Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sau này ngươi muốn làm gì?" Thấy trên người Tào Chấn Lăng có ý vị này, Ngu Tú Miện kỳ thật là quá quen thuộc, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

"Làm tướng quân thôi ~" Tào Chấn Lăng nhún vai, biết đối phương cũng đoán được: "Ta là người không quá thích hợp với triều đình, cũng không có kiên nhẫn làm buôn bán, trời sinh có thần lực cớ gì lại lãng phí chứ? Huống gì tay cầm binh quyền khiến ai cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, những việc làm lần này của Lâm Cảnh Huy sợ là sẽ khiến vị ở trên kia cho là rất trơ trẽn. Ngươi nên nắm chặt thời gian để tự tẩy trắng cho mình, nhân tiện để người khác cảm thấy ngươi không bị tình cảm bó buộc nữa, tránh cho vị ở trên kia giận chó đánh mèo sang ngươi, không thích ngươi mà không trọng dụng." Nói đến đây, con ngươi đảo một vòng: "Mà ta, sẽ chờ Lâm Cảnh Huy tự mình ngã xuống, nhặt lấy món hời."

Tào Chấn Lăng nói, Ngu Tú Miện cũng biết, nhưng thấy bộ dáng đắc ý kia của hắn thật sự không nhịn nổi: "Muốn nhặt được món hời này cũng không phải chỉ có một mình ngươi. Mà bàn về năng lực, ngươi ngay cả ở bờ rìa cũng chạm không tới." Nói đả kích.

Tào Chấn Lăng liếc mắt với y, "chậc" một tiếng, không nói nhảm với y nữa, đi ra ngoài dặn dò người ta phải xây lâu như thế nào.

Phải đào móng trước, đào càng sâu càng tốt, có thể có thêm một tầng nữa dựa trên móng này đấy. Nhân tiện nghiên cứu xem có thể làm thành hai tầng không, hắn muốn làm hầm băng, nhân tiện giữa thư phòng của mình hoặc phòng ngủ đào một mật đạo đến tầng hầm của tiểu lâu, tốt nhất có thể đào mật đạo này ra ngoài thành...

Sau này bản thân thật sự có phạm tội cũng có thể nhanh chóng chạy không phải sao?

Sau khi thân tín của Ngu Tú Miện nhận được thư, lập tức thay y thu thập đồ trong phủ tướng quân thật thỏa đáng. Vốn hắn còn tưởng rằng chủ nhân để hắn ở lại phủ tướng quân để trả thù, cho nên hắn và những thân tín khác tuy khinh thường Lâm Cảnh Huy, cực kỳ hận An Tịch Dao, nhưng cũng chịu đựng. Nếu có thể, hắn hận không thể tự tay mình một đao giết An Tịch Dao! Tiện thể giết chết tướng quân vong ân phụ nghĩa kia.

Nhưng hôm nay, chủ nhân gọi hắn cố nén việc trả thù lại, và bằng lòng cho hắn cùng đi tới Tào gia, thân tín kia do dự một chút, để hai người làm *ám tiêu* (lính gác đứng ở vị trí kín đáo) lại ở phủ tướng quân, còn những người khác thì giống như thủy triều biến mất không dấu vết ở phủ tướng quân.

Chỉ trong thời gian hai ba ngày, phủ tướng quân vốn náo nhiệt nhất thời trống đi không ít.

Lâm Cảnh Huy vẫn còn tức giận với Ngu Tú Miện, được tiểu tình nhân An Tịch Dao nhẹ nhàng động viên tình cảm, hiếm khi hưởng thụ được hương của mỹ nhân, dĩ nhiên không nhận ra. Còn những người ở dưới trướng của tướng quân biết được, cũng không nhắc nhở, suy cho cùng đúng là tướng quân làm sai. Mà Ngu Tú Miện rời đi, mang theo người và đồ của mình thì cũng dễ hiểu.

Tân hôn ngày thứ tư, Tào Chấn Lăng lại ở trong viện mình náo loạn lên: "Tiên sư nhà ngươi, ngươi có xem ta ra cái quái gì không? Chẳng qua là một người bị bỏ, gia tốt bụng cưới ngươi về, ngươi con mẹ nó còn tự cao tự đại đạp lên mặt mũi gia ta?!"

Đứng ở trong viện vừa tức giận vừa nhảy đong đỏng, Ngu Tú Miện ngồi ở góc phòng khách uống trà, lật sách, cảm thấy giọng Tào Chấn Lăng rất khỏe, liền ném một ly trà ra ngoài coi như là gây tiếng động.

Tào Chấn Lăng nghe thấy, mắng càng to, một mình hắn có thể hát hết toàn bộ rồi.

Thân tín Tây Triết cung cung kính kính đứng bên cạnh Ngu Tú Miện nghe, trong lòng âm thầm reo hò khen ngợi. Tối hôm trước sau khi hắn qua trò chuyện với chủ tử nhà mình thì vẫn còn có chừng mực, nhưng bất thình lình nhìn thấy điệu bộ thế này, thật đúng là thấy... lão gia mới thật khỏe, người của gánh hát bên ngoài cũng chưa từng hát lâu như vậy đâu.

"Chủ tử, người bên ngoài cũng đã hát nửa canh giờ, ngài vẫn không tiếp sao?" Tây Triết nhịn không được nói.

"Hừ, tiếp cái gì? Hắn không phải là mắng đến vui vẻ sao? Để hắn tiếp tục mắng thêm nửa canh giờ nữa." Hôm qua thay hắn kiểm tra *công khóa* (chuyện học hành), có thể gọi là vô cùng thê thảm, viết chữ như gà bới, khiến y rất tức giận, trách cứ vài câu.

Khi đó Ngu Tú Miện còn nghĩ tiểu tử này hơi có lòng cầu tiến, biết khiêm tốn tiếp nhận. Bây giờ nhìn lại, đó không phải là khiêm tốn tiếp nhận, mà là nín đến hôm nay mới trút giận mà thôi.

Tây Triết yên lặng bước lui về sau, mặc dù rời khỏi chủ tử không bao lâu, nhưng vẫn cảm thấy chủ tử nhà mình đã thay đổi thật nhiều, trên người cũng không còn không khí nặng nề khi ở phủ tướng quân trước kia.

Tiếng mắng của Tào Chấn Lăng cũng sắc bén, cũng không thấy bên trong kia trả lời lại, tức muốn chết.

Hắn kiên quyết không vào, sau nửa canh giờ giằng co, kế mẫu của hắn tới, nhân tiện còn đem theo tam nhi tử bảo bối của thị ra tản bộ.

Dáng dấp của Tào Khuê Hiền không chỉ nhân mô cẩu dạng*, phong cách bề ngoài còn nhẹ nhàng, người cũng có vài bản lĩnh thật, đọc sách rất tốt, được tiên sinh trong học đường khen ngợi nhiều lần. Tuy không có khả năng so sánh với Ngu Tú Miện, nhưng so với Tào Chấn Lăng thì vẫn còn dư dả.

(*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)

Hiển nhiên là người tiền nhiệm chứ không phải là người bây giờ.

Một người nổi bật thế này, lòng của ai cũng sẽ thiên vị tam đệ của hắn không phải sao?

Khi Lưu Thu Liên tới, nhìn có vài phần lo lắng, nhưng động tác lại chậm chạp. Vừa nghe hạ nhân hồi báo rằng nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đang cãi vả, thị còn cảm thấy khó hiểu. Vì sao chờ đến năm ngày mới trở mặt?

Nhưng mà có thể là do gương mặt của Ngu Tú Miện này quá đẹp, mới khiến Tào Chấn Lăng nhẫn nhịn nhiều ngày như thế, kiên trì nhẫn nhịn, thứ bất tài này có thể nhẫn nhịn được bao lâu?

Thấy tiểu tạp chủng mắng nhiều thứ khó nghe? Người đọc sách vô cùng tâm cao khí ngạo, Ngu Tú Miện nhất định sẽ rất hận tiểu tạp chủng này.

Thấy lửa giận đã gần hết mới khoan thai chầm chậm tới khuyên bảo: "Chấn Lăng à, các con mới kết hôn, con cũng không thể nổi giận! Tú Miện là người đọc sách, rất nho nhã yếu ớt, không chịu nổi một đấm của con đâu."

Tào Chấn Lăng nghe được lời nói này, ngay cả chửi cũng chửi không nổi nữa. Đây là khuyên hắn đừng dùng miệng mà mau ra tay?

Ngu Tú Miện ngồi ở trong phòng trầm tư, sức chiến đấu của hậu viện Tào gia bị Tào Chấn Lăng kéo xuống thấp đến mức này sao?

Tào Chấn Lăng nghe không hiểu, chẳng lẽ y cũng nghe không ra ý tứ bên trong chắc?!

"Nương, người nói gì vậy, sao nhị ca có thể động thủ được chứ?" Tào Khuê Hiền lập tức tiếp lời chữa sai.

Lưu Thu Liên nghe được lập tức phản ứng lại trừng mắt với gã, dường như đang trách cứ Tào Khuê Hiền: "Chấn Lăng sao có thể động thủ, nhưng mà Chấn Lăng mau nghỉ ngơi đi, để cho cổ họng nghỉ ngơi một chút, mắng đến khàn giọng rồi, thật đáng thương. Nương mang theo nước trà tới, con mau uống cho thấm giọng."

"Nương quả nhiên thật tốt, so với người bên trong tốt hơn nhiều! Con thật là thất bại mốc meo tám kiếp mới cưới y! Tối nay con sẽ bắt y cút ra khỏi phòng của con!" Tào Chấn Lăng hùa theo.

Tây Triết lắng tai nghe, thấy có động tĩnh lập tức hồi báo: "Chủ tử, Tào thiếu gia muốn đuổi ngài ra khỏi phòng."

Ngu Tú Miện cau mày, cả viện chỉ có căn phòng của Tào Chấn Lăng là thoải mái nhất, cũng lớn nhất... Hơn nữa hôm trước hắn nói dọn ra ngoài ngủ không phải sao. Suy nghĩ rồi hướng về phía bàn trà tìm, không tìm được.

Tây Triết lanh lợi lập tức dâng lên một ly trà, Ngu Tú Miện nhận lấy rồi thuận tay ném ra ngoài.

Tào Chấn Lăng nghe được bên cạnh có ly trà vỡ tan tành lập tức giậm chân: "Nương, người nhìn đi, người nhìn xem tức phục người tìm về cho con, đức hạnh gì thế chứ! Còn không cho phép con nói vài câu? Con không có cách nào ở lại ở ngôi nhà này nữa! Con đi đây!" Nói rồi đẩy người ra chạy ra ngoài.

Lưu Thu Liên ở phía sau hắn kêu 'ai ai' hai tiếng, căn bản không trông mong gì sẽ gọi được người, làm bộ làm tịch thở dài nói: " Thằng bé này, làm sao sau khi thành thân rồi mà vẫn còn đức hạnh này? Không biết sửa đổi tí nào, ai!"

"Nương, ca ca cũng không phải cố ý, chỉ là mới vừa thành thân mà đã bỏ ra ngoài, e rằng trong lòng Ngu công tử sẽ không được dễ chịu." Tào Khuê Hiền thuận theo tình thế nói: "Nương, chúng ta đi khuyên nhủ đi."

Tây Triết nghe được mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vốn nghĩ An Tịch Dao ở phủ Lâm tướng quân đã khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, hôm nay hai vị ở Tào gia này rốt cuộc là muốn làm gì? Tây Triết bày tỏ, bản thân cũng không đoán ra được chút nào...

Khi dung nhan tuyệt mỹ của Lưu Thu Liên bước vào phòng khách, Ngu Tú Miện đã cất sách lại trước một bước, ném phía sau mình. Dù sao tình cảnh ở phòng khách cũng đã đủ loạn, nhiều thêm một quyển sách như thế cũng không nhiều hơn, ít cũng không ít đi.

Chỉ là Lưu Thu Liên muốn để mình trang nghiêm khéo léo thâm nhập lòng của Ngu Tú Miện, e rằng là không thể nào.

Vốn là muốn ngồi xuống tìm cách thân thiết, lại nhìn một vòng thấy ngoại trừ bàn trà và cái ghế Ngu Tú Miện vẫn còn nguyên vẹn, những thứ khác đều đã biến thành một đống nát vụn. Mà Ngu Tú Miện cũng không có ý định đứng dậy hành lễ hoặc nhường chỗ, khiến Lưu Thu Liên có chút không vui. Trong lòng thị nghĩ, vừa rồi Tào Chấn Lăng mắng không sai tí nào, chẳng qua chỉ là một Lân Nhi bị bỏ, có gì đặc biệt hơn người? Ngay cả bản lĩnh canh chừng nam nhân của mình cũng không có, còn là kỳ tài không ai sánh bằng ư? Xí!

Trong lòng chà đạp người khác như thế, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa nhã nhặn, trên mặt mang theo mấy phần áy náy nói: "Tú Miện à, để con phải chịu ủy khuất rồi, thằng bé Chấn Lăng kia thật là không hiểu chuyện. Các con mới thành thân mà nó đã làm như thế này với con, làm con sau này phải đối nhân xử thế như thế nào chứ. Nương là người từng trải, hiểu nhất nỗi khổ trong đó. Người ở trong hậu viện như chúng ta, không phải đều trông chờ vào nam nhân sao? Dĩ nhiên nương cũng biết con khác với ta, nhưng... Aiz." Nói rồi liên tục lắc đầu: "Chỉ là Chấn Lăng còn nhỏ, không hiểu chuyện, tóm lại rồi cũng sẽ tốt thôi."

Ngu Tú Miện mím môi, không biết đang suy nghĩ gì, khẽ gật đầu nhưng không tỏ thái độ.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net