🌿Chương 32.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32.2

Edit: Packha03

Hứa Tri Nam tiếp nhận, cẩn thận vuốt lại cuốn sách, "Muốn, kinh Phật không thể nào vứt loạn được." Cô nói.

Đem kinh Phật lần nữa bỏ lại trong túi, cô cất bước đi tới, quẹt thẻ mở cửa, đang định bước vào, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng "Uỳnh" đóng cửa xe.

Hứa Tri Nam quay đầu lại nhìn, Lâm Thanh Dã từ trong xe bước ra, đứng dưới ngọn đèn đường trường học, tay đè trên chiếc mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu.

Bước chân cô hơi chậm lại, nhìn anh ở đằng xa.

Đèn trong khuôn viên trường cảm ứng được người đến gần, nhấp nháy mấy lần rồi tắt.

Dì quản lý không nhịn được, từ trong cửa sổ thò đầu ra ngoài, "Này, bạn học, có đi hay không. Đã trễ thế này mau về ngủ đi."

"Thật xin lỗi dì, dì chờ cháu một chút."

Hứa Tri Nam nói xin lỗi xong, hướng Lâm Thanh Dã chạy  tới.

Anh nhìn hướng cô chạy tới chỗ mình, dần dần nở nụ cười, đuôi mắt khẽ rũ, nhìn qua có chút lười biếng, rồi sau đó anh cúi người xuống, đem cô ôm vào trong ngực.

Hứa Tri Nam theo bản năng muốn đẩy anh ra.

"Cho anh ôm em một lát, A Nam." Anh nói, "Chỉ một lát thôi."

Giọng nói Lâm Thanh Dã run rẩy, dường như khẩn cầu, ngay cả hai tay cũng không kìm được siết chặt, sợ cô rời đi.

Tay cô đẩy anh rũ xuống, cũng không ôm lấy anh, chẳng qua vẫn duy trì tư thế của hai người.

Một hồi trôi qua, Lâm Thanh Dã không có chút nào ý tứ muốn buông cô ra. Mặc dù mùa hè trường học không có nhiều người bên ngoài, nhưng cô vẫn lo lắng đột nhiên sẽ có người đi từ trong ký túc xá ra nhìn thấy, không nhịn được đẩy anh một cái, cô lên tiếng, "... Lâm Thanh Dã, tôi phải trở về."

Anh đang chôn đầu trong hõm cổ cô, cánh tay dùng sức đem eo cô kéo ra.

"Trở về thôi." Anh nói.

---

Đến ký túc xá lúc Khương Nguyệt chuẩn bị đi ngủ, vừa mới tắt đèn vừa vặn Hứa Tri Nam đẩy cửa bước vào.

"A Nam? Tớ còn tưởng rằng hôm nay cậu sẽ không về ký túc xá chứ." Khương Nguyệt nói.

"Vốn tớ định về nhà, nhưng có chuyện xảy ra nên dứt khoát trở về ký túc xá."

Cô nàng rất nhanh chú ý chiếc quần jeans bị hỏng của cô, chú ý tới trên quần áo cô có mấy vệt đất, nhíu mày lại, "Cậu đây là thế nào?"

"Vừa rồi chẳng may tớ ngã một cái, cũng may không có chuyện gì."

"Làm sao lại khéo như vậy, cậu có muốn đi bệnh viện một chuyến không?"

"Không có chuyện gì đâu, hiện tại cũng không còn đau đớn nào cả." Cô vừa nói, vừa để chứng minh tính chân thực của mình con đưa chân lên, "Cậu nhìn thử xem."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại ωαττραδ @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp] 

"Được rồi được rồi." Khương Nguyệt cười nói, "Cậu mau rửa mặt đi, đừng để vết  thương đụng phải nước."

"Ừ, tớ rửa mặt đơn giản một chút là ổn, cậu mau ngủ đi."

Khương Nguyệt, "Không sao đâu, cậu cứ từ từ, lên giường tớ còn phải nghe chính trị học nữa, không ngủ sớm như vậy."

"Trễ như vậy cậu mau ngủ đi, mỗi ngày đều dậy sớm đi thư viện, thân thể sao chịu nổi, lần trước không phải cậu phát sốt sao."

Khương nguyệt bò lên giường, thở dài: "Chờ tớ thi xong tớ ngủ mười ngày mười đêm."

"Cậu cố gắng như vậy nhất định có thể qua được."

"Thi nghiên cứu sinh của mỹ thuật khó lắm, không qua tớ buồn chết mất."

Hứa Tri Nam cầm quần áo sạch vào phòng tắm, Khương Nguyệt lên giường cầm quyển chính trị học, từ trong phòng tắm cũng có thể nghe thấy được giọng nói, biết cô nàng chưa ngủ, Hứa Tri Nam bắt đầu gội đầu, sau khi sấy khô tóc đem quần áo bẩn đi giặt.

Cầm chậu nhựa đi ra ngoài, Khương Nguyệt từ trên giường thò đầu ra, "A Nam, chúng ta khi nào tựu trường nhỉ?"

"Ngày mồng 3 tháng 9 đi, còn nửa tháng nữa."

"Haizz, nhanh thật đó."

"Sớm thi xong một chút cậu cũng có thể được giải phóng rồi.

Khương Nguyệt lui đầu về phía sau, giọng nói có chút bực bội, "Lỡ như điểm số đập tớ te tua thì sao."

"Cậu tự tin một chút, chuẩn bị lâu như vậy, tại sao cậu không thể là người thi đậu chứ."

"Tớ đôi khi thật hôm mộ cậu."

Hứa Tri Nam không hiểu, "Cậu hâm mộ cái gì?"

"Cảm giác cậu vẫn luôn tự tin như vậy, cũng không phải kiểu tự tin bình thường kia."

Khương Nguyệt cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy Hứa Tri Nam và nhiều nữ sinh khác không giống nhau, cô kiên định nhẫn nại, không mang đến cho người khác cảm giác khó chịu, càng nhiều hơn chính là đằm chìm trong loại khí chất ấy.

Bởi vì bản thân có hành động chuẩn mực có quy tắc, cho nên sẽ không tuỳ tiện bị người ta bắt nạt, cũng sẽ không dễ dàng hoài nghi chính bản thân mình.

Đơn giản nhất mà nói, rõ ràng Hứa Tri Nam chuyên nghiệp có thành tích tốt. Nói không chừng có thể trực tiếp thi nghiên cứu sinh. Nhưng cô lại quyết định con đường tương lai của mình, tiếp tục làm xăm hình sư*.

*thợ xăm hình.

Cho dù là xăm hình sư, cô cũng có thể tham gia thi đấu cố gắng phấn đấu cho thứ hạng cao nhất.

"Đúng rồi." Khương Nguyệt đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Hôm nay cậu thi đấu bán kết đúng không?"

"Đúng vậy."

"Cậu thi đấu như thế nào rồi?"

Cô cười nói, "Được hạng nhất của một trong bốn phong cách đó."

"A Nam cậu giỏi quá!" Khương Nguyệt dường như vô cùng kích động, nằm trên giường đưa cánh tay nói, "Mau cầm tay tớ truyền tớ chút may mắn, độ tớ kì thi sắp tới thuận lợi."

Hứa Tri Nam cũng nắm tay cô nàng, lúc này mới cầm chậu quần áo lên sân thượng phơi.

Lần nữa nhúng vào nước, cô đem từng món quần áo treo lên.

Bỗng nhiên dư quang liếc nhìn về phía bên ngoài ký túc xá, chiếc xe Lâm Thanh Dã vẫn còn ở đó, đầu ngón tay ngừng một lát, cô quay đầu nhìn qua, dưới ngọn đèn đường nhìn thấy được Lâm Thanh Dã.

Anh lười biếng dựa vào cột đèn đường, vành mũ che kín mặt, không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Sau một lát, anh cầm điện thoại từ trong túi ra, bấm vào một dãy số, sau đó để bên tai.

Hứa Tri Nam lẳng lặng nhìn anh, bỗng nhiên di động cô vừa để trên chiếc bàn nhỏ rung lên.

Phía trên hiện lên tên người gọi đến: Lâm Thanh Dã.

Cô ngừng một giây, sau đó bấm nhận, "Alo?"

Âm thanh anh mang theo chút cười, nhưng rất nhạt, giống như bị gió thổi qua, "Còn chưa ngủ à?"

"Ừ." Hứa Tri Nam đứng trên ban công, nhìn Lâm Thanh Dã dưới ngọn đèn đường, "Anh mau ngủ đi."

Cô chợt nhớ tới, trước kia thỉnh thoảng Lâm Thanh Dã buổi tối sẽ đưa cô về ký túc xá, đôi khi cô không nhịn được lưu luyến sẽ quay đầu nhìn anh, nhưng chỉ luôn nhìn thấy bóng lưng của Lâm Thanh Dã.

Buổi tối hôm nay, dường như là lần đầu tiên.

"Đừng nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm nay, còn lại anh sẽ giải quyết."

"Ừm, chuyện hôm nay cảm ơn anh."

Anh khẽ cười, "Em thế nào lại khách khí với anh như vậy."

"Hôm nay nếu như anh không đến, không biết cuối cùng mọi chuyện sẽ như thế nào."

"Yên tâm đi, chuyện như thế này sau này sẽ không để em gặp phải nữa."

Tay Hứa Tri Nam vừa giặt xong quần áo, đầu ngón tay rất lạnh, không nhịn được khuyên nhủ, "Sau này anh đừng kích động như vậy. Nếu chuyện không may xảy ra, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh."

"Vậy sau này em quản anh đi." Anh bình tĩnh nói.

Đầu ngón tay Hứa Tri Nam khẽ run, bàn tay từ trong quần áo lấy ra, không lên tiếng đáp lại.

Lâm Thanh Dã không biết phòng chính xác của cô, dựa vào cột đèn đường, cằm khẽ nâng lên. Anh không nhìn thấy Hứa Tri Nam, chẳng qua lúc này ngẩng đầu nhìn về phương hướng ký túc xá.

Lẻ loi, dáng vẻ có chút cô đơn.

"Mới vừa rồi quên nói với em chuyện này."

Hứa Tri Nam, "Chuyện gì?"

"Ngủ ngon." Anh nói, "A Nam."

~ Hết chương 32 ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net