🥭Chương 16: Đàn tốt tặng tri âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAM CÔNG CHÚA TRONG LỜI ĐỒN

Tác giả: Bổng Bổng Băng.

Edit + beta: Dung phi nương nương

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🍇🥫🌮

Chương 16: Đàn tốt tặm tri âm

Đợi đến khi Hàn Thước đã đi, Trần Thiên Thiên cũng vui đủ rồi, mới bắt đầu nhìn đám nhạc công trong đình viện, có chút đau đầu.

Nhiều người như vậy, ở đâu bây giờ...

Sau một lát, trong phòng ngủ của Hàn Thước.

Ngoài cửa, một tên nhạc công nhăn nhó bước vào gian phòng.

Vừa bước vào trong phòng, tên nhạc công lập tức thay đổi bộ dạng lỗ mãng vừa rồi, vẻ mặt trở nên cương nghị, quỳ một gối hành lễ với Hàn Thước .

Tên nhạc công mật thám cung kính hành lễ, nói: "Thuộc hạ bái kiến Thiếu quân."

Biểu tình trên mặt Hàn Thước vừa nãy vẫn còn tức giận, lập tức thay đổi thành bộ dạng bình thản. Nhìn tên nhạc công phía trước, thản nhiên nói: "Đứng lên đi."

Nhạc công mật thám đứng dậy, hổ thẹn nói với Hàn Thước: "Thiếu quân anh minh, lại nghĩ ra được cách này, để thuộc hạ có thể danh chính ngôn thuận gặp Thiếu quân."

"Quá khen." Hàn Thước nhìn tên nhạc công, khẽ nói: "Ngươi gặp ta rồi, có gì cần nói cứ nói, đừng vòng vo."

"Vâng, thưa Thiếu quân. Chỉ trách thuộc hạ vô dụng, ẩn núp ở thành Hoa Viên nhiều năm như vậy, cũng không thám thính được tung tích của Long Cốt, nhưng bù lại..." Nói đến một nửa, tên nhạc công thoáng ngừng một chút, bộ dạng đắc ý nói: "Khách hàng của thuộc hạ, đều là quan lại quý tộc, thành Hoa Viên có bao nhiêu tồn ngân, quân hộ thành có bao nhiêu binh mã lương thực, tình trạng sức khỏe của Thành chủ thành Hoa Viên ra sao, thuộc hạ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thiếu quân người muốn biết điều gì? Người cứ việc hỏi!"

Bạch Cập cầm sẵn bút lông cùng giấy mực chuẩn bị ghi lại chi tiết.

Hàn Thước ho khan một chút, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, biểu tình trên mặt thoáng có chút vặn vẹo, lời nói ra càng lúc càng nhỏ: "Trần Thiên Thiên trước đây hay đến chỗ các ngươi, đến tột cùng đã làm những gì?"

Lời nói vừa dứt, nhạc công mật thám cùng Bạch Cập đều sửng sốt.

Bạch Cập ai oán nhìn về phía Hàn Thước, "Thiếu quân!"

Hàn Thước cũng có chút ngượng ngùng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên mở miệng nói cái gì.

Cùng lúc đó, phủ đệ Thành chủ.

Thành chủ ngồi ngay ngắn trước bàn, uyển chuyển lướt bút viết di thư.

Tang Kỳ đứng bên cạnh thành chủ giúp người nghiền mực.

Thành chủ nâng bút, trên mặt giấy chậm rãi viết: Nếu có điều gì bất trắc, ngôi vị thành chủ truyền lại cho Nhị quận chúa Trần Sở Sở.

Tang Kỳ xem xong, trầm tư mở miệng nói: "Thành chủ, thuộc hạ nghe nói đám nhạc công của Giáo Phường Ti đều bị Nhị quận chúa thu nạp rồi."

Thành chủ dừng động tác một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Tang Kỳ, trầm giọng nói: "Cái gì!"

Tang Kỳ do dự một chút, nhưng vẫn là đem tin tức mình thu được bẩm báo lại: "Bẩm... vừa truyền đến tin tức, Tam công chúa không có giữ lại đám nhạc công đó, tất cả nhạc công đều bị Nhị quận chúa thu nạp rồi!"

Thành chủ cả kinh, làm rơi bút trong tay, mực bắn tung tóe loang ra cả một mảng giấy, di thư nháy mắt liền bị hủy.

Tang Kỳ thấy thế, liền vội đưa tới một mảnh giấy mới, lại bị Thành chủ đẩy ra.

Thành chủ thâm trầm hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, nhưng thanh âm vẫn như trước cực kì âm trầm, "Còn viết cái gì! Sở Sở thời gian này càng ngày càng buông thả! Suốt ngày ở chung với đám nhạc công Giáo Phường Ti, tự huỷ đi thanh danh của mình, uổng công ta đã lót sẵn đường cho nó!"

Tang Kỳ thấy Thành chủ tức giận, liền trấn an nói: "Thành chủ bớt giận, tiểu nhân nghe nói, Tam công chúa gần đây đã bớt phóng túng, đến tên nhạc công duy nhất còn sót lại trong phủ cũng chuẩn bị tống ra ngoài."

Nghe vậy, Thành chủ giật mình, ngữ khí có chút khó tin, vì thế liền mở miệng hỏi lại một lần, "Có việc này sao?"

"Hình như là vì..." Tang Kỳ mặt nhăn mày nhó, "Là vì Hàn thiếu quân."

Nghe Tang Kỳ nói vậy, bộ dạng Thành chủ như đã sớm định liệu được, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Thành chủ người..." Tang Kỳ nhìn về phía Thành chủ.

Trên mặt Thành chủ tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Thiên Thiên là một đứa trẻ tâm tư đơn thuần, thế nào lại phải lòng một kẻ lòng dạ sâu không thấy đáy như Hàn Thước chứ... Thiên Thiên làm sao có thể là đối thủ của hắn."

Tang Kỳ tâm thần bất định cẩn thận đánh giá thần sắc trên mặt Thành chủ, sau một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Tam công chúa là người có phúc khí, gần đây lại rất hiểu chuyện, mọi chuyện cũng không hẳn như người nghĩ đâu..."

"Chẳng lẽ ta không nghĩ tới điều ngươi đang nghĩ sao?" Còn không đợi Tang Kỳ nói hết, Thành chủ liền trực tiếp mở miệng đánh gãy lời hắn, chậm rãi lắc lắc đầu nói: "Chỉ là Hàn Thước này, thật sự không đơn giản. Ta vốn dĩ là muốn gả hắn cho Sở Sở, ai ngờ... Haizz! Đúng là số phận trêu ngươi mà..."

Đình viện bên trong phủ Nguyệt Ly, vẻ mặt Hàn Thước phức tạp nhìn về hướng phòng ngủ của Trần Thiên Thiên.

Bạch Cập cũng nhìn theo ánh mắt của Hàn Thước, nghĩ nghĩ, nhịn không được lại hỏi: "Thiếu quân, người vì sao lại đem tất cả nhạc công trừ Tô Mộc tống hết ra ngoài, tặng cho Nhị quận chúa?"

Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, "Tất nhiên là để mật thám của chúng ta qua bên đó tiếp tục thám thính tin tức."

"Thiếu quân anh minh." Bạch Cập suy tư một lát, nói: "Thuộc hạ còn tưởng rằng Thiếu quân vì muốn giúp Tam công chúa tạo thời thế, nên cố tình đưa đám nhạc công đó qua chỗ Nhị quận chúa, làm bại hoại thanh danh nàng ta!"

Lời nói vừa dứt, Hàn Thước lúc này ho khan hai tiếng.

Bạch Cập nghĩ nghĩ, liền nhịn không được cười nói: "Mặc kệ là vì cái gì! Thiếu quân vì Tam công chúa đưa Tô Mộc đến đây, trong lòng Tam công chúa vô cùng cảm kích người. Thuộc hạ nghe nói, Tam công chúa chi ra một khoản ngân lượng lớn tìm một cây đàn cổ, chắc là muốn tặng cho thiếu quân để tạ lễ."

Nghe vậy, khóe miệng Hàn Thước nhịn không được tươi cười, một bộ dạng vờ như không thèm để ý, nhưng ngữ khí lại khó tránh khỏi có chút đắc ý: "Hiếm khi có dịp Thiên Thiên muốn lấy lòng ta, lát nữa nàng ấy tới tặng đồ, chúng ta phải giả vờ làm ra vẻ kinh ngạc, thành toàn phần tâm ý này của nàng. Cũng đừng cho nàng ấy biết là ta không biết đánh đàn."

Bạch Cập vội vàng nói: "Vâng, Thiếu quân suy nghĩ chu đáo."

Lúc này, Tử Duệ ôm một hộp đàn theo sau Trần Thiên Thiên từ phòng ngủ bước ra.

Hàn Thước trông thấy, liền giả vờ ho nhẹ hai tiếng.

Trần Thiên Thiên, Tử Duệ nghe được tiếng ho liền dừng lại, nhìn về phía Hàn Thước, hiển nhiên là không hiểu hàm ý của Hàn Thước trong hai tiếng ho vừa rồi.

Hàn Thước, Bạch Cập bộ dạng không quan tâm cực kỳ mất tự nhiên nhìn về hướng khác.

Trần Thiên Thiên nhíu mày khó hiểu, tiếp tục cùng Tử Duệ hướng cửa đi đến.

Bạch Cập mắt thấy Trần Thiên Thiên, Tử Duệ càng đi càng xa, đành phải lên tiếng gọi Trần Thiên Thiên lại.

"Tam công chúa!"

Nghe vậy, Trần Thiên Thiên, Tử Duệ đứng lại, nhìn về phía Hàn Thước và Bạch Cập, Hàn Thước giả vờ ho khan nhìn về hướng khác, lại bày ra một bộ dáng không thèm quan tâm.

Bạch Cập nhìn thoáng qua Hàn Thước, nói: "Thiếu quân của chúng ta ở đây này."

Lúc này Trần Thiên Thiên đang lúc gấp rút muốn ra ngoài, liền mở miệng trả lời cho có lệ: "A, chào buổi sáng."

Nói xong, liền tiếp tục nâng bước tiến về phía trước.

Bạch Cập, Hàn Thước không dám tin hai mặt nhìn nhau, lại nhìn hộp đàn Tử Duệ đang ôm trong lòng.

Tử Duệ đang ôm hộp đàn phát hiện ánh mắt của hai người, hơi mất tự nhiên đem hộp giấu ra sau lưng.

Bạch Cập buồn bực, "Còn gì nữa không?"

"Còn chuyện gì?" Trần Thiên Thiên trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng rồi, vừa nghe Thiếu quân ho khan, Thiếu quân nên chú ý thân thể, uống nhiều nước ấm vào!"

Bạch Cập, Hàn Thước hai người đơ ra tại chỗ.

Trần Thiên Thiên nói xong liền vội vã đi ra ngoài, căn dặn Tử Duệ, "Ngươi nói xem Bùi Hằng có thích cây đàn ta tặng không?"

Tử Duệ nhìn Trần Thiên Thiên, chắc như đinh đóng cột lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi, Bùi ti học ghét nhất là đánh đàn. Người đã quên rồi sao, lúc trước cứ mỗi lần Thành chủ mở yến tiệc chiêu đãi, người đều ra lệnh cho Bùi ti học tấu đàn góp vui trước mặt mọi người, để thể hiện rõ uy quyền của nữ tử thành Hoa Viên. Cho nên Bùi ti học... "

Trần Thiên Thiên quên mất còn có chuyện này, sững sờ hỏi: "Bị ám ảnh tâm lý sao?"

Tử Duệ ném cho nàng một ánh mắt: "Chứ còn gì nữa?"

Nhìn vẻ mặt của Tử Duệ, Trần Thiên Thiên trầm tư một lát, "Khó trách lại ghét ta đến thế, đã vậy ta lại càng muốn tặng đàn cho hắn."

Tiếng nói càng ngày càng xa, chủ tớ hai người vừa đi vừa nói, mà Tô Mộc đang đứng chờ ở xa xa.

Hàn Thước nhìn theo hướng hai người rời đi, cả mặt đều tái mét, nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn về phía Bạch Cập, "Bạch Cập, vừa rồi ngươi nói... Đàn là tặng cho ai?"

Quay người lại, liền thấy Bạch Cập đã sớm quỳ dưới đất thỉnh tội.

Bạch Cập cũng thật không ngờ Trần Thiên Thiên  thế nhưng lại ngay thời điểm mấu chốt tặng đàn cho người khác, đúng là khổ không nói nổi, sau một lúc lâu mới rơi lệ đầy mặt nói: "Thiếu quân, xin cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội đi!"

******

Trần Tiểu Thiên mang theo Tô Mộc, Tử Duệ đi đến Bùi phủ.

Vừa đến cửa Bùi phủ, Tô Mộc liền lập tức đánh bài chuồn, xoay người định bỏ đi, bị Trần Thiên Thiên một phen giữ chặt.

Tô Mộc chống cự lại, "Không được tam công chúa, tuyệt đối không thể được!"

Trần Thiên Thiên không chịu buông tay, chắc như đinh đóng cột nói: "Tại sao lại không được? Ngươi đi theo Bùi Hằng có thể đọc sách viết chữ, so với ở phủ của ta tốt hơn nhiều."

Đang lúc hai người nói chuyện, hạ nhân của Bùi phủ Tô Tử Anh đi ra, nghe thấy lời nói của Trần Thiên Thiên, sắc mặt bỗng chốc khó coi, liền chặn nàng ngay tại cửa.

Tô Tử Anh cung kính hành lễ với Trần Thiên Thiên, nói: "Tam công chúa, Tô Mộc là người của Giáo Phường Ti, tuyệt đối không được vào."

Trên mặt Tô Mộc cũng mang theo một chút khó xử nói: "Tam công chúa, ý tốt của người tiểu nhân xin nhận, nhưng chuyện này không nên miễn cưỡng ép buộc, Bùi ti học nếu biết chỉ e càng thêm chán ghét người."

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Trần Thiên Thiên bỗng cảm thấy khó xử, nhíu mày nhìn Tô Mộc nói: "Nhưng nếu ngươi không ở đây, thì còn có thể ở đâu? Ở phủ của ta, Hàn Thước cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu."

Nghe vậy, sắc mặt Tô Tử Anh càng thêm khó coi, "Dù sao thì, tiểu nhân cũng sẽ không để cho người này bước vào Bùi phủ nửa bước."

Trần Thiên Thiên nhìn tên hạ nhân sắc mặt khó coi đen như đáy nồi này, máu nóng nổi lên, trực tiếp khịt mũi hừ một tiếng, hung hăng nói: "Không cho vào chứ gì, đi thôi, Tô Mộc, chúng ta đến tông học đường tìm người! "

Lời nói vừa dứt, Trần Thiên Thiên liền dẫn Tô Mộc đi.

Tô Tử Anh đứng trước cửa phủ cúi đầu trầm tư một hồi, xoay người phân phó một gã sai vặt: "Đến Giáo Phường Ti tìm Lâm Thất tiểu thư, nói là Tam công chúa đến đây tìm công tử của chúng ta gây khó dễ."

"Vâng, thưa Tô quản gia." Gã sai vặt nhanh chóng chạy đi.

Tô Tử Anh nhìn theo hướng Trần Thiên Thiên rời đi, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.

Tông học đường, trong thư phòng, Bùi Hằng một thân bạch y nhìn cây đàn được đặt giữa mình và Trần Thiên Thiên.

Bùi Hằng nhìn Trần Thiên Thiên, thanh âm lãnh đạm nói: "Cô hẳn là nên biết từ nhỏ đến lớn ta ghét nhất chính là đánh đàn."

"Thật à?" Trần Thiên Thiên ra vẻ kinh ngạc, cả mặt lấy lòng nhìn về phía Bùi Hằng, nói: "Huynh lừa được người khác chứ không lừa được muội đâu. Đánh đàn có thể biểu lộ được chân tình, là điều huynh thích nhất. Đàn cổ muội tặng huynh được một danh sư nổi tiếng làm ra, đàn tốt phối tuyệt âm!"

Bùi Hằng nhìn Trần Thiên Thiên, biểu tình có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không tin người như Trần Thiên Thiên có thể nói ra được những lời này.

Thấy Bùi Hằng vẫn như cũ không nói gì, Trần Thiên Thiên ngượng ngùng cười cười nhìn Bùi Hằng: "Huynh cứ thoải mái làm những điều mà mình thích, huynh vui thì muội cũng sẽ vui."

Tuy mặt mày Trần Thiên Thiên hiện tại đang rất hớn hở vui vẻ, nhưng biểu tình trên mặt Bùi Hằng vẫn không chút thay đổi, thậm chí còn có phần khó chịu.

Trần Thiên Thiên phát hiện sắc mặt khác thường của Bùi Hằng, lập tức thu lại ý cười trên mặt, áy náy cúi đầu mở miệng nói: "Muội biết, tất cả mọi người đều cho rằng chỉ có nhạc công mới thích đánh đàn để lấy lòng nữ nhân, huynh không muốn bị thế tục ràng buộc, nên mới không đánh đàn, thậm chí còn giả vờ rất ghét đánh đàn, chỉ vì không muốn làm công cụ mua vui cho người khác."

Không ai hiểu rõ những việc trong quá khứ này hơn Trần Thiên Thiên, nàng cũng biết rõ Bùi Hằng vì sao lại không thích nàng.

Nhưng lúc trước tại thời điểm viết kịch bản, nàng chỉ lo tập trung vào diễn biến của cốt truyện chính, làm gì có thời gian để ý đến tâm trạng của nhân vật trong truyện.

Mà sau khi xuyên qua đây rồi, những tình tiết nàng không để ý tới lại lần lượt xảy ra.

Trần Thiên Thiên lúc này cũng là bất lực không biết nên làm gì.

Bùi Hằng bị nói trúng tim đen, có hơi xúc động.

Trần Thiên Thiên thấy thế, nhãn tình sáng lên, vội vàng nhân cơ hội này khen Bùi Hằng, "Giống như huynh vậy, học thức uyên bác, phẩm hạnh đoan chính, là người vừa thông minh vừa tài hoa, huynh căn bản là không cần để ý đến ánh mắt của thế tục. Thật ra Tô Mộc cũng vậy, hắn cũng không muốn ở lại Giáo Phường Ti."

Nghe vậy, Bùi Hằng lộ ra ánh mắt phức tạp.

Trần Thiên Thiên thấy Bùi Hằng khó xử, vì thế liền khẩn cầu nói: "Huynh cứ suy nghĩ đi, muội không cần biết huynh có muốn thu nhận Tô Mộc hay không, nhưng muội hy vọng huynh có thể nghe theo tiếng gọi con tim làm điều mình thích, tiếp tục đánh đàn."

Nói xong câu đó, Trần Thiên Thiên cũng không buồn nhìn phản ứng của Bùi Hằng, lập tức đứng dậy rời khỏi.

Tất cả mọi chuyện đều do nàng gây ra, nàng làm gì có tư cách đi yêu cầu người khác khoan dung độ lượng chứ?

Trần Thiên Thiên bước ra khỏi thư phòng của Bùi Hằng, Tử Duệ, Tô Mộc đều đứng bên ngoài mong ngóng nàng.

Tử Duệ vội vàng đuổi theo Trần Thiên Thiên, mở miệng hỏi: "Sao rồi Tam công chúa? Bùi ti học đồng ý chưa?"

Nghe vậy, Trần Thiên Thiên ngừng cước bộ một chút, hơi áy náy nhìn về phía Tô Mộc.

Người sống trong chốn phong trần là người có thể dễ dàng hiểu thấu ánh mắt của người khác, chỉ cần liếc sơ qua sắc mặt của Trần Thiên Thiên, Tô Mộc đã thập phần rõ ràng, trên mặt thoáng lộ ra vẻ mất mác, nhưng vẫn mở miệng an ủi Trần Thiên Thiên: "Tam công chúa có phần tâm ý này, tiểu nhân đã vô cùng cảm kích rồi, về sau nếu người có thời gian rảnh rỗi, hãy thường xuyên đến Giáo Phường Ti thăm tiểu nhân, vậy là đủ rồi."

Trần Thiên Thiên đầy mặt hoang mang áy náy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm gì.

Tại thời điểm ba người định rời khỏi, bỗng một tiếng đàn du dương cắt qua không khí truyền đến.

Trần Thiên Thiên sửng sốt.

Ba người ba mặt nhìn nhau, xoay người lại.

Chỉ nghe một khúc đàn cổ《 tri âm tri kỷ 》từ trong thư phòng Bùi Hằng vọng ra.

Hốc mắt Trần Thiên Thiên ướt át, một phen cầm lấy tay Tô Mộc, kích động nói: "Bùi Hằng chịu thu nhận ngươi rồi!"

Nói xong, Trần Thiên Thiên chạy như bay vào thư phòng của Bùi Hằng.

Bùi Hằng một thân bạch y, khí định thần nhàn thuần thục diễn tấu đàn cổ.

Mà Trần Thiên Thiên đứng ở một bên đã sớm xem đến nhập thần.

Giờ này khắc này, Lâm Thất vội vàng gấp gáp lần theo tiếng đàn đi đến trước thư phòng Bùi Hằng, nhìn thấy cảnh tượng Bùi Hằng tấu đàn, Trần Thiên Thiên đứng một bên xem, lúc này tức đến không chịu được.

"Trần Thiên Thiên, cô lại ép huynh ấy đánh đàn nữa ư!"

Lâm Thất nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn Trần Thiên Thiên, nhất thời lửa giận công tâm, rút roi từ bên hông ra, hướng thẳng Trần Thiên Thiên đánh tới tấp.

"Trần Thiên Thiên, cô còn có liêm sỉ hay không hả! Cách xa Bùi ti học ra một chút!"

Vừa nói, Lâm Thất vừa vung roi quấn lấy cánh tay Trần Thiên Thiên, thuận thế kéo mạnh.

Mà Trần Thiên Thiên không hề phòng bị, cả người bị kéo bay ngã trên mặt đất, cánh tay lập tức phát ra thanh âm trật khớp.

Trần Thiên Thiên lúc này thê thảm kêu lên: "A!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC