Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bị Văn Tuấn Huy bế về phòng Từ Minh Hạo nước mắt ứa ra, động cũng không dám động.

Văn Tuấn Huy đem hắn đặt thẳng lên giường xong hắn vẫn còn cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi, Tuấn Huy, là ta sai, cầu ngươi tha thứ cho ta có được không?"

"Không được."

Vừa nghe hắn lạnh lùng trả lời Từ Minh Hạo đã lại muốn khóc tiếp, hốt hoảng nói "Tuấn Huy, ngươi tha thứ cho ta đi mà. Chỉ cần người tha thứ, ta cái gì cũng nguyện ý làm!"

"Thực sự cái gì cũng làm?"

Từ Minh Hạo cực kì cố sức gật đầu, biểu thị hắn rất thành khẩn, nhưng không phát hiện Văn Tuấn Huy đã sớm cởi giày leo lên giường, mặt cười tà.

Văn Tuấn Huy nói "Tốt, ta ra ba điều kiện, nếu như ngươi làm được hết ta sẽ tha thứ cho ngươi. Thứ nhất là cởi hết y phục ra"

Vừa nghe điều kiện thứ nhất Từ Minh Hạo giật mình, lập tức đỏ bừng mặt, hơn nữa hình như cứ đụng tới loại tình huống này hắn rất dễ sẽ nói lắp "Vì... vì sao phải... cởi... cởi hết y phục?"

Nhìn hắn e thẹn thật đáng yêu như vậy, Văn Tuấn Huy từ đáy lòng thấy vô cùng thương yêu, song cũng cảm giác dục hỏa đang thiêu đốt hừng hực trong người mình.

Hắn nhịn cười, giả bộ tức giận lạnh lùng nói "Bảo cởi lại không cởi, vậy ta đi, không bao giờ... tha thứ cho ngươi nữa."

Hắn vẻ mặt nghiêm túc làm bộ phải đi, Từ Minh Hạo vội vàng kéo hắn lại, sợ rằng hắn thực sự rời khỏi mình, vĩnh viễn không tha thứ cho mình.

Hắn lấy hết dũng khí, xấu hổ nói "Được, ta cởi, thế nhưng ngươi đừng đi, cũng nhất định phải tha thứ cho ta."

Rõ ràng việc phải cởi sạch y phục đối với Từ Minh Hạo mà nói chính là việc làm cho hắn thẹn đến muốn chui xuống đất cho xong. Thế nhưng vì muốn thỉnh tội với Văn Tuấn Huy, không có biện pháp nào khác để không phải cởi cả. Vừa nghĩ hắn mãi mãi sẽ không để ý mình nữa, hắn khẩn trương muốn chết, cái gì cũng đồng ý làm.

Hắn cố gắng tự cởi y khấu, y phục càng lúc càng ít làm thân thể hắn không tự chủ được nhẹ nhàng run, khuôn mặt cũng cúi càng lúc càng thấp, toàn thân ửng hồng.

Thấy hắn động tác ngượng ngùng, Văn Tuấn Huy dục hỏa tăng vọt, căn nguyên tình dục bắt đầu rục rịch. Trước giờ chưa từng có ai như Từ Minh Hạo, khiến hắn chịu đủ tình dục dày vò, muốn cùng hắn triền miên đến thiên hoang địa lão, vĩnh viễn không muốn thả hắn đi.

Hắn sờ vai Từ Minh Hạo vừa lộ ra, cảm giác được sự run rẩy. Tay hắn xoa bờ vai gầy yếu, thanh âm vừa ngọt ngào vừa nồng nhiệt "Tiểu quai, ta bỗng nhiên rất muốn luyện công, ngươi thấy thế nào?"

Từ Minh Hạo mắc cỡ không nói câu nào, mặt cứ cúi gằm nhìn xuống ngực, bị Văn Tuấn Huy câu dẫn ra, mặt đã hồng đến không tưởng tượng nổi.

Bàn tay vừa xoa vai chậm rãi đi xuống đụng chạm điểm mẫn cảm ngọt ngào trước ngực Từ Minh Hạo, khiến hắn run rẩy một chút.

Tiếp đó, Văn Tuấn Huy nhẹ nhàng nhu lộng hồng nhụy của hắn. Chỉ thấy Từ Minh Hạo rung động không nhịn được, con ngươi ngấn lệ nhìn Văn Tuấn Huy.

Văn Tuấn Huy trêu đùa hắn, ngón tay chậm rãi đi qua mao phát mềm mịn, đến chỗ dục vọng đã dâng cao của Từ Minh Hạo, thỏa mãn phát hiện Từ Minh Hạo đã bị hắn khơi mào tình dục. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy, khiến Từ Minh Hạo vô phát ức chế mà thở dốc.

"Thỏai mái không? Tiểu quai?"

Văn Tuấn Huy nói những lời này mang theo tiếu ý. Từ Minh Hạo toàn thân đỏ bừng, cảm thấy rất thoải mái nhưng xấu hổ không dám nói.

Văn Tuấn Huy bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động, nhen lên dục hỏa trong Từ Minh Hạo. Tuy rằng động tác rất nhẹ nhưng từng cử động âu yếm của hắn đều kỳ dị, khơi mào tình dục nằm sâu bên trong linh hồn.

Dục hỏa trung thiêu khiến Từ Minh Hạo than khẽ , âm thanh quyến rũ khiến hắn đỏ mặt, vội vàng câm miệng để tránh khỏi lại phát ra cái tiếng kêu khiến người ta xấu hổ này.

Văn Tuấn Huy chỉ cười để mặc hắn tự che miệng, bởi vì hắn biết nhưng không nói, loại cường liệt cảm giác này khiến cho thân thể Từ Minh Hạo càng thêm nhạy cảm, nồng nhiệt, càng thêm khát vọng hắn âu yếm.

Văn Tuấn Huy tiếp tục mơn trớn hắn, lần này tăng lực đạo mạnh hơn. Từ Minh Hạo dù không nói gì nhưng thân thể không kiềm chế được run rẩy, biểu lộ rõ ràng cảm giác của hắn. Chân hắn phóng đãng mở rộng hơn như khẩn cầu được Văn Tuấn Huy vỗ về.

Văn Tuấn Huy đâu đơn giản để hắn đạt được cao trào như vậy. Hắn cố ý thả tay ra. Từ Minh Hạo toàn thân đã tràn hỏa nhiệt, không chịu nổi bị hắn lạnh nhạt như vậy.

Hắn bất mãn rên rỉ, chỉ thiếu điều cầm tay Văn Tuấn Huy lên mong hắn tiếp tục. Nhưng tính hắn hay xấu hổ, không làm thế được. Hắn cảm thấy thân thể nóng quá, thật khó chịu, phảng phất từng đợt nhiệt lãng quấn lấy thân thể, làm hắn đổ mồ hôi.

Văn Tuấn Huy xấu xa đùa "Tiểu quai, ta vừa hỏi ngươi có dễ chịu không, ngươi còn chưa có trả lời ta!"

Với cả tính Từ Minh Hạo hắn làm sao mà nói được. Hắn chỉ nhẹ nhàng giãy dụa thân thể, tận lực đem nhị tâm tha thiết mong Văn Tuấn Huy chăm sóc, chạm nhẹ vào tay hắn, cho Văn Tuấn Huy biết rõ ham muốn của thân thể hắn.

Văn Tuấn Huy chỉ lấy tay điểm nhẹ, không khiến hắn hoàn toàn thất vọng, cũng không để hắn phi thường thoải mái, giống như đang đùa giỡn. Từ Minh Hạo chịu không nổi cố sức giãy dụa, bất giác tỏa ra khí tức gợi cảm, dâm mỹ.

Văn Tuấn Huy biết hắn khó chịu, trêu đùa "Ngươi nói khó chịu ta sẽ không luyện công nữa"

Vừa nói xong liền buông tay ra. Từ Minh Hạo trên người dục hỏa khó nhịn, làm sao để hắn ly khai được. Hắn nắm lấy tay Văn Tuấn Huy, cả thanh âm lẫn thân thể đều run rẩy "Thư, thỏai mái."

Văn Tuấn Huy lúc đó mới lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn "Tiểu quai, nào, điều kiện thứ hai, hôn ta"

Nói xong liền đưa môi hướng tới.

Từ Minh Hạo hạ thân bị hắn âu yếm, mà hắn càng dựa sát thì nhiệt trên người càng cấp tốc truyền tới, khiến hắn vừa khó chịu lại khoan khoái. Hắn nhìn đôi môi Văn Tuấn Huy, xấu hổ tiến tới hôn một cái.

Văn Tuấn Huy lắc đầu nói "Lần trước ta đã dạy ngươi, ngươi quên rồi sao? Không phải hôn loại này"

Vừa nghĩ tới hôn như lần trước, Từ Minh Hạo xấu hổ toàn thân bốc hỏa. Hắn không dám, không thể làm gì khác hơn là làm bộ không biết, đến Văn Tuấn Huy cũng không dám nhìn.

"Ta không làm, ta quên rồi"

Nhìn hắn xấu hổ thành như vậy, Văn Tuấn Huy cũng không trêu hắn nữa. Thực tế hắn chỉ cần thấy vẻ e lệ của Từ Minh Hạo thì dục hỏa đã không nhịn được nữa rồi. Hắn đưa đầu Từ Minh Hạo lại, liếm đôi môi đang rung động.

Văn Tuấn Huy như ác hổ bổ nhào về phía cừu non Từ Minh Hạo, thậm chí so với lần trước còn mãnh liệt hơn. Từ Minh Hạo bị hắn đè tại trên giường, vô lực thở dốc.

"Tiểu quai, hôn lại tai đi, ta lần trước đã dạy ngươi rồi mà" Văn Tuấn Huy dụ dỗ.

Học phương thức lần trước Văn Tuấn Huy dạy, hắn sợ hãi hôn lại, mà môi hắn đáp trả khiến Văn Tuấn Huy phát sinh tiếng kêu thỏa mãn. Từ Minh Hạo sau khi nghe tiếng kêu đó liền xụi lơ, chịu không nổi ngã xuống giường.

Văn Tuấn Huy môi vẫn tiếp tục hôn hắn, chậm rãi trượt từ cổ xuống ngực, khiến Từ Minh Hạo toàn thân rung động. Nhìn thấy hắn mị thái động lòng người như vậy, muốn đem điềm mỹ phóng ra. Thế là lưỡi hắn lại chậm rãi đi xuống, cấp tốc chiếm lấy trung tâm dục vọng của Từ Minh Hạo. Từ Minh Hạo cả kinh thân thể co lại, hiển nhiên là lại bị hắn hôn ở chỗ đó.

Văn Tuấn Huy nhẹ nâng căn nguyên tình dục mỹ lệ của Từ Minh Hạo lên, hơi nóng khiến Từ Minh Hạo chịu không nổi thở dốc, ôm lấy gối than nhẹ "Không nên, Tuấn Huy, chỗ đó kỳ lắm..."

"Tiểu quai, nói cho ta biết, ngươi có thích ta hôn ngươi ở đây không?" Miệng nói tuy là trêu đùa nhưng nhãn thần Văn Tuấn Huy như hỏa diễm bàn cực nóng, không ngừng dùng miệng trêu chọc tình dục của Từ Minh Hạo.

Từ Minh Hạo lúc đầu sửng sốt, cảm giác được nhị tâm bị một đôi môi nóng ẩm vừa hôn vừa liếm, mỗi lần liếm hôn cùng hấp duyện đều khiến hắn bị một loại sung sướng khó hiểu giày vò lý trí, trên thế gian có chuyện thoải mái kỳ diệu như thế là lần đầu tiên Từ Minh Hạo được cảm thụ.

Văn Tuấn Huy liếm mút lúc nhanh lúc chậm như muốn cho hắn chìm ngập trong dòng sông tình dục. Từ Minh Hạo chịu không nổi cái loại vui vẻ mãnh liệt thế này, thân thể không ngừng vặn vẹo, dục hỏa hừng hực thiêu đốt khắp nơi. Hắn cũng nhịn không được vui thích rung động, thanh âm điềm nị bật ra khỏi đầu lưỡi, khoái cảm không tên vũ động trong cơ thể.

"A..."

Vừa ngọt ngào vừa tê dại, vừa sung sướng vừa vui thích, mọi cảm giác xông lên não, khiến hắn bất giác gọi tên Văn Tuấn Huy.

Không thấy được rõ ràng thân thể người kia, chỉ theo hướng Văn Tuấn Huy phủ lộng, tự động đi vào trong khoang miệng ấm áp của Văn Tuấn Huy, hưởng thụ sự âu yếm từ môi, lưỡi người kia.

Toàn thân hắn run rẩy, con ngươi mất đi tiêu tự, đầu cũng không trụ được ngửa về sau, thân thể theo bản năng tìm cách giải thoát sắc dục trong người.

Văn Tuấn Huy biết hắn lần đầu nếm loại khóai cảm này, thấy hắn giống như một đóa hoa, thậm chí giống như lửa hừng hực thiêu đốt mọi thứ.

Hắn đưa tay tham nhập dũng đạo ngọt ngào của Từ Minh Hạo, hồi tưởng lại phản ứng nồng nhiệt lần trước. Mới chỉ nghĩ thôi thân thể hắn cũng đã trở nên nóng vô cùng rồi.

Bảy ngày không hoan hảo, bên trong Từ Minh Hạo liền chống cự hắn. Hắn chậm rãi rút ra, đợi Từ Minh Hạo dần dần thả lỏng, như đợi hắn mơn trớn, cũng khiến Từ Minh Hạo lần nữa phát ra thanh âm điềm nị.

"Tiểu quai trở mình đi"

Văn Tuấn Huy đưa toàn thân yếu ớt của Từ Minh Hạo xoay lại. Từ Minh Hạo tựa đầu trên gối, lưng đưa về phía Văn Tuấn Huy.

Văn Tuấn Huy nâng thắt lưng hắn lên, kích tình khó nhịn khuyên giải "Đem eo nâng lên, ta muốn hảo hảo yêu ngươi, ngươi còn nhớ đêm hôm đó được ta yêu cảm giác thế nào không?"

Từ Minh Hạo hiển nhiên nhớ rõ, bởi vì bỗng nhiên hắn run hết sức. Ký ức lúc đó bị Văn Tuấn Huy yêu điên cuồng hiện lên trong tâm trí, thân thể hắn cũng vì vậy bắt đầu mong đợi.

Hắn nghe lời nâng eo lên. Văn Tuấn Huy không hề trêu hắn, lập tức bá đạo đâm vào bên trong. Từ Minh Hạo vô pháp kiềm chế kêu to ra, hình như rất khó tiếp nhận sự xâm nhập của Văn Tuấn Huy. Hắn nước mắt chảy liên tục kêu đau "A... đau quá..."

"Tiểu quai, thả lỏng người ra, ngươi chặt quá. Chậm rãi thở ra, hít vào, thở ra, hít vào, chờ một lát sẽ hết đau."

Làm theo lời Văn Tuấn Huy, thân thể Từ Minh Hạo cuối cùng cũng thả lỏng ra. Nhân lúc đó, Văn Tuấn Huy trong nháy mắt trụ lấy eo gấp rút tiến vào, hòan tòan tiến nhập dũng đạo trơn nhẵn thoải mái của hắn, cảm thụ Từ Minh Hạo đem hắn gắt gao bao quanh.

Từ Minh Hạo nhất thời kêu lên, nhưng lần này không phải vì đau mà vì một loại cảm giác kỳ khiếp vì bị Văn Tuấn Huy cuồng dã tiến nhập mà đến, vừa thoải mái vừa tê dại. Hắn vùi đầu vào gối, che lại tiếng gào cuồng loạn đó.

Không muốn hắn ngăn lại tiếng kêu của mình, Văn Tuấn Huy kéo đầu hắn xoay sang hôn hắn nhiệt liệt. Đầu lưỡi ngọt như mật thiêu đốt tình dục của hắn khiến Từ Minh Hạo toàn thân càng thêm rung động.

Thân thể khẽ động, bên trong càng chặt khiến nhiệt tình của Văn Tuấn Huy không chịu nổi co rút lại, mà mỗi lần co rút lại làm máu nghịch lưu, nhất thời toàn bộ cảm giác bộc phát trong cơ thể, tuy rằng mồ hôi chảy ròng ròng nhưng còn muốn nhiều hơn nữa.

"Ưm..."

Chỉ cần Từ Minh Hạo nhích nhẹ, khóai cảm trong người Văn Tuấn Huy sẽ không ngừng tuôn như suối. Văn Tuấn Huy khàn giọng nói "Đúng, tái động lần nữa tiểu quai, dùng lực một chút"

Từ Minh Hạo làm lại, đem chính nhiệt tình của mình đụng chạm Văn Tuấn Huy, gắt gao bao lấy chỗ cực nóng khiến hắn thấy vui thích của Văn Tuấn Huy. Sau một lúc hắn hầu như chịu không được cảm giác vui sướng nhiều như vậy, kêu lên, nước mắt chảy ra.

Thế nhưng Văn Tuấn Huy càng lúc chôn càng sâu, luật động càng lúc càng nhanh như thể muốn cho hắn đến cơ hội nghỉ cũng không có.

Chịu không nổi, Từ Minh Hạo cắn lấy gối, hai chân run rẩy, đem chính cảm giác vui thích tràn đầy trong cơ thể phóng xuất ra. Văn Tuấn Huy lần nữa tiến nhập, cũng thích phóng bên trong hắn.

***

Cao điểm qua đi, Từ Minh Hạo nằm gọn trong lòng Văn Tuấn Huy ấm áp. Văn Tuấn Huy đầm đìa mồ hôi ôm chặt lấy hắn, biểu tình trên mặt đầy thỏa mãn.

Từ Minh Hạo thở gấp, ngực không ngừng phập phồng, toàn thân không còn chút sức lực. Lúc này so với lần thứ nhất hoan ái còn khiến hắn thở không nổi hơn.

Văn Tuấn Huy hôn nhẹ lên môi hắn, thỏa mãn đắc ý nói "Tiểu quai, vừa rồi có thấy thoải mái không?"

Từ Minh Hạo đỏ mặt vùi đầu vào ngực Văn Tuấn Huy. Văn Tuấn Huy nhìn hắn e lệ, nhịn không được cúi đầu hôn vào mái tóc rối bời vì vừa cuồng hoan của hắn.

"Xấu hổ sao?""

"Không..." Hắn lắp bắp.

Hình như mỗi lần trêu hắn đều thấy thật cao hứng. Văn Tuấn Huy hài lòng nở nụ cười "Tuy rằng rất muốn làm lại lần nữa, nhưng mấy ngay nay thực sự quá mệt mỏi. Lần sau ta đền bù ngươi có được không?"

Từ Minh Hạo ngẩng đầu rụt rè nhìn hắn "Ngươi vì sao mệt chết đi? Ta đã lâu không gặp ngươi."

"Ngươi nhớ ra sao?"

Tuy rằng Văn Tuấn Huy hỏi không đứng đắn, Từ Minh Hạo thế nhưng xấu hổ gật đầu

"Ta nghĩ đến ngươi, rất nhớ ngươi."

Tuy chỉ hai câu nhưng biểu cảm tràn đầy thâm tình. Mặt vùi vào trong ngực Văn Tuấn Huy nên không thấy rõ gương mặt e lệ của hắn nhưng toàn thân đều toát ra mị thái thẹn thùng.

Văn Tuấn Huy thấy hắn đáng yêu như vậy, ý nghĩ chỉ coi hắn như quân cờ bị ném bay biến. Hắn ôn nhu nâng mặt Từ Minh Hạo lên, lại một lần nữa hôn đôi môi đỏ mọng kia. Lúc này hắn hôn rất dịu dàng, rất ngọt ngào. Từ Minh Hạo nhắm mắt lại, thuận theo hắn để hắn hôn. Nụ hôn này khiến trong lòng hắn cảm thấy say say.

"Tiểu quai, ta có đến xem ngươi, thế nhưng lúc đó ngươi đang ngủ. Từ hôm ấy, ta không muốn làm phiền ngươi nên ngủ ở chỗ khác."

"Buổi tối ngươi cùng ta ngủ, sao cả tối không hề thấy ngươi?"

Văn Tuấn Huy thành thật "Ta buổi tối không ở trong nhà."

Càng nghe càng thấy kỳ quái, Từ Minh Hạo lại hỏi "Sao buổi tối ngươi lại không ở nhà? Ngươi không ngủ được?"

Xoa nhẹ thân thể ẩm ướt mồ hôi của hắn, Văn Tuấn Huy ôn nhu nói "Đúng vậy! Ta không ngủ được"

"Vì sao không ngủ được?"

Văn Tuấn Huy cầm tay hắn, hôn lên ngón tay "Tiểu quai, hiện tại tuy rằng người của di nương đều bỏ đi hết, không ai ngày đêm giám sát ta. Thế nhưng ta không muốn ban ngày đi ra ngoài một cách lộ liễu, khiến di nương nghi. Ban ngày không thể đi thì đành đi buổi tối. Làm việc nghỉ ngơi vẫn phải như trước, vì ta trước đây canh năm phải đi ra hoa viên trồng hoa. Tuy là làm bộ tỉnh táo nhưng thực chất phần lớn thời gian ta đều ngủ ở đó.

Nghe không hiểu được mấy nhưng cũng mơ hồ được một vài điểm quan trọng, Từ Minh Hạo hiếu kỳ hỏi "Vậy sao buổi tối phải đi ra ngoài, đi ra ngoài làm những gì?"

"Tiểu quai, nào, ta dẫn ngươi đi xem vài thứ hay ho" Văn Tuấn Huy bỗng nhiên hưng phấn kéo hắn dậy, giúp hắn mặc thêm y phục.

Từ Minh Hạo không biết hắn vì cái gì mà hài long như vậy, chỉ đem y phục buộc chặt, để Văn Tuấn Huy kéo xuống giường đến thẳng hoa viên.

***

Hoa viên trăm hoa đua nở, thế nhưng cái Văn Tuấn Huy muốn hắn xem không phải hoa, mà là một cây non nho nhỏ . Từ Minh Hạo chẳng biết đây là cây gì, còn Văn Tuấn Huy thì rất cao hứng nói "Tiểu quai, ta buổi tối đi ra ngoài là xem xét điền địa của Văn gia, ta muốn trồng cái loại cây này trong đó"

Từ Minh Hạo ngây ngốc "Đây là cây gì?"

"Là cây trà"

"Trà"

Nhắc tới lý tưởng của mình, Văn Tuấn Huy mắt sáng lên. Đây là kế hoạch từ lâu của hắn.

"Ruộng đồng của Văn gia trồng toàn gạo. Thế nhưng giá gạo lúc cao lúc thấp, mà hầu như là thấp, rất ít khi cao. Đời sống của tá điền đa số kham khổ. Ta muốn bọn họ đổi sang trồng loại cây này, vì đây là trà phẩm trân quý dùng để thượng cống cho hoàng thượng, được hoàng thượng ban tên là Ngọc Lộ. Vì loại trà này không dễ trồng nên bên ngoài có giá rất cao. Thế nhưng chỉ cần trồng thành công, cuộc sống của tá điền ở đây khả dĩ sẽ tốt đẹp hơn.

Nhắc tới vườn trà, vẻ mặt không đứng đắn của Văn Tuấn Huy hòan toàn biến mất mà thay vào đó là sự tin tưởng.

"Ban đầu ta không biết khí hậu, thổ nhưỡng nơi này có thích hợp để trồng loại trà này không, vậy nên không dám để người ta biết. Ta ở hoa viên, làm cho cả nhà nghĩ ta ở đây trồng hoa, kỳ thực mục đích của ta là thử xem có thể gây giống loại trà này không. Hiện tại ta đã biết là có khả năng, vấn đề còn lại chỉ là giúp đỡ tá điền nhân giống nó lên"

Thấy Văn Tuấn Huy biểu tình chăm chú, Từ Minh Hạo bỗng nhiên thấy hắn vẻ mặt hào hứng, so với trước đây còn anh tuấn gấp mấy trăm lần. Tim hắn bất chợt nhảy loạn cả lên. Hắn chân thành nghĩ mình có thể đứng tại đây, bên cạnh Văn Tuấn Huy xuất sắc như vậy, là một chuyện rất đáng tự hào.

Hắn hài lòng nói "Tuấn Huy, ngươi thật tốt, muốn trợ giúp người khác, cải thiện đời sống của tá điền. Thần Tử nói người giúp đỡ người khác mới chính là kẻ tài giỏi"

Nghe được lời ca ngợi chân thành của Từ Minh Hạo, ánh mắt Văn Tuấn Huy rơi xuống mặt hắn, thấy quang mang ấm áp trong mắt Từ Minh Hạo chiếu vào trái tim lạnh lẽo của hắn, trong phút chốc thấy tim mình ấm lên. Tân nương của hắn tuy rằng là nam, còn từng bị hắn coi như quân cờ, nhưng hiện tại muốn yêu muốn thương hắn cả đời, vĩnh viễn không để hắn quay về Miêu Cương. Hắn muốn đem người kia cột vào bên người để suốt đời cũng không ly khai mình.

Hắn cúi đầu khẽ hôn lên gương mặt Từ Minh Hạo "Tiểu quai, ta không tốt được như ngươi nói đâu. Chỉ vì nơi đây là nơi ta sống lúc nhỏ, ta mong muốn có thể ở đây mãi, muốn nơi đây được phồn vinh, mọi người được sống cuộc sống sung sướng."

Từ Minh Hạo thực sự thấy Văn Tuấn Huy thật vĩ đại. Hắn ôm lấy Văn Tuấn Huy "Tuấn Huy, ngươi chừng nào thì đi dạy người ta trồng trọt nhân giống trà, ta có thể đến xem không?"

Nghe vậy Văn Tuấn Huy bỗng cứng đờ, vẻ tươi cười giảm bớt. Hắn khẽ vuốt tóc Từ Minh Hạo, nói ra điều lo lắng của bản thân "Tiểu quai, di nương đối với ta vẫn còn cảnh giác, đến bây giờ vẫn không xem ta là người một nhà. Ta nếu hành động thiếu suy nghĩ bà sẽ cho rằng ta muốn chiếm lấy cái nhà này, sẽ tạo thành lo lắng không đáng có cho bà. Vậy nên thời gian qua ta chỉ cẩn thận xem xét mà thôi."

Từ Minh Hạo thấy trong mắt hắn có vẻ bất đắc dĩ, hắn động viên "Nhất định có thể, Tuấn Huy, ngươi nhất định sẽ có biện pháp, ta biết ngươi sẽ làm được"

Biết hắn muốn cổ vũ mình, Văn Tuấn Huy cảm động cúi đầu, hôn lên môi hắn, ôm chặt lấy hắn, chỉ cảm thấy trong thân thể đều là dục vọng nóng bỏng.

"Tiểu quai, ngươi có muốn ở tại hoa viên này luyện công không? Ta bỗng nhiên chẳng thấy mệt mỏi gì hết, rất muốn luyện công ở chỗ này, ngươi có chịu không?"

Từ Minh Hạo lập tức đỏ mặt, không ngờ hắn lại ăn nói không đứng đắn như vậy, lấy làm kinh hãi, muốn đẩy Văn Tuấn Huy ra. Văn Tuấn Huy lại xoa vai hắn, phóng túng hôn thật sâu. Từ Minh Hạo bị hắn hôn đầu óc choáng váng, chẳng còn khả năng cự tuyệt nữa.

Cuối cùng hắn phải cùng Văn Tuấn Huy làm cái việc khiến hắn thở không nổi đấy.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net