Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trước mặt bình tĩnh lại khiến cho Sở Du thực yên tâm. Nàng không nhìn thấy bộ dáng của trượng phu tương lai, nhưng nhìn thấy tay hắn đưa qua, nàng cảm thấy có lẽ cũng sẽ không quá tệ.

Sở Du để Vệ Quân dẫn vào kiệu hoa. Suốt đường đi chàng vẫn luôn cẩn thận che chở nàng, giống như nàng thực sự là một nữ tử mảnh mai cần phải che chở gấp bội vậy.

Sở Du sống hơn ba mươi năm cũng  chưa từng trải qua cảm giác như thế  này. Ở trong lòng mọi người, nàng luôn là một vị nữ hán tử kiên cường, không cần ai thương tiếc cũng không cần ai chăm sóc. 

Cố Sở Sinh đối xử với nàng trước nay đều tôn trọng như khách, thậm chí đa phần là thái độ lạnh như băng của quan nhân với thuộc hạ.

Sở Du ngồi trong kiệu hoa, trộm vén rèm lên, muốn nhìn xem thử dáng vẻ của Vệ Quân.

Nhưng mà Vệ Quân đã cưỡi ngựa đi mãi ở đằng trước, nàng liếc mắt cũng chỉ nhìn thấy Vệ Uẩn đang canh giữ ở bên cạnh kiệu hoa. Vệ Uẩn thấy được động tác của Sở Du, cong cong khóe môi, trong mắt là ý cười sáng tỏ, giống như một kẻ đã bắt được nhược điểm của nàng.

Sở Du bị người ta bắt gặp hơn nữa lại còn là một tên nhóc con, trong lòng không khỏi chút xấu hổ. Nhanh chóng thả khăn voan và buông rèm kiệu xuống, ngoan ngoãn ngồi trở lại.

Sau khi an ổn ngồi lại trong kiệu, Sở Du bắt đầu tính toán.

Đời trước thời gian phía biên thùy gửi tin tức đến Hoa Kinh cũng chính là ngày ngày hôm nay, chỉ là không rõ vào thời gian cụ thể.

Biên thùy hiện giờ nguy cấp, Vệ gia là đối tượng thích hợp nhất để chọn xuất chinh. Nàng rất khó tìm được lý do ngăn cản, Vệ Quân có thể thử dùng lý do tân hôn có khi sẽ giữ được người  lại nhưng còn những người khác lại thực chẳng có lý do nào.

Điều duy nhất chỉ có thể bắt đầu từ nguyên nhân bọn họ thất bại.

Nghe nói năm đó thất bại là bởi vì Vệ Trung truy kích tàn binh nên trúng kế, bị mai phục. Nếu như Vệ gia chỉ chú trọng vào việc thủ thành, vậy hẳn là thảm họa kia sẽ không có cơ hội xảy ra.

Đang lúc Sở Du suy tư, bên ngoài lại truyền đến tiếng sáo trúc và tiếng trống liên hồi, kiệu hoa rốt cuộc cũng dừng lại.

Không tới một lúc, nàng nhận thấy như có người đá vào cửa kiệu, sau đó một tràng cười vang lên, một dải lụa hồng lại được đưa tới. Lần này Vệ Quân nói rất lưu loát, giọng nói còn mang theo ý cười: “Sở cô nương, ta đưa cô vào.”

Sở Du nhận lấy dải lụa hồng, mắt nhìn dưới chân, một đường theo sự dẫn dắt của Vệ Quân.

Nàng bước đi rất vững vàng, Vệ Quân bên cạnh lại vẫn luôn miệng nhắc nhở nàng cẩn thận. Huynh đệ Vệ gia xung quanh bàn tán khe khẽ. Tuy ràng giọng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để nàng nghe được. 

Cảm thấy có rất nhiều những đứa trẻ loi choi, giọng nói mang tinh thần phấn chấn nói: “Nghe nói tẩu tử rất đẹp!”

“Tiểu Thất nói, tẩu tử đặc biệt xinh đẹp!”

“Có thể so sánh với đệ nhất mỹ nhân Sở Cẩm kia không?”

“Ánh mắt của Tiểu Thất rất cao, khẳng định so với Sở Cẩm còn xinh đẹp hơn.”

.......

Sở Du thấy người Vệ gia nói chuyện thẳng thắn như vậy, môi nhịn không được khẽ cong cong. Vệ Quân cũng đã nghe thấy, có chút xấu hổ. Chàng biết Sở Du là người tập võ chắc chẵn cũng sẽ nghe được. Vì thế nhân cơ hội khi đỡ Sở Du, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Nàng đừng tức giận! Chờ một lát nữa ta sẽ phạt bọn chúng.”

Sở Du nghe được lời này, nhịn không được, cười ra tiếng nói:

“Không sao, bọn chúng như vậy, ta thực rất thích.”

Vệ Quân nghe thấy giọng nói của Sở Du, tuy rằng không nhìn thấy bộ dáng như thể nào nhưng có thể tưởng tượng ra được cô nương này chắn chắn sẽ rất đẹp. Trong lòng chàng có chút chờ mong, đưa Sở Du tới đại sảnh.

Hai người làm theo sự chỉ dẫn của lễ quan đã bái thiên địa xong.

Cả quá trình thực sự rất thuận lợi, trong lòng Sở Du rất vui vẻ lại thêm vài phần chờ mong về cuộc sống ngày sau ở Vệ gia.

Nội tâm nàng thực bình tĩnh, đó là một loại cảm giác vui mừng mà thong dong, nhẹ nhõm. Nó từ từ nhen nhúm rồi vào thời điểm nào đó đột nhiên lan tràn trong lòng.

Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, tất cả mọi chuyện đời trước đều sẽ không lặp lại lần nữa.

Nàng đứng trước mặt Vệ Quân, rất muốn xốc khăn voan lên nhìn người nam nhân trước mặt. Nàng cảm giác Vệ Quân cao hơn nàng nửa cái đầu, trực giác cho thấy Vệ Quân hẳn là một nam tử hơi chút văn nhược.

Sở Du đứng không nhúc nhích, bên cạnh có người đi tới muốn đỡ nàng về phòng. Vệ Thúc lại tiến lên, ồn ào nói: “Đại ca, mau, nhanh tới vén khăn voan đi. Đừng đi uống rượu.”

“Đúng! Đúng! Đúng!” Các công tử khác cũng hùa theo, hô to: “Đại ca đi vén khăn voan đi! Chúng đệ không cần huynh bồi uống rượu đâu!”

“Đi đi đi!” Vệ Quân đỏ mặt, nói với bọn họ: “Cứ theo quy củ mà làm, đi qua một bên đi!”

Nói xong chàng lại lo lắng Sở Du không vui, xoay đầu, nhỏ giọng nói với nàng: “Sở cô nương, nàng kiên nhẫn chờ một chút....”

“Thế tử một lát liền trở về sao?” Sở Du nhở giọng mở miệng, thanh âm mềm mại mà thanh thúy, trong lòng Vệ Quân mềm thành một mảng, bất giác cũng nhỏ giọng nói: “ Ừ, sẽ không quá lâu đâu.”

“Vậy thế tử có thể đáp ứng ta,” Giọng nói Sở Du mang theo vài phần trịnh trọng “Bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng phải nhanh chóng trở lại.”

Dứt lời, Sở Du cảm thấy lời này có chút đường đột, liền nhỏ giọng nói: “Thiếp thân chờ thế tử trở về vén khăn voan.”

Vệ Quân lúc đầu có chút nghi hoặc, sau đó liền minh bạch. Sợ là Sở Du không thích chiếc khoăn voan này. Chàng nhỏ giọng: “Nếu nàng không thích chiếc khăn voan này, khi không có người khác thì cứ gỡ xuống chờ ta về. Vệ gia không có quá nhiều quy củ.”

Nói xong, Vệ Quân lại lo lắng Sở Du có lẽ là vì không muốn mình ở bên ngoài lâu, liền nói thêm một câu: “Ta sẽ nhanh chóng trở về.”

Sở Du gật đầu, để người khác đỡ nàng trở về phòng. Vệ Quân quay người trở lại, tiếp đón khách khứa.

Sau khi Sở Du trở về phòng, rất thành thật ngồi ở mép giường.

Nàng thừa nhận thực sự không thích chiếc khăn voan này, nhưng nàng thích Vệ gia. Vệ Quân quan tâm nàng, nàng nguyện ý cố hết sức mình hồi đáp chàng.

Thời điểm ngồi ở trên giường nàng có chút nhàm chán, liền bắt đầu tưởng tượng.

Nàng không phải là người thích thù hận. Những chuyện của đời trước cũng không phát sinh tại đời này, cho nên nàng cũng không cần vì những chuyện đó mà buồn phiền không vui. Cố Sở Sinh đã rời khỏi Hoa Kinh, nàng cũng đã gả tới Vệ gia. Hiện giờ cùng Cố Sở Sinh và Sở Cẩm cũng không có liên quan, chuyện quá khứ không còn quan trọng, quan trọng nhất vẫn là hướng về phía trước. 

Hôm nay gặp mặt, Vệ gia quả nhiên giống như trong lời đồn, rất dễ ở chung. Nàng ngày sau ở Vệ gia, cuộc sống hẳn sẽ không quá khó khăn. Chờ một lát nữa Vệ Quân trở về, nàng liền lấy lý do tân hôn để thử xem có thể giữ Vệ Quân ở lại hay không. Nếu như không thể thì sẽ xin cùng Vệ Quân ra chiến trường. Nếu như đều không được vậy thì nàng vẫn có thể nhắc nhở bọn họ, để bọn họ đề phòng một chút, không đuổi theo tàn binh. Như vậy, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Vệ gia chỉ cần chiến thắng lần này, về sau nàng cùng Vệ Quân liền có thể an ổn chung sống. Nàng biết mười hai năm biến cố trong tương lai, đó là ưu thế để nàng có thể bảo vệ Vệ gia.

Nếu Vệ gia bình an thì sau này Vệ Uẩn cũng sẽ không bị người khác suốt ngày gọi là sát thần. Thiếu niên mà hôm nay nàng thấy luôn luôn vui vẻ như chú chim nhỏ. Sau này trưởng thành có khi nào cũng sẽ giống huynh trưởng của chàng thành một tướng quân ôn nhã.

Sở Du để dòng suy nghĩ trôi dạt xa xôi.

Đợi nửa ngày, cũng không thấy nàng nhúc nhích, nha hoàn bên cạnh tiến lên, dò hỏi: “Thiếu phu nhân có muốn ăn chút điểm tâm không?”

“Không cần...” Sở Du nhẹ nhàng mở miệng. Mà chính lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng bước chân vội vã và tiếng chiến mã hí vang. Trong lòng Sở Du chợt căng thẳng, nàng đột nhiên xốc khăn voan lên chạy ra bên ngoài.

Nha hoàn bị hành động của nàng làm kinh động, tiến lên ngăn cản nàng, nôn nóng nói: “Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu?”

Sở Du không dám biểu hiện quá mức kỳ quái, nếu như để người khác biết được việc nàng biết trước những việc xảy ra trong tương lai, chỉ sợ sẽ bị người đời coi là yêu nghiệt, không biết chừng còn bị thiêu sống nữa kìa.

Nàng cố kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, cau mày nói: “Ta nghe thấy tiếng chiến mã bên ngoài, sợ là có chuyện xảy ra, muốn ra ngoài xem một chút.”

“Thiếu phu nhân không cần lo lắng,” nha hoàn cười rộ lên: “Thế tử sẽ xử lý tốt mọi chuyện, Thiếu phu nhân có thể yên tâm ở đây chờ.

“Ta không yên lòng.”

Sở Du đẩy nha hoàn ra, đi ra ngoài, còn nghiêm mặt nói: “Ta phải ra ngoài xem.”

Nha hoàn bị Sở Du đẩy sang một bên, Sở Du liền vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Nàng không thuộc đường đi lối về trong Vệ phủ, chỉ có thể theo phương hướng của tiếng động mà chạy tới.

Lúc này, tiếng bước chân bên ngoài cũng dồn dập, người cũng nhiều lên. Nha hoàn đuổi theo Sở Du, gương mặt tràn ngập khẩn trương, muốn kéo Sở Du trở về: “Thiếu phu nhân, người còn chưa vén khăn voan. Người....”

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó Vệ Uẩn xuất hiện ở chỗ ngã rẽ.

Chàng mặc áo giáp, trên mặt vẫn còn mang nét trẻ con nhưng lại ẩn hiện sự nghiêm túc.

Sở Du dừng bước chân, siết chặt nắm tay. Vệ Uẩn nhìn nữ tử mang mũ phượng, vai choàng khăn trước mặt. Nhận ra ánh mắt sáng tỏ của đối phương, chàng dứt khoát quỳ một gối xuống, nghiêm túc hành quân lễ với nàng, dùng hai tay nâng lên ngọc bội, nói một cách bình tĩnh: “Tiền tuyến cấp báo, Thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, lệnh cho mạt tướng đem ngọc bội này giao cho Thiếu phu nhân. Có dặn dò rằng Thiếu phu nhân không cần lo lắng, người nhất định sẽ khải loàn trở về."

Nghe được lời này, Sở Du nhìn miếng ngọc bội trong tay Vệ Uẩn kia. Ngọc bội được lau chùi tới bóng loáng, rõ ràng là vật thường xuyên được mang bên người. Nàng giơ tay cầm lấy ngọc bội, giương mắt nhìn về phía bên ngoài: “Vệ Quân đâu rồi?”

“Thiếu tướng quân đã khởi hành.”
Giọng nói Vệ Uẩn nhỏ đi một chút, tựa như cũng hiểu ngày tân hôn mà tân lang lại phải đi xuất chinh là đả kích lớn với nhà gái. Chàng đang nghĩ nên nói câu gì để an ủi, liền thấy Sở Du đột nhiên xông ra ngoài.

Nàng chạy rất nhanh, hỉ phục tung bay ở trong gió. Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng lại, đuổi theo Sở Du đang xông ra ngoài, nôn nóng gọi: “Tẩu tử!”

Sở Du không đáp lời, nàng chạy một mạch như điên tới cửa lớn, giơ tay túm lấy một tướng sĩ ném xuống, cướp ngựa chạy đi.

Người của Vệ gia nhìn thấy đều kinh ngạc tới trợn mắt há miệng, chờ tới khi thấy Vệ Uẩn chạy tới bộ dáng cũng giống như Sở Du cướp ngựa lúc đó mới có phản ứng.

“Đó là thế tử phi?”

“Là Thiếu phu nhân?!”

Trong khi mọi người hết sức kinh ngạc, Sở Du lại vô cùng bình tĩnh.

Nàng thúc ngựa phi rất nhanh, gió tháng chín thổi còn mang theo hơi lạnh tạt vào mặt đau đớn giống như bị lưỡi đao cắt qua.

Vệ Uẩn theo sát ở phía sau, chàng không thể ngờ được kỹ thuật ngựa của vị tẩu tử này lại vô cùng thành thục như vậy. Chàng khó khăn kêu lên: “Tẩu tử! Người đừng đuổi theo nữa, có đuổi theo cũng vô dụng. Ca ca đệ sẽ trở về, người đừng quá lo lắng!”

Sở Du vẫn không đáp lời. Nàng biết lộ tuyến ra khỏi thành, từ Hoa Kinh mang binh tới Bắc Cảnh nhất định phải đi qua cửa Bắc. Nàng một đường quành một đường (ý là đi đường tắt), từ trên núi nhìn thấy một đội ngũ quân binh đang hành quân đi nhanh như bay. Nàng liền kẹp chặt ngựa, lao từ trên sườn núi xuống. Vệ Uẩn sợ tới mức gan cũng muốn vỡ ra, trong lòng thoáng qua suy nghĩ nếu như tẩu tử xảy ra chuyện gì ở chỗ này, vậy chàng biết giải thích thế nào với phụ thân và huynh trưởng.

Chàng cắn chặt răng thúc ngựa chạy theo hướng Sở Du, liền thấy Sở Du trực tiếp đáp trên mặt đường, một người một ngựa bức ngừng một đoàn quân.

Người Vệ gia nhìn thấy nữ tử áo đỏ đột nhiên xuất hiện, đều sững sỡ, sau đó lại thấy Vệ Uẩn đuổi tới. Vệ Trung có chút không thể tin được: “Tiểu Thất, đây là.......”

“Phụ thân!” Sở Du hướng về phía Vệ Trung chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói: “Con dâu thất lễ.”

Nghe xong lời này, quân đội Vệ gia mỗi người một vẻ mặt. Khi nhìn người này mặc hỉ phục, sau đó lại thấy Vệ Uẩn liền lờ mờ phỏng đoán, nhưng thật không nghĩ tới thực sự là Sở Du.

Mà Vệ Quân ở phía sau Vệ Trung cũng đang ngây ngốc cả người.

Sau đó liền thấy Sở Du đem ánh mắt dừng trên người chàng. Mưa thu lất phất mịt mù, Sở Du cầm dây cương, tay áo hỉ phục rộng rãi còn mang theo mưa ướt và bụi đường. Nàng hơi ngẩng đầu, nâng cao giọng mở miệng: “Phu quân ta Vệ Quân ở đâu?”

Quân vệ gia đều cắm mặt nhìn đất, không ai dám ngẩng đầu nhìn.

Chỉ có Vệ Quân cả da đầu đều căng cứng, vẫn kiên trì thúc ngựa ra khỏi hàng, khó khăn lên tiếng: “Ta.....Ta ở đây...”




                                           tieumedich
                                            27/09/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net