Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện của Ngu Tú Miện, Thúy Liên cũng đã từng nghe nói, không phải trước đó đã bị Lâm tướng quân gì đó bỏ rồi à, sao bây giờ lại gả cho tiểu thiếu gia?

Nhìn thấy sự do dự trên mặt đối phương, Tào Chấn Lăng cũng không che giấu, nói ra ý định của Lưu Thu Liên, càng nói Thúy Liên càng phẫn nộ: "Người đàn bà trơ tráo này, năm đó không biết xấu hổ trèo lên giường lão gia! Bây giờ con của thông gia cũng không cần!"

"Hừ, nhưng mà đối với ta mà nói là chuyện tốt. Chuyện của Ngu Tú Miện, vú không cần quản nhiều. Tài năng của y có một không hai, ta sẽ không để y ủy khuất trong hậu viện, khoa thi sắp tới, làm quan ta đều cho phép. Vú quản tốt hậu viện giúp chúng ta, quản sao cho người khác không dễ dàng hãm hại chúng ta."

Tào Chấn Lăng còn nói: "Ngoài ra, đồ cưới năm đó mẫu thân ta để lại, ngoại trừ giao cho thân tín ở ngoài, rương niêm phong ở trong khố phòng sợ là đã bị Lưu Thu Liên động vào. Ta thấy cây trâm cài tóc của thị nhìn rất quen mắt."

Thúy Liên tức giận cả người run lên: "Lão nô, lão nô chưa từng thấy người đàn bà nào vô sỉ như vậy!" Mắt Tào lão gia mù rồi!

"Uầy, chuyện vú chưa thấy còn nhiều lắm." Tào Chấn Lăng phất phất tay, trong mắt căn bản không xem thị ra gì: "Bà ta nhìn có vẻ giống như từ mẫu, nhưng sau lưng lại phủng sát, vú nghe chút thanh danh bên ngoài của ta là biết."

Thúy Liên nhìn dáng vẻ hồn nhiên không thèm để ý của tiểu thiếu gia nhà mình mà đau lòng, "Phải chịu khổ bao nhiêu mới có thể không sao cả như thế chứ".

Mà sống ở dưới tay người khác cũng không dễ dàng gì. Nếu như tiểu thư không mất, tiểu thiếu gia nên là đích tử được lão gia sủng ái nhất, ai cũng không thể vượt qua được hắn. Làm sao giống như bây giờ, sống ở Tào gia, nếu như muốn gì đó thì phải diễn kịch với người khác, nhìn đối phương làm bẩn thanh danh của mình, dùng đồ cưới của tiểu thư, đây thực sự là đau như dao cắt.

"Tiểu thiếu gia, lão nô dọn dẹp một chút lập tức đi cùng thiếu gia." Nghĩ lại lại có chút không chắc chắn: "Nhưng làm sao thiếu gia mang lão nô về được? Lỡ như cô nương đó. . ." Không có lý do, tóm lại là trong lòng không ổn định.

"Thì nói là trên đường đi gặp phải vú, ta thuận tiện mang về thôi. Vú đừng vội đi, người hầu hạ đã tìm xong rồi hả?" Mấy ngày nay bưng trà rót nước đều không tiện, còn có Ngu Tú Miện nữa, không nương tay sử dụng hắn, lúc thì nước trà không còn, lúc thì món ăn không đủ, còn có sách quá cao với không tới nữa chứ.

Cho dù Tào Chấn Lăng có chỉ vào Tây Triết, Ngu Tú Miện cũng có thể mặt dày coi như không thấy.

Chờ y sắp xếp lại một chút, Tào Chấn Lăng còn cho là bọn họ đã bàn xong xuôi, sau này chính là liên minh, hiện tại nhìn lại. . . thật sự không nhìn ra rốt cuộc đối phương có ý gì.

Cho nên nói, hắn cảm thấy người đọc sách rất phiền!

"Ôi chao, chuyện này phải đợi hai ngày nữa." Thúy Liên cho rằng: "Tiểu thiếu gia vẫn còn đang đi học mà, sao lão nô không nhìn thấy thư đồng tùy tùng của thiếu gia đâu." Nói xong khinh thường hừ một tiếng.

"Không cần thư đồng, tìm tùy tùng biết võ công cho ta là được rồi." Tào Chấn Lăng thấy hôm nay không đi được, liền phất tay chặn lại: "Trước tiên an bài cho gia một gian phòng để ở lại đi, chờ vú an bài ổn thỏa rồi về luôn."

"Vâng!" Thúy Liên nhanh chóng đứng dậy đi an bài.

Lúc chờ cơm tối, Thúy Liên vừa nhìn vừa lau nước mắt: "Tiểu thiếu gia, người cứ từ từ mà ăn, từ từ mà ăn.Tào gia đáng bị ngàn đao chém chết, ngay cả cơm cũng không cho thiếu gia ăn no sao?"

Tào Chấn Lăng. . . Rất no, nghĩ đến mình một bữa cơm ăn năm chén cơm trắng lớn với đồ ăn, ăn bốn, năm cái bánh màn thầu. . . Yên lặng nuốt xuống một miếng bánh màn thầu. Nhớ lại vẻ mặt lúc ăn cơm của Ngu Tú Miện mấy ngày nay, đột nhiên cảm giác thấy thật xin lỗi y, bị gả đi mà còn bị đối xử tệ nữa chứ.

Sau năm ngày, Thúy Liên thấy người đều đến đông đủ, Tào Chấn Lăng rất thỏa mãn với tùy tùng mới của mình. Đối phương là thứ tử của phạm nhân làm ở tiêu cục, luyện võ từ nhỏ, thân thủ không tệ, sách cũng từng đọc mấy quyển. Áp tiêu một lượng lớn muối còn kèm theo một vạn lượng quan ngân, phụ thân hắn không biết, nhưng sau khi điều tra án vẫn bị liên lụy đến, làm cho nhà tan người mất, mấy thiếu gia không bị hỏi không bị chém cũng cách chức thành nô bộc.

Quan trọng nhất là, Tào Chấn Lăng coi trọng hắn vì hắn có thể ăn khỏe. . . Chủ tớ hợp nhau là quan trọng nhất, không phải sao? (←.←Biện minh)

Đối với chủ tử có thể cho mình ăn no, Trịnh An Hoa tỏ vẻ rất hài lòng.

Thúy Liên sắp xếp mười hai thị nữ, trong đó bốn người ở nhà bếp, bốn người hầu hạ bên người, bốn người thêu thùa may vá làm các việc vặt; mười người hầu, trông nhà giữ viện, bổ củi, chạy vặt đều được. Bề ngoài mười hai người này mỗi người đều xinh đẹp, lúc Tào Chấn Lăng nhìn thấy người phun ra một ngụm nước vào mặt Thúy Liên: "Vú, ta mới vừa thành thân mà đã mang những người này về gian díu, tức phụ sẽ đánh chết ta đó?"

Thúy Liên lườm hắn: "Bọn họ đều là hạ nhân, sao có thể so với phu nhân của thiếu gia chứ? Nếu muốn hầu hạ, vậy thì phải chọn người có bề ngoài đẹp, nhân phẩm tốt, làm việc cũng tốt, như vậy mang ra ngoài mới có mặt mũi."

Nhét hết khế ước bán thân vào trong ngực Tào Chấn Lăng vẫn cảm thấy hơi thấp thỏm: "Ngu Tú Miện thật sẽ không trách tội ta?"

"Vú bảo đảm!"

Ha ha, bảo đảm cái rắm! Mình vừa mới mang người về, đã bị lão già mắng từ đầu tới chân.

"Ngươi xem đức hạnh của ngươi đi! Mới vừa thành thân đã bỏ đi, trở về thì dẫn theo một đám người như thế! Ngươi muốn để mặt mũi Ngu Tú Miện ở đâu đây?!"

Tào Chấn Lăng lau mặt, tỏ vẻ đối phương có quá nhiều dấu chấm câu, hơi sốt ruột.

"Đây là đức hạnh gì? ! Nhìn ta mà nói!!"

Thúy Liên vừa mới vào đại môn Tào gia đã xoa tay chuẩn bị sẵn cho lúc này rồi, kích động đẩy Tào Chấn Lăng ra: "Lão gia!!!"

. . .

Vài khắc tĩnh lặng.

"Lão gia, thiếu gia nhà chúng ta không biết nói chuyện, người cũng chất phác, tính tình đúng là không tốt lắm, nhưng tấm lòng thì rất tốt nha. Lão gia đừng trách tội thiếu gia, muốn trách thì trách lão nô là được rồi." Bà cũng xuất thân từ trong gia đình giàu có, kinh nghiệm trạch đấu nhiều hơn những đại lão gia kia nhiều lắm!

Tiểu thiếu gia, xem vú bộc lộ tài năng đây!

"Ngươi, ngươi là người phương nào?" Tào Chí Hạo bị một tiếng lão gia kia dọa sợ đến nổi da gà. Nghĩ rằng, tên nghịch tử đó mang vài cô nương xinh đẹp và trai tráng trở về thì lão có thể hiểu được, nhưng mà mang theo một đại nương quay về để làm cái gì chứ?

"Lão nô là vú em của thiếu gia, lão gia không nhớ lão nô sao?" thở dài, yếu ớt nói: "Cũng đúng, phu nhân mất lâu như vậy, sợ là ngay cả phu nhân lão gia cũng đã quên, sao có thể nhớ được lão nô và thiếu gia nữa chứ."

Tào Chí Hạo không hiểu nhìn về phía Tào Chấn Lăng, đưa mắt nhìn nhi tử kiệt ngạo bất tuân của mình: "Bà ấy thật sự là vú em của ngươi?" Là nữ tử ôn nhu mỏng manh đó ư?

"Hồi bẩm phụ thân, con tình cờ gặp ở trên đường, vú để con ở lại nhà vú giải sầu mấy ngày." Tào Chấn Lăng không che giấu nói.

"Lão gia, ngài đã thấy một thiếu gia nào đi ra ngoài ngay cả thư đồng tùy tùng cũng không có chưa? Còn đâu là khí thế của công tử con quan Tứ phẩm nữa chứ?" Thúy Liên vừa khóc vừa lau nước mắt: "Lão nô còn nghe nói trong viện của thiếu gia còn không có người hầu hạ, cơm ăn không đủ no. Lão giá nhìn thân hình gầy ốm của thiếu gia nhà chúng ta đi, nào giống dáng vẻ của đích tử chứ? Tính tình thiếu gia đúng là không tốt, không có ai nói giúp, không biết nên nói như thế nào với lão gia, chỉ có thể kìm nén. Có thể là ai cũng biết chỉ có mình lão gia không biết, càng biết càng không tốt, cho nên mới có tính cách này. Lão gia, lão gia nể tình mặt mũi phu nhân mà đừng trách thiếu gia, dù sao thiếu gia tuổi còn nhỏ mà đã mất mẹ."

"Thu Liên chăm sóc nó rất tốt. . ." Tào Chí Hạo nói cũng có chút chột dạ, dù sao lão không muốn thừa nhận cũng không được. Bên người Tào Chấn Lăng không thư đồng không tùy tùng, căn bản là không ai quan tâm đến chuyện này.

"Lão gia. . ." Thúy Liên thở dài, nhìn lão.

Tào Chí Hạo cảm giác mình đột nhiên đã hiểu ra gì đó. . . Hơi sốt ruột.

Thật ra, Tào Chí Hạo quả thật không có quá nhiều tình cảm với người phu nhân đầu tiên, mà là rất tôn kính. Đối phương khéo léo uyển chuyển, tuy không có tình ý dụ dỗ lão như Thu Liên, nhưng lại tự nhiên phóng khoáng, quý khí, làm việc thận trọng khéo léo. Nhớ lại, mẫu thân lão khi còn sống cũng rất yêu thích thị.

"Lão gia, thiếu gia thành thân, vị kia cũng không phải người bình thường. Lão gia cảm thấy tính khí thiếu gia hợp với y sao? Lâm tướng quân sẽ không giận chó đánh mèo thiếu gia, giận chó đánh mèo Tào gia ư?" Thúy Liên nhỏ giọng hỏi.

Lời này giống như một giọt nước rơi xuống hồ, khiến Tào Chí Hạo yên lặng, mắt tràn đầy không tin, mà Thúy Liên nói, nghĩ lại thì biết ngay là thật.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện mà nữ nhân hậu viện có thể nghĩ ra được. Trước khi ra khỏi cửa Tào Chấn Lăng đã tìm cơ hội để bà cho Tào Chí Hạo một cái tát. Đừng tưởng rằng nữ nhân Lưu Thu Liên kia thực sự là đồ tốt.

"Cha à, con đã thành thân, vú đưa tờ giấy đồ cưới cho con. Cha nói xem đó là mẫu thân cho con hay là cho Ngu Tú Miện?" Nói xong lấy một tờ giấy nào đó từ trong ngực ra xem.

Tào Chí Hạo bây giờ nhiều thêm vài phần nghi ngờ với Lưu Thu Liên, huống chi vật này vốn là nên đưa cho Tào Chấn Lăng: "Tự ngươi lấy hay đưa cho Tú Miện đều được. Ngươi tính làm gì?"

"Há, cha mắng xong chưa? Mắng xong con lập tức trở về." Không nhịn được hà hơi một cái.

Đích tử có đức hạnh như thế này, quả thật không lọt nổi vào mắt xanh của Tào Chí Hạo. Mà nghĩ lại, Thúy Liên nói cũng không sai, nếu có người quản giáo tốt, đích tử làm sao có đức hạnh này được. Mọi chuyện cũng xảy ra rồi, Tào Chí Hạo có nghĩ lại cũng không làm được gì, lão chỉ là một Tứ phẩm nho nhỏ, không ngăn nổi Đại tướng quân kia.

Lúc trước đầu lão có vấn đề mới cảm thấy Thu Liên nói gì cũng đúng, đồng ý chuyện này? Tính nhi tử của mình, ông còn không rõ sao? Thành thân đến ngày thứ năm mới ầm ĩ lên, thực sự là ông trời có mắt, với tính tình đó, đêm đầu tiên mà không đánh nhau đã là không tệ rồi!

"Cút cút cút cút cút!" Buồn bực phất tay, bỗng nhiên lại nghĩ đến Ngu Tú Miện đó cũng là một vị đại gia.

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net