Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là nhi tử của ta, cũng là đệ đệ Chấn Lăng, vẫn còn đang đọc sách ở học đường. Tuy đọc sách không bằng con, nhưng nếu con buồn chán, con có thể tìm nó trò chuyện một chút cũng được. Khuê Hiền, nếu như đọc sách có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi Nhị tẩu là được." Cho dù đối phương không phản ứng, Lưu Thu Liên cũng không có ý định buông tha cho y.

(*Như hổ mọc thêm cánh (Như hổ thiêm dực): Hổ là con vật khỏe mạnh, thì lại càng khỏe mạnh và hung hãn hơn. Ý nói tới người có tài được trợ giúp thêm thì sẽ mau chóng thành đạt. Câu này còn có hàm nhĩa là kẻ ác độc, hung bạo mà được tiếp thêm sức mạnh thì chỉ thêm phần tai họa cho thiên hạ mà thôi)

"Tào Khuê Hiền bái kiến Ngu công tử." Nói xong cung cung kính kính hành lễ: "Khuê Hiền ngưỡng mộ công tử đã lâu, hôm nay được gặp quả thật cảm thấy rất vinh hạnh."

Ánh mắt Ngu Tú Miện bình tĩnh nhìn mắt gã, trong lòng cảm thấy nực cười, phất tay một cái, không muốn có quan hệ gì với loại người này: "Ta đã gả cho nhị ca của ngươi, thì sao có thể gọi ta là công tử được chứ? Không hợp với lễ giáo. Còn về việc học, ta rất tin tưởng lão sư có thể dạy bảo ngươi, nên ta cũng sẽ không nhúng tay vào. Huống gì bây giờ ta và ngươi dù sao cũng khác biệt, nếu như không có chuyện gì khác, thì mời trở về đi."

"Này." Lưu Thu Liên không ngờ đối phương sẽ không cho mặt mũi như thế, nhất thời cứng ngắc ở một bên. Mà bên kia, sắc mặt của nhi tử bảo bối Tào Khuê Hiền lại càng tái mét hơn.

Tây Triết lập tức đứng dậy: "Mời hai vị trở về, chủ tử nhà ta mệt rồi."

Lưu Thu Liên không dám cố chấp ở lại, mãi đến tận đi ra khỏi viện sắc mặt vẫn tái mét khó coi.

Tào Khuê Hiền không ngừng trách móc ở trên đường: "Mẫu thân, vì sao người lại gả Ngu Tú Miện cho tên nhị ca phế vật kia chứ? Nếu như gả cho con, sau này ở chốn quan trường con sẽ như hổ mọc thêm cánh rồi."

"Y vì ganh tị mới bị bỏ, Nhị ca con cũng không mắng sai, lại còn là một hàng đã xài qua, con cũng muốn?" Nói xong hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vui, bị thái độ vừa rồi của Ngu Tú Miện chọc giận: "Hơn nữa, trước khi con như hổ mọc thêm cánh, con cho rằng sẽ không bị Lâm tướng quân giết sao? Lâm tướng quân người ta chỉ nổi nóng mà thôi, chờ nguôi giận thì đương nhiên sẽ muốn vãn hồi. Đến lúc đó, không phải tên nhị ca phế vật kia của con sẽ phải nhận hết lửa giận và ghen ghét của đối phương sao? Chết thế nào cũng không biết!"

Tào Khuê Hiền nghe thấy có lý, trong lòng vừa sợ vừa mừng, nhưng lại có chút không cam lòng khi nhớ đến khuôn mặt tuấn tú tinh xảo kia. Lưu Thu Liên sao lại không nhìn ra lòng dạ của nhi tử bảo bối chứ? Nhìn xung quanh vắng vẻ, ngay lập tức cúi người nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị ca con là tên ngốc, mà Ngu Tú Miện lại vừa mới bị người ta làm nhục như thế, là lúc nản lòng thoái chí yếu ớt nhất. Nếu như con thường xuyên trò chuyện với y, trò chuyện thi từ ca phú, thì sợ cái gì? Bề ngoài thì là nhị ca của con không phải tốt hơn sao?"

Càng nghe mắt Tào Khuê Hiền càng sáng, trong lòng liên tục gật đầu, nhưng gã rất có tự tin. Hơn nữa nếu so sánh gã với tên nhị ca ngu ngốc đó, người mù cũng biết phải nên chọn ai, cho tên nhị ca kia *đội nón xanh cũng không có gì là không được, còn ủy khuất nói: "Nương, được rồi. Lúc nãy con nhìn Tú Miện nhưng y lại lạnh nhạt với con."

(Đội nón xanh: bị cắm sừng, ngoại tình =)))

Lưu Thu Liên thấy thế "Ai dô" một tiếng: "Bây giờ đã gọi là Tú Miện luôn rồi à?" Thấy nhi tử có chút ngượng ngùng mới nói: "Đó là do y tức giận Tào Chấn Lăng đấy, giận chó đánh mèo đến chúng ta. Chờ mấy ngày nữa, sau khi nguôi giận, con lại cẩn thận tiếp cận một chút, cho y biết con và Tào Chấn Lăng khác nhau, còn sợ y thoát khỏi bàn tay sao?"

Không sai, từ lúc vừa mới bắt đầu Lưu Thu Liên đã có chủ ý này, ngoại trừ tính kế Tào Chấn Lăng ở ngoài, thì còn là tìm cho nhi tử của mình một lá chắn ở bên ngoài.

Trong mắt Lưu Thu Liên, Ngu Tú Miện là người kiêu căng khó thuần hóa khó quản giáo nhất, thị không thích người như y. Không thể phủ nhận năng lực của Ngu Tú Miện, nên dưới tình thế khó xử chỉ có thể thực hiện hạ sách này. Bằng không, chỉ sợ đứa con này của thị không giữ được đối phương.

Bây giờ đã có kế sách vẹn toàn, cho dù Lưu Thu Liên có bí quá hóa liều thì cũng phải làm.

Bên kia, sau khi Ngu Tú Miện đuổi người đi, cũng không có chuyện gì nên trở lại trong phòng, lệnh thân tín y dọn dẹp một vài đồ vật của Tào Chấn Lăng, chuyển qua sát vách.

Căn phòng này nhất định phải là của y rồi! Dám mượn cơ hội này mắng y vào buổi trưa à? Không dạy dỗ tên tiểu tử này một chút, Tào Chấn Lăng thật sự là muốn nhảy ra khỏi lòng bàn tay của y rồi.

Tuy rằng Tào Chấn Lăng nói mình buông được, nhưng tổn thương vẫn còn đó. Lâm Cảnh Huy người này, bản thân mình toàn tâm toàn ý phò trợ cho gã, nhưng lại đổi lấy kết quả này, khó khiến người khác không suy nghĩ.

Cho nên, sau khi y suy nghĩ cẩn thận, Ngu Tú Miện quyết định chiếm lấy quyền chủ đạo giữa hai người.

Đi theo sau lưng Ngu Tú Miện, Tây Triết cảm nhận được, ngắn ngủi mấy ngày, chủ nhân của hắn càng lúc càng khiến cho hắn đoán không ra. Lúc trước chủ nhân vô dục vô cầu, không để ý ăn mặc ngủ nghỉ, thế nhưng lại đi tranh quyền sở hữu một gian phòng với tân tướng công, hơi vi diệu.

Thật ra Tào Chấn Lăng làm lớn chuyện như vậy, cũng không đơn giản là vì muốn chuyển ra ngoài, mà là vì tìm cớ đi ra ngoài lêu lổng mấy ngày. Năm đó mẫu thân Tào Chấn Lăng là trưởng nữ của Hoàng thương, tuy thân phận không cao, nhưng đồ cưới rất phong phú. Mà khi Tào Chấn Lăng 17 tuổi thành thân, con mẹ nó, một đồng tiền của đồ cưới cũng chưa từng thấy qua.

Mà người nương hắn an bài cho hắn lúc trước, cũng không gặp được một người. Nói thật, Tào Chấn Lăng còn rất xem thường Lưu Thu Liên. Lá gan người đàn bà này sẽ không lớn đến mức nuốt luôn phần của người khác, vậy thì nhất định là giấu ở đâu đó.

Kế hoạch vốn là làm ầm ĩ vào ngày thứ ba, kéo dài đến bây giờ chẳng qua là vì phải hỏi thăm tin tức. Biết được bà vú năm đó bây giờ đang ở trong một cái thôn ở ngoài thành, vẫn là do mẫu thân hắn sắp xếp.

Mẫu thân hắn ốm lâu ngày rồi qua đời, cho nên có đầy đủ thời gian sắp xếp chuyện sau đó. Bà muốn quản nhi tử cũng không quản được, nhưng mà đã làm mẫu thân rồi thì tóm lại vẫn muốn để lại được những gì có thể cho nhi tử của mình.

Cho nên, năm đó ngoại trừ niêm phong đồ cưới không thể động vào ở trong phủ, thì có viết một di thư chia thành bốn phần: cho lão gia tử quyền cao chức trọng Tào gia một phần, đương gia Tào Chí Hạo một phần, một phần cho nhà mẹ đẻ, còn lại thì cho thân tín của mình.

Ở trước mặt tất cả mọi người nói: "Ta đây đã làm mẫu thân nhưng sống không lâu, ngoại trừ mong nhớ lão gia ra thì chỉ không đành lòng với đứa con mới ba tuổi này. Người làm nương như ta không thể để lại cho nó cái gì, chỉ có đồ cưới này chờ đến sau khi nó thành thân thì giao cho nó." Luật pháp của quốc gia này cũng cho phép.

Tào gia đương nhiên không hai lời, với lại mỗi tháng đều có tiền lãi của mẫu thân Tào Chấn Lăng từ *tiền trang trợ cấp như trước, bấy giờ mới khiến cho hắn tuy địa vị trong Tào gia không cao, nhưng vẫn lấp lánh như trước.

(*Tiền trang: tên gọi của ngân hàng ngày xưa)

Có lẽ, việc này cũng là chuyện năm đó. Bây giờ đã qua mười bốn, mười lăm năm, nữ nhân ở hậu viện cũng đã bị thay đổi, cái rương niêm phong kia sợ là đã bị mở ra rồi.

Hôm nay hắn thấy cái trâm cài tóc của Lưu Thu Liên, đoán chắc nó không phải là đồ của thị. Nghĩ đến đồ của mình bị người khác lấy mất thì không vui, cố gắng càng nhanh càng tốt chạy đến thôn, lau mặt rồi gõ cửa.

Thúy Liên nghe người ta nói Tào nhị thiếu gia đến tìm, đầu óc trống rỗng, người lảo đảo nghiêng ngã từ hậu viện chạy ra. Lần thứ hai nhìn thấy tiểu thiếu gia, vui mừng khóc. Lúc tiểu thiếu gia được tám chín tuổi thì bà bị đuổi ra khỏi cửa, chỉ có thể ở trong thôn này, mỗi ngày đều nhớ tiểu thiếu gia, cảm thấy hổ thẹn với tiểu thư.

"Thiếu gia!!" Thúy Liên đã khoảng bốn mươi tuổi, vóc người không còn gầy nhỏ như năm đó, to béo mạnh mẽ, chạy tới ôm chặt lấy Tào Chấn Lăng, sau đó. . . chôn ngực. . ."Tiểu thiếu gia, lão nô rất nhớ người.Hu hu hu. Lúc lão nô rời đi, ngài còn nhỏ như thế, bây giờ rốt cuộc đã lớn như thế này rồi. Nô tỳ xin lỗi tiểu thư, xin lỗi tiểu thiếu gia..hu hu"

"Hu hu hu hu!!!"

Người phải khóc, phải là gia mới đúng đó. . .

Nửa khắc sau, rốt cuộc bà vú khóc đủ rồi, lau mặt, dường như phát hiện vừa thất lễ, có chút ngượng ngùng và vui mừng nhìn Tào Chấn Lăng: "Ai, dáng vẻ tiểu thiếu gia thật giống cữu cữu của ngài, cũng tuấn tú như thế này. Nghe nói tiểu thiếu gia đã thành thân? Là cô nương nhà ai? Bây giờ tiểu thiếu gia có tốt không?"

"Hôm nay ta tìm đến vú. . ." Danh xưng này đến từ từ, cảm giác giống như mình chưa cai sữa vậy: "Là muốn thương lượng với vú, để vú trở về ở với ta, cùng với một ít người thân tín nữa." Hai ngày nay, thân tín Ngu Tú Miện đến, mà đều là làm chính sự, không có một người để hầu hạ. Mà người hầu hạ trong phủ đều là người của Lưu Thu Liên, khi sai khiến trong lòng cũng chẳng thoải mái.

"Tiểu thiếu gia dọn ra ngoài ở rồi sao?" Thúy Liên vui mừng hỏi.

"Không, ta đường đường là trưởng tử Tào gia, vì sao lại phải chuyển ra ngoài ở chứ?" Tào Chấn Lăng lớn tiếng nói, càng cảm thấy Ngu Tú Miện nói đúng.

Thúy Liên do dự nhìn Tào Chấn Lăng: "Nhưng bây giờ sợ là phu nhân sẽ không cho phép đâu?" "Hừ, bà ta không quản được hậu viện của ta." Tào Chấn Lăng không vui nói: "Đồ của ta ở Tào gia ta sẽ không để người khác lấy đi. Vú sớm chuyển tới một chút, ta và Tú Miện bây giờ ở trong viện không có ai hầu hạ, thật phiền phức."

"Tại sao lại không có ai hầu hạ?! Người đàn bà này thật sự là gan to bằng trời rồi!" Thúy Liên vỗ bàn một cái tức giận nói, giống như một con sư tử cái đang che chở cho con.

"Chuyện lớn hơn, gan to bằng trời bà ta cũng làm rồi, cũng không kém chuyện này là bao." Tào Chấn Lăng cười lạnh nói: "Bây giờ phu nhân ta là Ngu Tú Miện vang danh khắp thiên hạ, vú nhất định phải kính trọng y."

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net