Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Từ Minh Hạo bỗng trở nên khó coi, tâm tình hắn cũng thay đổi, Văn Tuấn Huy lập tức nhận ra có điều không thích hợp.

Hắn quan tâm hỏi "Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi thế nào lại khó coi như vậy, có phải vừa tắm rửa xong bị trúng gió, nhiễm phong hàn rồi không?"

Từ Minh Hạo cúi đầu. Hắn bỗng nhiên chẳng thiết ăn uống nữa, nước mắt hình như muốn chảy ra.

Văn Tuấn Huy nhìn hắn đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, lo lắng nói "Thế nào? Tiểu quai? Chẳng lẽ thức ăn không hợp, ta lập tức bảo người đến đổi."

"Không phải đâu, ta..."

Từ Minh Hạo đang định mở miệng nói bỗng nhiên toàn thên run lên, hô hấp như bị chặn lại, sắp thở không nổi. Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống ướt hết mặt. Cái loại thống khổ này đến bất ngờ khiến hắn từ trên ghế ngã xuống, quỳ rạp trên đất mà run rẩy khổ sở.

Văn Tuấn Huy thấy hắn như vậy càng hoảng, không biết vì sao vừa mới cùng hắn nói chuyện bình thường, phút sau Từ Minh Hạo đã mồ hôi lạnh đầm đìa té trên mặt đất.

Quá bất ngờ, hắn chỉ có thể lập tức ôm lấy thân thể Từ Minh Hạo, kích động nói "Ngươi làm sao vậy, tiểu quai?"

"Thật khó chịu! Lòng ta... đau quá!"

Văn Tuấn Huy lập tức gạt rơi hết thức ăn trên bàn. Gần đây di nương không hề hạ độc hắn, khiến hắn nhất thời không có phòng bị, không dùng ngân châm thử độc trước. Không lẽ những thức ăn này... có độc?

Hắn tức giận đến muốn gầm lên, vội vã cầm lấy cổ tay Từ Minh Hạo bắt mạch, không ngờ mạch tượng lúc nhanh lúc chậm, lúc thì mạnh một cách kỳ quái, lúc lại yếu đến như thể sắp dừng lại.

Hắn chưa từng thấy qua loại mạch tượng như thế. Dù là di nương hạ độc căn bản cũng không có khả năng gặp phải loại mạch tượng kỳ lạ này.

Từ Minh Hạo mặt đầy mồ hôi, tựa hồ như sắp thở không nổi. Bệnh tình như vậy, Văn Tuấn Huy xác định không phải là di nương hạ độc, hắn khẩn trương hỏi "Ngươi có ăn cái gì bất thường không?"

Từ Minh Hạo nắm chặt lấy quần áo, mặt đặt trong ngực Văn Tuấn Huy, giọng run rẩy "Ôm lấy ta! Đau quá! Đau quá"

"Ta đưa ngươi đi tìm đại phu..."

Hắn còn chưa nói xong đã bị tiếng khóc đau đớn khó chịu của Từ Minh Hạo chặn lại. Phát tác như thế này rất nhanh phải chết. Thần Tử nói sau ba lần phát tác thì sẽ chết.

"Vô dụng, gặp đại phu cũng vô ích, ta sẽ rất nhanh mà chết"

"Nói bậy" Hắn không muốn nghe mấy lời có chết hay không này, tức giận rống lên "Ngươi nói lung tung!"

Đau đớn đến nhanh, đi cũng nhanh. Từ Minh Hạo hô hấp dần dần bình ổn. Văn Tuấn Huy lấy khăn lau mồ hôi cho hắn. Hắn yếu ớt ngã vào lòng Văn Tuấn Huy, há miệng dốc sức ra mà thở.

"Ngươi hiện tại thế nào?"

"Ta mệt mỏi quá" Vô pháp nói thêm, Từ Minh Hạo đem mắt nhắm lại.

Hắn vừa nói xong, Văn Tuấn Huy liền ôm lấy hắn đi về phòng, đem chăn đắp cho hắn.

"Có khỏe không? Ta lập tức đi gọi đại phu đến xem cho ngươi"

Nghe vậy, Từ Minh Hạo mở mắt, vươn tay nắm lấy ống tay áo của Văn Tuấn Huy, giống như hài tử làm nũng đòi hỏi, chỉ có điều hắn nói hữu khí vô lực "Ta không cần gặp đại phu, ta muốn ngươi ở cùng ta là tốt rồi"

Văn Tuấn Huy lại xem mạch cho hắn, phát hiện mạch tượng kỳ dị vừa rồi đã trở lại bình thường. Văn Tuấn Huy thực sự không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng nhìn Từ Minh Hạo hắn trào lên một cảm giác yêu thương khó nói, khiến hắn thấy rất thương hại.

Hắn nghe theo yêu cầu của Từ Minh Hạo, ngồi bên giường, cầm tay hắn. Nhiệt độ cơ thể Từ Minh Hạo rất thấp, từ đêm qua hắn đã biết, thế nhưng bây giờ hình như còn thấp hơn.

"Ngươi vừa rồi đến tột cùng là bị làm sao?"

Từ Minh Hạo không biết nên nói như thế nào. Hắn thu mắt về, lại mở ra, nhìn Văn Tuấn Huy, cũng đưa mặt quay sang, khẽ chạm vào tay Văn Tuấn Huy, muốn cảm giác sự ấm áp từ đó.

Văn Tuấn Huy cũng nhẹ nhàng lấy tay xoa nhẹ mặt hắn "Tiểu quai?"

Từ Minh Hạo nhìn ánh mắt quan tâm của Văn Tuấn Huy, lòng rất cảm động. Nếu được cùng một chỗ với Văn Tuấn Huy nhất định là chuyện hạnh phúc nhất.

Hắn thấp giọng nói "Kỳ thực ta không phải bị bệnh, mà bởi vì ta từ lúc còn rất nhỏ đã chết rồi."

Văn Tuấn Huy nghe được hồ ngôn loạn ngữ như thế, nhíu mày "Tiểu quai, sao lại nói kiểu này? Ta đưa đại phu đến là được rồi"

Từ Minh Hạo lập tức kéo tay Văn Tuấn Huy "Ngươi nghe ta nói đã. Ta thực sự lúc còn nhỏ đã chết. Có một năm gia hương gặp phải nạn hồng thủy, mọi người trong nhà đều chết hết. Thần Tử Miêu Cương tại gia hương gặp ta. Có lẽ mệnh ta chưa đến lúc tuyệt nên Thần Tử đặt một bàn tay lên đầu ta, cứu ta sống lại. Thế nhưng người nhà đều đã chết, Thần Tử cảm thông ta còn nhỏ, mang theo ta về. Thần tử niên kỷ chỉ lớn hơn chúng ta một chút, nhưng trong nhà có rất nhiều người đều được hắn cứu như ta."

Văn Tuấn Huy lông mày nhíu lại càng sát. Hắn biết Từ Minh Hạo không hay nói dối. Thế nhưng việc này căn bản là chuyện bịa. Hắn không ngờ Từ Minh Hạo lại có thể lừa hắn, nguyên vốn tưởng hắn là người đơn thuần, đáng yêu. Chỉ là hiện tại không nghĩ được như vậy nữa. Một loại cảm giác chán ghét trồi lên. Hắn ngữ khí băng lãnh "Sao nữa? Chuyện chắc không kết thúc ở đây chứ hả?"

Từ Minh Hạo cá tính đơn thuần, không nghe ra ý châm biếm trong lời của hắn, tựa hồ cao hứng nghĩ Văn Tuấn Huy tin hắn, liền vội nói tiếp "Ta trưởng thành ở nhà của Thần Tử. Thế nhưng Thần Tử nói cho ta rằng lúc trước mệnh của chúng ta đều là đi mượn, không quá một tuổi nhất định, sẽ phải đi tìm người giúp chúng ta kéo dài tính mạng."

"Tìm ai?"

Từ Minh Hạo cúi đầu nói "Mỗi người khác nhau. Thần Tử nói đi về phía bắc, tìm một nhà trên lợp ngói đỏ, trước của có hai cây tùng, ở đó ta sẽ gặp một người. Chỉ cần người đó yêu ta, ta có thể sống sót"

Văn Tuấn Huy vừa nghe xong biết ngay hắn nói chính là Văn Gia, hắn đối với cái lời nói dối này có phần sáng tỏ. Hắn rút tay ra, nói càng lạnh lùng hơn "Vậy với bệnh của ngươi có quan hệ gì?"

Lời nói lạnh nhạt, Từ Minh Hạo cho dù suy nghĩ đơn giản cũng có thể nghe ra. Hơn nữa tay hắn rút ra, hiển nhiên là không muốn cho Từ Minh Hạo nắm nữa. Từ Minh Hạo không biết chuyện gì xảy ra, vì sao Văn Tuấn Huy lại nhìn hắn lạnh lùng như vậy. Hắn khẩn trương trả lời "Chúng ta trước khi chết sẽ có ba lần phát tác, đến lần thứ ba sẽ chết. Thần tử nói phát tác lên sẽ rất thống khổ, thế nhưng ta không nghĩ tới lại đến mức như thế."

Không muốn nghe mấy lời khó tưởng tượng nổi này nữa, Văn Tuấn Huy xoay người. Hắn không thích Từ Minh Hạo dối hắn, nguyên bản là tình cảm trìu mến cũng biến mất "Ngươi ngủ đi, ta đi bốc vài thang thuốc bổ, ngươi có thể là do quá mệt mỏi."

Nói xong hắn liền đi ra ngoài, Từ Minh Hạo ngay cả nói thêm một câu cũng không có thời gian, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của hắn. Hắn không biết mình vừa rồi nói sai cái gì, vì sao biểu cảm của Văn Tuấn Huy lại trở nên băng lãnh như vậy.

***

Hắn ở trong phòng nằm vậy đến tận tối nhưng Văn Tuấn Huy cũng không quay lại. Hắn thấy khó chịu, xuống giường muốn đi tìm gì đó để ăn. Thế nhưng vừa xuống thì có tỳ nữ mang cơm đến. Hắn ngoan ngoãn ăn xong lại quay về nằm trên giường. Cứ như vậy cả đêm Văn Tuấn Huy cũng không có trở về.

Mắt hắn mở căng ra đến tận canh tư. Ở chỗ xa lạ, lại không có ai quen thuộc ở cạnh khiến hắn cảm thấy rất sợ. Hắn đi ra cửa phòng, không ai nhìn thấy. Đi một hồi hắn nhìn thấy tường, đứng nhìn ngẩn ngơ.

Hắn cần phải trèo tường đi. Hiện tại mới phát tác một lần, hắn vẫn còn thời gian đi tìm người duyên mệnh có thể giúp mình, như vậy hắn sẽ không phải chết. Thế như chỉ cần nghĩ đến việc bỏ đi sau này sẽ không còn được gặp Văn Tuấn Huy nữa, hắn trong lòng tự dưng thấy khổ sở. Nghĩ đến lúc cùng Văn Tuấn Huy "luyện công", Văn Tuấn Huy nhìn vẻ mặt của hắn, khiến hắn toàn thân phát nhiệt. Lại nghĩ đến nhãn thần Văn Tuấn Huy nhìn hắn âu yếm, hắn không khỏi đỏ mặt lên.

Hắn sờ lên mặt, biết nếu không ly khai Văn gia, hắn có lẽ rất nhanh sẽ chết. Thế nhưng nếu hắn đi, Văn Tuấn Huy tìm không được hắn thì phải làm sao?

Huống hồ Thần Tử từng nói hắn phải yêu người định mệnh, mà người kia cũng phải yêu hắn thì hắn mới có thể sốt sót. Tuy rằng Văn Tuấn Huy không phải người có duyên giúp hắn thì hắn cũng không nghĩ đến xa rời Văn Tuấn Huy. Hắn không biết tình cảm của hắn đối với Văn Tuấn Huy có phải là yêu không, nhưng thực sự hắn rất muốn ở lại bên Văn Tuấn Huy, được hắn ôm vào trong lòng.

Hắn chẳng biết nên làm thế nào nữa. Lúc trước từng cùng đại ca, nhị ca nói phải cùng nhau sống sót quay về Miêu Cương. Thế nhưng hắn nếu không đi tìm duyên mệnh nhân, hắn cơ bản không có khả năng sống quay trở lại. Nhưng nếu muốn hắn ly khai Văn Tuấn Huy, lòng hắn sẽ ngay lập tức thấy khó chịu. Hắn nhìn lên ánh trăng trên trời, cuối cùng hạ quyết định.

Hắn chắp tay cúng bái "Xin lỗi, lão đại, nhị ca, ta muốn ở lại đây, ngay cả chết cũng không sao, ta rất muốn ở cùng với Văn Tuấn Huy. Nguyệt Thần, thỉnh nhất định phải phù hộ lão đại và nhị ca tìm được duyên mệnh nhân. Ta muốn bọn họ sống thật tốt"

Hắn vừa chảy nước mắt vừa thì thảo khẩn cầu. Ánh trăng chiếu xuống những giọt nước chân tình trên mặt hắn, phản chiếu ra mỹ lệ quang mang.

***

Văn Tuấn Huy chẳng biết đi đâu, hắn tròn bảy ngày không gặp. Mỗi ngày đều có người đến đưa cơm cho hắn, có điều hắn không thấy đói. Điều Từ Minh Hạo muốn không phải cái này. Hôm đó cuối cùng hắn xấu hổ hỏi tỳ nữ tới đưa cơm "Xin hỏi Văn Tuấn Huy đi đâu rồi?"

Tỳ nữ có vẻ giật mình, kinh ngạc nói "Thiếu gia không đi đâu, vẫn ở trong nhà!"

Hắn ở nhà, tức là hắn không đi ra ngòai. Vậy vì sao bảy ngày chưa từng đến thăm mình. Từ Minh Hạo lại hỏi "Các ngươi nhà chắc có nhiều phòng, hắn ngủ ở đâu, ngươi có thể đưa ta đi tìm hắn được không?"

Tỳ nữ càng thêm kỳ quái nhìn hắn "Đây là tân phòng của Thiếu gia, chỗ hắn ngủ dĩ nhiên là chỗ này."

Từ Minh Hạo lắc đầu "Không, hắn không có về ngủ, ngươi có nhớ nhầm hay không?"

Tỳ nữ không ngờ nàng vừa mới thành thân đã bị Thiếu gia lạnh nhạt. Có điều vừa tới đây, tỳ nữ hầu hạ Thiếu gia, Thiếu phu nhân đều do Thiếu gia tuyển chọn, ai cũng điềm mỹ kiều mị, đại khái cũng biết vì sao Thiếu gia này vừa mới thành thân đã lạnh nhạt Thiếu phu nhân.

Nàng có chút thông cảm nói "Chỗ Thiếu gia ngủ ta không biết, có điều hắn thường tới hoa viên trồng hoa. Thiếu phu nhân có thể đến hoa viên tìm hắn."

Nghe vậy Từ Minh Hạo vui vẻ nói "Cảm tạ, xin hỏi hoa viên ở nơi nào?"

Tỳ nữ đưa Từ Minh Hạo ra trước phòng, chỉ cho hắn phương hướng. Từ Minh Hạo ngàn vạn lần tạ ơn rồi đi theo hướng đó, quả nhiên thấy một hoa viên rất lớn. Vừa nghĩ có thể nhìn thấy Văn Tuấn Huy hắn liền vui vẻ chạy đi.

Thế nhưng hắn vừa mới đi vào thì thấy Văn Tuấn Huy ở đó cùng với một cô nương xinh đẹp, hơn nữa có vẻ còn rất thân mật.

Hắn ngây ngốc đứng sững tại chỗ, lòng tựa như bị băng thủy rất rất lạnh giội xuống. Hắn có ngốc thế nào cũng nhìn ra được Văn Tuấn Huy cùng cái cô nương kia liếc mắt đưa tình, bởi vì mặt cô ta đều như mình lúc trước đỏ hồng lên.

Hắn không biết nên tiến về phía trước hay là né tránh. Hắn bỗng nhiên nhận không ra Văn Tuấn Huy trước mắt, tuyệt đối không thích Văn Tuấn Huy này, bất giác nước mắt tuôn ra ào ào, lòng đau đớn như bị xé nát. Hắn lui lại mấy bước, không hề kinh nhiễu bất cứ ai, quay trở về phòng.

Vào phòng xong, hắn gục trên giường khóc lớn. Hắn bỗng nhiên rất muốn về Miêu cương, hắn không muốn ở lại cái chỗ này nữa, cũng không muốn nhìn Văn Tuấn Huy nữa. Hắn cuối cùng biết vì sao người Miêu ghét người Hán, nói người Hán bạc tình, bởi vì Văn Tuấn Huy sủng hắn, cũng có thể sủng người khác.

Thế là, hắn đi tới bên tường. Tường vẫn cao như cũ, hắn một người không thể trèo qua. Cho nên hắn quay về phòng, đem một cái ghế tới.

Trông hắn rõ ràng muốn trèo tường, tỳ nữ đi ngang thấy được nhưng không hiểu hắn muốn làm gì. Rõ là nhà có cửa, sao phải trèo tường, liền vội vàng đi tìm Văn Tuấn Huy đến.

Văn Tuấn Huy biết tin, lập tức chạy tới. Hắn nghi ngờ hỏi "Ngươi định làm gì?"

Tường thực sự rất cao, Từ Minh Hạo đứng lên ghế cũng leo không nổi. Hắn không trả lời, đầu cũng không thèm quay lại nhìn Văn Tuấn Huy, cứ liều mạng muốn bay qua tường trở về Miêu Cương.

Văn Tuấn Huy nắm chân hắn đang định liều lĩnh nhảy lên, lớn tiếng kêu lên "Ngươi định làm gì? Từ Minh Hạo!"

Từ Minh Hạo không nói gì, tay cố sức bám vào tường. Sao tường lại cao vậy, hắn không tài nào lên được.

Văn Tuấn Huy thấy hắn bướng bỉnh như vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì, liền tiến lên nắm lấy chân hắn kiên quyết lôi xuống.

Từ Minh Hạo bị Văn Tuấn Huy lôi một phát xuống, cái ghế cũng té trên mặt đất. Hắn nằm trên đất bất động. Văn Tuấn Huy lại cho rẳng bởi vì vừa nãy mạnh tay nên làm bị thương hắn, vội la lên "Tiểu quai, ngươi có bị thương hay không?"

Văn Tuấn Huy tiến đến nâng hắn dậy thì thấy trên mặt Từ Minh Hạo toàn là nước mắt, con mắt thì sưng đỏ cả lên, không biết đã khóc bao lâu rồi. Văn Tuấn Huy ngẩn người ra. Vốn hôm đấy nghe xong về quái bệnh khiến hắn khinh thường, trong lòng đối với hắn cũng hết thương yêu. Thế nhưng giờ nhìn thấy hắn khóc thành như vậy, lại có cảm giác thương tiếc không nói nên lời khiến hắn ôm chặt lấy Từ Minh Hạo, thanh âm đê nhu "Tiểu quai, đừng khóc, ai chọc cho ngươi khóc?"

Từ Minh Hạo tâm tính thiện lương đau đớn thật là khó chịu. Hắn rõ ràng muốn quay về Miêu Cương, thế mà vừa bị Văn Tuấn Huy ôm, ngửi thấy mùi trên người hắn, trong lòng lại đấu tranh không biết làm thế nào mới tốt, thành ra giống như hài tử che mặt lại mà khóc lớn.

Văn Tuấn Huy không cam lòng để hắn khóc, thương hại lau đi nước mắt trên mặt hắn.

"Nói cho ta biết ngươi vì sao khóc, có chuyện gì không hài lòng ta có thể giúp ngươi giải quyết"

"Ta phải về Miêu Cương, ta không muốn ở lại đây nữa"

Văn Tuấn Huy sửng sốt nhíu mày. Hắn không thể để Từ Minh Hạo quay về Miêu Cương được. Trong lòng không ngừng tuôn ra ý nghĩ không-thể-để-hắn-đi, đến bản thân cũng giật mình.

Văn Thánh Tâm cùng Văn Tuấn Huy từ hoa viên đi ra, ôn nhu nói "Ca ca, ta nghĩ chị dâu nhất thời thấy nhớ nhà. Để nàng khóc xong chắc sẽ thấy khá hơn."

Nàng gọi "ca ca" nghe thật thân thiết thật tình. Văn Tuấn Huy còn chưa trả lời, Từ Minh Hạo ngẩng đầu nhìn lên thấy đây chính là nữ tử xinh đẹp vừa nãy cùng ở trong hoa viên với Văn Tuấn Huy, giọng nghẹn ngào, mặt đầy lệ ngân hỏi "Ngươi là muội muội của Văn Tuấn Huy?"

Văn Thánh Tâm không biết vì sao hắn hỏi vậy, nhưng cũng gật đầu "Đúng vậy tẩu tẩu. Ca ca nói ngươi mấy ngày nay khó chịu nhưng ta còn chưa tới thỉnh an ngươi được!"

Hóa ra là muội muội, vậy nên Văn Tuấn Huy với nàng mới có vẻ mặt thân mật như thế. Lời của nàng làm Từ Minh Hạo nín khóc mỉm cười, cảm giác khó chịu trong lòng cũng lập tức bị quét sạch, hắn gãi gãi đầu. Vừa rồi vì hiểu lầm mà khóc một hồi giờ lại cười ngây ngô, vừa cười vừa rơi nước mắt "Ta cho rằng... ta thật ngốc, thật sự rất ngốc"

Hắn liên tiếp nói ra vài lời rất ngốc, Văn Thánh Tâm nghe không hiểu ra sao cả. Nhưng Văn Tuấn Huy nghe cũng đại khái biết được Từ Minh Hạo làm sao.

Hắn nhìn Từ Minh Hạo, sắc mặt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười "Ngươi khóc cho chết khiếp chỉ vì chuyện này? Vì sao không tìm ta hỏi cho rõ, lại khóc đến thế này"

Lời này khiến Từ Minh Hạo cả mặt đều đỏ lên. Hắn gục đầu xuống, mắc cỡ không dám đứng dậy, áy náy thì thào nói "Xin lỗi, ta sai rồi, là ta nghĩ bậy. Tuấn Huy, ngươi đừng giận ta có được không? Ngươi cũng đừng không để ý tới ta có được không? Là ta ngu ngốc, chuyện gì cũng không rõ ràng. Nếu như ngươi trách ta, ta sẽ thấy rất khó chịu"

Hắn đè nén tâm can, trên mặt ngân lệ, hiển nhiên là rất xấu hổ. Nhìn hắn ngay đầu cũng không dám ngẩng lên, càng e lệ thanh thuần.

Hắn ngượng ngùng ngây thơ như vậy khiến Văn Tuấn Huy trong ngực dục hỏa bốc lên, không ngờ tiểu khả ái này tự nhiên lại dễ dàng như vậy nhen lên dục hỏa trong lòng hắn. Nếu không phải đang trước mặt người khác, lại biết hắn hay xấu hổ thì đã khả năng mất hết lý trí mà hôn hắn điên cuồng rồi. Thế nhưng tiểu tình nhân của hắn hay thẹn, nếu làm vậy thật chắc sẽ khiến hắn vừa khóc vừa sợ chết khiếp.

Nhưng dục hỏa trong người bị Từ Minh Hạo khơi mào khó có thể nhẫn nại được. Hắn quyết định tốt nhất là hướng kẻ kia bắt bồi thường – mà là dùng chính thân thể để bồi thường.

Hắn bế Từ Minh Hạo lên, cố ý lạnh lùng nói "Ta phải về phòng hảo hảo giáo huấn ngươi mới được. Tự nhiên lại nghĩ lung tung, ngươi nghĩ ta là gì? Đồ tử mê sắc chăng?"

Nhìn hắn hung hăng như thế, Từ Minh Hạo sợ chết khiếp. Hắn ngoan ngoãn bám lấy vai Văn Tuấn Huy, nhỏ giọng "Van cầu ngươi đừng tức giận có được hay không?"

"Sao lại không giận được, một nam nhân bị hiểu lầm như vậy, sao lại không giận? Chúng ta về phòng tính toán món nợ này"

Văn Tuấn Huy thọat nhìn có vẻ như rất giận làm Từ Minh Hạo lại muốn khóc lần nữa.

Văn Thánh Tâm thấy thương cảm Từ Minh Hạo, hơn nữa ca ca lại hung như vậy, nàng e sợ Từ Minh Hạo bị ca ca hăm dọa, lo lắng hỏi "ca ca, người đừng nóng giận, đừng dọa tẩu tẩu nữa."

Văn Tuấn Huy mỉm cười với nàng, nói ra điều khiến Văn Thánh Tâm – một tiểu cô nương chưa xuất giá – đỏ hết cả mặt "Muội muội, đây là nơi phu thê tình thú, đợi lát nữa đừng đứng trước cửa phòng ta nghe trộm không lại làm ngươi xấu hổ"

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net