Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Nhung Tấm Tâm tỉnh lại toàn thân tê mỏi, đặc biệt là eo. Đau thảm thiết như bị người dẫm một chân. Nàng hơi mở mắt, ánh sáng đột ngột làm nàng vội dùng một cánh tay chắn.
"Ai da, trời ơi..."
Chờ đôi mắt thích ứng rồi khẽ đảo, thân mình Thấm Tâm đứng lên.
Nhưng mà, thời điểm đôi mắt nàng nhìn đến xung quanh, tức khắp tim liền nảy một nhịp. Đây là đường núi, mà phần mông chính mình đang đang ngồi ở đá rắn chắc trên mặt đất, mặt trời lên cao chiếu sáng, trong không khí tràn ngập một tầng khí mỏng nóng bức. Nàng hoảng sợ nghiêng mặt đi, một chiếc xe hơi màu đen bên cạnh, cửa xe mở rộng ra, thân xe mất tự nhiên đứng ở đường.
Thấm Tâm nhịn đau đớn trong thân thể, đứng lên, đến gần xe.
Trong xe có 3 cỗ thi thể, nằm ngang dọc tứ tung, nàng đột nhiên hít một hơi lạnh.
"Mẹ ơi !" Thấm Tâm bị dọa lui lại vài bước.
Đây là nơi nào ?
Nhung Thấm Tâm hít thật sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại. Nàng nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu an ủi chính mình. Ừ ừ, đây là một giấc mộng, chắc chắn là như vậy.
Nàng mang vẻ mặt miễn cưỡng tươi cười, phảng phất như chính mình đang mơ một giấc mơ không thể tưởng tượng được. Nhưng mà không khí khô nóng đánh vào hai gò má nàng, từng đợt thúc giục nàng về hiện thực.
Thấm Tâm hạ miệng, cuối cùng mở to mắt, phát hiện chính mình vẫn cứ sừng sững đứng bên cạnh chiếc xe đen ở đây.
Nửa giờ, đại khái là như vậy, nàng đang chạy ở con đường mưa gió ra sức đuổi theo học viện ngôn ngữ ngoại quốc, người phụ nữ bước vào và ra khỏi người tình trong mộng của mình (?)
Tựa hồ chỉ cần vượt qua nàng, tình yêu của nàng có thể đúng hạn mà đến.
Chỉ là, một cái loạng choạng, nàng liền tới đây. Nàng cúi đầu đánh giá quần áo của mình, vẫn là một thân trang phục vận động, áo ngắn quần ngắn, chỉ là bây giờ thật dơ bẩn.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào những thi thể trong xe. Thấm Tâm bắt đầu đánh giá. Có lẽ lúc này nàng hẳn là nên chạy trốn, tại đường núi này tìm được người nào đó báo nguy. Chỉ là nàng cảm thấy có cái gì đó vô cùng không bình thường.

Tỷ như chiếc xe này, rõ ràng không phải phong cách hiện đại. Nó là chiếc xe từ những năm 30 cũ. Nàng thận trọng tiến đến cửa xe, đôi mắt mở to quan sát tình cảnh bên trong.

Ba người này chết thật bất ngờ, bọn họ đều trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt. Người lái xe phía trước ngồi trên vô lăng và chôn mình. Nam tử ngồi ngoài đầu có một điểm lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra, xem ra chết cũng chưa lâu lắm. Vị trí kia hẳn là vết thương do súng, có lẽ là trong lúc đấu súng bị mất mạng. Nhung Thấm Tâm rời ánh mắt đến một nữ tử, nàng ta trang điểm thực kỳ quái.

Búi tóc cao, sắc mặt tái nhợt, một thân phục sức cẩm ti xanh đen, rõ ràng chính là trang phục nữ tử cuối phong kiến. Nàng ta dựa đầu vào lưng xe, ánh mắt trống rỗng và đầy hoảng sợ, khiến người nhìn sởn tóc gáy.

"Đây là cái gì ?" Thấm Tâm nhìn phong thư trong tay nữ tử. Nàng không nhịn được tò mò, cầm phong thư lên.

Là một phong thư kiểu cũ, ở giữa là hàng chữ bằng bút lông: Trác Lâm thân khải.

Phong bì đã được tháo rời, và trọng lượng của nó nhiều hơn một lá thư. Thấm Tâm đổ những đồ bên trong ra, một khối ngọc bài màu đỏ thắm nằm trên tay, màu sắc sáng trong, lưu ly đỏ như máu.

Trên giấy viết:

Trác Lâm huynh:

Không găp hơn 18 năm, giờ đây mọi thứ liên tục thay đổi, ta phiêu bạc bên ngoài thể xác và tinh thần sớm đã mỏi mệt. Những năm gần đây, sức khỏe ngày càng tồi tệ, biết đã không còn ở lâu với nhân thế. Nhưng chung quy vẫn nhớ mối quan hệ thân giao với huynh,  vì vậy đã lệnh con trai viết phong thư. Mười tám năm chỉ phúc chi ước, huynh cũng sẽ không quên.

Mẫn nhi mười tám tuổi thiếu nữ như hoa, con ta sớm hai mươi cũng có bốn. HIện giờ, Thượng Hải biến đổi khiến người trố mắt, nhưng ta cũng có một thế lực giúp Mẫn nhi nương thân, xin huynh yên tâm.

................

Mặt sau chính là ôn chuyện hỏi han ân cần, và cũng chứng minh rằng đã phái người đi đón một nhà Trác Lâm đến Thượng Hải.

Thượng Hải?

Ánh mắt Thấm Tâm từ trên bức thư nâng lên, nhìn sang cách trang điểm của nữ tử kia, lại nhìn sang chiếc ô tô.

Đều đúng là Thượng Hải cũ? Đây là đang đóng phim sao? Trời ơi!

Lòng Thấm Tâm bất ổn, căn bản cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không quản nhiều như vậy được, trước tiên hãy tìm một người sống đã.

Nhung Thấm Tâm ném lá thư đi, định ném tiếp ngọc bài trong tay, động tác lại dừng lại. Nhìn ngọc bài này, trong lòng nói thầm. Đồ vật tốt như vậy vứt đi thật đáng tiếc, giữ lại đi, dù sao người chết cũng không thể dùng một vật trang trí tốt như vậy.

Vì thế, liền đem ngọc bài đút vào túi quần.

Mặt trời chiếu sáng thiêu đốt, nhiệt độ trên mặt đất tăng lên qua một lớp đế da bò mỏng, đôi chân bỏng rát đau đớn một lúc. Giống như cơ thể rơi xuống từ tầng 3, nơi có thể chịu được nhiệt độ và đường bộ.

"Cái nơi gì vậy? Không tìm thấy được một người nào!" Thấm Tâm hai tay đặt lên đầu gối, thở dốc.

Vừa khát vừa nóng, mặt trời lóe sáng, Nhung Thấm Tâm không hề mong muốn mà hôn mê bất tỉnh.

-------------------

"Cô nương, cô nương." Trong mơ có một âm thanh hòa ái nhẹ nhàng gọi.

Gọi mình sao? Thấm Tâm nhíu mày, nàng đã quá mệt mỏi, nhưng giờ dường như đang nằm trên thứ gì đó, không muốn thức dậy.

Đồng hồ báo thức không gọi ta mới không tỉnh nổi. Thấm Tâm nghĩ thầm.

"Cô nương, cô nương...." Người này thật đúng là chưa từ bỏ ý định, làm người nàng run lên.

Thấm Tâm không tình nguyện mở mắt, một khuôn mặt khắc sâu trước mắt. Đây là một người phụ nữ trung niên, nếp nhăn khảm ở trên mặt. Tóc cuộn gọn gàng trong một búi phía sau đầu. Bà mặt đồ vải thô, ngồi bên giường.

Thấm Tâm đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại hồi tưởng.

Chẳng lẽ mình xuyên qua.

Trời ơi !....

Thật sự muốn hôn mê bất tỉnh.

Căn phòng là một cái nhà gỗ đơn sơ, nhưng bố trí sáng sủa. Dựa theo trang phục của người phụ nữ, một vài đường ở bên trái của đường viền cổ áo thật sự là trang phục của nữ tử trong xã hội cũ.

Gia đình sơn thôn cứu nữ nhân xuyên qua ? Thật cũ đến chua răng.

"Cô nương ?" Nữ tử trung niên chú ý tới biểu cảm của Thấm Tâm thay đổi liên tục, nghi hoặc nói.

"Xin chào, ta...." Thấm Tâm nói chào cong cũng không biết nên nói cái gì, bỗng nghĩ đến người ta cũng coi như ân nhân cứu mạng của mình.

"Cảm ơn đại nương đã cứu ta." Thấm Tâm cười chân thành.

"Cô nương là người thành phố lớn đi ?" Nữ tử trung niên cũng cười.

"A ?"

"Nhìn quần áo của cô nương rất thời thượng. Con trai ta ở thành phố kiếm sống, nói với ta cô nương nhà giàu trong thành đều mặc áo ngắn quần ngắn."

"A, a đúng vậy, đúng vậy." Thấm Tâm gật đầu vô thức. "Xin hỏi, đây là nơi nào ?"

"Đông Cần Sơn."

"Đông Cần Sơn ?" Đông Cần Sơn là nơi nào ? Trong lòng Thấm Tâm nói thầm.

"Giang Tây trên mặt đất, chỉ là một nơi nho nhỏ ở nông thôn, làm gì có người nào biết chứ." Nữ tử trả lời, "Tiểu thư là người nơi nào ? Làm sao lại ngất trên một con đường núi như vậy ?"

"Ta ?" Thấm Tâm không biết nên nói như thế nào.

Đại nương chú ý tới biểu tình khó xử của Thấm Tâm, không khỏi thông cảm nói: "Không tiện nói cũng không sao, đầu năm nay loạn như vậy, nhà cô nương chắc cũng gặp biến cố."

Thấm Tâm vội vàng gật đầu, thật là không có lời gì để nói,.....

Đại nương không hề truy vấn, cười: Cô nương cứ nghỉ ngơi cho tốt, trên người của cô cũng nhiều chỗ bị thương."

Thấm Tâm vừa nghe, lúc này mới cảm giác được chỗ eo đau đớn. Vì thế lại cẩn thận nằm xuống.

"Ta đi đốt chút lửa, hầm canh cho cô nương uống. Gọi ta là dì Tô đi. Ta sống ở ngọn núi này. Con trai ta cuối năm sẽ về thăm ta."

Đôi mắt của Thấm Tâm nhìn dì Tô: "Cảm ơn dì Tô."

"Nghỉ ngơi đi." Dì Tô gật đầu.

Thấm Tâm nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ở trong trạng thái mơ hồ.

Trong căn phòng mù sương dường như nàng nghe thấy tiếng dì Tô thở dài: "Aizzz....., lại là một gia đình giàu có gặp tai ương, một tháng đều đã chết vài hộ, đưa nhỏ này chịu đựng không khóc thật đáng thương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net