Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ BẢN EDIT NÀY CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ VÀ CONVERTER, ĐỀ NGHỊ KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC PHỤC VỤ VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI, CẢM ƠN! ~

Chương 05: Màn đêm buông xuống (1)
Edit: Đào Không Chín

Vân Lăng nói cho anh ta biết: "Số lượng quái vật rất nhiều, giết một lát cũng không hết." Hay nói cách khác, coi như giết hết, trò chơi cũng có thể lại cho thêm quái. Tương lai sẽ biến thành dạng gì, ai cũng không thể đoán trước được.

Nghe được tin dữ, một lúc lâu sau Trần Hàng cũng không thể nói ra lời.

"Cô gái trẻ, em có chỗ ở sao? Có muốn cùng chúng tôi ở lại đây không?" Trần Linh mở lời mời: "Tầng một là tiệm mì, tầng hai là phòng ngủ, phòng chứa đồ còn có rất nhiều gạo và bột mì, đủ ăn mấy tháng!"

Vân Lăng lắc đầu từ chối nhã nhặn: "Tôi đã có chỗ ở, hiện đi ra ngoài là vì tìm lương thực."

Nghe thấy lời này, Trần Hàng nhanh chóng nói: "Cô gái em chờ ở đây một chút, tôi đi phòng chứa đồ cầm túi gạo, cầm túi bột mì, coi như là quà cám ơn."

Vân Lăng muốn nói gì, Trần Hàng đã chạy thẳng lên lầu.

"Cầm đi." Trần Linh khuyên nói: "Em đã cứu cả nhà chúng tôi, thật không biết phải cảm ơn thế nào. Bột gạo xem như chút lòng cám ơn của chúng tôi, xin nhất định phải nhận lấy."

Vân Lăng: Kỳ thật muốn hỏi có thể đừng cho bột mì hay không, trực tiếp cho hai túi gạo là được…

Ngẫm lại có cũng đã không tệ rồi, không nên chọn lên chọn xuống, cô liền không nói gì nữa.

Một lát sau, Trần Hàng một tôiy xách một cái túi đi xuống: "Chỗ em ở xa sao? Nếu không tôi giúp em xách về?"

Vân Lăng nhìn chằm chằm vào anh tôi một lúc lâu: "Ở gần đây, đi bộ mất khoảng ba phút."

Trần Hàng càng thêm nhiệt tình: "Em một cô gái trẻ, còn vừa cầm khiên, vừa vác gạo vác bột mì cũng không tiện. Đi đi đi, tôi đưa em về!"

Vân Lăng không từ chối, đi phía trước dẫn đường. Lúc rời đi, Trần Hàng dặn dò vợ mình khóa chặt cửa ra vào cùng cửa sổ, ai tới đều không mở. Sau đó xách bột gạo lên, vừa đi vừa nói chuyện phiếm đặt câu hỏi. Ví như trang bị, kỹ năng là có nghĩa gì. Ví như đồ vật quái vật rơi xuống thì làm được gì. Ví như làm cách nào để sống sót…

Lúc đầu trò chơi, anh đóng cửa bảo vệ vợ con không ra ngoài. An toàn thì an toàn, nhưng cũng kéo theo hậu quả chính là tới tận bây giờ anh hoàn toàn không biết gì cả. Khó được gặp phải cao thủ trò chơi, tranh thủ thời gian dựa vào cờ hiệu hỗ trợ bù lại thường thức.

Khi Trần Hàng chủ động nói muốn hỗ trợ, Vân Lăng liền đoán được tính toán của anh tôi. Ngẫm lại mình lực lượng chỉ có 3 điểm, vận chuyển lương thực có thể khiến bản thân mệt chết, thế là liền không từ chối Trần Hàng đi theo. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không bao lâu liền trở lại trại tập trung.

"Em gái ở nơi này?" Trần Hàng ngơ ngác. Trong suy nghĩ của anh, nơi này trống rỗng, cái gì cũng không có, người có thể ở sao?

"Đây là trại tập trung xuất hiện sau khi trò chơi bắt đầu, tương đương với khu vực an toàn." Vân Lăng nói: "Mặc dù điều kiện sinh sống tương đối kém, nhưng mà có thể yên tâm ngủ ngon."

Nếu như ngủ ở phòng ngủ, ban đêm sau khi ngủ quái vật chạy tới đánh lén… Trần Hàng lạnh sống lưng, nhịn không được rùng mình một cái.

"Đồ vật đưa cho tôi đi." Vân Lăng đưa tay.

"Để chỗ nào? Tôi giúp em gái xách qua." Trần Hàng nghĩ, dù sao xách một đường, không kém mấy bước cuối cùng này.

Vân Lăng: “Đưa cho tôi đi, anh vào không được."

Trần Hàng: ". . ." Anh thành thành thật thật đưa túi gạo, túi bột mì ra.

Vân Lăng tiếp lấy, quay người vào kho hàng. Trần Hàng nghĩ đi theo, lại thu được hệ thống nhắc nhở cấm vào. Nếm thử xông vào, nhưng bị màn chắn vô hình ngăn lại. Bất kể làm cách nào cũng không thể vào được.

Thật sự giống như trò chơi! Trần Hàng trong lòng kinh hãi.

Vân Lăng cất kỹ lương thực dự trữ, đi ra kho hàng: "Tôi còn muốn tiếp tục tìm lương thực, trước đưa anh trở về."

Trên đường trở về, Trần Hàng rõ ràng trở nên trầm mặc. Trùng hợp có hai con quái vật quơ gậy gỗ xông lại, Vân Lăng thấy giá trị sinh mệnh dư dả liền không né tránh.

Nửa phút sau, chiến đấu kết thúc. Vân Lăng đem tiền đồng, vải bố cất đi. Trần Hàng thanh âm chua xót: ". . . Nếu như tôi cũng có kỹ năng, vũ khí, có phải là có thể giết quái giống như em gái?"

"Hẳn là có thể." Vân Lăng tự nhận mình không am hiểu đánh nhau.

Về sau hai người lại không còn nói chuyện. Đem người đưa về tiệm mì, trước khi chia tay, Vân Lăng trịnh trọng khuyên bảo: "Giai đoạn đầu trò chơi, khóa lại cửa liền không sao. Nhưng qua hai ngày nữa, coi như đóng kín cửa quái vật cũng sẽ đập cửa xông vào."

"Mặc dù tấm thẻ màu trắng đẳng cấp thấp, nhưng lại không nhặt, sẽ bị người khác cướp sạch. Đến lúc đó coi như muốn học cũng không có chỗ để học."

Trần Hàng giật mình, đáy lòng dâng lên một tia lạnh lẽo.

"Tạm biệt." Vân Lăng phất tay tạm biệt.

Trần Hàng đưa mắt nhìn Vân Lăng đi xa, thở dài nặng nề: "Một mực trốn tránh cũng không phải biện pháp, phải nghĩ cách giết quái lên cấp mới được."


~oOo~

Sau khi tạm biệt Trần Hàng, Vân Lăng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

"Sắp năm giờ." Cô âm thầm cảnh giác.

Thời gian có hạn, không đi được quá xa, Vân Lăng dứt khoát dạo bước không mục đích, giết giết quái, thuận tiện tìm kiếm thẻ trang bị. Sau ba mươi phút, tại một góc xó xỉnh cô tìm tới một tấm thẻ màu xanh lam.

<Tên: Huy chương vinh dự
Phẩm chất: Hoàn mỹ
Hiệu quả: Mỗi một con quái vật bị giết chết, thu thêm 2 xu tiền đồng ngoài định mức, đồng thời hồi phục 5 điểm sinh mệnh.
Chú thích: Mỗi một người chơi chỉ có thể sở hữu một kiện trang bị loại thu nhập>

Vừa có thể gia tăng thu nhập, vừa có thể hồi phục sinh mệnh, vậy còn do dự gì nữa? Vân Lăng lập tức lựa chọn đeo vào. Tục ngữ nói chuyện tốt thành đôi, sau khi nhặt được huy chương, đánh quái thế mà cũng rơi xuống một kiện trang bị.

<Tên: Chiếc nhẫn Goblin
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả: Lực lượng +2>

Vân Lăng cực kỳ vui mừng: "Lần tới vận chuyển vật tư dễ dàng hơn."

Đến tận đây, khiên tròn, giày vải, huy chương vinh dự, chiếc nhẫn Goblin, 6 ô trang bị đã sử dụng 4 ô.

Vân Lăng thấy sắc trời không còn sớm, không dừng lại lâu, nhặt vật phẩm rơi xuống xong vội vàng quay về.

~oOo~

Trại tập trung Lăng Vân.

Vệ Khanh sờ 14 xu tiền đồng, hai khối vải bố, một khối vật liệu gỗ trong túi, tính toán những thứ này có thể đổi thành bữa tối dạng gì. Đùi gà chắc là không có cửa. Nếu không đổi mấy miếng bánh mì? Ban đêm ăn một nửa, còn lại một nửa buổi sáng ngày mai ăn?

Vệ Khanh lặp đi lặp lại suy nghĩ, không đợi đến lúc có quyết định cuối cùng, trước mắt đột nhiên nhảy ra một đầu thông báo:

<Sắc trời đã tối, không phải cư dân trại tập trung không được tiếp tục lưu lại trong trại, mời trong vòng 5 phút rời đi.>

Vệ Khanh: ". . ."

Tại trong trại tập trung qua đêm còn muốn nộp tiền, còn có thiên lý hay không?

Thân là một người chơi có tự trọng, đương nhiên là giao tiền lưu lại!

14 xu tiền đồng trong nháy mắt biến thành 9 xu, còn phải lưu trữ 5 xu giao tiền thuê nhà sáng mai, Vệ Khanh phát sầu, lần này khả năng ăn không đủ no. Anh chỉ lo lắng ăn không đủ no, nhưng có vài người càng nghèo nhịn không được kêu ra tiếng: "Giao nộp 5 xu tiền đồng, thu được thân phận cư dân tạm thời 24 giờ? Tại sao không đi ăn cướp!"

Một người khác hát đệm: "Giết chết hai con quái, hết thảy mới nhặt được 5 đồng tiền, cái này đều là tiền mồ hôi nước mắt!"

"Không quản mấy người có nộp hay không, dù sao tôi không nộp." Một người chơi khác quật cường nói.

Kết quả vừa qua 6 giờ tối, những người không nộp tiền liền thấy hoa mắt, một giây sau bị truyền tống ra ngoài trại tập trung.

Người chơi trong trại tập trung: ". . ."

Người chơi ngoài trại tập trung: ". . ."

"Trò chơi thiết lập là như thế này, còn có thể bướng bỉnh cứng đầu hơn cả hệ thống?" Có người nhận mệnh nộp 5 xu tiền đồng. Lập tức thu được thân phận cư dân tạm thời, tự do ra vào trại tập trung.

Có người thẹn quá hoá giận: "Địa phương rách nát! Ông đây không phải thằng ngốc!" Dứt lời giận dữ rời đi.

Thời điểm Vân Lăng trở về vừa vặn cùng người này lướt qua.

"8 giờ sáng đến xế chiều 6 giờ là ban ngày, thời gian còn lại là ban đêm." Cô nhắc nhở tất cả người chơi ở đây: "Ban đêm tốt nhất đừng đi ra."

Có người hỏi: "Nếu như đi ra sẽ như thế nào?"

Vân Lăng: "Quái vật có năng lực nhìn ban đêm, có vài loại quái còn có thể ẩn trong bóng tối đánh lén."

Trong lúc Open Beta, ban đêm chính là thời gian rời khỏi trò chơi, không ai sẽ lấy tính mạng mình ra mạo hiểm đi lại lung tung bên ngoài trại tập trung. Lòng tin mười phần, tự cho mình là ngoại lệ, cuối cùng đều chết hết.

Năng lực nhìn ban đêm!

Chơi qua game online đều biết năng lực này đáng ghét bao nhiêu. Bản thân mình tầm nhìn không cao, mà đối phương lại sở hữu tầm mắt khoáng đạt, nhìn cái gì đều rõ rõ ràng ràng, đánh còn không có đánh liền thua.

Có hai người vốn định tiết kiệm tiền, nghe nói quái vật có năng lực nhìn ban đêm, lập tức dùng tiền quay lại trại tập trung —— tiền đồng tiêu hết còn có thể kiếm lại, mất mạng thì coi như mất hết!

Còn có người chỉ có 4 xu tiền đồng, lúc này vội vã sắp điên: "Ai cho tôi mượn 1 xu tiền đồng? Sáng mai trả gấp đôi!" Anh ta hô nửa ngày, kết quả không người để ý tới.

Thứ nhất, tất cả mọi người đều trải qua rất gian nan, người dư tiền đồng cũng không nhiều. Thứ hai… Ai biết người này vào sáng mai trả gấp đôi, hay là không rên một tiếng chạy trốn, hoặc là bị quái đánh chết hay không? Hiện tại làm người tốt, sáng mai tiền đồng không đủ, bản thân bị ngăn ngoài trại tập trung làm sao bây giờ?

"Chỉ cần 1 xu! 1 xu là được, giúp tôi một chút đi!" Người kia đau khổ cầu xin.

6 giờ vừa qua, màn đêm buông xuống.

Trong chốc lát, xung quanh tối như mực, tầm nhìn nhanh chóng giảm xuống, khả năng liền nửa mét cũng chưa tới.

Người kia lẻ loi trơ trọi đứng bên ngoài trại tập trung, cảm thấy không an toàn cực kỳ.

"Có vật phẩm rơi xuống sao?" Vân Lăng hỏi.

"Có có!" Người kia cuống quít từ trong ba lô tìm ra một khối vật liệu gỗ, một đoàn tơ: "Những thứ này đều cho cô, cô cho tôi 1 xu tiền đồng là được rồi!"

Vân Lăng nhận vật tư, đưa tiền đồng.

Chi phí nộp xong, người kia không kịp chờ đợi liền tiến vào trại tập trung, cảm thấy mình thật vất vả nhặt về một cái mạng…

~oOo~

Chạng vạng tối, đồng lửa trong trại tập trung tự động nhóm lửa. Vân Lăng đem vật liệu gỗ thêm vào lửa trại, bảo đảm nhiên liệu đầy đủ, một đêm không tắt.

Vệ Khanh chần chờ hỏi: "Nhìn dáng vẻ của em gái, giống như rất thuần thục?"

"Chơi qua trò chơi cùng loại." Vân Lăng tiến vào kho hàng cất vật phẩm.

Đống lửa chiếu sáng cả trại tập trung. Người chơi tốp năm tốp ba tập tụ tập một chỗ, hoặc ngồi một mình ở nơi hẻo lánh , vừa gặm bánh mì vừa tâm sự.

Sau một lúc lâu, Vân Lăng ra nhà kho: "Trong tay có tài liệu gì? Muốn đổi cái gì?"

Vệ Khanh móc ra vải bố cùng vật liệu gỗ, cộng thêm 3 xu tiền đồng, thử thương lượng: "Vẫn giống như buổi chiều, đổi một bình nước, một túi bánh bích quy."

"Có thể." Vân Lăng đem bánh bích quy cùng nước khoáng đưa ra.

Vệ Khanh nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận bánh bích quy, sau đó hướng trong miệng nhét —— giữa trưa anh chưa ăn cơm, buổi chiều một túi bánh bích quy ăn không đủ no, lúc này đã sớm đói bụng.

Nếu như không thiết trí thành trạng thái công khai, chỉ có bản nhân có thể thấy được bảng thuộc tính, bởi vậy không cần lo lắng có người nhìn trộm. Vân Lăng vừa ăn cơm tối, vừa tra xét giao diện thuộc tính lãnh địa.

Chỉ thấy bảng bên trên biểu hiện ——

< Số người có thể cư trú: 200
Số cư dân hiện tại: 18 (cư dân tạm thời 17)>

Nói cách khác, trừ Vân Lăng, trong trại tập trung có 17 vị cư dân tạm thời khác. Điều này ý nghĩa là, ngày hôm nay doanh thu lãnh địa là 85 xu tiền đồng.

Vân Lăng tùy tiện ăn chút bánh bích quy lấp đầy dạ dày, sau đó đứng lên lớn tiếng tuyên bố: "Thu mua vải bố! 1 cuộn vải bố thanh toán 1 xu tiền đồng, người có ý mau tới!"

Có người lại gần, lại không vội giao dịch, mà là nghe ngóng: "Vải bố làm được gì?"

Vân Lăng trả lời: "Không biết, cần vật liệu thí nghiệm."

Người kia không tin: "Không biết công dụng chính xác, cô cam lòng đập tiền thu mua?"

"Ừ, bỏ được." Vân Lăng bình tĩnh nói.

Người kia nhìn chằm chằm Vân Lăng nhìn một lúc lâu, cuối cùng thất bại rời đi. Vân Lăng cũng không nóng nảy. Người này không nguyện ý, sẽ luôn có người nguyện ý. Quả nhiên, nhẫn nại đợi năm phút, lần lượt có người đi tới giao dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net