Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ BẢN EDIT NÀY CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ VÀ CONVERTER, ĐỀ NGHỊ KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC PHỤC VỤ VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI, CẢM ƠN! ~

Chương 04: Vận chuyển
Edit: Đào Không Chín

Nơi ở của Vân Lăng là tòa nhà nằm tại phía bắc thành phố. Nơi này cách xa trung tâm thành phố, không huyên náo phồn hoa, nhưng công trình sinh hoạt mọi thứ đầy đủ. Cô sở hữu hai căn hộ, một căn để ở, một căn cho thuê. Chi tiêu hàng ngày không nhiều, tiền cho thuê nhà cũng đủ cho cô sống rất thoải mái. Đáng tiếc tận thế nói đến là đến, cuộc sống yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.

Vân Lăng vừa vào cổng khu nhà, một con quái vật da xanh từ trong góc lao ra, vung gậy gỗ lên liền hướng cô đập tới. Nâng khiên, đánh lại, liền mạch lưu loát.

<Tên: Khiên tròn
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả: Nhận sát thương -2>

Vân Lăng nhìn xuống, mỗi lần quái vật đánh cô một cái, nó có thể đánh được khoảng 7-8 điểm sinh mệnh của cô. Bởi vì có kỹ năng cấp S <Gai nhọn bụi gai>, cho nên mỗi lần cô bị công kích, đều sẽ bắn ngược 4 điểm sát thương. Ngẫu nhiên dùng khiên va chạm, còn có thể tạo thêm sát thương.

Ngươi tới ta đi đánh mấy lần, quái vật ngã xuống đất. Cùng lúc đó, 4 xu tiền đồng, một đoàn tơ nổi bồng bềnh giữa không trung. Vân Lăng xem xét giao diện thuộc tính, phát hiện: <Giá trị sinh mệnh: 202/ 240, giá trị kinh nghiệm: 4/ 100>.

"Đánh giết 25 con quái mới có thể lên cấp?" Cô vừa đi vừa thở dài: "Xem ra độ khó nâng cao."

Trong khu cư xá, cửa nhà bị đóng chặt, không người nào muốn ra ngoài lúc này. Khi Vân Lăng về đến nhà, trong hành lang phát hiện một con quái da xanh khác. Phản sát thương, công kích bằng khiên, nhanh chóng đem nó đánh giết. Ngoại trừ cầm tới 2 xu tiền đồng, thứ khác cái gì cũng không có.

"Tỷ lệ rơi đồ phải chăng là giảm xuống?" Vân Lăng vừa oán thầm, vừa mở cửa nhà mình.

Đồ vật trong nhà nguyên vẹn, sắp xếp chỉnh tề, giống hệt lúc cô rời đi. Vân Lăng tìm ra một cái ba lô du lịch, đem toàn bộ bột yến mạch, bánh bích quy, đồ ăn vặt, nước khoáng đều nhét vào bên trong. Không bao lâu, ba lô bị nhồi đầy. Vân Lăng đeo ba lô lên, khóa kỹ cửa, mang vật tư khuân về kho hàng lãnh địa.

Lúc trở lại trại tập trung Lăng Vân, ba người kia đã rời đi. Vân Lăng cũng không quan tâm đối phương đi hay ở, sau khi bỏ hết đồ vật trong ba lô ra, một lần nữa quay về nơi ở.

Gạo, bột mì, thực phẩm đông lạnh, quần áo, tất vớ, khăn mặt, xà phòng, nồi niêu xoong chảo, dầu ăn, đồ gia vị, chăn ga gối đệm, cây nến bật lửa, băng dán vết thương, thuốc kháng viêm… Mặc kệ có tác dụng hay không, trước tiên đem đồ vận chuyển về kho hàng đã.

Vừa đi vừa về khuân vác tám lần, vật phẩm hữu dụng bị mang đi hết. Thời gian tiêu tốn hai giờ, tổng cộng đánh giết mười con quái da xanh, Vân Lăng quyết định về trại tập trung nghỉ ngơi. Trải qua nhiều lần chiến đấu, giá trị sinh mệnh chỉ còn lại 80 điểm, thể lực tiêu hao gần hết, nhu cầu cấp bách bây giờ là nghỉ ngơi điều chỉnh.

Đem đệm xếp vào nhà kho, Vân Lăng như trút được gánh nặng, thậm chí bắt đầu suy nghĩ, sau khi lên cấp có nên cộng điểm cho lực lượng hay không? 3 điểm lực lượng, làm việc quá chậm.

~oOo~

“Hộc —— hộc ——" Vệ Khanh dùng trường đao chống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, trong mắt một mảnh mờ mịt.

Anh không biết đến cùng chuyện gì đang xảy ra, dù sao khi phát hiện được không đúng chỗ nào, hết thảy đều đã thay đổi. Tấm thẻ trái với nguyên lý trọng lực nổi bồng bềnh giữa không trung. Khắp nơi đều là quái vật da xanh đuổi giết con người. Đụng vào tấm thẻ là có thể học được kỹ năng, lại có thể lấy được trang bị.

May mắn anh lấy được trang bị hoàn mỹ màu lam <Cương đao>, còn học được kỹ năng cấp C <Đao lửa>, trên đường đi giết ba con quái vật. Vệ Khanh tin vững chắc cho rằng mình có thể chạy thoát, ai ngờ mặc kệ chạy đến chỗ nào, nút giao thông kế tiếp đều sẽ gặp phải quái vật. Quái vật vĩnh viễn giết không hết, thể lực lại tiếp tục giảm, mệt mỏi gần như không đi đường được. Trời đất bao la, không biết nơi nào mới là chốn cực lạc. Có một giây, Vệ Khanh nghĩ tới từ bỏ phản kháng.

Trong lúc đi bộ chẳng có mục đích, hệ thống đột nhiên vang lên nhắc nhở: “Ngài phát hiện <Trại tập trung Lăng Vân>.”

<Đồng ý tiêu 5 xu tiền đồng để trở thành cư dân tạm thời của lãnh địa này hay không? (24 giờ)>

<Đồng ý tiêu 100 xu tiền đồng để trở thành cư dân chính thức của lãnh này hay không? (vĩnh viễn)>

… Toàn bộ tiền đồng trong túi cộng lại mới có 8 xu, trở thành cư dân tạm thời cần tiêu hết hơn nửa tích góp.

Vệ Khanh im lặng lựa chọn <Không>. Ánh mắt anh nghi ngờ nhìn xung quanh, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đang ngồi bên đống lửa trại, giờ phút này vừa ăn bánh bích quy, vừa uống nước khoáng, ăn uống hết sức vui vẻ. Vệ Khanh nhịn không được nuốt ngụm nước miếng. Biến cố phát sinh quá đột ngột, anh chưa kịp ăn cơm trưa. Lúc này tầm bốn giờ chiều, anh đã đói đến mức ngực dán vào lưng, toàn thân không còn chút sức lực nào.

"Tôi là Vệ Khanh. Em gái, đồ ăn cùng nước khoáng có thể chia chút cho tôi được không?" Vệ Khanh cẩn thận từng li từng tí tới gần, dùng giọng điệu thương lượng nói.

Vân Lăng quay đầu đánh giá. Vũ khí tỏa ánh sáng lam, đầu tóc rối bời, quần áo thoang thoảng mùi máu tươi, nhìn qua như là vừa phải trải qua một trận đánh lớn.

"Tôi tên Vân Lăng." Vân Lăng tỏ vẻ: "Có thể trao đổi, tiền đồng, vật phẩm quái rơi xuống đều có thể đổi đồ ăn hoặc thức uống."

Vệ Khanh từ trong túi móc ra một đoàn tơ, hai cuộn vải bố: "Những thứ này có thể đổi cái gì?"

Vân Lăng nhìn lướt qua: "Một túi bánh bích quy."

"Nếu như lại thêm một bình nước khoáng, cần bao nhiêu tiền đồng?" Vệ Khanh hỏi tiếp.
Vân Lăng nghĩ nghĩ: "Lấy của anh 3 đồng tiền đi."

Giá hàng không rõ, cô cũng không biết thu nhiều hay ít là phù hợp. Dù sao đang trong thời buổi loạn lạc, đồ ăn và thức uống mãi mãi đều là cung không đủ cầu.

"Được." Vệ Khanh liếm liếm đôi môi khô ráo, sảng khoái đồng ý. Hiện tại anh không sợ người ta chặt chém, chỉ sợ người ta không chịu đem đồ ăn thức uống nhường lại.

Vệ Khanh đem tơ, vải bố, tiền đồng giao ra, Vân Lăng từ trong ba lô lấy ra một bình nước khoáng còn chưa mở nắp, đồng thời lấy ra một túi bánh bích quy chocolate. Vệ Khanh nhận lấy, ăn như hổ đói, sau đó ừng ực uống hết nửa bình nước, lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

"Em gái, đồ vật lấy ở đâu ra vậy? Có thể nói cho tôi biết một chút hay không?" Anh hiếu kì nghe ngóng.

Vân Lăng trả lời: "Tôi ở tại khu dân cư gần đây, những đồ vật này đều là từ trong nhà mang đi."
Vệ Khanh nghe được càng cảm thấy kỳ quái: "Bên ngoài quái vật nhiều như vậy, vì cái gì không trốn ở trong nhà?"

"Hàng hóa tích trữ không đủ, ra tìm lương thực." Vân Lăng nói: "Dựa theo tình hình trước mắt, trong nhà cũng không an toàn. Ngược lại là trốn vào trại tập trung, quái vật tuyệt đối sẽ không theo vào."

Chẳng lẽ trại tập trung chính là khu vực an toàn trong trò chơi? Vệ Khanh tâm tư linh hoạt nghĩ.

"Còn anh? Làm sao chạy tới chỗ này?" Vân Lăng hỏi.

"Đừng nói nữa." Vệ Khanh mặt đầy vẻ không còn cách nào: "Buổi sáng phỏng vấn, mãi tới muộn mới kết thúc. Lúc đầu nghĩ nhanh chóng ăn bữa cơm trưa, không nghĩ tới không ăn được cơm, còn gặp phải một đống quái vật." Anh bị đuổi theo chạy khắp nơi, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.

"Về sau có tính toán gì không?" Vân Lăng lại hỏi.

"Đi một bước nhìn một bước." Vệ Khanh cười khổ: "Nói không chừng mai kia liền chết đói."

Vân Lăng: "Tôi dự định ở lại trại tập trung này lâu dài. Nếu như trong tay anh còn dư vật tư quái vật rơi xuống, có thể cùng tôi làm trao đổi."

Vệ Khanh nghe được liền sửng sốt: "Tơ cùng vải bố có thể làm gì?"

Vân Lăng hàm hồ nói: "Không rõ, cần thí nghiệm."

Vệ Khanh hơi do dự một chút liền đáp ứng: "Dù sao tôi cũng không có chỗ nào để đi, lưu lại cũng không tệ." Tại khu vực an toàn, tối thiểu ban đêm ngủ được một giấc yên ổn.

Nghỉ ngơi một lát, Vân Lăng đứng lên: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."

"Nếu không tôi cùng đi với em?" Vệ Khanh đi theo.

"Không cần." Vân Lăng xua xua tay: "Tôi quen một mình."

Đối phương kiên trì, Vệ Khanh cũng không miễn cưỡng. Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi lẩm bẩm: "Một cô gái trẻ tuổi, lại có gan hành động một mình, là người không biết không sợ hay là kẻ tài cao gan cũng lớn?"

Suy nghĩ nửa ngày cũng không có đầu mối, anh như muốn hả giận liền mắng: "Trò chơi rác rưởi! Ngay cả ID, đẳng cấp, thuộc tính của người chơi khác đều không nhìn thấy, sớm muộn đóng cửa!"

~oOo~

Đồ ăn hết sạch làm sao bây giờ? Nước khoáng uống xong, đi chỗ nào lấy thêm? Nan đề sinh tồn bày ra trước mắt, tình huống tương đương nghiêm trọng. Vân Lăng tính một chút, lương thực tồn trữ trong nhà ước chừng có thể ăn nửa tháng. Nếu như để lại một phần trao đổi với Vệ Khanh, thời gian duy trì có thể ngắn hơn so với dự tính. Chỉ có cách nhân lúc đại đa số người còn chưa kịp phản ứng liền tích trữ hàng hóa càng nhiều, mới có khả năng duy trì càng lâu.

Cô nhớ lại một chút, phát hiện ở gần tòa nhà cô ở có cửa hàng tiện lợi, siêu thị, chợ, nhà hàng, tiệm bánh mì, tiệm bánh bao… Điểm tài nguyên có không ít.

Gia trị sinh mệnh vừa hồi phục thành max, liền đeo ba lô đi dạo khắp nơi. Trước hết mục tiêu chính là cửa hàng tiện lợi. Diện tích cửa hàng tuy nhỏ, nhưng hàng hóa đầy đủ. Không chỉ có bánh mì, bánh bích quy, mì ăn liền, còn có sữa bò đóng hộp, nước khoáng đóng thùng cùng với một số lượng lớn đồ uống. Từ trại tập trung xuất phát, đi bộ ba phút là tới.

Vân Lăng đứng tại cửa ra vào nhìn quanh. Chỉ thấy cửa khóa chặt, trong phòng không có bất kỳ ai, cũng không biết có phải là người ta đã chạy đi tránh nạn hay không.

"Người tới nha!! Cứu mạng!!" Không đợi Vân Lăng nghĩ kỹ bước kế tiếp nên làm gì, cửa hàng bên cạnh vang lên thanh âm gầm thét cuồng loạn, nói gần nói xa còn mang theo một tia nức nở.

Vân Lăng cầm khiên tròn, cẩn thận tiến lên.

"Rầm ——" Trong phòng, quái vật vung gậy gỗ đập trúng một cái bàn.

Người đàn ông giơ chiếc ghế cản trước người, kiên quyết không cho quái vật tới gần. Sau lưng, người phụ nữ ôm đứa bé trốn trong góc tường, co lại thành một đoàn. Lúc Vân Lăng vào nhà, trông thấy chính là tràng cảnh như vậy.

Quái vật nhếch môi, lại muốn vung mạnh gậy gỗ. Không ngờ vừa đem gậy gỗ giơ lên, đầu liền bị khiên tròn hung hăng đập một cái, nhất thời mắt nổi đom đóm.

"Lui lại phía sau." Cùng lúc đó, Vân Lăng đứng ngăn tại phía trước một nhà ba người, sử dụng khiên tròn đem quái vật đẩy ra.

Nam nhân không biết nên tin hay không, cùng vợ con đứng yên một chỗ. Quái vật lung lay đầu, sau đó hung ác hướng Vân Lăng lao tới. Vân Lăng không tránh không né, dùng khiên tròn ngăn trở công kích từ gậy gỗ. Phản tổn thương là một cái kỹ năng rất tuyệt. Quái vật công kích Vân Lăng, hai người đồng thời mất máu. Vân Lăng công kích quái vật, chỉ quái vật mất máu. Mặc kệ ai đánh đến ai, làm đối thủ của Vân Lăng, nhất định sẽ bị thương.

Không bao lâu, quái vật liền bị đấu pháp xảo trá đánh chết. Quái vật tử vong, tiền đồng cùng vật liệu gỗ xuất hiện. Vân Lăng đem vật phẩm rơi xuống cất vào ba lô, sau đó mới hỏi: "Mấy người không sao chứ?"

"Cám, cám ơn." Hồi tưởng lại một màn mạo hiểm vừa rồi, đôi chân người phụ nữ run rẩy, rất lâu đều không bình tĩnh lại được.

"Cô gái, xưng hô thế nào?" Người đàn ông hỏi.

"Vân Lăng." Vân Lăng trả lời.

"Xin chào, tôi là Trần Hàng, đây là vợ tôi Trần Linh." Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí nghe ngóng: "Tôi có thể hỏi thăm một chút được không, bên ngoài đến cùng là thế nào?"

Vân Lăng tả sơ qua.

Trần Hàng há to mồm, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc: "Quái vật không chỉ có một con? Đường phố khắp nơi đều có? Giống như chơi game online, có vũ khí, kỹ năng mới có thể giết chết quái vật?" Anh không muốn tin tưởng, nhưng mà chuyện vừa phát sinh trước mắt lại khiến cho anh không thể không tin.

Trong lúc do dự, thi thể quái vật chậm rãi biến mất. Dùng thuật ngữ game online mà nói, đó chính là đã đến thời gian, bị đổi mới.

"Hiện tại cũng qua bốn giờ chiều, sao hai người chuyện gì cũng không biết?" Vân Lăng hỏi.

Trần Hàng giải thích nói: "Giữa trưa, phía ngoài loạn hết cả lên, khắp nơi đều có người kêu thảm thiết. Tôi không muốn kinh doanh, trực tiếp khóa cửa. Về sau thấy bên ngoài yên tĩnh thật lâu, coi là không sao, liền đem cửa mở ra…" Ai ngờ mới thả lỏng một chút, quái vật liền tìm tới cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net