Chương 32: Thánh ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Klein tiến vào Vùng đất bị thần bỏ rơi còn chưa đến một tuần, nhưng anh đã sớm thông qua "Mặt Trời" có hiểu biết nhất định về nơi này, biết nhân loại bình thường, thậm chí thánh giả, đi trong bóng đêm đều phải sử dụng lửa, tạo ra ánh sáng, nếu không rất dễ bị quái vật nguy hiểm trốn sâu trong bóng tối tấn công, hoặc là bị bí ẩn nuốt chửng, im hơi lặng tiếng biến mất, không tìm về được nữa.

Mà lúc này, vị giám mục có tuổi kia lại không hề xách theo đèn lồng da thú, cứ thế đi xuyên qua bóng tối, xuyên qua màn sương mù, chậm rãi tiến vào bên trong giáo đường đang được chiếu sáng bằng ánh đèn bão nhàn nhạt.

Nếu không phải đôi mắt kia của ông ta quá điềm tĩnh và sâu thẳm, không hề có sắc thái điên cuồng thì phản ứng đầu tiên của Klein là đã gặp phải một con quái vật đặc biệt.

Đương nhiên, trạng thái giống như người bình thường lại trầm mình trong bóng tối nhìn thế nào cũng thấy mâu thuẫn, bất cứ sinh vật có chỉ số thông minh tiêu chuẩn nào đều có thể dễ dàng kết luận ra người vừa tới có lẽ còn đáng sợ hơn cả quái vật đặc biệt.

Một sự tồn tại có thể qua lại trong bóng tối mà không bị ảnh hưởng gì, lại còn có đủ trí tuệ và linh tính, lúc trước Klein chỉ mới gặp một vị:

"Kẻ nghịch thần" Amon!

Cảm nhận được ánh sáng nhàn nhạt đã chiếu đến trước mặt, ông cụ cao lớn lưng hơi còng, mặc áo dài màu đen sẫm của giáo sĩ dừng bước, nhìn Klein bên cạnh tượng của ma sói, hỏi bằng giọng trầm khàn:

"Chủ nhân của thành bang này đi đâu rồi?"

Klein là người nếu có thể không cần phát sinh chiến đấu với một người xa lạ thì sẽ gắng sức giải quyết vấn đề trong hòa bình, anh vừa đề cao cảnh giác, vừa thản nhiên đáp lại:

"Tôi vừa đến thành phố này, tôi cũng không biết chủ nhân của nó đi đâu rồi."

Anh vừa dứt lời, toàn bộ giáo đường dường như tối xuống, màn sương mù mỏng giống như thủy triều, từ bên ngoài tràn vào dữ dội, bao phủ toàn bộ không gian bên trong.

Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn bão trong tay Klein lại không thể chiếu sáng quang cảnh ngoài cửa và cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, không thể nhìn thấy những thứ khác.

Chỉ chớp mắt, cả tòa giáo đường thờ phụng bức tượng ma sói kia dường như bị tách rời hoàn toàn với thành cổ North, không biết đang ở nơi nào.

Đồng tử Klein nhất thời phóng to, anh nhìn về phía giám mục có mái tóc bạc, mặt có nếp nhăn kia, trầm giọng hỏi:

"Ông là ai?"

Giám mục hơi khom người, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống, trả lời:

"Ta là người hầu bên cạnh ngai thần của chúa, Thiên sứ thánh ngôn Stevie, ta thay chúa hành tẩu qua những nơi trong quá khứ, truy tìm kẻ báng bổ lẩn trốn trong bóng đêm."

Khi nói chuyện, bóng dáng ông lão này đột nhiên to cao lên tận bốn mét, sau lưng mọc ra những chiếc lông chim hư ảo màu đen, bóng sáng của chúng đan vào nhau, dệt thành những đôi cánh thần thánh nhưng thâm trầm sau lưng.

'"Thiên sứ thánh ngôn" Stevie... Người hầu bên cạnh ngai thần của chúa... Những nơi trong quá khứ... Đây là quyến giả của "Chúa Sáng Thế Chân Thật", cấp dưới của "Thiên sứ vận mệnh", thành viên của "Hoa Hồng Cứu Rỗi"? Chẳng trách có thể đi trong bóng đêm, bởi vì có sức mạnh của "Sa đọa" bảo vệ... Vị Tà Thần kia vẫn đang tìm kiếm đặc tính phi phàm của "Người hầu của quỷ bí"?' Klein không khỏi ngẩng đầu lên, đối diện với Stevie, vị Thiên sứ mọc ra bốn đôi cánh chim, rõ ràng vẫn còn mặc áo dài màu đen của giáo sĩ kia. Sự tồn tại địa vị cao ở trong trạng thái Thiên sứ nhưng vẫn có nếp nhăn rõ ràng, tóc bạc trắng, toàn thân trên dưới đều có cảm giác mâu thuẫn.

Klein giả vờ mình chưa bao giờ đối địch với hội Cực Quang, bình tĩnh lên tiếng:

"Kẻ báng bổ kia đã sớm trốn thoát, tôi cũng đang tìm kiếm hắn."

"Thiên sứ thánh ngôn" Stevie nhìn chằm chằm Klein hai giây, trầm thấp hỏi:

"Ngươi là ai?"

'Câu này không dễ nói thẳng...' Klein thở dài cười nói:

"Tôi là một người lữ hành cô độc."

Sau khi anh trả lời, chợt cảm thấy trong người có một bản thân vô cùng u ám cực đoan sinh ra và rơi xuống dưới, kết hợp với cái bóng do ánh đèn bão tạo ra.

Bóng đen kia lập tức vặn vẹo "sống lại", kéo dài thành một Germand Sparrow khác, ánh mắt hung ác nham hiểm, khí chất cô độc.

'Việc này...' Ánh mắt Klein hơi co lại, không chút do dự giơ tay phải về phía trước, bắt vào hư không.

Đến nước này, nếu anh còn không đoán được Stevie đang lợi dụng "câu trả lời" của mình, thì anh có thể gia nhập vào hội Cực Quang, tín ngưỡng "Chúa Sáng Thế Chân Thật" rồi.

Giờ phút này, anh đã biết rõ cái gì gọi là "Thiên sứ thánh ngôn".

Đây rõ ràng là "Thiên sứ tà ngôn"!

Lợi dụng câu trả lời của đối phương, dùng một phần hoặc nghĩa khác trong đó, tạo ra hiệu quả giống ngôn linh!

Khi Klein nói mình không biết chủ nhân của tòa thành này đã đi đâu, Stevie lấy ra "tôi không biết đi đâu" để Klein tự vây hãm mình, ngăn cản mình với bên ngoài.

Khi vị Thiên sứ này nói ra thân phận của mình, mỗi một từ đều đang gia tăng cấp bậc và sức mạnh của ông ta.

Khi Klein trả lời mình là ai, thì lại bị tách ra một bản thân "người lữ hành cô độc".

Từ lúc xuất hiện trong thành cổ North, Stevie mặc áo dài đen của giáo sĩ đã mang theo ác ý!

Mà khi Klein định triệu hồi một hình ảnh từ trong lỗ hổng lịch sử, Germand Sparrow nham hiểm kia dường như tâm linh tương thông với anh, cũng giơ tay bắt lấy một hình chiếu, hai người cứ thế triệt tiêu lẫn nhau.

Thấy năng lực của "Học giả cổ đại" bị khắc chế, Klein chợt ngưng ánh mắt, không chút do dự há miệng ra, dùng tiếng Cự nhân đọc ra một từ.

Nhưng giây tiếp theo, từ kia đã bị đánh cắp.

Trên vai trái của vị "Thiên sứ thánh ngôn" Stevie cao gần bốn mét, người hơi còng kia không biết từ bao giờ đã mọc ra một cái đầu còn bê bết máu, diện mạo của nó với ông ta cực kỳ giống nhau, nhưng lại trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Xung quanh cái đầu này mọc ra hai cánh tay không có da, máu thịt bầy nhầy, chúng đang chăn thả các linh hồn khác nhau, sử dụng năng lực phi phàm trong suy nghĩ đã bị đánh cắp.

Cùng lúc đó, vai phải Stevie cũng mọc ra một cái đầu đầm đìa máu chảy, bề ngoài giống ông ta khi hai mươi tuổi.

Ba cái đầu này, một cái căn thả linh hồn, đánh cắp ý tưởng của Klein, một cái lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mục tiêu, làm sâu thêm nhận thức của câu "người lữ hành cô độc", một cái lên tiếng nói:

"Ngươi đang nói dối!"

"Ngươi là kẻ báng bổ đã phá hủy nghi thức để con của thần giáng sinh, hai lần quấy nhiễu chúa giáng trần xuống thế gian."

"Ngươi là một trong những mục tiêu mà ta muốn tìm kiếm!"

Khóe miệng của Klein hơi giật giật, sau đó anh bình tĩnh phun ra một từ bằng tiếng Cự nhân:

"Leodro!"

Đây là tên thật của "Chúa Tể Bão Táp"!

Sở dĩ suy nghĩ này của Klein không bị trộm đi, là vì anh đã sắp xếp những việc cần làm tiếp theo thành một danh sách, trong danh sách này tất cả các nội dung đều giống nhau, phần trước bị đánh cắp không ảnh hưởng đến việc anh tiếp tục làm theo ý tưởng phía sau.

Đây là kinh nghiệm quý giá mà anh thu hoạch được trong lúc đối kháng với Amon.

Đương nhiên, nếu gặp phải Amon, Klein nghi ngờ biện pháp tương tự chưa chắc đã có hiệu quả, vị "Thần của những trò đùa dai" một khi có đề phòng, thì chắc chắn sẽ bày ra trò mới.

Klein vừa dứt lời, trong đôi mắt "Thiên sứ thánh ngôn" Stevie bỗng lóe lên từng tia chớp sáng chói màu bạc.

Chúng bao trùm toàn bộ tòa thành cổ North, đánh xuyên qua bóng tối bao phủ giáo đường, khiến tất cả sức mạnh sa đọa, bí ẩn, âm u, không sạch sẽ và tà ác đều bị xé tan nát.

Ở nơi này, Klein và Germand Sparrow hung ác nham hiểm kia đứng ở chính giữa của cơn bão tố sấm sét, cả hai đều không kịp rên tiếng nào đã trực tiếp vỡ nát tiêu tan.

Sau đó, những tia sét uốn éo vặn vẹo đáng sợ nuốt chửng khu vực xung quanh, nuốt chửng pho tượng ma sói trong giáo đường, nuốt chửng "Thiên sứ thánh ngôn" Stevie.

Trong tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi, cả tòa thành cổ North sụp xuống, trở thành phế tích thực sự.

Hình chiếu lịch sử của Klein ở đối diện dòng sông khô cạn nhanh chóng tan biến, bản thể trở về thế giới hiện thực.

Ngay sau đó, Klein lập tức dùng "Lửa nhảy vọt", kéo giãn khoảng cách với di tích North, trong quá trình này, anh vài lần rút người giấy ra, rung tay đốt thành "Thiên sứ", tiêu trừ dấu vết.

Cả vùng bình nguyên hoang vu một lần nữa trở lại tĩnh mịch, không biết qua bao lâu, phế tích giáo đường chợt rung lên, Stevie hất tung bụi và đất đá, thong thả đứng lên.

Mái tóc bạc trắng của ông ta thưa hơn một chút, bộ áo dài màu đen của giáo sĩ cũng rách tan nát.

Vị "Thiên sứ thánh ngôn" này lặng lẽ rời khỏi thành cổ North, tìm phương hướng, sau đó đi vào trong bóng tối sâu thẳm.

Nửa ngày sau, một bóng người từ một hướng khác đi đến gần di tích thành bang này, chính là Klein đã vòng một vòng rất lớn để quay lại.

Lúc trước anh còn chưa kịp kiểm tra thành cổ North, lần này quay về hi vọng có thể tìm ra manh mối về hướng đi thực sự của sự tồn tại từng ở trong thành.

Klein cách đó khá xa, lại tiến vào phía trên sương mù xám để quan sát, triệu hồi hình chiếu lịch sử, trốn vào khoảng lịch sử cổ xưa, dùng hình chiếu lịch sử triệu hồi thêm hình chiếu lịch sử khác.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh lại một lần nữa đặt chân vào thành North, trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, từ từ đi vào giáo đường lúc trước.

Ven đường, những thi thể nằm la liệt dưới đất đã bị đánh thành tro tàn, hoặc là chỉ còn một đoạn cháy sém, hoàn toàn mất đi cảm giác quỷ dị đáng sợ.

"Người tên Stevie kia không chết... Xem ra thần lực Bão Táp còn sót lại ở nơi này cũng có thể làm một vị Thiên sứ bị thương..." Klein đứng lại trước phế tích giáo đường, cảm thấy tiếc nuối thầm nói một câu.

Đương nhiên, anh chỉ hơi tiếc nuối thôi, bản thân cũng không hi vọng có thể dễ dàng giải quyết một vị Thiên sứ như vậy.

Trong lúc quét ánh mắt ra xung quanh, Klein nhìn thấy pho tượng ma sói kia còn sót lại vài mảnh vỡ.

Bề ngoài chúng có màu đen kịt, bên trong lại đỏ thẫm, không giống được làm bằng đá thông thường.

"Có thể được dùng để điêu khắc thành tượng thần ma sói u ám, loại đá này chắc chắn không đơn giản. Hơn nữa, chúng cũng không giống sản vật ở khu vực này... Có lẽ có thể thông qua chúng để điều tra lai lịch, tìm ra nơi mà ma sói u ám đã trốn khi đến thành cổ North lúc trước... Là một "Bậc thầy kỳ tích", thậm chí có thể là "Người hầu của quỷ bí", ma sói u ám chắc chắn là am hiểu cách tiêu hủy dấu vết, trực tiếp truy tìm tung tích của nó có lẽ rất khó thành công, nhưng nếu mình có thể tìm ra phần lớn các địa điểm mà nó lẩn trốn lúc trước, là có thể tìm ra thói quen và phong cách của nó..."

"Nắm giữ quá khứ một người, là có thể dự đoán về tương lai của người đó!" Klein như có chút đăm chiêu đi về phía trước hai bước, cúi người xuống định nhặt một mảnh vỡ của pho tượng.

Đúng lúc này, một bàn tay cháy đen đột nhiên duỗi tới, chặn trước đầu ngón tay anh.

Khóe mắt Klein nhìn thấy, một thi thể đã biến thành than ở bên cạnh không biết đã đứng lên từ lúc nào!

Một cánh tay khác của thi thể cháy đen này cầm một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, đeo nó lên vị trí mắt trái.

'Amon! Mắt trái...' Klein đầu tiên là căng thẳng trong lòng, rồi chợt có cảm giác vô cùng nghi ngờ.

Giây tiếp theo, thi thể cháy đen này cười nói:

"Ngại quá, đeo nhầm bên."

Vừa nói, nó vừa gỡ chiếc kính độc nhãn ra, đeo sang vị trí mắt phải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC