Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vệ Quân đi ra khỏi hàng ngũ. Tất cả mọi người đều cảm thấy có điểm xấu hổ. Dù sao cũng bị thê tử đuổi tới, chuyện này xảy ra với ai cũng chẳng vẻ vang gì.


Sở Du nhìn Vệ Quân, người nam tử trước mặt dáng vẻ thanh tú, nho nhã giống hệt như trong tưởng tượng của nàng. Nhìn thế nào cũng cảm thấy giống một người thư sinh hơn là một võ tướng.

Bộ dáng Vệ Quân bình thường, kém nhiều lần khi so với Vệ Uẩn mười phần tuấn mỹ khi trưởng thành. Tuy vậy lại khiến Sở Du đặc biệt cảm thấy rất thích.


Nàng lẳng lẽ nhìn hắn, tay nắm dây cương nói: “Phu quân còn nhớ đã hứa với ta điều gì không?”


Vệ Quân không trả lời. Sở Du thúc ngựa tới trước người Vệ Quân giơ tay đem khăn voan buông xuống, hơi nghiêng thân mình về phía trước.


“Thế tử từng đồng ý với ta, sẽ trở về vén khăn voan cho ta.”


Mọi người xung quanh nghe thấy lời này đều bất ngờ. Tay Vệ Quân khẽ run lên, chàng nhìn nữ tử trước mặt, nàng mạnh mẽ như ngọn lửa đang cháy rực rõ, trái tim vốn đang đập đều đều trong lồng ngực như lỗi mất một nhịp.


Vốn nghĩ chỉ là mai mối, chỉ là trách nhiệm, nhưng tại một khắc này lòng chàng trỗng rỗng chỉ còn lại vài gợn sóng đang rung động mãnh liệt.


Chàng nâng lên tay, cẩn thận từng chút một vén khăn voan lên cho Sở Du.


Sở Du rũ mi mắt. Khi lại nhìn thấy ánh sáng, nàng giương mắt nhìn vào đôi mắt kia một lần nữa. 


Nàng cười rực rỡ. Ánh mắt sáng như chứa xuân thủy(1).


(1) “Xuân thủy” : nước mùa xuân


“Phu quân,” nàng nhẹ giọng mở miệng: “Cuộc đời sau này của thiếp đã hợp cùng với phu quân thành một đường duy nhất.”


Vệ Quân không nói gì, tim đập nhanh vài phần.


Sở Du ngồi thẳng người lại, bình tĩnh nói: “Thiếp nguyện theo chàng xuất chinh.”

“Không thể!”


Vệ trung mở miệng trước tiên: “Vệ gia ta tuyệt đối không có đạo lý để cho nữ nhân ra chiến trường!”

Vệ gia đích thực không thiếu thê tử xuất thân từ tướng gia. Nhưng lại chưa từng nghe nói có người nào theo phu quân mình xuất chinh cả.


Sở Du còn muốn tiếp tục tranh cãi: “Phụ thân, con từ nhỏ đã tập võ, trước đây cũng từng theo phụ thân con xuất chinh..... “

“Đó là Sở gia.” Vệ trung nhíu mày, suy nghĩ một chút, khẩu khí dịu đi vào phần: “A Du, ta hiểu lòng con lo lắng cho Quân Nhi. Nhưng nam nhi có chiến trường của nam nhi, nữ nhân cũng có nội trạch của nữ nhân. Nếu như con thật lòng suy nghĩ cho Quân Nhi thì liền trở về giúp đỡ mẫu thân con xử lý chuyện trong nội viện,  ngoan ngoãn chờ Quân Nhi trở về.”


Vệ Trung là người mang chủ nghĩa đại nam tử(2) rất nặng, chuyện này Sở Du cũng đã sớm nghe nói. Nàng nhìn thoáng qua vẻ mặt của các tướng sĩ, chuyện này e rằng cho dù là Vệ Quân cũng sẽ không đồng ý cho nàng đi theo.

(2) "Đại nam tử" : chủ nghĩa đàn ông, tiêu cực, bảo thủ, gia trưởng.



Đối với kết quả này, nàng cũng đã sớm có chuẩn bị, hiện giờ bất quá cũng chỉ là muốn thử một lần. Vì thế nàng hít sâu một hơi, giương mắt nhìn Vệ Quân: “Vậy được! Ta chờ phu quân trở về!”

“Nàng yên tâm.....” Trong lòng Vệ Quân rất xúc động, giọng nói không nhịn được cũng có chút khàn khàn. Chàng biết ở chiến trường có bao nhiều nguy hiểm. Từ trước tới nay luôn cảm thấy không hề sợ hãi, nhưng hôm nay lại thật không nghĩ tới có vài phần bất an. Chàng cúi đầu nói: “Ta nhất định sẽ bình an trở về.”

“Được,” Sở Du gật đầu, nghiêm túc nhìn chàng “Vậy chàng phải nhớ kỹ, ta ở nhà chờ chàng. Chàng phải biết tự bảo vệ chính mình cho tốt. Nhớ lấy phòng thủ làm chủ, giặc có cùng đường cũng đừng truy đuổi.”


Vệ Quân ngẩn người, có chút không rõ. Sở Du nhìn chằm chằm hắn, lại lần nữa mở miệng: “Đồng ý với ta. Cho dù bất luận xảy ra chuyện gì, quân Vệ gia tuyệt đối cũng không được truy kích tàn binh.”


“Phụ thân sẽ không làm chuyện lỗ mãng.”



Vệ Quân phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Nàng không cần phải lo lắng quá  nhiều.”

“Chàng thề đi!” Sở Du bắt lấy tay áo chàng, nhỏ giọng ép buộc: “Nếu trong trận chiến này, phụ thân yêu cầu truy kích tàn binh, chàng nhất định phải cản người lại.”


Vệ Quân có chút bất đắc dĩ, chỉ cho rằng Sở Du là lo lắng quá độ, giơ tay nói: “Được, ta thề, tuyệt đối sẽ không để phụ thân truy kích tàn binh.”


Nghe được lời này, Sở Du yên lòng, nàng buông tay áo Vệ Quân ra, cười nói: “Được, ta chờ chàng trở về.”


Nói xong, nàng dứt khoát tránh sang một bên, nhường đường nói với Vệ Trung: “Hầu gia, con dâu làm phiền rồi!”


Vẻ mặt Vệ Trung nhu hòa, thấy con trai mình cưới được thê tử toàn tâm toàn ý đối xử với nó như vậy, trong lòng ông rất vừa ý.


Ông gật đầu, nói với Vệ Uẩn: “Tiểu Thất, con đưa tẩu tử con trở về đi.”


Nói xong, không đợi Vệ Uẩn lên tiếng, liền một lần nữa khởi hành.


Sở Du nhìn Vệ Quân đi xa, hỉ phục trên người chàng vẫn chưa kịp thay ra, ở trong đội ngũ phá lệ nổi bật. Vệ Uẩn cùng nàng nhìn theo quân đội Vệ gia từ từ rời đi, chờ tới khi đã đi xa mới nói: “Tẩu tử, chúng ta về thôi!”


Lúc này giọng nói chàng không còn sự vui đùa như thường ngày nữa, mà nhiều thêm vài phần kính trọng.


Sở Du quay đầu lại nhìn chàng, chỉ thấy ánh mắt của thiếu niên trong suốt mà nhu hòa. Nàng bình tĩnh nói: “Cứ đuổi theo đi, ta không cần đệ đưa về.”


“Đệ đi một vòng, sau lại đuổi theo bọn họ, như vậy tốn quá nhiều thời gian. Khi ra trận còn cần dùng rất nhiều thể lực, đừng để hao phí vào chuyện này.”


Vệ Uẩn có chút do dự. Sở Du lại nhìn theo phương hướng Vệ Quân vừa rời đi.


Chuyện nàng có thể làm đều đã làm cả rồi. Vệ Quân đồng ý với nàng sẽ không truy kích tàn binh, hẳn là sẽ không có chuyện gì....


Nhưng chung quy lại nàng vẫn là có vài phần lo lắng. Tuy rằng chỉ vừa mới gặp mặt một cách vội vã, nhưng nàng cảm thấy cực kỳ hài lòng với Vệ Quân. Đối với người này, nếu không thể đối với nhau như phu thê thì coi nhau như bằng hữu nàng cảm thấy cũng rất tốt.

Nàng xoay đầu qua nhìn Vệ Uẩn. Năm đó Vệ Uẩn đã sống sót, hẳn là có cách của riêng mình. Nàng nhìn chàng, nghiêm túc nói: “Vệ Uẩn, đồng ý với ta một việc.”

“Tẩu tửu có gì xin cứ phân phó.”


Vệ Uẩn thấy ánh mắt tràn ngập kỳ vọng của Sở Du, vô thức mở miệng đồng ý lại chưa từng hỏi qua là việc gì. Trong lời nói Sở Du mang theo vài phần thỉnh cầu: “Cố gắng bảo vệ ca ca đệ thật tốt. Mọi người nhất định phải bình an trở về nhà.”


Nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn, vậy ít nhất……đừng chỉ để lại thiếu niên mới mười bốn tuổi này cô độc trở về, để rồi phải đơn phương nghênh đón tương lai toàn tinh phong huyết vũ(3).


(3) “Tinh phong huyết vũ” ý nói mưa máu gió tanh


Nghe được lời này, Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó liền cười.


“Tẩu tử yên tâm,” giọng nói chàng tràn đầy tự hào: “Người đừng thấy ca ca nhìn qua giống thư sinh kỳ thực, huynh ấy rất mạnh đó.”


Sở Du còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Vệ Uẩn đã nhanh giọng: “Bất quá, đệ sẽ bảo vệ tốt cho ca ca, trên chiến trường một lòng che chở cho huynh ấy. Nếu như huynh ấy thiếu một sợi tóc, đệ sẽ mang đầu tới gặp tẩu.”


Vệ Uẩn vỗ ngực cam đoan, rõ ràng là đối với ca ca của mình toàn bộ đều là tin tưởng.


Sở Du có chút buồn cười, trong lòng vẫn còn chút lo lắng sốt ruột.


Nàng ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Mau đi đi! Nhất định phải nhớ kỹ,” Thần sắc nàng lạnh xuống vài phần: “Lần này Vệ gia nhất định phải lấy thủ thành làm chủ, giặc có cùng đường cũng đừng truy đuổi.”


Vệ Uẩn gật đầu qua loa, cưỡi ngựa đi được vài bước, lại nhịn không được dừng lại, quay đầu nhìn về phía Sở Du: “Tẩu tử, vì sao người không ngừng nhấn mạnh chuyện này?”


Vệ Uẩn đã nhạy bén phát hiện ra. Tuy  Vệ Quân chỉ nghĩ là do nàng lo lắng quá độ nhưng trực giác Vệ Uẩn lại cho rằng không phải như vậy.



Sở Du không thích nói dối. Sau một lát trầm mặc, nàng mới chậm rãi nói: “Ta mơ thấy ác mộng.”


“Trong mơ.......ta thấy mọi người vì truy kích tàn binh mà bị bại trận tại Bạch Đế Cốc. Vệ gia đều tử trận.......chỉ còn một mình đệ trở về.”


Nghe được lời này, nháy mắt sắc mặt Vệ Uẩn liền lạnh lẽo.


Trước khi xuất chinh mà nói những lời như vậy, rõ ràng là điềm xấu. Chàng rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của nàng thì chợt dừng lại.


Khuôn mặt nàng tất cả đều tràn ngập bi ai, phảng phất như việc này thực sự đã xảy ra. Những lời phản bác định thốt ra đều bị nghẹn cứng trong cổ, chàng cứng nhắc nói một câu: “Những gì mơ thấy đều là giả. Tẩu không cần để ý!”



Dứt lời, liền quay người đuổi theo phụ thân và các huynh trưởng của mình.


Chàng ngẫu nhiên quay đầu lại. Trên bình nguyên trải dài tới tận chân trời, phía sau nữ tử là bức thành cao sừng sững. Trời đất đã khoác lên mình không gian khô vàng héo tàn của những ngày thu, nữ nhân cả thân hồng y cưỡi ngựa đứng đó. So với sắc vàng khô úa của vùng hoang dã có bao nhiêu khác biệt.

Nàng tựa hồ như đang đưa tiễn, lại tựa hồ như đang chờ đợi.


Hình dáng mảnh mai, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt thon dài ẩn chứa sự bình tĩnh thong dong.


Cuộc đời này chàng đã gặp qua vô số nữ nhân, lại chưa từng thấy một người nào lại đẹp tới kinh tâm động phách(4), rơi thẳng vào đáy mắt, xộc thẳng vào đáy lòng như vậy.



(4) “Kinh tâm động phách” ý nói kinh động tâm hồn, chấn động lòng người.


Sở Du nhìn người cuối cùng của quân Vệ gia rời đi, sau đó nàng cũng thúc ngựa trở về Vệ phủ.



Sau khi trở lại Vệ phủ. Lão quản gia thấy nàng trở về, khẩn trương nói:

“Thiếu phu nhân đã trở về! Phu nhân cho gọi người tới gặp mặt.”

“Thật ngại quá!” Sở Du gật đầu nói. Xoay người xuống ngựa, nói với quản giá: “Làm phiền ông nói với Phu nhân một tiếng, ta sẽ qua ngay.”


Vốn quản gia có chút không hài lòng với Sở Du. Ông chưa từng gặp qua tân nương tử nhà nào khác người như nàng. Nhưng thấy thái độ thành thật hối lỗi này của nàng, trong lòng ông cũng thoải mái không ít, cung kính nói: “Thiếu phu nhân yên tâm! Người cứ đi rửa mặt trước đi.”


Nói xong, quản gia an bài cho người đưa Sở Du trở về phòng. Sở Du trước nay đã quen giản dị, nàng đơn giản thay một chiếc váy dài màu thủy lam, liền để hạ nhân đưa tới phòng Phu nhân.


Vệ phu nhân tên thật là Liễu Tuyết Dương, là thê tử của Vệ Trung cũng là mẫu thân thân sinh ra Vệ Quân và Vệ Uẩn.


Vệ gia có bảy người con. Thế tử Vệ Quân cùng lão thất Vệ Uẩn đều là con của chính thất. Còn lại năm người, Lão nhị Vệ Thúc, lão ngũ Vệ Nhã là do nhị phòng Lương thị sinh. Lão tam Vệ Tần, lão tứ Vệ Phong, lão lục Vệ Vinh toàn bộ do tam phòng Vương thị sinh ra.


Liễu Tuyết Dương xuất thân từ gia đình thi hương, bởi vì thân thể không tốt nên không tranh việc quản sự. Mà mẫu thân của Vệ Trung – lão phu nhân Tần thị không bao giờ lo những việc nhỏ nhặt mà chỉ để ý những chuyện đại sự trong nhà. Vì thế chuyện quản lý trong nội phủ liền rơi xuống tay nhị phòng Lương thị.


Trước khi gả vào Vệ gia, Tạ Vận cũng đã nói cho nàng đại khái khá kỹ càng những việc liên quan tới Vệ phủ. Khi nhắc tới Liễu Tuyết Dương, chỉ nói: “Vị phu nhân này tính tình mềm yếu, lỗ tai mềm(5) trước nay không mấy khi cáu giận, con không cần quá để ý người này. Ngược lại là quản sự Lương thị, con phải hết sức lấy lòng bà ta.”


(5) “Lỗ tai mềm” ý chỉ người nhu nhược, không có chủ kiến. Người khác nói thế nào thì làm thế vậy, không hề phản đối.


Con dâu lấy lòng mẹ chồng, đây là đạo lý sinh tồn ở hậu viện. Tạ Vận cả đời sống ở đây, ngày ngày suy tính thiệt hơn. Đương nhiên nói với Sở Du những lời chỉ bảo như thế này ắt sẽ không vô dụng.


Chỉ là Sở Du từ nhỏ đã luôn theo bên người Sở Kiến Xương, đối với tính tình của Tạ Vận có chút không thích ứng.


Liễu Tuyết Dương là mẹ chồng của nàng, là phu nhân chính thức của Vệ gia. Nàng đối với Lương thị kính trọng một thì đối với bà càng phải kính trọng gấp mười.


Huống chi, ai nói Liễu Tuyết Dương tính tình yếu đuối?


Năm đó sau khi Vệ Uẩn bị giam vào ngục, binh lính niêm phong Vệ phủ còn đối với nữ quyến Vệ gia nhục nhã. Hơn nửa số nữ quyến đó người thì bỏ trốn, người thì như Lương thị sớm đã ôm tiền bạc cuốn xéo không thấy bóng dáng. Ngay cả người trinh liệt nhất là thê tử Vệ Thúc Tưởng thị cũng chỉ lựa chọn tự sát. Duy nhất chỉ còn lại vị Đại phu nhân này một thân cầm kiếm trực tiếp chống lại binh lính. Nhưng không may trong lúc tranh chấp đã bị ngộ sát mà chết. Việc này kinh động tới cả Thánh thượng.


Tuy nói liều mạng để tranh chấp là việc làm ngu xuẩn. Nhưng bà vốn xuất thân từ dòng dõi thư hương, là một nữ nhân nhu nhược lại có thể rút kiếm giết người. Ai có thể dám nói bà yếu đuối?


Sở Du đối với Liễu Tuyết Dương trong lòng có tán thưởng cũng có kính trọng và ngưỡng mộ. Nàng chỉnh trang lại y phục, cung kính đứng trước cửa phòng Liễu Tuyết Dương, chờ hạ nhân đi vào thông báo.


Một lát sau sau, hạ nhân quay trở ra dẫn Sở Du đi vào. Sau khi vào cửa, Sở Du cũng không ngẩng đầu chỉ cẩn trọng hướng tới người đang ngồi trên đập gỗ mà cung kính hành lễ: “Con dâu ra mắt mẫu thân.”


Phía trên truyền đến một giọng nói có chút suy yếu của nữ nhân: “Nhìn qua có thể thấy là một nữ nhi biết quy củ, thuộc phép tắc, như thế nào lại làm ra cái việc vô phép vô tắc như thế kia hả?”


Sở Du không nói gì, Liễu Tuyết Dương được người đỡ đứng dậy. Bà vừa cử động liễn ho khan một trận, thị nữ bên cạnh đã quen thuộc với loại sự tình này tiến lên, cầm khăn tới cho bà. Sau một hồi ho nhẹ, Liễu Tuyết Dương nhìn Sở Du, bất đắc dĩ nói:

“Thân là tướng môn, có chiến sự phải xuất chinh là bình thường. Ta biết con ủy khuất khi vừa tân hôn lại đột ngột  gặp chiến sự. Nhưng đó là số mệnh của nữ nhân Vệ gia. Nam nhi Vệ gia phải đi bảo vệ Quốc gia, chúng ta không thể cùng ra chiến trường đền đáp triều đình thì liền ngoan ngoãn ở nội phủ mà chờ đợi. Không thể ích kỷ vì bản thân mà chạy đi ngăn trượng khu ra tiền tuyến chinh chiến được. Điều này con có hiểu không?”


Nghe xong lời này, Sở Du cũng đã hiểu rõ ý tứ của Liễu Tuyết Dương. Phỏng chừng bà đã hiểu lầm là nàng chạy đi ngăn cản Vệ Quân không cho chàng ra chiến trường.


Vì thế Sở Du liền tiếp lời: “ Mẫu thân nói phải. Chỉ là con dâu nghĩ bản thân cũng biết chút võ nghệ, cho nên muốn theo Thế tử ra chiến trường, giúp đỡ phần nào.”


Nghe xong lời này, sắc mặt Liễu Tuyết Dương hòa hoãn đi rất nhiều. Bà thở dài: “Là ta hiểu lầm con, thật khó cho phần tâm tư này của con. Nhưng dù sao việc đánh giặc cũng là chuyện của nam nhân bọn họ. Thân là nữ nhân, cứ nên an ổn ở nơi nội trạch khai chi tán diệp(6) mới là bổn phận.”



(6) “Khai chi tán diệp” : sinh con đẻ cái




Nói xong, bà vẫy tay, một nữ nhân tuổi tác so với Liễu Tuyết Dương không khác biệt lắm tiến lên, mang một cái hộp đến trước mặt Sở Du.


“Đây là lễ vật gặp mặt,” thanh âm Liễu Tuyết Dương rất ôn hòa, ánh mắt nhìn Sở Du cũng mang theo sự trìu mến: “Nếu con đã vào cửa Vệ gia, vậy thì cứ hết lòng chăm sóc cho Thừa Ngôn, ta cũng sẽ không bạc đãi với con.”


Thừa Ngôn là tên tự của Vệ Quân. Vệ Quân hiện giờ đã 24 tuổi. Chỉ là do có hôn ước với Sở gia, mãi không thành thân, vẫn luôn chờ Sở Du cập kê cho nên mới thành muộn như vậy. Sở Du nghe xong lời này vô cùng thành tâm thành ý mà đáp: “Mẫu thân yên tâm!”


Liễu Tuyết Dương đánh giá Sở Du, nhìn nàng đang rũ mắt một hồi lâu. Một lát sau, rốt cuộc trên mặt mang vẻ hiền lành nói: “Được rồi. Con đi nghỉ ngơi đi.”


Sở Du vâng lời, cung kính cáo lui.


Chờ sau khi ra ngoài, đứng trong đình viện(7) Vệ gia mới thở mạnh ra một hơi, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm.


(7) “Đình viện” : sân vườn. (Hình như ta đã chú thích rồi 😊)


Nàng lấy ngọc bội từ trong tay áo ra, nhớ tới Vệ Quân.


Người này, là người tốt!


Nàng từ từ nghĩ.....


Đời này, nhất định sẽ rất tốt!


Tác giả có lười muốn nói:

Vệ Uẩn: Bình tĩnh chút! Không cần vượt tường! Chờ ta lớn lên không tốt sao!!
   


 
                                               tieumedich
                                                05/10/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net