Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Sở Sinh vẫn luôn chờ đợi, thẳng cho đến lúc mặt trời lặn, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Sở Du.

Chuyện xảy ra không hề giống trong trí nhớ, hắn nhịn không được có chút lo lắng. Nhưng lúc này, quan binh đã không còn kiên nhẫn. Hắn kéo mạnh xe ngựa, bất mãn nói: “Đi thôi!”

Cố Sở Sinh nhìn người đến người đi ở nơi cổng thành, hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng đành phải khởi hành.

Không có việc gì, Sở Du nhất định sẽ đến.

Hắn nói với chính mình, hắn trở về tất nhiên có thể sẽ xảy ra nhiều biến cố. Nhưng hắn hiểu rất rõ tình cảm của Sở Du đối với hắn năm mười bảy tuổi có bao nhiêu sâu đậm.

Đời trước nàng đã tới, đời này chắc chắn nàng cũng sẽ đến.

Trong khi Cố Sở Sinh tràn đầy hi vọng trên con đường tương lai thì Sở Du đang ngủ ngon lành.

Nàng vừa mới ngủ dậy, Sở Cẩm đã phái người đưa tin tới, nói Cố Sở Sinh đã rời kinh.

Sở Du không để tâm việc Cố Sở Sinh đã rời kinh hay chưa. Việc nàng thực sự để ý là làm sao vị muội muội này của mình lại thần thông quảng đại như vậy?

Hiện tại đối với tin tức bên ngoài nàng một chút cũng không rõ, nhưng Sở Cẩm lại vô cùng rõ ràng thời gian Cố Sở Sinh rời kinh.

Sở Cẩm biết những việc này có lẽ là lấy tin tức từ phía Cố Sở Sinh, nói cách khác, kỳ thật những năm đó  Sở Cẩm và Cố Sở Sinh vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, chưa từng đứt đoạn.

Một mặt Sở Cẩm nói chính mình không có bất cứ chút tình cảm nào với Cố Sở Sinh, khiến nàng vào thời điểm đó bỏ trốn theo Cố Sở Sinh. Mặt khác lại giấu nàng lén lút liên lạc với Cố Sở Sinh.

Sở Du đem tờ giấy trong tay ném vào bếp lửa, quay sang nói với thị nữ đưa tin: “Nói với Nhị tiểu thư, những loại chuyện như thế này lần sau không cần nói cho ta biết. Quy củ cũng không cần ta nói nhiều nữa, trong lòng tiểu thư nhà ngươi hiểu rõ.”

Sở Du ngẩng đầu, nhìn thị nữ, lạnh lùng nói: “Phủ tướng quân cũng cần mặt mũi, nói chính nàng tự cân nhắc đi!”

Thị nữ không biết nội dung của tờ giấy kia là gì, bị Sở Du nói có chút ngơ ngác, bước chân hoang mang rời đi. Sở Du nhìn ánh lửa cháy đang cháy bập bùng trong bếp, không nhịn được thở dài một tiếng.

Tờ giấy kia đã làm Sở Du hoàn hoàn hết hy vọng với người muội muội này của mình.

Bản tính hai mặt này của Sở Cẩm cũng không phải cho mãi tới khi trưởng thành mới có, mà nó vốn dĩ là từ trong xương cốt phá ra, là bản chất của nàng ta.

Năm đó nàng thích Cố Sở Sinh, nhưng bởi vì hắn là vị hôn phu của Sở Cẩm nên rất nhiều năm nàng chưa từng có một biểu hiện hoặc hành động nào quá phận. Nếu có người nhắc tới hắn, nàng cũng sẽ không nói quá một câu, bình thường cũng chẳng bao giờ chủ động nói về hắn với ai. Thậm chí hàng ngày nếu như có thể tránh được việc cùng hắn ở chung một chỗ nàng liền tránh. Thánh thượng tứ hôn, nàng cũng không hề từ chối, dứt khoát đồng ý. Nàng tự nhận bản thân mình đã làm rất tốt. Năm đó, chính hắn cũng không thể ngờ tới nàng sẽ thực sự đuổi theo hắn tới Càn Dương nữa là.

Nếu không phải Sở Cẩm khóc lóc kể lể, nếu không phải Sở Cẩm cầu xin nàng thì làm sao nàng có thể bỏ trốn cùng Cố Sở Sinh chịu khổ chứ?

Bên ngoài thì nói chính mình không thích, cổ vũ cho tỷ tỷ đi tìm kiếm chân ái. Nhưng trong lòng lại đối với Cố Sở Sinh tình cảm vương vấn mãi không đứt.

Sở Du có chút bất đắc dĩ, nàng có chút không hiểu vì sao Sở Cẩm lại có cái tính cách như này? Rõ ràng đều xuất thân từ phủ tướng quân, đều là đích nữ, tính cách tại sao có thể khác nhau một trời một vực như vậy?

Sở Du chỉ suy nghĩ trong chốc lát, cũng không muốn nghĩ nhiều. May mắn lắm mới được sống lại, cũng không thể để cơ hội này trở nên vô ích, nàng tìm lấy bút mực, từ từ tìm kiếm trong ký ức những việc lớn nhỏ của đời trước viết ra. Nếu đã được sống lại một lần nữa, nàng đương nhiên sẽ phải tận dụng cơ hội này thật tốt.

Việc lớn nhất xảy ra vào thời gian tới chính là cả nhà Vệ gia sẽ tử trận nơi sa trường.

Ngày hai bảy tháng bảy năm đó, cũng chính là ngày Sở Cẩm gả cho Vệ Quân, có cấp báo từ biên thùy gửi tới Hoa Kinh, Vệ Quân theo phụ thân xuất chinh.

Vệ gia tổng cộng có bảy công tử, bao gồm người nhỏ nhất Vệ Thất lang Vệ Uẩn đều theo quân ra chiến trường. Tất cả mọi người cho rằng Chiến thần Vệ gia cũng giống như trước kia, không lâu sau sẽ vẻ vang mà khải hoàn trở về. Nhưng một tháng sau, biên thùy lại truyền về tin tức hai mươi vạn tinh binh do Vệ gia dẫn dắt toàn quân đều đã bịn tiêu diệt tại Bạch Đế Cốc.

Chỉ để lại một mình Vệ Uẩn đưa linh cữu hồi kinh, chịu sự thẩm tra của Đại Lý Tự. Bởi nguyên nhân đẫn đến thất bại lần này là do Trấn quốc Hầu Vệ Trung không màng Hoàng lệnh, tự ý quyết định truy đuổi đào binh Bắc Địch tới cùng. Các đại thế gia vì thế mà náo loạn đua nhau đòi cắt đứt quan hệ với Vệ gia. Ngoại trừ phu nhân của Nhị công tử Vệ Thúc - Tưởng thị vì tình nghĩa với trượng phụ mà tự vẫn ở bên ngoài, còn lại các thị thiếp của các phòng đều yêu cầu xin được rời đi. Vệ Uẩn thay thế huynh trưởng và phụ thân viết thư hòa ly cho những người này. 

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn Vệ gia rơi vào hoàn cảnh cây đổ bầy khỉ tan. Cả một Hầu phủ to như vậy chỉ còn lại Vệ Uẩn cùng Vệ lão thái quân và năm đứa trẻ còn chưa có lớn khôn.

Lúc ấy Sở Du đã đi theo Cố Sở Sinh tới Côn Dương xa xôi. Côn Dương là vị trí trọng yếu thứ hai của Bắc Cảnh, là con đường vận chuyển lương thảo quan trọng. Khi ấy, Sở Du cũng đã từng rất nhiều lần giúp Cố Sở Sinh vận chuyển lương thực ra tiền tuyến.

Nhưng mà thời điểm Vệ Du tham gia vào chiến sự thì việc người nhà Vệ gia tử trận cũng đã qua được một thời gian rồi. Năm đó cụ thể người Vệ gia chết như thế nào, vì sao lại chết, thật tình nàng không rõ lắm.

Nàng chỉ biết, sau đó Quốc cữu Diêu Dũng nhận nhiệm vụ lúc nguy nan là đóng giữ Bạch thành, cuối cùng không lâu cũng bỏ thành mà chạy. Đương lúc các nơi bị chịu kiềm chế nổi lên chiến loạn, trong triều không có người dùng được, Vệ Uẩn trong lao ngục xin lệnh, cầm giấy sinh tử mà ra tiền tuyến.

Hoặc là thắng, hoặc là chết.

Sau đó, ngày Vệ Uẩn chiến thắng khải hoàn mang theo đầu Diêu Dũng tới ngự thư phòng. Sau khi trở ra, Hoàng đế đã ban thêm tước vị cho những nam nhân của Vệ gia chết trận kia.

Nàng không hy vọng người của Vệ gia sẽ chết.

Sở Du tay cầm bút, trong mắt mang theo tia hàn quang.

Những nam nhi của Vệ gia kiên cường như vậy không nên chết.

Nàng tỉ mỉ viết ra những đoạn ký ức ngắn ngủi có liên quan tới chuyện Vệ gia năm đó, mong rằng cục diện năm đó có thể thay đổi được.

Viết một mạch tới khi sắp bình minh, vừa hay Tạ Vận đưa người bưng mâm đi tới.

Phủ Tướng quân đã treo đầy đèn đỏ, dán giấy hồng, Tạ Vận thấy Sở Du đang viết gì đó, sốt ruột nói: “Con đang làm cái gì vậy? Sắp đến giờ phải thành thân rồi, còn không nghỉ ngơi tử tế. Để ta xem ngày mai con có chịu được nổi không!”

“Mẫu thân, không có việc gì!”

Sở Du đem những tờ giấy đó ném vào bếp than. Suốt một đêm thức trắng, mọi chi tiết, sự việc đều được sắp xếp một cách tỉ mỉ, giờ đây những việc đó đều vô cùng rõ ràng trong đầu nàng.

Sở Du thong dong xoay người, thấy trên tay nha hoàn đang cầm vài thứ đồ vật, lại cười nói: “Là hỉ phục?”

“Đúng vậy, nhanh thay đi.” Tạ Vận có chút bất mãn, nhưng nhìn tới bộ dáng vui vẻ của con gái nhà mình, những bất mãn kia liền lập tức tan đi không ít. Bà gọi thêm người vào giúp Sở Du rửa mặt, chải đầu.

Tắm gội, thay quần áo, bôi dầu hoa quế lên tóc, mặc vào áo choàng đỏ thễm thêu hình phượng hoàng bằng chỉ vàng rực rỡ.

Sau đó Sở Du liền ngồi ngay ngắn ở trước gương, để thị nữ tiến lên trang điểm cho nàng.

Sở Cẩm cầm lược tiến vào, tới bên cạnh Tạ Vận nói với bà: “Mẫu thân, người chải tóc cho tỷ đi!”

Tạ Vận nhìn Sở Du trong gương, nhỏ giọng thì thầm với Sở Cẩm: “Con nhìn tỷ tỷ con xem, ngày thường không chịu trang điểm, hôm nay trang điểm đẹp như vậy thì lại phải gả ra ngoài rồi!”

Dứt lời, Tạ Vận cầm lấy lược, giơ tay chải từng sợi tóc cho nàng, dịu dàng nói: “Sau khi gả vào Vệ gia, con đừng tùy hứng giống như ở nhà, dù sao con gái gả ra ngoài cũng ít nhiều sẽ phải chịu thiệt thòi. Con ở Vệ gia, việc gì có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, không cần phải so đo quá nhiều.”

Nếu đổi lại là ngày xưa, nghe những lời như này chắn chắn Sở Du sẽ nói lý với Tạ Vận một chút. Nhưng giờ nghe thấy Tạ Vận nói những lời này giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, ý muốn tranh chấp đều mơ hồ đều đã quên mất, chỉ thở dài nói: “Con gái đã biết!”

Tạ Vận gật gật đầu, nhấc tay hướng tóc Sở Du mà chải xuống.

“Một chải, chải đầu bạc……”

“Hai chải đầu bạc tề mi……”

Tạ Vận vừa chải tóc cho Sở Du vừa cố kìm nén nước mắt. Chờ tới giây phút cuối cùng, kìm nén không nổi nữa, mệt mỏi để Sở Cẩm đỡ sang một bên.

Thị nữ tiến lên giúp Sở Du sửa sang lại một chút, sau đó lại giúp nàng đội mũ phượng lên. Làm xong việc này, trời cũng dần sáng rõ, bên ngoài truyền đến tiếng kèn trống. Một nha hoàn vội vàng, hấp tấp chạy vào, mừng rỡ nói: “Phu nhân, Đại tiểu thư, người của Vệ gia tới rồi!”

Nghe vậy, Tạ Vận liền đứng dậy, như muốn đi ra ngoài, nhưng mà mới vừa bước ra tới cửa, chợt nghĩ đến điều gì đó: “Không được, không được! Bọn họ còn phải đợi thêm một lúc nữa.”

Vì thế lại quay trở về trong phòng, cùng toàn bộ nữ quyến đợi người của Vệ gia đến.

Dựa theo phong tục, khi người của Vệ gia người tới đón dâu, người của Sở gia bên này sẽ làm một vài việc gây khó dễ. Sau khi trôi qua một canh giờ, Sở Du mới được phép đi ra ngoài. Vì thế bên ngoài thì ồn ào náo nhiệt, bên trong phòng thì một đám người ngồi thấp thỏm chờ đợi.

Sở Cẩm rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, nghe được ồn ào bên ngoài, không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, không thì để con ra ngoài xem tình hình một chút!”

Lời này nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều hiện lên tia chờ mong nhìn Tạ Vận. Bị mọi người nhìn bằng ánh mắt như vậy, không khỏi cười ra tiếng: “Mấy người cũng thật thiếu kiên nhẫn, chẳng qua cũng chỉ là đón dâu mà thôi, có cái gì đẹp mà xem chứ!”

Đẹp? Đẹp chứ!

Sở Du suy nghĩ trong lòng.

Đời trước hôn lễ của nàng tổ chức vô cùng đơn sơ. Nàng cùng Cố Sở Sinh tổ chức hôn lễ tại Côn Dương, mời thuộc hạ của hắn tới, trong sân thì bày hai bàn tiệc, xốc khăn voan lên, như vậy liền coi như xong. Cố Sở Sinh đã từng nói sẽ bù cho nàng một hôn lễ long trọng hơn, nhưng nàng đã đợi cả đời cũng không đợi được.

Đợi tới cả đời, luôn có vài việc sẽ không giống như cũ. Trong lòng Sở Du vẫn luôn bị phần tò mò kia đè nặng, nàng quay sang nói với Tạ Vận: “Mẫu thân, chúng ta ra ngoài nhìn xem một chút đi!”

“Cái con bé này cũng thật là.....”

Tạ Vận cười đẩy đẩy nàng. Đương lúc nói chuyện thì nghe tiếng tranh chấp ầm ĩ  bên ngoài, đi ra nhìn một chút liền thấy hai thiếu niên đang đánh nhau trên nóc nhà.

Sở Cẩm đột ngột kêu lên: “Là Nhị ca!”

Sở gia tổng cộng bốn đứa con, Thế tử Sở Lâm Dương, nhị công tử Sở Lâm Tây và hai tỷ muội Sở Du, Sở Cẩm. Sở gia xuất thân tướng môn, Sở Lâm Dương còn có chút cố kỵ thân phận bên kia, Sở Lâm Tây thì sớm đã không khách khí mà động thủ với bên Vệ gia.

Các nữ quyến đều xúm tới bên cửa sổ, tranh nhau nhòm đầu ra mái hiên. Sở Du, Sở Cẩm và Tạ Vận cùng nhau đến trước cửa, ngẩng đầu nhìn lên.

Sở Lâm Dương mặc một thân áo gấm màu lam, nhìn rất tuấn tú. Mà thiếu niên đối diện hắn cùng lắm cũng chỉ mười bốn tuổi, người mặc kính trang(1) màu đen, tóc trên đầu dùng dây cột trắng đen đan xen bối cao. Tuy rằng ăn mặc sạch sẽ lưu loát nhưng toàn thân từ trên xuống dưới luôn tản ra một loại ngạo khí(2) so với Sở Lâm Dương chẳng hề thua kém.

(1) “Kính trang” một loại trang phục bó sát thân, khá gọn gàng, mặc lên người không hề rườm rà, vướng víu. Nơi cổ tay áo được bó gọn lại. Loại trang phục này phổ biến trong tiểu thuyết kiếm hiệp, các game kiếm hiệp,...
Hình ảnh minh họa của kính trang 👇👇👇













(2) “Ngạo khí” khí chất kiêu ngạo. Ý nói Vệ tiểu cưa kiêu ngạo nhưng không hống hách, ra vẻ ấy. Là bẩm sinh chứ không phải cố làm mình làm mẩy ạ.

Vốn dĩ thường ngày Sở Lâm Tây đã tính là tuấn tú nhưng người đối diện so với hắn càng tuấn lãng gấp nhiều lần. Mắt như tinh nguyệt(3), mày tựa quần phong(4), đuối mắt còn xếch nhẹ lên càng tăng thêm vài phần phong lưu diễm lệ. Chỉ có điều thần sắc thiếu niên đoan chính mà nghiêm túc giống như lưỡi đao khí thế sắc bén đâm thẳng vào tim con người ta.

(3) “Tinh nguyệt” chính là sao với trăng à nha.

(4) "Quần phong" : dãy núi

Ở Hoa Kinh khó có công tử thế gia nào mà mang khí chất nghiêm cẩn lại khốc liệt được như vậy. Tựa như bông hoa tuyết ở rộ ở Bắc Cảnh băng giá, mang vẻ đẹp lạnh lùng mà cao quý.

Ánh mắt Sở Du dừng trên người thiếu niên kia. Trong chớp mắt như lại trở về đời trước, nàng lần đầu tiên cũng là lần duy nhất nhìn người này ở khoảng cách gần.

Khi đó hắn đã là Trấn Bắc Vương danh chấn thiên hạ, là Đô đốc của Ngũ Quân Đô đốc phủ. Trong tay nắm binh quyền, có thể khuynh đảo triều chính.

Ngày ấy nàng bị Cố Sở Sinh đưa ra khỏi Hoa Kinh, gió thổi lẫn với tuyết rơi. Chàng cưỡi ngựa hồi kinh, trong mặc hắc y, ngoài khoác bạch y, thần sắc lạnh lùng.

Khi đó Vệ Uẩn cao lớn cường tráng hơn hiện tại rất nhiều, trong mắt cũng không bừng bừng tinh thần phấn chấn của một đứa trẻ thế này.

Ánh mắt chàng lạnh giá tựa hồ băng sâu không thấy đáy. Kéo ngựa ngăn xe ngựa nàng lại.

“Cố phu nhân!”

Ngữ điệu của chàng trầm thấp, không nhanh không chậm. Tuy là dò hỏi, nhưng lại không có nửa điểm hoài nghi, như sớm đã biết người ngồi trong màn xe là ai.

Sở Du cho người cuốn màn xe lên. Bình tĩnh ngồi trong xe ngựa, cung kính hành lễ với chàng: “Vệ đại nhân!”

“Cố phu nhận định đi đâu sao?”

“Càn Dương!”

“Khi nào thì trở về?”

“Ta cũng không biết nữa!”

“Cố phu nhân”, chàng cười khẽ: “Hối hận không?”

Sở Du có hơi sửng sốt, Vệ Uẩn nhìn về phía xa xa: “Cố phu nhân cũng biết, năm đó Vệ phủ tới cửa cầu hôn trước. Người trong nhà cũng từng dò hỏi, Sở gia có hai người con gái, vậy người trong tim huynh trưởng là ai. Huynh ấy nói rằng, người huynh ấy thích là Đại tiểu thư vì nàng biết võ thuật. Nếu như sau này trưởng thành đấu không lại kẻ địch sẽ mang nàng ra trận.”

“Đêm trước hôm thành thân, huynh ấy thao thức cả đêm không ngủ. Còn dặn dò ta. Sở gia là võ gia, khi đón dâu nếu như phải động thủ thì ta phải biết nhường nhịn một chút.”

Nói xong, chàng quay đầu nhìn về phía nàng: “Cố phu nhân và lệnh muội không giống nhau. Lệnh muội là hạng người nịnh hót, thích bợ đỡ xu nịnh. Còn Cố phu nhân lại nguyện từ bỏ Thánh hôn được ngự ban, cùng Cố đại nhân chạy tới Bắc Cảnh xa xôi, chinh chiến xa trường. Đáng tiếc Cố phu nhân có mắt không tròng, huynh trưởng ta coi phu nhân như châu báu mà đối đãi, phu nhân lại khinh nhờn huynh ấy, rời đi không quay đầu. “

“Cho đến ngày hôm nay.....” Ánh mắt chàng bình bĩnh, hỏi: “Phu nhân có từng hối hận không?”

Khi đó Sở Du chỉ khẽ cười, đón lấy ánh mắt của đối phương, giọng nói thản nhiên: “Thiếp thân làm việc trước nay chỉ nghĩ có nên làm hay không, chưa từng nghĩ qua sẽ hối hận hay không hối hận.”

Chàng thanh niên ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, bình đạm lên tiếng: “Đáng tiếc!”

Nàng cũng không có đáp lời, chỉ kính cẩn nửa ngồi nửa quỳ, nhìn người kia thúc ngựa từ từ rời đi.

Lúc này nàng ngửa đầu, nhìn Vệ Uẩn đang đánh nhau với Sở Lâm Tây kia. Rõ ràng võ công của chàng cao sơn Sở Lâm Tây rất nhiều, nhưng vẫn lại cùng Sở Lâm Tây dây dưa mãi không dứt, còn cố tình không để lộ ra dấu vết gì.

Sở Du không khỏi cong lên khóe miệng, nhặt một hòn đá từ trong chậu hoa bên cạnh, ném qua phía Sở Lâm Tây.

Hòn đá đập trúng người Sở Lâm Tây, khiến hắn ngã lộn nhào xuống.

Sở Lâm Tây hét lên: “Vệ Thất lang, ngươi chơi ăn gian!”

Vệ Uẩn trên nóc nhà đứng ngây người một lát, theo phản ứng quay người qua nhìn về phía Sở Du.

Liền thấy nữ tử mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, đang nghiêng người dựa vào cạnh cửa. Trong tay đang tung hứng một hòn đá, môi cười đầy mờ ám.

Vệ Uẩn chợt hiểu ra vừa rồi xảy ra chuyện gì, cười xán lạn.

Chàng chắp tay với Sở Du, sau đó cũng thả người nhảy xuống dưới. Sở Lâm Tây đang làm ẫm ĩ với mấy huynh đệ Vệ gia khác, Sở Lâm Dương đứng giữa điều chỉnh không khí. Vệ Uẩn nhanh chóng vòng tới sau lưng Vệ Quân, nhỏ giọng nói một câu: “Ca ca, tẩu tử rất xinh đẹp!”

Vệ Quân khoác hỉ bào, hai tay đặt sau người, làm bộ bình tĩnh, không dấu vết nhích người lại gần, hạ thấp giọng: “Đệ nhìn thấy?”

“Sở Lâm Tây chính là bị tẩu tử đánh  rơi xuống đó.”

Vệ Uẩn nói tới đây, vẻ mặt lộ chút ưu sầu: “Ca ca, đệ cảm thấy về sau sẽ có khả năng đánh không lại hai phu thê các huynh.”

Vệ Quân cong mi cười: “Đó là đương nhiên! Mắt nhìn người của ca ca đệ làm sao có thể sai được.”

Đang lúc nói chuyện thì cũng tới giờ. Sở Kiến Xương cũng không trì hoãn, xua tay, Sở Lâm Dương chạy tới kéo Sở Lâm Tây lại, cùng với mấy huynh đệ Vệ gia dạt sang hai bên.

Thị nữ hấp tấp chạy vào trong phòng, trùm khăn voan lên đầu Sở Du, đỡ nàng đi ra ngoài.

Vệ Quân đứng ở chính giữa phía trước, Vệ Uẩn cùng Nhị công tử Vệ Thúc đứng ở phía sau, mấy người còn lại của Vệ gia cùng với người của Sở ra chia nhau đứng ở trên bậc thang phía sau ba người. Lễ quan(4) đứng ở phía bên phải, hô lớn: “Mở cửa đón dâu......... !”

(4) “Lễ quan” : người chủ trì lễ nghi

Cửa lớn chậm dãi mở rộng ra, Sở Du mặc hỉ bào được Sở Cẩm đỡ xuất hiện trước mắt mọi người.

Trước mắt nàng là một mảng đỏ hồng, cái gì cũng đều nhìn không ra, chỉ nghe thấy tiếng nhạc hỉ(5) cùng tiếng pháo nổ giòn tan ở bên tai, sau đó một dải lụa hồng(6) xuất hiện trước mặt nàng. Nàng nghe thấy một giọng nói ôn nhu mang theo chút khẩn trương: “Sở.......Sở.......Sở cô nương....”

(5) “Nhạc hỉ”. Híhí là nhạc đám cưới ý ạ. Thực ra thì là tiếng kèn mà khi rước dâu thổi đầy trong phim cổ trang ý ạ.

(6) “Lụa hồng” ở trung quốc thì màu đỏ người ta cũng hay gọi là màu hồng. Còn màu hồng người ta gọi là màu gì đó, hình như là hồng phấn. Cơ mà ta vẫn giữ là “lụa hồng” nghe có vẻ văn thơ hơn.

Sở Du cười khẽ, nàng đón lấy dải lụa hồng, dịu dàng cất tiếng nói: “Vệ thế tử, không cần khẩn trương.”

Nàng nói: “Ta đi theo chàng.”

Trái tim đang treo lơ lửng chợt yên ổn trở lại. Vệ Quân nắm chặt lụa hồng. Sự hồi hộp, thấp thỏm trong lòng cũng dần trở nên bình tĩnh.

Chàng thực sự không chọn sai người!

Thế tử phi của Trấn quốc Hầu phủ nên như thế này! Chỉ cần dùng một câu có thể làm chàng vững tâm.

Nguyên lời tác giả: (lần trước ta chỉ trích có một đoạn thôi, lần này là toàn bộ. hehe)

Lúc này Vệ Uẩn vẫn là một đứa trẻ nên sẽ không quá xuất sắc. Nhưng sau này khi đã trưởng thành rồi, phong thấu không hề kém cạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net