Chương 2: Vơ Vét Hết Thảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VƠ VÉT HẾT THẢY

Edit/trans: Lãnh Tinh
Nguồn: lanhtinhcoc.wordpress.com

✡ ✡ ✡ ✡ ✡

Tô Duyệt giống như giám sát đi tuần, chắp tay sau lưng, dạo tầng thứ nhất của trung tâm thương mại. Nhìn các loại trang sức ngọc thạch hột xoàn rực rỡ muôn màu, Tô Duyệt mắt trắng dã thế nhưng lóe sáng, cầm lấy một chiếc vòng ngọc đeo lên tay, lại đeo một sợi dây chuyền bạch kim lên cổ. Tô Duyệt nhìn hai bàn tay không trang sức một chút, lại đem một chiếc nhẫn kim cương lớn đeo lên ngón tay, sau lại không khách khí vơ vét toàn bộ trang sức ở lầu một.

Tâm tình hiện giờ của Tô Duyệt không thể gọi là tốt bình thường, phải nói là rất tốt, tốt vô cùng, cực kì tốt! Vui sướng ngân nga một bài, dĩ nhiên thanh âm tuyệt đối chẳng có chỗ nào dễ nghe. Nhưng Tô Duyệt tâm tình đang tốt, mẹ cô không có việc gì, sau này vừa không cần lo ăn, vừa không cần lo dùng, cũng không lo bị zombie ăn, hiện lại có nhiều đồ trang sức đẹp mắt đeo miễn phí như vậy, vấn đề giọng nói cỏn con đương nhiên không thể ảnh hưởng tâm tình tốt đẹp của nàng.

Tận thế đến là vào chín giờ sáng, trong trung tâm thương mại cũng không có mấy người, cho dù có, không biến thành zombie thì cũng bị zombie ăn thịt, hoặc là chạy trốn, cho nên trong trung tâm hiện chỉ có chừng mười zombie lảng vảng.

Hệ thống điện trong trung tâm thương mại cũng không bởi vì tận thế đến mà phát sinh trục trặc, cho nên Tô Duyệt nhàn nhã ngồi thang máy đi xuống tầng dưới lòng đất, nơi đó toàn bộ bán đủ loại thực phẩm. Tô Duyệt nhìn một chút, ừ, siêu thị thực phẩm này rất tốt rất lớn. Tô Duyệt vốn định thu toàn bộ nhà kho, có lẽ não đột nhiên bị co rút, phát thiện tâm quyết định vẫn là lưu lại phần lớn thực phẩm dễ bảo quản cho những người may mắn sống sót. Chẳng qua mấy cái tủ lạnh lớn đựng thịt tươi đều bị nàng toàn bộ thu vào không gian.

Lúc rời đi, thấy sữa bột một bên, Tô Duyệt ngẫm nghĩ một chút, lại thu toàn bộ vào không gian, vạn nhất đến khi nàng cùng zombie nam kết hôn, nhất định sẽ sinh tiểu zombie, đến lúc đó khẳng định cần sữa bột. A, đúng rồi, còn có tã bỉm cũng không thể thiếu. Cho nên Tô Duyệt lại đem toàn bộ đồ dùng trẻ sơ sinh thu toàn bộ vào không gian! Tạm thời có lẽ chưa dùng đến, nhưng không có nghĩa không cần chuẩn bị cẩn thận trước.

Sau đó Tô Duyệt nở một nụ cười méo mó, tử khí trầm trầm quỉ dị vạn phần, đủ dọa chết tất cả mấy người may mắn sống sốt, đi thang máy lên tầng hai.

Tầng hai là thế giới toàn mĩ phẩm thượng hạng các loại. Tô Duyệt nhìn hàng hóa bày biện la liệt trên quầy, độ cung khóe miệng càng cao, không nói hai lời, động tác nhanh chóng một hàng một hàng vơ vét.

Cửa thang máy đóng lại, nhìn tầng hai trống hươ trống hoác y hệt tầng một, mãn nguyện gật đầu, tiếp tục đi lên tầng ba.

Tầng ba là khu bán quần áo. Nhìn một tầng đầy ắp trang phục xa xỉ, Tô Duyệt hoan hô một câu, cũng không quản là quần áo nam nữ già trẻ gì, một ý niệm đem toàn bộ nhét vào không gian. Ta nhét ta nhét ta toàn bộ đều nhét hết!

Nếu có người nào ở đây, sẽ thấy một con zombie cả thân thịt thối, toét miệng hớn hở, vùn vụt chạy qua chạy lại, liều mạng càn quét.

Tầng thứ tư là khu giày dép. Tô Duyệt cũng gom toàn bộ. Tầng năm toàn bộ là đồ điện tử thiết bị điện các loại, Tô Duyệt vốn tính không lấy, nhưng thật sự bỏ lại chỗ này cũng quá lãng phí, dù sao không gian lớn như thế, dứt khoát cũng thu toàn bộ.

Tô Duyệt đang muốn rời khỏi trung tâm thương mại, đột nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng dựa theo chỉ dẫn, đi tới nhà kho của trung tâm, ở trong đó khẳng định còn trữ rất nhiều hàng. Dùng bình cứu hỏa trong hộp trực tiếp phá khóa nhà kho, sau khi thu xong toàn bộ hàng tích trữ lại đem mấy cái máy phát điện của tòa nhà thu vào không gian, Tô Duyệt mới vung tay áo để lại một đám khói đi khỏi trung tâm thương mại. Quả nhiên, cơn nghiện mua sắm của phụ nữ thật là đáng sợ!

Ra khỏi trung tâm, Tô Duyệt đang muốn chuẩn bị thuê xe về nhà, mới nghĩ đến hiện tại là tận thế rồi, không có xe bus cũng không có taxi, không có xe đi thật không quen a!

Vốn định thu thập vài cái xe, nhưng đột nhiên từ xa vang lên tiếng súng nổ ầm ầm, khiến Tô Duyệt phải tạm thời từ bỏ suy nghĩ này. Hiện cũng đã qua mấy tiếng kể từ khi tận thế bùng nổ, xem ra chính phủ đã kịp phản ứng, nàng vẫn nên nhanh chóng rút lui thôi! Nếu không lúc đó chết mất xác rồi, đến sinh vật zombie xấu xí này cũng không được làm, trực tiếp an nghỉ dưới đất còn gì nữa!

Tránh tránh né né chạy về nhà, sau đó khóa trái cửa thật chặt, kéo rèm cửa thật kĩ, Tô Duyệt lập tức tiến vào không gian, Tô Duyệt lần nữa nhìn cảnh tượng trước mặt, lại không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Hoa hồng, hải đường, bách hợp, tường vi, uất kim hương đủ loại hoa, từng đóa đan xen sinh động tạo thành một khoảng lớn. Bao quanh là thảm cỏ rộng rãi cùng một hồ nước, mà những loài gia cầm nàng thu vào không gian đang chạy tán loạn trên thảm cỏ. Cá tôm cua toàn bộ đều đang nhàn nhã bơi lội trong hồ nước.

Bên trong vòng hoa một dòng suối nhỏ chảy uốn quanh, chia ra hai bên bờ đất đai màu mỡ.

Trong không gian xinh đẹp này có duy nhất một ngôi nhà hai tầng nhỏ có hoa tươi leo quanh, trang trí nhã nhặn, đầy đủ đồ dùng gia đình và thiết bị điện, hơn nữa có thể sử dụng vì trong không gian sử dụng năng lượng mặt trời.

Tầng một là phòng khách, phòng bếp và phòng sinh hoạt. Tầng hai có hai phòng ngủ có phòng tắm, những phòng này đều thiết kế y như nhà của Tô Duyệt.

Tô Duyệt hài lòng nhất về tầng hầm dưới đất. Từ khi có được không gian nàng cũng có được rất nhiều tin tốt, ví như tầng hầm dưới đất kia, đồ trữ bên trong vĩnh viễn sẽ không bị hư, bảo tồn nguyên trạng như khi mới bỏ vào, thời gian bên trong đó vĩnh viễn không chuyển động!

Nghĩ đến tầng hầm, nàng nghĩ đến những vật tư mình điên cuồng cướp đoạt, vừa nghĩ tới, Tô Duyệt khẩn cấp chạy xuống tầng hầm.

Lúc vào gian hầm, Tô Duyệt sững sờ ngây ngốc nhìn vật tư chất thành ngọn núi cao, quả thực sợ ngây người. Nàng nhớ nàng không thu bao nhiêu vật tư a! Bất quá, với nàng mà nói, chừng này cũng chưa đủ, sau này cố gắng thu nhiều hơn một chút.

Tô Duyệt xắn tay áo phân loại vật tư, may mà nàng là zombie, không có cảm giác mệt. Đói bụng liền trực tiếp ném thịt vào miệng là được. Đơn giản dễ dàng vô cùng! Nồi niêu bát đĩa, củi gạo dầu muối, tương mắm dấm trà tất cả đều không cần thiết.

Phân loại sửa sang vật tư lại thật tốt, Tô Duyệt nhìn đống mầm hạt các loại, nghĩ đến mấy mảnh đất phì nhiêu bên ngoài, tâm tư vừa động, cầm lấy chỗ hạt đem chôn dưới đất.

Ra đến khu đất, Tô Duyệt nhìn lớp đất đen thẫm, mới nghĩ ra một chuyện, chính là căn bản nàng không biết trồng rau a! Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đánh liều đi, trực tiếp rắc chỗ hạt mầm lên mảnh đất, hắc, không nghĩ biện pháp này thật sự hữu dụng.

Hạt mầm vừa rơi xuống mặt đất liền trực tiếp bị kéo vào bên trong. Tô Duyệt nhìn cảnh này, hung phấn tiếp tục rắc. Dĩ nhiên nàng cũng không ngốc đến mức rắc chỉ một loại hạt, may mà nàng lấy hạt mầm có dùng túi phân loại cụ thể, hơn nữa còn viết tên đánh dấu. Tô Duyệt rắc mỗi loại một chút, như vậy chủng loại cũng đa dạng hơn.

Tô Duyệt trồng xong rau, lấy ra một khối thịt nạc nhét vào trong miệng, ừ, mùi vị vẫn thật là không tệ! Xem ra... Nàng thật sự đã quen làm một zombie rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net