🍄Chương 17: Giúp hắn cảm nhận được tình cảm gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAM CÔNG CHÚA TRONG LỜI ĐỒN

Tác giả: Bổng Bổng Băng.

Edit + beta: Dung phi nương nương

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🍲🥫🍳

Chương 17: Giúp hắn cảm nhận được tình cảm gia đình


Phủ Nguyệt Ly, bên trong phòng ngủ Trần Thiên Thiên.

Trần Thiên Thiên ngồi ở trên giường, biểu tình thống khổ.

Hàn Thước cau mày, nhưng vẫn là nhịn không được đi đến phía trước, trong miệng chế nhạo nói: "Tam công chúa không phải đi gặp tri âm sao, thế nào, đánh đàn đến gãy tay à?"

Trần Thiên Thiên liếc mắt nhìn Hàn Thước một cái, nói: "Ta đã thế này rồi, huynh còn ở đó châm chọc!"

Trần Nguyên Nguyên nghe tin chạy tới, thản nhiên nói: "Muội bị trật khớp rồi, cần phải nắn lại khớp, khi tỷ dùng sức sẽ hơi đau một chút, muội ráng chịu đựng."

Nghe được lời Trần Nguyên Nguyên nói, vẻ mặt Trần Thiên Thiên hoảng sợ, "Đau?"

Còn không đợi Trần Nguyên Nguyên trả lời, Tử Duệ bên cạnh liền mở miệng nói: "Đau? Đại quận chúa, người đừng quên, Tam công chúa của chúng ta từ nhỏ đã tập võ, bảy tuổi ngã từ trên lưng ngựa xuống, mười tuổi té từ trên nóc nhà, hai chân bị gãy không chỉ một lần, cũng chưa từng kêu la một tiếng nào, huống chi bây giờ chỉ là chuyện trật khớp cỏn con này."

Nghe vậy, biểu tình Trần Nguyên Nguyên nháy mắt lãnh đạm, cúi đầu nhìn bản thân mình đang ngồi trên xe lăn, lập tức thản nhiên nói: "Ta không có quên."

Trần Thiên Thiên vội vàng giẫm Tử Duệ một cái, ý bảo hắn câm miệng.

Tử Duệ né được, vỗ vỗ ngực nói: "Tam công chúa, tiểu nhân biết người muốn nói gì, người muốn khuyên Đại quận chúa cứ yên tâm nắn xương lại cho người, đau một chút cũng không sao, người cũng không thèm để ý!"

Trần Thiên Thiên nén xuống cơn tức giận, chậm rãi nghiến răng nói: "Ngươi đúng là rất hiểu ta."

Trên mặt Tử Duệ có hơi chút kiêu ngạo.

Mà lúc này, Hàn Thước đứng ở một bên lại nhận ra được thần sắc sợ hãi của Trần Thiên Thiên, ánh mắt sắc như dao bỗng trở nên thâm trầm.

Mắt thấy Trần Nguyên Nguyên định nắn xương cho mình, Trần Thiên Thiên yên lặng quay đầu qua một bên.

Trần Nguyên Nguyên nói: "Tỷ bắt đầu dùng sức đây."

Trần Thiên Thiên nhắm mắt lại cắn răng chờ.

Nhưng sau một lát, Trần Nguyên Nguyên vẫn chưa kịp làm gì, Trần Thiên Thiên đã nhịn không được trừng lớn mắt nói: "Hay là mọi người nói gì đó để phân tán sự chú ý của ta đi?"

Trần Nguyên Nguyên thản nhiên nhìn nàng, trầm mặc một câu cũng không nói.

"..."

Trần Thiên Thiên: "Được rồi..."

Trần Thiên Thiên từ từ nhắm mắt lại chờ Trần Nguyên Nguyên nắn xương lại cho nàng, nhưng đợi một hồi vẫn không thấy có động tĩnh gì, nàng nghi hoặc trợn to mắt nhìn lại, trong phòng chỉ còn lại mỗi Hàn Thước.

Hàn Thước động tác ôn nhu kiểm tra cánh tay Trần Thiên Thiên.

Thấy thế, Trần Thiên Thiên kinh ngạc hỏi: "Sao chỉ còn lại mỗi huynh?"

Hàn Thước cũng không giấu diếm, trực tiếp mở miệng giải thích: "Ta bảo bọn họ ra ngoài hết cả rồi."

Trần Thiên Thiên nghi ngờ nhìn Hàn Thước, "Huynh có biết làm không vậy?"

"Ta là phu quân của cô, cô vậy mà lại không tin ta ư?" Hàn Thước nhướng mày lên.

"Hả?" Trần Thiên Thiên khó hiểu, "Có liên quan gì đâu?"

Hàn Thước nghiêm túc nhìn Trần Thiên Thiên, chậm rãi nói: "Hôm đó ta và Tam công chúa lần đầu gặp nhau, Tam công chúa một thân hồng y, tư thế oai hùng hiên ngang, tuy không khống chế được con ngựa, suýt nữa bị ngã, vẫn bình tĩnh không lo sợ, hóa hiểm thành lành. Bộ dáng Tam công chúa điềm tĩnh, gặp nguy không hoảng đã khiến cho Hàn mỗ vừa gặp đã yêu, thề rằng kiếp này phải lấy Tam công chúa bằng được..."

Trần Thiên Thiên vốn dĩ đang lắng nghe rất chăm chú, nhưng càng nghe càng thấy không ổn, mắt thấy bộ dạng nghiêm túc nói hươu nói vượn của Hàn Thước, bỗng dưng lại buồn cười, cố nhịn cười đến méo mó.

Hàn Thước hồn nhiên chưa thấy, vẫn nhìn Trần Thiên Thiên nói: "Ta biết Tam công chúa có tình cảm sâu đậm với ta... Ta cũng vậy."

Nói xong, đến bản thân Hàn Thước cũng không tin nổi, vội vàng mặt lạnh hừ một tiếng.

Trần Thiên Thiên nhịn không được mở miệng: "Này? Tiếng 'hừ' của huynh đúng là 'hừ' cho có lệ, ta nghe ra hết đấy!"

Nghe vậy, Hàn Thước nháy mắt đưa đầu qua, áp sát mặt Trần Thiên Thiên.

Hàn Thước vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ai bảo ta chỉ nói cho có lệ?"

Trần Thiên Thiên hơi thất thần: "A?"

Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Trần Thiên Thiên ngây người, mặt hơi hơi ửng đỏ.

Đúng lúc này, chỉ nghe "rắc" một tiếng, Hàn Thước nhanh chóng phát lực đưa khớp xương của Trần Thiên Thiên trở lại vị trí cũ.

Trần Thiên Thiên nhìn nhìn cánh tay mình, chậm nửa nhịp mới bắt đầu thấy đau kêu lên, chỉ chỉ Hàn Thước, lại chỉ chỉ tay mình, cuối cùng như bị nghẹn ở cổ không nói được lời nào.

Hàn Thước lại khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như bình thường, sờ sờ bả vai Trần Thiên Thiên, thấy không có vấn đề gì, liền nhìn Trần Thiên Thiên nhíu mày cười, "Xong rồi."

"Vậy, vậy là xong rồi à?" Trần Thiên Thiên đứng dậy chậm rãi chuyển động cánh tay, quả nhiên không còn đau như lúc nãy nữa, lúc này mới phản ứng lại: "Ồ, thì ra chỉ vì muốn phân tán sự chú ý của ta, nên Thiếu quân mới nói ra những lời quái quỷ đó."

Hàn Thước từ chối cho ý kiến nói: "Cô đã sợ đau như vậy, tại sao từ nhỏ đến lớn cứ giả vờ là không sợ?"

Trần Thiên Thiên làm sao có thể nói cho Hàn Thước biết chân tướng được? Cho nên vẫn là cứng họng nói: "Ai nói ta sợ đau?"

Hàn Thước kiểm tra cánh tay Trần Thiên Thiên, vẻ mặt thận trọng nói: "Hình như vẫn còn lệch nhỉ, để ta chỉnh lại thêm chút nữa..."

Nói xong, Hàn Thước liền đưa tay muốn nắn lại xương cho Trần Thiên Thiên thêm một lần nữa.

"Này này này!" Trần Thiên Thiên trốn qua một bên, vẻ mặt đau khổ nhìn Hàn Thước, vội vàng cầu xin nói: "Sợ rồi sợ rồi! Ta sợ là được rồi chứ gì?"

Hàn Thước cười nhẹ, đứng bên cạnh giường, kéo giãn khoảng cách với Trần Thiên Thiên.

Trần Thiên Thiên hừ nhẹ một tiếng, một lời hai nghĩa nói: "Ta đây là do tình thế ép buộc thôi, không thể nói không, dù sao ta đường đường là Tam công chúa, Tử Duệ nói không sợ, thì sẽ không sợ sao, huynh hiểu không?"

Hàn Thước nghe xong, trên mặt có chút trầm tư suy nghĩ.

Ngay sau đó, Trần Thiên Thiên liền mở miệng hướng ngoài cửa hô lớn: "Mọi người vào cả đi."

Lời vừa dứt, mọi người chờ ở cửa liền lần lượt đi vào.

Trong phòng ngủ, Trần Nguyên Nguyên đang giúp Trần Thiên Thiên kiểm tra bả vai.

Trần Thiên Thiên tức giận bất bình nói: "Mọi người nói xem vì sao Lâm Thất muốn đánh lén ta, còn không phải là vì đánh trực tiếp không thắng nổi sao! Ta cùng nàng ta từ nhỏ tới lớn đánh qua bao nhiêu trận, ta chưa từng thua trận nào! Đợi ta dưỡng thương xong, phải đi dạy dỗ lại nàng ta mới được! Đại tỷ, muội còn phải dưỡng thương trong bao lâu vậy?"

Trần Nguyên Nguyên nhìn thoáng qua Hàn Thước, rồi sau đó nói: "Thiếu quân nắn xương rất tốt, với thể chất của muội, hiện tại không có việc gì nữa rồi."

Trần Thiên Thiên ngoài ý muốn, trực tiếp liền ngây ngẩn cả người, "A?"

Còn không đợi Trần Nguyên Nguyên nói gì, Tử Duệ liền đợi không được nói: "Tam công chúa, để tiểu nhân lập tức đi mời Lâm Thất tiểu thư tới cho người!"

Tử Duệ nói xong liền muốn đi ra ngoài, Trần Thiên Thiên vội vàng ngăn hắn lại.

Trần Thiên Thiên sốt ruột, "Đứng lại!"

Tử Duệ đứng hình, nhìn Trần Thiên Thiên.

Trần Thiên Thiên giả vờ vân đạm phong khinh nói: "Quên đi, ta đường đường là con gái thành chủ, đại nhân đại lượng, há lại đi so đo với kẻ tiểu nhân."

Nói xong, bản thân Trần Thiên Thiên cũng cảm thấy lý do này có hơi gượng ép, vì thế lại mở miệng, nghiêm túc giúp Tử Duệ nhớ lại chuyện xưa, "Tử Duệ, ngươi có còn nhớ không? Mẫu thân thường xuyên dạy ta phải có chí tiến thủ, bây giờ sắp tới kỳ thi đề bạt Thiếu thành chủ rồi, thay vì đánh nhau với Lâm Thất, còn không bằng xem thêm hai trang sách, ngươi xem ta nói có đúng không?"

Tử Duệ ngơ ngẩn không hiểu ra sao.

Hàn Thước nhìn Trần Thiên Thiên diễn trò, không tự giác cười cười.

Trần Thiên Thiên bởi vì bị thương, lại nháo qua một trận nên đã sớm ngủ.

Hàn Thước về tới phòng ngủ của mình, nhìn đống hoa quả trên bàn đến xuất thần, tay vô thức cầm lấy một quả cam lên chơi, lại nghĩ đến Trần Thiên Thiên, thản nhiên mỉm cười.

Đúng lúc này, Bạch Cập đi tới, nói với Hàn Thước: "Thiếu quân, mật thám mới của chúng ta đã được an bài thỏa đáng, hiện tại đang điều tra người đã chế ra ống trúc, rất nhanh sẽ biết được kẻ quấy rối sau lưng lần trước là ai!"

Hàn Thước đang ngây người, hoàn toàn không để ý lời Bạch Cập nói, vì vậy cũng không có trả lời.

Bạch Cập tưởng Hàn Thước đang nghe, vì thế tiếp tục nói: "Mặt khác, mật thám của chúng ta lúc trước ở Giáo Phường Ti sau lại được đưa vào phủ của Nhị quận chúa, đã nghe ngóng được một số tin tức. Nói có chuyện quan trọng muốn trực tiếp gặp người để thương lượng, người xem hiện tại gọi hắn đến luôn có được không?"

Nói xong câu đó, Bạch Cập thấy Hàn Thước vẫn như trước không lên tiếng, không biết hắn có ý gì.

"Thiếu quân?" Bạch Cập lớn tiếng kêu lên: "Thiếu quân!"

Sau đó, Hàn Thước lúc này mới nghe tiếng phục hồi tinh thần lại, "Hả? Được, ngươi gọi hắn tới đây gặp ta."

Bạch Cập: "Vâng!"

Đến khi Bạch Cập đi rồi, Hàn Thước lại không nhịn được lên tiếng: "Thật là đáng yêu."

Bạch Cập đỏ mặt, nói: "Đa tạ Thiếu quân đã khen ngợi..."

Nói xong liền chạy đi.

******

Rất nhanh, Bạch Cập liền dẫn tên nhạc công mật thám tiến vào.

Mật thám hướng Hàn Thước cung kính hành lễ: "Tham kiến thiếu quân."

Hàn Thước lấy lại tinh thần, chậm rãi nhíu mày nói: "Có chuyện gì mà lại gấp gáp thế?"

Tên mật thám liếc mắt cẩn thận đánh giá sắc mặt của Hàn Thước, sau đó nói: "Hồi bẩm Thiếu quân, thuộc hạ đột nhiên nhớ tới lời đồn trong thành, có lẽ sẽ giúp Thiếu quân lấy được Long Cốt."

Hàn Thước và Bạch Cập vừa nghe ánh mắt liền sáng lên.

Hàn Thước trầm giọng nói: "Nói đi."

Nghe vậy, tên mật thám liền hạ giọng, có hơi chút mờ mịt nói: "Nhị quận chúa Trần Sở Sở... không phải là con gái ruột của Thành chủ Hoa Viên!"

Nghe được lời mật thám nói, Bạch Cập khiếp sợ: "Cái gì?"

Hàn Thước cũng đồng dạng nhíu mày.

Tên mật thám cung kính nói với Hàn Thước: "Thiếu quân, tin tức này thuộc hạ đã nhiều lần kiểm chứng qua, tuyệt đối chính xác."

Bạch Cập lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Trần Sở Sở không phải là con gái ruột của Thành chủ, Trần Nguyên Nguyên lại bị tàn tật, người thừa kế của Hoa Viên chỉ còn lại mỗi Trần Thiên Thiên thôi!"

Nói tới đây, Bạch Cập liền hưng phấn nhìn về phía Hàn Thước, trực tiếp mở miệng nói: "Thiếu quân, chỉ cần chúng ta hạ độc giết Trần Thiên Thiên, Thành chủ nhất định sẽ lấy Long Cốt ra cứu nàng ấy! Đến lúc đó chúng ta nhân cơ hội cướp lấy Long Cốt, vậy là có thể chữa khỏi bệnh tim cho người rồi!"

Trong nháy mắt, vô vàn suy nghĩ nảy ra trong đầu Hàn Thước, trong lòng lại thập phần khó chịu.

Hàn Thước do dự một lát, nhíu mi hỏi: "Vậy... vậy còn Trần Thiên Thiên thì sao?"

Bạch Cập đang vô cùng hưng phấn, một chút cũng không để ý tới vẻ mặt chần chừ của Hàn Thước, nhanh miệng nói: "Long Cốt chỉ có thể cứu mạng một người thôi, Trần Thiên Thiên tất nhiên là chết chắc rồi!"

Tên mật thám tiến lên nói: "Thuộc hạ thám thính biết được, Thành chủ Hoa Viên đã có dấu hiệu suy yếu, nếu đứa con gái mình thương yêu nhất đột nhiên chết đi, chắc chắn sẽ rối loạn tâm trí, Hoa Viên cũng sẽ như rắn mất đầu! Đến lúc đó Thiếu quân đã lành bệnh, chúng ta cũng không còn cố kị gì nữa, lập tức chỉ huy quân đội tấn công xuống phía Nam, chiếm đánh Hoa Viên! Lúc đó, quặng Ô Thạch của thành Hoa Viên..."

Bạch Cập thấy Hàn Thước không có phản ứng gì, lập tức vội vàng bước tới, sốt ruột nói: "Luyện kim là ngọn nguồn lập nên thành Huyền Hổ chúng ta, quặng Ô Thạch đối với Huyền Hổ càng quan trọng hơn. Thiếu quân! Người nên lấy đại cuộc làm trọng! Đây chính là cơ hội trời ban! Người đừng quên mục đích ban đầu chúng ta đến đây."

Hàn Thước xoay người lại, hít sâu một hơi, giả vờ trấn định nói với Bạch Cập: "Việc này cần phải tính toán kĩ lưỡng hơn, chớ nên nóng vội."

Nói xong, trên trán Hàn Thước liền ẩn ẩn chút mồ hôi, hắn thì thào lẩm bẩm, lặp đi lặp lại giống như đang tự nói với chính mình: "Đúng vậy, chớ nên nóng vội..."

Thấy thế, Bạch Cập cùng mật thám trao đổi ánh mắt, muốn nói lại thôi.

Đợi tên mật thám đi rồi, Hàn Thước mới đi tới phòng ngủ của Trần Thiên Thiên, muốn nhìn nàng một lát.

Hàn Thước cước bộ chần chừ đứng bên ngoài phòng ngủ, sắc mặt hơi do dự, ngay lúc chuẩn bị rời đi, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng cười của Trần Thiên Thiên cùng Bùi Hằng.

Hàn Thước nhướng mày, nháy mắt liền quay đầu nhìn vào trong phòng, Trần Thiên Thiên đang cùng Bùi Hằng cười đùa vui vẻ.

Trong phòng ngủ, Trần Thiên Thiên lấy vỏ bưởi làm thành một cái mặt nạ rồi ụp lên mặt.

Bùi Hằng bị Trần Thiên Thiên chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nghịch ngợm."

Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn ngủn, nhưng ngữ khí bên trong rõ ràng là tràn đầy sủng nịnh.

Trần Thiên Thiên lại lấy mặt nạ bưởi đeo lên, vẻ mặt háo sắc nhìn Bùi Hằng.

Bùi Hằng nhìn thoáng qua cánh tay Trần Thiên Thiên, thân thiết hỏi: "Tay của muội không sao chứ?"

"Không sao cả." Trần Thiên Thiên cười ha ha nói: "Hàn Thước đã trị khỏi cho muội rồi."

Bùi Hằng gật gật đầu, vẻ mặt ôn nhu cười nói: "Vậy thì tốt, đây là trái cây mới thu hoạch của mùa này vừa được chuyển tới từ thành Huyền Hổ, ta mang đến cho muội nếm thử lúc còn tươi."

Nhìn hoa quả trên bàn, đôi mắt Trần Thiên Thiên sáng lên, bĩu môi than thở nói: "Vậy muội phải ăn nhanh mới được, không thể để cho Hàn Thước nhìn thấy."

Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp này của nàng, Bùi Hằng nở nụ cười, "Để ta bảo hạ nhân mang một phần đến cho Hàn thiếu quân."

"Đừng đừng đừng." Trần Thiên Thiên vội vàng nói: "Muội là sợ Hàn Thước trông thấy hoa quả quê hương, sẽ nhớ người nhà."

Ngoài cửa, Hàn Thước nghe thấy lời Trần Thiên Thiên nói, nháy mắt tâm tình bỗng trở nên phức tạp.

Bùi Hằng hiển nhiên thật không ngờ Trần Thiên Thiên thế nhưng lại chú ý tới điểm này, hơi ngơ ra một chút, sau một lát mới mở miệng nói: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, Hàn Thước cô độc một mình ở Hoa Viên, trong lòng hắn nhất định rất khổ sở."

Nghe vậy, trong lòng Trần Thiên Thiên âm thầm nghĩ: Trong lòng hắn bây giờ chỉ có mỗi Long Cốt thôi.

"Hiện tại không còn sớm nữa." Một lát sau, Bùi Hằng chủ động mở miệng nói: "Ta phải về đây."

"A? Huynh phải về rồi à?" Trần Thiên Thiên có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đứng lên cùng Bùi Hằng đi ra khỏi phòng.

Bùi Hằng quay đầu nhìn Trần Thiên Thiên nói: "Muội mau nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày nữa ta lại đến thăm muội."

"Được thôi." Trần Thiên Thiên liền vội gật đầu, nhìn Bùi Hằng rời khỏi.

Tử Duệ từ trong góc đi ra, vừa vặn gặp phải Hàn Thước cũng đang chuẩn bị rời khỏi.

Tử Duệ kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thước, nhịn không được mở miệng hỏi: "Hàn thiếu quân, người đã đến đây rồi sao không đi vào?"

Hàn Thước không buồn để ý Tử Duệ, quay lưng bỏ đi.

Tử Duệ biểu tình kỳ quái đi đến trước mặt Trần Thiên Thiên, có chút khó hiểu nói: "Tam công chúa, Hàn thiếu quân vừa rời khỏi đây, tiểu nhân thấy sắc mặt ngài ấy không được tốt lắm."

Trần Thiên Thiên sửng sốt, trong phút chốc phục hồi tinh thần lại, nhớ tới lời nàng vừa nói với Bùi Hằng, nhất thời nhịn không được che đầu: "A? Tiêu rồi, chẳng lẽ hắn nghe thấy cả rồi."

Tử Duệ bát quái nói: "Hàn thiếu quân chắc là đang ghen rồi. Haizz, nhớ lúc trước mỗi lần người té đến gãy tay gãy chân, Bùi ti học có bao giờ ghé thăm đâu, hiện tại chẳng qua chỉ là trật khớp tí xíu thôi, ngài ấy lại tới đây không ngừng thăm hỏi."

Trần Thiên Thiên chắc đinh đóng cột cường điệu nói: "Đây gọi là tình nghĩa thầy trò, là tình nghĩa thầy trò đó."

Nói xong, Trần Thiên Thiên ngồi xuống, nhìn hoa quả trên bàn đến phát sầu.

"Hàn Thước hiện tại ở trong phủ, chính là người của phủ chúng ta. Chúng ta có phải nên giúp hắn cảm nhận một chút tình cảm gia đình ấm áp không?"

Nói xong câu đó, Trần Thiên Thiên suy tư hồi lâu, liền trực tiếp cầm lấy trái chuối trên bàn, lột vỏ rồi nhét vào miệng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC