🌿Chương 32.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32.1

Edit: Packha03

Lâm Thanh Dã duy trì tư thế ôm cô hồi lâu, cuối cùng là Hứa Tri Nam kịp phản ứng, đẩy anh ra.

Anh cũng thuận theo lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ.

"Em ngồi trước đi." Lâm Thanh Dã rót cho cô một ly nước nóng, "Một lát nữa anh sẽ đưa em về nhà."

"Không trở về nhà, hôm nay tôi về ký túc xá." Hứa Tri Nam nhẹ giọng nói.

"Được." Anh đem nước ấm đặt trên bàn để trước mặt cô, "Em uống hớp nước trước."

Lâm Thanh Dã ngồi ở bên cạnh cô ngồi xuống ghế sofa, cô cầm lấy cốc nước trước mặt uống một ngụm.

Hai người nhất thời không nói lời nào, Lâm Thanh Dã cứ như vậy dựa vào tay vịn ghế sofa, cầm lấy điện thoại màn hình đen phản chiếu gương mặt của anh, vết đỏ đã dần bớt đi, nhưng móng tay Phó Tuyết Mính để lại vết cào vẫn còn ở đó.

Không nghiêm trọng, nhưng vết thương ở trên mặt anh, khiến cho người ta không tài nào bỏ qua được.

Lâm Thanh Dã tắt điện thoại, lần nữa vứt xuống chiếc bàn, nghiêng đầu vừa vặn chống lại tầm mắt của Hứa Tri Nam, anh liếc nhìn chân cô, "Vết thương của em còn đau không?"

Cô lắc đầu, "Không còn cảm giác gì nữa."

"Có muốn đổi bộ quần áo khác không, trong phòng anh có rất nhiều áo ngắn tay."

Ban nãy ngã một nhát, quần áo cô cũng đều bị bẩn, lúc này ngồi xuống mới phát hiện.

Chỉ là quan hệ của hai người hiện tại vô cùng lúng túng, mặc quần áo của anh cũng không thích hợp.

Lâm Thanh Dã cũng kịp phản ứng, không đợi cô trả lời, câu môi cười một tiếng, "Được rồi."

Vừa dứt lời, bụng Hứa Tri Nam không đúng lúc kêu "Ục" một tiếng...

"Em còn chưa ăn cơm tốt?" Lâm Thanh Dã hỏi.

Cô cảm thấy có chút lúng túng, bắt đầu túng lúng, "Lúc đó có ăn ít trái cây."

Buổi chiều vừa kết thúc cuộc tranh giải, cả đám người trực tiếp tới KTV, rượu cùng với trái cây, hát xong KTV định đi ăn chuỗi nướng ven đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại ωαττραδ @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp]

Hứa Tri Nam vốn không thể nào hoà nhập được bầu không khí đó, cho nên cũng không ăn nhiều.

"Muốn ăn sao?"

Cô lắc đầu, "Muộn quá rồi, đưa tôi về cũng đã trễ. Sợ bạn cùng phòng của tôi đã ngủ, sẽ quấy nhiễu đến các cậu ấy."

"Không gọi thức ăn bên ngoài." Lâm Thanh Dã đứng dậy, đi tới phòng bếp, "Chúng ta làm chút đồ ăn."

Hứa Tri Nam sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn anh. Lâm Thanh Dã từ trong tủ lạnh lấy ra một bịch bánh sủi cảo, kiểm tra thời hạn, nghiêng đầu hỏi cô, "Ăn cái này không?"

"Không sao đâu, tôi cũng không phải là rất đói, phiền toái quá rồi."

"Anh cũng chưa có ăn cơm tối."

Hứa Tri Nam đi vào phòng bếp, nhìn anh đun nồi nước, bỏ thêm gia vị vào, đem sủi cảo đổ vào trong nồi, "Vậy là đủ rồi, em đói có thể ăn thêm một chút."

Lâm Thanh Dã đem toàn bộ túi sủi cảo đổ vào.

Hứa Tri Nam không nghĩ tới anh sẽ tự mình xuống bếp, dẫu sao trước đây số lần hai người cùng nhau ăn cơm đều là ngoài hoặc gọi thức ăn bên ngoài.

Chàng trai đứng trong bếp, cúi đầu, đảo muôi sủi cảo, bộ dáng chăm chú.

"Anh sẽ làm sủi cảo đông lạnh sao?" Hứa Tri Nam hỏi.

"Không phải anh mua, anh lười làm." Lâm Thanh Dã nói, "Đây là chú Vương, cũng chính là chú Vương Khải, lần trước tới chỗ anh thuận đường mang cho anh một ít."

Người tên Vương Khải này đối với Lâm Thanh Dã thật sự vô cùng tốt, Hứa Tri Nam nghĩ.

Ngẫm lại, nhớ tới chuyện mẹ của anh làm với anh ở đồn cảnh sát khi nãy.

Hứa Tri Nam không thể tưởng tượng được tại sao một người mẹ có thể đối xử với nói với con trai của mình những lời như vậy.

Mặc dù cha cô đã sớm hy sinh vì nhiệm vụ qua đời, nhưng cô chính xác hoàn toàn lớn lên dưới tình yêu thương của cha mẹ. Cô chưa từng cảm giác được mình thiếu tình yêu thương của hai người.

Lâm Thanh Dã nhìn biểu cảm của cô, "Em có gì muốn hỏi sao?"

Hứa Tri Nam nhìn anh, đột nhiên không thể hỏi thành lời.

Cho dù hỏi, có thể nhận được câu trả lời gì đây? Không phải là lần nữa rạch vết sẹo của anh ra sao?

Cô không muốn dùng loại phương thức này để thoả mãn lòng hiếu kỳ của mình, do dự một chút rồi hỏi, "Cái đó trên mặt anh, có muốn dùng thuốc không?"

"Ở đâu?"

Hứa Tri Nam dùng ngón trỏ chỉ lên gò má mình, "Ở đây."

Lộ Tây Hà hơi cúi người, đầu cúi xuống, đem má phải nghiêng đi, lại hỏi một câu, "Nơi nào?"

Hai người cách nhau có chút gần, ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể ngửi thấy được. Hứa Tri Nam không dám nhìn vào mắt anh, dưới tầm mắt chuyển qua sống mũi anh, rất cao.

Cô nhè nhẹ đụng vào nơi vết trầy trên gò má anh, "Nơi này."

Anh cười một tiếng, "Chỉ chút này, bôi thuốc gì chứ."

Lâm Thanh Dã đứng thẳng lưng, giơ tay xoa nhẹ mái tóc cô, trong ánh mắt chứa ý cười, "A Nam, một mình em đối với thợ xăm hình khác, đừng mềm lòng như vậy."

Bánh sủi cảo rất nhanh đã chín, nước sôi thổi ùng ục, từng cái bánh sủi cảo nổi lên, toả ra mùi thơm mê người.

Anh từ trong tủ lấy ra hai cái bát, rửa qua nước.

Hứa Tri Nam nhìn anh múc muỗng lớn bỏ vào trong bát, thấy anh muốn múc muỗng thứ hai, vội vàng nói, "Đủ rồi, đủ rồi, tôi ăn không hết."

"Mới có bấy nhiêu." Lâm Thanh Dã lại đem muỗng thứ hai múc ra, "Em coi là nuôi mèo sao."

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của editor]

"..."

Còn dư lại múc ra bát khác, Lâm Thanh Dã tay cầm hai bát, có chút nóng, anh hướng một bên nói, "Em lấy cái thìa đi, ở trên bàn ăn đó."

Anh đi ra khỏi phòng bếp, mặt đối mặt ngồi trên bàn cơm.

Loại nấu sủi cảo đông lạnh không cần kỹ thuật nấu nướng, vốn đã có sẵn gia vị, hương vị mùi thơm không ít.

Hứa Tri Nam khẩu vị ăn không nhiều, chỉ ăn mấy cái đã no rồi, còn lại ba cái, không nghĩ muốn thừa lại, đành phải tiếp tục chậm rãi nuốt tiếp.

Lâm Thanh Dã rất nhanh đã ăn xong bắt của mình, dựa vào thành ghế, tầm mắt rơi vào trên mặt cô. Cô gái nhỏ ăn có chút miễn cưỡng, má phồng lên, ăn rất chậm.

Anh bật cười, "Nếu no rồi đừng cố ăn nữa."

"Như vậy sẽ lãng phí."

Cô nuốt xuống miếng sủi cảo trong miệng, còn dư lại cái cuối cùng, cầm lấy thìa múc tới.

Vừa muốn bỏ vào trong miệng, Lâm Thanh Dã bỗng nhiên cúi đầu đến gần, nắm lấy cổ tay cô kéo lại, viên sủi cảo kia bị anh ăn vào trong miệng.

Hứa Tri Nam sửng sốt, mi đen khẽ rung, ở khoảng cách gần nhìn anh.

Lâm Thanh Dã dường như không cảm thấy hành động này có chút quá phận, thần sắc bình tĩnh, sau khi cắn vào, yết hầu hoạt động, nuốt xuống.

Anh đứng lên, đem hai bát để sang một bên, cầm lấy chìa khoá xe, "Đi thôi, đưa em trở về ký túc xá."

---

Từ chung cư Lâm Thanh Dã tới trường học chỉ mất hai mươi mấy phút.

Lúc trước ở trường anh cũng không thường xuyên đi học, sau khi tốt nghiệp tham gia chương trình cũng chưa trở về qua nơi này.

Cũng may kỳ nghỉ hè trường học cũng vắng người, Đại học Bình Xuyên quản lý không nghiêm, xe từ bên ngoài lái tới chỉ cần ghi thông tin có thể trực tiếp đi vào trong trường.

Những tầng lầu trong ký túc xá chỉ rải rác mấy phòng bật đèn.

Cô ngẩng đầu nhìn phòng cô vẫn còn sáng đèn, Khương Nguyệt vẫn còn chưa đi ngủ.

"Vậy tôi trở về." Hứa Tri Nam dừng một chút, còn nói, "Anh đi đường cẩn thận một chút."

"Ừ."

Cô cầm lấy túi, mở cửa, xuống xe.

"A Nam." Lâm Thanh Dã lần nữa gọi tên cô.

"Hả?"

Anh từ bên ghế phó lái cầm lấy quyển kinh Phật vừa bị rơi đưa qua, "Vừa rồi dính máu, em còn muốn quyển này nữa không?" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net