Chương 33: Ưu thế của Klein

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..." Klein một lần nữa cảm nhận được vì sao Amon lại được gọi là "Thần của những trò đùa dai".

Giờ phút này, ngay cả câu chế giễu anh cũng không thể nào nói ra được, chỉ muốn lập tức ngừng duy trì hình chiếu trong lỗ hổng lịch sử, thoát khỏi Amon trước mắt, không, là các Amon.

Thi thể cháy đen bị ký sinh lau vệt than trên mặt, cười nói trước khi Klein biến mất:

"Không cần sốt ruột, anh chỉ là một hình chiếu đến từ lỗ hổng lịch sử, ta không thể nào thực sự ký sinh lên anh được, mà anh cũng rõ ràng, ta không chỉ có một mình, anh khó mà phản công hữu hiệu được."

"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Klein xách theo đèn bão đơn giản lặng lẽ ngẫm nghĩ, cầm lấy một mảnh vỡ pho tượng ngoài đen trong đó lên, cẩn thận lên tiếng hỏi.

Lúc này, Amon đã biến thành dáng vẻ của bản thân, chỉ là da còn khá đen.

Hắn điều chỉnh chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, bật cười ha hả:

"Anh cũng biết là ta biết anh đang đi tìm con ma sói u ám kia, định lấy một phần đặc tính phi phàm "Bậc thầy kỳ tích" từ chỗ nó. Mà ta lại rất hứng thú với việc đó, chi bằng như này, chúng ta chơi một trò chơi, xem ai có thể lấy được nó trước."

'Việc này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ không chơi trò chơi này thì ta sẽ không đi tìm, ngươi cũng không nghĩ cách cướp đoạt sao?' Klein bình tĩnh hai giây, lắc đầu nói.

"Ta từ chối."

Anh không định nghe Amon sẽ đưa ra điều kiện gì, nghe càng nhiều lời của một kẻ siêu cấp lừa gạt thì càng thiệt thân.

Amon không hề tức giận, cười lắc đầu, nói:

"Về sau anh sẽ phải hối hận, ta vốn định nếu ta thắng thì sẽ dùng một phần đặc tính phi phàm "Bậc thầy kỳ tích" và một phần đặc tính phi phàm "Người hầu của quỷ bí" để trao đổi "Nguyên bảo" với anh. Hơn nữa cũng cho anh một thời gian để anh di dời tổ chức bí ẩn kia của mình."

"Mà hiện giờ, ta chỉ có thể suy xét đến chuyện trực tiếp đánh cắp vận mệnh của anh, chịu sự ăn mòn đến từ căn nguyên. Được rồi, tuy việc này nguy hiểm, nhưng cũng khá kích thích, ta đã chuẩn bị để tiếp nhận nó, xem cuối cùng ai có thể trở thành người nắm thế chủ động. Có kinh nghiệm của cha ta, ta cảm thấy mình sẽ không thể hiện quá kém đâu."

'... Cái gì? Sự ăn mòn đến từ căn nguyên? Kinh nghiệm của thần Viễn Cổ Thái Dương?' Klein vốn không định tiếp tục thảo luận về chuyện đặc tính phi phàm "Bậc thầy kỳ tích" và "Nguyên bảo" với Amon nữa, nhưng nghe vậy thì trong lòng lại dao động.

Anh nhớ lại những gì Amon vừa miêu tả, nhịn không được hỏi:

"Căn nguyên là chỉ vị Chúa Sáng Tạo ban đầu kia?"

Anh vô cùng muốn biết rốt cuộc "Nguyên bảo" sẽ mang đến cho mình vận mệnh không thể tiếp nhận nào.


Amon miết mép chiếc kính độc nhãn, nhìn Klein vài giây, bỗng nhiên cười nói:

"Ta không trả lời trực tiếp câu hỏi này của anh thì hơn, bởi vì mỗi một từ ta nói ra, anh đều không tin."

'Ngươi cứ nói ra đi, tự ta sẽ phán đoán thật giả!' Klein chặn lại sự bốc đồng của mình, bình tĩnh đáp:

"Có lẽ chỉ là ngươi còn chưa bịa xong."

Amon không hề để ý, cười nói:

"Anh muốn cho là thế cũng được."

"Haha, đôi khi, tự mình phát hiện ra chân tướng còn khiến anh tán đồng hơn là do người khác nói ra. Nếu anh có thời gian, có thể dạo quanh Vùng đất bị thần bỏ rơi, ở đây có thể phát hiện ra rất nhiều manh mối. Đương nhiên, nếu anh có gan tiến vào Chernobyl thì anh có thể biết được nhiều hơn nữa."

... Klein không gặng hỏi nữa, chăm chú nhìn giáo đường đã đổ sập dưới ánh đèn nhàn nhạt, nói như tùy ý:

"Ma sói u ám vội vàng di chuyển là do đã phát hiện ra sự tồn tại của ngươi?"

Amon khẽ gật đầu nói:

"Không chỉ là ta, hắn còn nhận ra "Người Treo Ngược" đang theo dõi. Nó trốn ở Vùng đất bị thần bỏ rơi mấy ngàn năm, cực kỳ nhạy cảm về việc này."

Một vị Thiên sứ danh sách 2, thậm chí là danh sách 1, lại lén lút lẩn trốn trong Vùng đất bị thần bỏ rơi.

'Tham sống sợ chết... Hoàn cảnh sống ở nơi này quá ác liệt sao?' Klein dùng thành ngữ cảm thán một câu, nói:

"Phân thân mà ngươi để lại ở thành Bạch Ngân chắc chắn không chỉ có một, vì sao không thử ngăn cản ta hồi sinh ở nơi đó?"

"Vì sao không phái phân thân mạnh hơn đến đây?"

Amon dùng ngón trỏ tay phải lướt qua mép chiếc kính độc nhãn, cười một tiếng rồi nói:

"Vậy thì sẽ khiến anh lựa chọn hồi sinh ở bên ngoài, như thế sẽ tạo ra phiền phức lớn trong việc truy vết sau đó của ta."

"Mà nếu ta, chúng ta hơi nới lỏng một chút, bởi vì Vùng đất bị thần bỏ rơi tồn tại đặc tính phi phàm của "Bậc thầy kỳ tích", xác suất anh hồi sinh ở nơi này sẽ lớn hơn, trong trò chơi tiếp theo, việc bất trắc duy nhất cần xem xét chỉ có nhóm "Người Treo Ngược", Ouroboros."

'Nghĩ giống mình...' Klein đăm chiêu nói:

"Cho dù là cùng một khu vực, chỉ cần vượt qua khoảng cách nhất định, bản thể và phân thân của ngươi hẳn là không thể dung hợp trong chớp mắt, hoặc là trao đổi vị trí?"

"Lúc trước sở dĩ vừa tiến vào Vùng đất bị thần bỏ rơi, ngươi đã trở về bản thể ngay, là vì sự dao động của "Nguyên bảo" cũng quấy nhiễu đến nơi này, khiến bản thể của ngươi như có điều phát hiện, muốn đi vào cửa đợi trước?"

Amon nghe xong, mỉm cười không đáp, chỉ hỏi ngược lại:

"Anh đoán xem có phải vậy không?"

"Anh đoán xem hiện giờ ta có biến về bản thể không?"

Klein giơ nắm tay phải lên, để giữa mũi và miệng, trầm tư vài giây, nở nụ cười nói:

"Ta đoán phân thân khác của ngươi đang bố trí nghi thức tương ứng, để bản thể của ngươi có thể trực tiếp buông xuống đây..."

Anh còn chưa dứt lời, bóng dáng đã nhanh chóng hư ảo, sụp đổ tan biến.

Sự duy trì với hình chiếu lịch sử này đã bị giải trừ.

Trong vùng hoang dã bên ngoài thành cổ North, chỗ Klein đang trốn, không khí đột nhiên náo động, giữa không trung xuất hiện từng chiếc kính độc nhãn hư ảo.

Chúng xếp dày chi chít, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Klein, giống như đang nói rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi rồi.

Nhưng, bóng dáng Klein cũng nhanh chóng nhạt đi rồi biến mất.

Từ lúc Amon đeo kính độc nhãn lên mắt phải, bản thể của Klein cũng đã từ lịch sử xa xưa quay về thế giới hiện thực, được sự giúp đỡ của "Thiên sứ người giấy", dùng năng lực phi phàm "Lửa nhảy vọt" nhanh chóng chạy xa.

Hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử kia của anh sở dĩ có thể nói chuyện tương đối bình thường với Amon, là vì về bản chất hình ảnh đó là con rối, là hình chiếu của Cunas Korger biến thành Germand Sparrow, trong cơ thể có sự tồn tại của "Trùng linh hồn" vốn đến từ lịch sử, chịu khống chế từ hình ảnh của Klein ở bên ngoài thành.

Mà trong quá trình bản thể Klein chạy trốn, thỉnh thoảng lại tiến vào lỗ hổng lịch sử, để hình chiếu bên ngoài thành đạt được ý thức không liên tục, duy trì việc thao túng con rối.

Việc này khiến cho Klein đang nói chuyện với Amon kia thỉnh thoảng sẽ rơi vào trầm tư, hoặc là ngóng nhìn nơi khác vài giây, hoặc là cần nhớ lại mới có thể ghi nhớ lời đối phương nói.

Đối diện với "Thần lừa gạt", Klein không hề sơ ý chút nào!


Rời xa thành cổ North, anh lại lòng vòng thêm hai lần, lên phía trên sương mù xám mượn dùng "Tầm mắt chân thật" quan sát tình hình xung quanh rồi mới đi chậm lại.

'Ăn mòn đến từ căn nguyên... Không biết Amon có phải đang lừa mình không... Quả thực, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày mình vào Chernobyl kia xem xét, nhưng phải là sau khi trở thành "Bậc thầy kỳ tích", có năng lực tự bảo vệ mình, bằng không thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp...' Klein xách theo chiếc đèn bão Dantiz hiến tế, trong khung cảnh hoang vu tối tăm, tùy ý đi về phía trước.

"Lợi ích" của lần này là anh rốt cuộc đã có nhận thức trực quan sâu sắc về sự nguy hiểm của Vùng đất bị thần bỏ rơi.

'Hoàn cảnh biến dị ác liệt cực đoan, tín đồ điên cuồng, Thiên sứ sa đọa, Amon lang thang khắp nơi, sinh vật thần thoại trốn trong bóng đêm, Tà Thần ở một nơi nào đó trong đây đang nhìn chằm chằm vào hết thảy, thần lực còn sót lại mà bất cứ ai cũng có thể điều động... Không hổ là Vùng đất bị thần bỏ rơi, mức độ nguy hiểm còn vượt xa so với mình tưởng tượng...' Klein cảm nhận một hồi, chuyển sự chú ý đến ma sói u ám.

Thẳng thắn mà nói, trong kế hoạch truy vết sinh vật thần thoại này, Klein không nhận thấy mình có ưu thế gì, bất kể là hiểu biết về Vùng đất bị thần bỏ rơi hay là nắm bắt về tình hình của mục tiêu, anh đều không bằng Amon đã thăm dò ở nơi này hơn một nghìn năm và đám tín đồ quyến giả của "Chúa Sáng Thế Chân Thật" đang tác chiến trên sân nhà.

"Ưu thế duy nhất của mình chính là cùng có con đường "Nhà bói toán" với ma sói u ám, hơn nữa còn có "Nguyên bảo", đặc tính phi phàm có khuynh hướng hội tụ lẫn nhau, việc này chắc chắn sẽ sinh ra tác dụng nhất định trong vận mệnh và phán đoán... Nhưng, Amon là Vua Thiên Sứ con đường gần, cũng tồn tại định luật đặc tính phi phàm hội tụ với ma sói u ám, hiệu quả không kém so với mình là bao... kém..." Klein cẩn thận suy nghĩ một hồi, đột nhiên nảy ra linh cảm, tìm ra ưu thế lớn nhất của mình.

Ưu thế đó chính là:

Anh rất yếu ớt!

So với Amon, đám người hầu của "Chúa Sáng Thế Chân Thật" và ma sói u ám mà nói, anh rất yếu!

Bình thường, đây là một trạng thái xấu, nhưng trong thời điểm nào đó, chưa chắc đã không thể mang đến thứ mà Klein muốn.

"Mình có cấp bậc thấp, thực lực kém, chứng tỏ mình có thể trở thành mục tiêu săn bắn của ma sói u ám... Mình tìm hắn thì rất khó khăn, chẳng thà để hắn tới tìm mình! Một "Học giả cổ đại" chưa chắc đã đủ để khiến ma sói u ám cảm thấy hứng thú, nhưng nếu "Học giả cổ đại" này có thể điều động "Nguyên bảo", thì lại là chuyện khác... Mình hoàn toàn có thể thỉnh thoảng lại điều động sức mạnh từ "Nguyên bảo", hoặc là để lại khí tức của sương mù xám, câu ma sói u ám ra đây..." Klein càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này của mình có tính khả thi.

Đương nhiên, việc này cũng cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận là câu tới cả Amon, thậm chí là "Chúa Sáng Thế Chân Thật", mà ma sói u ám rất có khả năng sẽ lựa chọn cách âm thầm quan sát và đột nhiên tập kích, không cho Klein cơ hội chuẩn bị.

"Trước khi tiến hành biện pháp này, phải chuẩn bị đầy đủ... Không cần nóng vội..." Klein hít một hơi, đưa tay bắt vào không khí, từ đó lấy ra một mảnh vỡ pho tượng ma sói ngoài đen trong đỏ.

Tuy vừa rồi bị Amon cản trở, không thể thực sự lấy được thứ này, nhưng việc này không cản trở anh lấy nó ra từ lỗ hổng lịch sử, bởi vì anh đã nhìn thấy, chạm đến, mà cấp bậc của vật phẩm này cũng không tính là cao.

Giờ phút này, Klein muốn dựa vào mảnh vỡ này, tìm ngược lại điểm ẩn thân lúc trước của ma sói u ám, từng bước thăm dò ra phong cách hành động của đối phương.

Trong vùng hoang dã bị bóng tối vô tận thống trị, Klein cầm theo đèn bão tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, xác định phương hướng, đổi tuyến đường, dần dần đi sâu vào trong.

.........

Khu Hilston, Backlund.

Fors đã ra ngoài "Lữ hành" một lần rốt cuộc nhận được hồi âm từ thầy Dorian Gray Abraham của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC