng cười ra tiếng, lại nói tạm biệt, tắt điện thoại lại lên mạng đọc bình luận, lại cảm thấy mấy chữ bay nhảy kia cũng vô cùng đáng yêu.

Tình yêu, thật là tốt.

Tô Lương Ngữ đang ở tiệm trái cây nhận được điện thoại của thầy Trương, ngại ở trong tiêm hơi ồn mới ra ngoài nghe điện thoai, lại ngu ngơ nửa ngày nghe thầy ấy an ủi mà không biết chuyện gì. Hỏi ra mới biết ngay cả thầy Trương cũng biết Mạc Thiến và Cố Thù kết giao, thầy Trương gọi điện an ủi cậu. 

Câu cư nhiên lại là người cuối cùng biết đến.

Cậu ta cười khổ , hàn huyên thêm với thầy Trương vài câu, liền tắt điện thoại, bỏ điện thoại vào túi, nhìn về phía tiểu khu nhà Mạc Thiến, nước mắt cũng muốn rơi. 

Cậu ta và Mạc Thiến từ lúc học nhà trẻ đã biết nhau, khi đó gia đình cậu còn rất tốt, gia đình Mạc Thiến cũng chưa có điều kiện như bây giờ, hai người chơi với nhau vẫn luôn rất thân thiết. 

Mạc Thiến rõ ràng rất thích cậu, khi chơi trò chơi gia đình cô ấy đều dành vai nương tử của cậu. 

Cậu cưới cô nhiều lần như vậy, cô đắp lên khăn voan đỏ, một đám bạn xung quanh chúc phúc, lúc đó cậu đã nghĩ sau này lấy cô ấy về làm vậy, cứ vậy sống rất tốt. 

Tính tình Mạc Thiến không được coi là tốt, rất hay nổi nóng, thích giận dỗi, còn hay ăn giấm chua, nổi giận rất dọa người. Đặc biệt còn học Tea Kwon Do, nhiều lúc còn ra tay thu thập cậu một trận.

Người khác đều nói cậu ta đem Mạc Thiến chiều hư, cậu lại cảm thấy khá tốt, cô luôn hồn nhiên như thế, không bao giờ để tâm chuyện gì, càng nhìn càng thích.

Cậu luôn nghĩ, cậu là nam sinh, nhường cô một chút, kết quả là chiều chuộng  cô đến thành thói quen, chỉ cần cô muốn cậu đều cố gắng mua cho cô cái đó. Khi cô ăn hoa quả cậu sẽ bóc vỏ, cô muốn ăn dưa hấu, cậu sẽ ngồi gỡ hạt dưa hấu cho cô. 

Thời tiết lạnh, cậu sẽ mang khăn quàng cổ cho cô, mang bao tay cho cô, mua cho cô mấy cái lông xù đáng yêu, mỗi năm tết đến cùng nhau đốt pháo hoa, chưa bao giờ gián đoạn.

Năm nay, lại chỉ sợ không được nữa.

Đến giờ cậu vẫn không hiểu, vì sao Mạc Thiến lại thay lòng đổi dạ, trước kia còn đêm nào cũng gửi tin nhắn cho cậu, không bỏ sót hôm nào. 

Cậu nghĩ chỉ cô cáu kỉnh. 

Sau đó cô nói, cô thích Cố Thù . 

Cậu đã gặp qua Cố Thù mấy lần, đẹp trai như thế, không thể không có ấn tượng. Cậu ta còn nghĩ do Cố Thù là con lai, nhìn mới mẻ lại còn có bộ dáng hấp dẫn, tâm mới động, không phải là thích, chỉ là để kích thích cậu thổ lộ với cô. 

Nhưng dù thế nào, cậu cũng không thể thổ lộ, Mẹ Mạc không đồng ý, hiện tại gia đình cậu cũng như vậy, nhỡ may nhà trường hỏi đến thì làm sao?

Bây giờ cậu mới phát hiện, chuyện đã lệch hẳn so với suy nghĩ của cậu , hình như Cố Thù cũng đã thích cô.

Hai người đó càng ngày càng thể hiện ái muội, quan hệ càng ngày càng tốt, cậu và Mạc Tgiến alị càng ngày càng xa cách, đàn dần giống như là người lạ. cậu khổ nói khong nói nên lời, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, thật là khó chịu. 

Cậu còn tưởng rằng Mạc Thiến sẽ trước kia, sớm muộn gì cũng sẽ nguôi giận, tiếp tục làm nũng với cậu. Hoặc là cô chỉ nghịch ngợm, muốn giỡn một chút, đợi cô giỡn đến mệt mỏi lại quay về với cậu, cậu vĩnh viễn vẫn chờ cô.

Nhưng không, cô không trở lại nữa rồi. 

Cố Thù cũng thích Mạc Thiến, không kém so với cậu, bởi vì cậu quen MẠc Thiến đã nhiều năm, còn thích cô ấy nhiều như vậy, cậu nhìn ra được. 

Có lẽ, rời khỏi mới là tốt nhất ?

Chỉ là cậu không yên tâm, Cố Thù tuổi còn nhỏ,  tính cách lại lãnh đạm, cậu sợ Cố THù không thể chiếu cố được cho cô. Nếu hai người họ cãi nhau, Cố Thù mà không xin lỗi thì làm sao bây giờ, có phải Mạc Thiến sẽ khóc không, tâm tình sẽ rất tệ phải không?

Nhưng mà hiện tại cậu không quản được, cậu đã không còn tư cách để quan tâm nữa rồi. 

Nước mắt rơi xuống từ khi nào cũng không hay, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua, nước mắt cũng trở nên lạnh lẽo. Cậu vội vàng lau nước mắt mới quay lại quầy hoa quả. 

Sắp đến tết, người ta đi thăm hỏi bạn bè rất nhiều. quầy trái cây cũng buôn bán tốt hơn, gần tới 11h đêm mới đóng cửa tiệm. 

Gần nhất tới gần ăn tết, đi thân thăm bạn người nhiều, trong tiệm sinh ý muốn so trước kia hảo rất nhiều, tới gần 11 giờ, trong tiệm mới có thể đóng cửa.  Thu dọn gọn dàng, cậu ta đóng của tiệm đi lên lầu hai. 

Đi tới cửa mới nghe thấy tiếng cãi  nhau.

 Là tiếng mắng chửi của mẹ cậu, còn có cả lời lẽ thô tục, cực kì khó nghe, mấu chốt là nghe được hai chữ: Ly hôn. 

"Tôi thật mẹ nó ngu ngốc, khi ông bị cắt đứt chân, tôi nên ly hôn với ông, một chút tiền bồi thường tôi cũng không cần, để lại hết cho nhà ông, nếu không cũng không cần ở đây hầu hạ ông như thế này. Khi đó nếu tôi tái giá tôi còn tìm được người tốt, kết quả giờ hầu hạ ông, công việc không làm được, ở nhà buôn bán cái tiệm  hoa quả nhỏ bị người ta coi thường, Tôi còn bận công việc lại còn phải hậu hạ một kẻ tàn phế như ông đổ nước tiểu."

Tô Lương Ngữ đặt tay ở then cửa, nhưng không có dũng khí mở cửa, cha ở trong còn mắng mẹ lương tâm không có, muốn ly hôn thì ly hôn, muốn chạy thì chạy cho nhanh, một đồng xu cũng không lấy được. 

Cậu bỗng nhớ hồi nhỏ, tình cảm cha mẹ đều rất tốt, cậu là đứa bé vui vẻ hạnh phúc, tất cả đều thay đổi khi cha cậu gặp tai nạn lao động dẫn đến chân bị hỏng, không thể đi lại, chỉ có thể ngồi nằm một chỗ. 

Đã từng yêu nhau, bây giờ mẹ cậu mỗi ngày đều oán hận, tại sao không sớm ly hôn. Cha bị mất chân, không thể cử động làm việc, cảm thấy bản thân vô dụng, tính tình cũng tệ đi.

Một gia đình đang tốt đẹp, cứ thế bị hủy hoại. 

Trong phòng giọng nói dần dần nhỏ lại, lúc này Tô Lương Ngữ mới gõ cửa đi vào, một câu cũng không hỏi đến, đi vào nhà vệ sinh bắt đầu thu dọn nước tiểu trong bồn của cha. 

Trong phòng  nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có tiếng động do Tô Lương Ngữ đang làm việc.

Thu dọn xong, Tô Lương Ngữ quay về phòng của mình, rửa tay hai lần trên tay vẫn có mùi nước tiểu. Hắn thở dài một hơi, Thay đồ ngủ chuẩn bị đi rửa mặt thì mẹ cậu vào phòng. 

 Mẹ Tô đã lau nước mắt, nhìn đã trở lại bình thường, tiến vào liền hỏi:" Gần đây sao không Thấy Mạc Thiến tới tìm con chơi?"

"Bọn con...không chơi với nhau nữa."

"Cãi nhau sao? Ngày mai con lấy trong tiệm ít hoa quả con bé thích ăn sang cho nó, con bé lại hết giận thôi."

"Lần này không phải có mấy thứ hoa quả là có thể giải quyết được."

"Vì sao lại cãi nhau?"

"Cô ấy.... Chán ghét con rồi/"

"Con nghĩ gì vậy...mẹ cảm thấy Mạc Thiến rất tốt, rất xinh đẹp tính cách rộng rãi, gia đình điều kiện lại tốt ......."

Tô Lương Ngữ nghe đến đây rốt cuộc không  muốn nghe tiếp nữa, đánh gãy lời của mẹ Tô:" Những việc này mẹ không cần quan tâm, con tự biết phải ra sao."

"làm sao mẹ mặc kệ được? Lương Ngữ, con nghe mẹ nói, sau này tìm đối tượng cần phải tìm một người có điều kiện tốt một chút, bằng không mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa thân thể phải khỏe mạnh, không thể có bệnh , loại này nhất định không thể được, Con xem cuộc sống hiện tại của mẹ thế này...."

"mẹ, nếu mẹ không chịu được nữa thì li hôn đi, không cần vì con mà duy trì, dằn vặt cả hai người, cả nhà ba người đều khó chịu. Con không phải con nít, cái gì con cũng hiểu, con cũng không muốn là gánh nặng của mẹ.'

"Mẹ mà ly hôn, con phải làm sao, bỏ học ở nhà hầu hạ đến khi cha con chết đi."

"Cho dù ông ấy què ngồi một chỗ cũng là ba con, làm sao con mặc kệ được chứ?'

"Thật đúng là, thêm phiền mẹ , lại còn là gánh nặng của con trai."

"Mẹ, mẹ đừng nói những lời như thế, con không muốn nghe."

Mẹ Tô nhìn khuôn mặt tỏ rõ khó chịu của Tô Lương Ngữ, cũng đành phải im lặng, có chút tức giận đi ra ngoài. 

Cánh cửa nặng nề đóng lại. Tô Lương Ngữ đến sức lực đi rửa mặt cũng không có, nằm ở trên giường nhìn chằm chằm lên nóc nhà. 

Lúc này điện thoại có tin nhắn đến, là của Đổng Thi Đình, cũng chính là nữ sinh xinh đẹp nhất của trường mà đầu năm mọi người bầu chọn. Gần đây Đổng Thi Đình thường xuyên chủ động liên lạc với cậu, cùng cậu nói chuyện phiếm, có khi thì rủ cậu đi hiệu sách, có khi muốn hỏi bài, trực tiếp đến tìm cậu,

Rõ ràng là học tốt hơn cậu, còn tìm cậu để hỏi bài.....

Kì thật cậu cũng phải ngu ngốc, cũng biết Đổng Thi Đình thích cậu, chỉ là nữ sinh này tương đối hàm súc, không biểu đạt ra, mấy anh em bạn bè đều nói cùng cô ấy phát triển đi, dù sao nàng công chúa của cậu cũng không cần cậu nữa.

Nhưng Tố Lương Ngữ không nghĩ như thế. 

Cậu không thích nữ sinh này, không thể lừa gạt tình cảm của cô ấy, hơn nữa cậu vẫn đang hi vọng một ngày Mạc Thiến đột nhiên hối hận, trở về tìm cậu, cậu phải giữ bản thân như thế này, không kết giao với bạn gái nào cả, phải chờ MẠc Thiến. 

Người khác nói cậu đây là lốp xe dự phòng, nhưng là cậu  cam tâm tình nguyện.

Dùng thái độ hòa nhã để trả lời tin nhắn của Đổng Thi Đình sau đó ngồi dậy mở đèn bàn, nhìn đến khung ảnh đặt trên bàn, là hình của cậu và MẠc Thiến chụp chung, si ngốc nhìn ngắm cả nửa ngày, lại nhớ đến chuyện cô và Cố Thù đã chính thức ở bên nhau, lại khóc lần nữa, chỉ là cậu ta không dám phát ra âm thanh, nghẹn trong ngực mà uất ức. 

Tay đè chặt trước ngực, nước mắt cứ ào ào rơi xuống làm ướt áo, khuôn mặt tuấn lãng vì khóc thút thít mà có chút méo mó. 

Lúc này âm thanh tin nhắn lại vang lên, lấy lại nhìn nhưng do đang khóc nên nhìn không rõ, cậu ta chỉ có thể lau sạch nước mắt mới đọc được, là do Diêu Thiến Nam gửi đến. 

Đay là nữ sinh đang theo đuổi Cố Thù,  có một lần ở trường đi kiểm phiếu cô ta có xin điện thoại của cậu, cậu cũng không để ý nhiều nên cho, hai người cũng ít khi liên hệ, hôm nay cô ta lại chủ động gửi tin nhắn cho cậu.

Mở tin nhắn ra, nội dung tin nhắn viết:"Cậu có muốn biết vì sao Mạc Thiến lại chán ghét cậu không?"

Cậu ta nhìn màn hình di động, ngón tay nhẹ run , cầm chặt điện thoại viết một chữ:"Muốn."

Nhưng Diêu Thiến nam vẫn không trả lời điều cậu ta muốn biết, lại tiếp tục hỏi cậu ta:"Cậu có muốn Mạc Thiến hồi tâm chuyển ý không?"

Cậu ta tiếp tục nhìn chằm chằm di động, sau đó ngẩng đầu nhìn bức hình trên bàn, cuối cùng vẫn trả lời một chữ như cũ:"Muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC