Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cũng không biết là do liên tục mấy  ngày đi chơi với bạn, hay do thời tiết chuyển lạnh . Nói tóm lại, mới qua năm mới mấy ngày, Mạc Thiến chính thức ngã bệnh, còn rất nghiêm trọng.

Cô chỉ cần đứng lên, đầu sẽ bắt đầu đau, chân tay cũng đau đớn, không muốn cử động, thậm chí eo cũng đau theo. Chủ yếu còn sổ mũi, giọng nói khàn đi, nói không ra tiếng , rốt cuộc cũng không có cách nào viết bản thảo. 

Cô cũng không nói cho Cố Thù biết cô bị bệnh, sợ cậu lo lắng, kết quả Cố Thù chờ cả ngày không thấy cô onl , tính toán thời gian chênh lệch gọi điện thoại cho cô, nghe giọng nói khản đặc của cô, còn mang theo giọng mũi. Cậu liền biết cô bị bệnh rồi. 

Giọng nói của Mạc Thiến rất êm tai, rất ngọt ngào, khi nói chuyện với cậu luôn rất ôn nhu, hôm nay nói chuyện như muốn nghẹn lại, hô hấp trầm trọng, đặc biệt khàn. 

"Bị cảm rồi?" Hắn Cậu hỏi nhưng với giọng khẳng định. 

"Ừ, mới bị cảm."

"Nghiêm trọng lắm sao?"

"Còn tốt lắm."

"Uống nước ấm nhiều vào."

"Vâng." Cô cũng không có ý mong chờ cậu sẽ nói được mấy lời ngọt ngào hơn.

Im lặng một hồi, Cố Thù thử hỏi:" Có thể mở video cho anh xem bộ dáng hiện tại của em được không?"

"Không được đâu."

"Mở video là được mà."

"Kì thật không động đậy được."

"Không  phải nói không nghiêm trọng sao?"

"Cũng có chút nghiêm trọng."

"Vậy, đừng nói chuyện nữa, em nói chuyện càng khiến cổ họng khó chịu, trước tiên uống nhiều nước, chúng ta nhắn tin được không?"

Tắt điện thoại, Mạc Thiến uống một ít nước ấm, lại ngậm một thìa đường, sau đó trốn vào ổ  chăn, không lâu sau thì Cố Thù gửi tin nhắn đến:" Nói rõ xem bị cảm thế nào rồi."

Cô nhìn điện thoại di động không nói nên lời, rõ ràng cần nhất bây giờ là an ủi, phải quan tâm, bạn trai cô lại như cảnh sát thẩm vấn phạm nhân. 

Cô cũng chẳng thể trách gì, chỉ có thể tỉ mỉ trình bày qua tin nhắn:" Đi thăm bạn bè, hoặc là lúc đi đổ rác, đi tới đi lui, bị gió lạnh thổi nên cảm lạnh ." 

"Đổ rác?"

"Tại ra ngoài có một lát, nên mặc luôn quần ngắn ra cửa, gió lạnh liền thổi tới."

"Em là đứa con nít nhỏ mấy tuổi sao? Chuyện như vậy còn không chú ý, hiện tại anh ở nước ngoài, khôgn thể về chăm sóc em, cũng chỉ có thể lo lắng suông? Hiện đã đỡ hơn chưa?"

Mạc Thiến đem tình hình sức khỏe báo cáo một lần, sau đó còn bổ sung thêm:" Còn có nước mũi cứ chảy, đi đại tiện còn khô nữa, trước đều đi rất tốt, hiện tại muốn đi cũng phải dùng sức."

Một lát sau, Cố Thù mới trả lời:" Cái này, không cần phải nói rõ như thế."

"Vâng." Rõ ràng là cậu yêu cầu phải nói cụ  thể, rốt cuộc là muốn thế nào?

"Tiểu thuyết em viết đến đâu rồi? Có thể gửi cho anh, anh sửa giúp em, như vậy em cũng bớt việc?"

Kì thật gửi cho Cố Thù, cô rất yên tâm, chắc sẽ giúp cô sửa chữa tốt, cũng chẳng sợ sẽ truyền ra ngoài, rất an toàn, chỉ là hiện tại cô lười động tay động chân, nên nói để thân thể cô tốt một chút rồi nói tiếp chuyện này.

 Bởi vì kiếp trước chung sống với cậu, được cậu chăm sóc, cảm thấy Cố Thù như siêu nhân, rất đáng tin cậy, cô cũng có phần ỷ lại cậu như thói quen.

Ở bên cậu, cô có thể an tâm làm một cô gái nhỏ, không sợ bão táp mưa sa.

Lúc sau Cố Thù lại dặn dò vài câu, rồi bảo Mạc Thiến nghỉ ngơi. 

Đến rạng sáng cô đột nhiên tỉnh dậy, rời giường đi vệ sinh, sau đó lại trở về giường ngồi khoác chăn viết được mười hai vạn chữ rồi gửi đến hòm thư cho Cố Thù, sau đó lại mơ màng ngủ tiếp. 

Cô cứ tiếp tục lăn lộn trên giường hai ngày, bố mẹ chăm sóc cô hết mực, mua thuốc cho cô, tiểu tử Mcj Nhan kia mỗi ngày ngủ dậy đều tới sờ đầu cô kiểm tra nhiệt, sau đó lại đỡ cô dậy phục vụ cô ăn sáng, lại dặn dò cô phải uống thuốc, lại vội vàng tới lớp học bổ túc.

Đến buổi sáng ngày thứ ba cô ngủ dậy mới cảm thấy thân thể thoải mái hơn, rời giường việc đầu tiên là đi gội đầu nhưng không dám tắm rửa, sợ bị bệnh lại, sau đó lại leo lên giường bật máy tính, bên cạnh một đống đồ ăn vặt.

Máy tính khởi động xong lập tức nhận thông báo từ hòm thư, là của Cố Thù, cậu đã sửa xong bản thảo mà hôm trước cô gửi cho cậu. Cô cảm thấy kinh ngạc, lại có thể nhanh như thế?

Kết quả sau khi đọc kĩ mới kinh ngạc hơn, Cố Thù không chỉ sửa lỗi chính tả giúp cô, còn sửa chữa câu từ, câu có vấn đề, ngắt chưa đúng chỗ cậu đều sửa lại hết. Thậm chí cậu còn bỏ đi mấy tình tiết miêu tả, lại bổ sung thêm một chút tình tiết , thật giống như cậu biết rõ toàn bộ kịch bản cô đang muốn biểu đạt cái gì.

Thật là thần kì.

Cô cho rằng sau khi cô viết xong còn phải sửa đi sửa lại mấy lần nữa, không nghĩ chỉ cần ném cho Cố Thù như vậy là tốt rồi. 

Sau khi đọc hết phần Cố Thù đã sửa, cô lại tiếp tục viết nội dung mới, lúc này Cố Thù gọi video tới, cô lập tức nhận, thấy cặp mắt màu xanh kia, vẫn đẹp trai ngời ngời như trước.

"Thân thể thế nào rồi?" Câu đầu tiên mở miệng là hỏi sức khỏe của cô, sua đó sửa sang lại mấy thứ đồ xung quanh, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị đi ngủ. 

"Khá hơn rồi, nếu không cũng không thể mở máy tính được."

"Em nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, đừng để mệt muốn chết, thời gian giao bản thảo cũng không gấp, vài ngày nữa anh sẽ về nước, đến lúc đó anh đến thăm em, anh giờ muốn đi ngủ, em viết bản thảo sai cũng nhiều quá đấy." Cố Thù nói xong, ngáp một cái, không hề nhiều lời, cúp điện thoại, thật sự đi ngủ.

Mạc Thiến nhìn màn hình máy tính một trận mất mát, cô bệnh mới khỏi, tiểu tử này cũng chỉ liếc mắt một cái, hỏi thăm một câu, trực tiếp offline. Nghĩ một hồi lại thấy mình quá đáng, Cố Thù thức đêm giúp cô sửa bản thảo, sắp đi ngủ còn nén lại gọi video nhìn cô một cái, cô còn không biết thỏa mãn, Cố Thù trước nay vẫn thế, không biết nói lời ngon ngọt, chỉ biết hành động thực tế. 

Nghĩ thông suốt lại cảm thấy trong lòng ấm áp, Cố Thù vẫn luôn dùng cách thức này để yêu thương cô. 

Ra năm mọi người đi làm, đoàn làm phim cũng bắt đầu bận rộn. 

đoàn làm phim bắt đầu khởi quay, 

Quá xong năm sau không lâu, đi làm tộc nhóm liền bắt đầu công tác, ngay cả đoàn phim cũng bắt đầu bận rộn.

Đi làm ngày đầu tiên, Mạc Thiến nhận hai cuộc điện thoại, cuộc gọi thứ nhất là bảo cô kiểm tra văn kiện, phó biên kịch đã sửa lại kịch bản, cũng gọi là sửa cho có, cô cũng đã sửa hết rồi. Cuộc điện thoại thứ hai là báo cho cô cô ngày đưa Mạc Nhan đi thử ống kính.

Đi thử ống kính, Mạc Thiến so với Mạc Nhiên còn khẩn trương hơn. 

Kết quả là hai ngày sau, khi Mạc Nhan vừa về đến nhà, cô dẹp tiểu thuyết qua một bên, gọi Mạc Nhan vào trong phòng chỉ đạo cậu em này diễn kịch, có khi còn trực tiếp làm mẫu, chỉ bảo từng li từng tí. 

Mạc Nhan nhịn không được cảm thán: "Chị, hay là chị thử xem, chị cũng đi làm diễn viên đi, em thấy chị có khi còn diễn tốt hơn so với mấy thầy cô giáo đấy."

"Chị không có hứng thú làm diễn viên, cứ như vậy phát triển làm biên kịch là tốt rồi."

"Quá đáng tiếc, nếu chị cũng đi, em với chị cùng ở một đoàn làm phim, nói không chừng còn có thể cùng làm một đôi ăn ý, có gì chị có thể chỉ bảo em."

"Em như thế này là không được, muốn làm minh tinh không thể chân tay co rúm như vậy được."

"Em biết, lần đầu mà không có kinh nghiệm mà, có chút khẩn trương."

Mạc Thiến lập tức đi qua vỗ vỗ bờ vai của cậu:"Yên tâm đi, cho dù lần này không thành công, lần sau chị lại viết kịch bản, đến lúc đó em lại đi thử vai, khi đó chắc em đã họ được nhiều rồi, sẽ có kĩ năng cơ bản hơn."

Mạc Nhan lúc này mới nở nụ cười.
Kỳ thật mấy ngày này Mạc Nhan cũng học tập rất khắc khổ, mỗi ngày đều lên lớp học bổ túc, trở về còn theo học Mạc Thiến, có khi còn ở trong phòng đóng cửa luyện tập một mình, Mạc Thiến đều có thể nghe ra, cảm giác này quả thực không tồi. 

Ngày Mạc Nhan đi thử vai , Mạc Thiến cũng đi theo, rất nhiều diễn viên đã xác định, cho nên việc thử vai này chỉ tìm mấy vai phụ không  quan trọng, cô không nhất định phải chọn lựa. Có điều cô vừa đến đoàn làm phim đã bị nhân viên công tác túm đi, nói một đống vấn đề , ngay cả phó biên kịch cũng ở đây, thấy cô liền lôi đi thảo luận kịch bản, trong nháy mắt cô cũng tập trung vào công việc, không thể đi xem Mạc Nhan thế nào.

Mạc Nhan chỉ có thể ở ngoài phòng thử vai ngồi chờ, khi có người kêu cậu đi vào cậu mới vào phòng. 

Mạc Thiến đang xem kịch bản, có cảm giác như ai đó đang chụp lén cô, thân là người đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, cái này đặc biệt nhạy bén , lập tức tìm phương hướng qua nhìn một chút, thấy bên kia không ít người. 

Phó biên kịch là một chị gái hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt bụ bẫm, luôn khoác áo choàng, đầu tóc hơi rối, nhìn ra là một trạch nữ chính hiệu, Mạc Thiến nhìn qua hồ sơ của chị  này,  biết chị này chuyên viết kịch bản cho phim truyền hình. 

Phó biên kịch cũng đi theo cô giải thích:"Em đến đây, nhân viên ở đây kích động , muốn nhìn mối tình đầu quốc dân như thế nào."

Mối tình đầu quốc dân lần thứ hai nổi lên, cô làm biên kịch cũng không bị điều tra ra, tuy rằng không nói rõ kịch bản phim nào , nhưng người trong đoàn làm phim không thể không biết, tuổi còn nhỏ như vậy đã làm biên kịch phim không có nhiều, đều có thể đoán ra được, bọn họ có chút kích động.

"Vâng......" Mạc Thiến lên tiếng, sau đó xê dịch chân, hơi nép vào góc, cô không thích bị chụp lén. 

"Hơn nữa hiện tại cũng không có nhiều việc phải  làm, họ đều khá rảnh rỗi, nên muốn lại đây nhìn một chút, cũng gần gũi với em hơn."

"Ra là vậy!" Cô vừa rồi cũng quá căng thẳng, họ chẳng qua cũng chỉ tò mò , muốn nhìn cô một chút, nhìn xong quen rồi cũng sẽ  qua thôi.

"Ngay cả chị cũng muốn  nhìn đấy."

"Mọi người cũng thật là." Mạc Thiến lập tức hờn dỗi một câu, kì thật trong lòng đã trợn trắng mắt, nếu không phải vì bảo vệ hình tượng, nỗi không chừng đã nổi báo rồi, chuyện nhẹ giọng làm nũng là bởi lấy kinh nghiệm kiếp trước để tỏ thái độ.

Mạc Thiến đột nhiên ý thức được, cô đến đây cùng Mạc Nhan là một sai lầm. 

Còn nữa, mối tình đầu quốc dân vẫn chưa hết bị mọi người quan tâm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC