Chương 12- Tình phi đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Diệc Khả nắm được sơ hở của An Quốc Hoa tâm tình không tệ, sau đó, về đến Lâm gia, tâm tình tốt như vậy liền không còn nữa.

Lâm Diệc Khả vừa tiến vào cửa, một cái gạt tàn thuốc thạch anh hướng nàng ném đến, nếu như không phải Lâm Diệc Khả trốn nhanh, nàng đại khái trực tiếp tan hương nát ngọc.

Cái gạt tàn thuốc thạch anh đập lên tường, mãnh vỡ rơi tứ tung trên mặt đất.

"Đồ hỗn trướng, mày có phải là đụng vào đồ của chị mày!" Lâm Kiến Sơn phẫn nộ, mái nhà vì sự chấn nộ này đều rung lên.

Lâm Diệc Khả dừng xa xa cách hắn vài bước, bộ dạng không chút bị doạ, "Ba, con không hiểu ba đang nói chuyện gì."

"Kiến Sơn, bây giờ không phải lúc tức giận, có chuyện gì từ từ cùng con nói." Sau khi Lục Tuệ Tâm làm dịu lại Lâm Kiến Sơn, bước đến trước Lâm Diệc Khả, "Tiểu Khả, dì hỏi con, con có nhìn thấy chiếc vòng thạch anh của chị con không?"

"Con không nhìn thấy. Dì, nếu như không có chuyện gì, con lên lầu nghỉ ngơi trước." Lâm Diệc Khả nói xong, băng qua bà ta, hướng lên lầu bước đi.

"Vậy cũng thật kỳ lạ, chiếc vòng này chẳng lẽ mọc chân tự mình chạy đi mất. Tiểu Lệ, mẹ Ngô, hai người đã tìm kĩ rồi chứ?" Lục Tuệ Tâm giẫm mạnh chân nói.

"Thưa bà chủ, trong nhà từ trên xuống dưới đều tìm cả rồi, trừ...phòng của tiểu thư Lâm Diệc Khả." Giúp việc Tiểu Lệ cúi đầu nói.

Một chân của Lâm Diệc Khả đã đặt lên bậc cầu thang, nghe thấy lời này liền quay đầu, nhíu mày hỏi, "Dì, ý của dì là gì?"

"Tiểu Khả, dì biết, Tả Diệp và Vũ Hân đã đính hôn rồi, trong lòng con không được vui vẻ. Nhưng chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ ràng chứ. Vũ Hân cũng là bất đắc dĩ."

"Bất đắc dĩ? Dì, con nhớ lúc đầu dì cũng nói với mẹ con như vậy. Hoá ra dùng hai chữ tình yêu, liền có thể tuỳ ý thương tổn, phá hoại hôn nhân và gia đình người khác, người thứ ba đều thích dùng hai chữ tình yêu để che đậy sự vô liêm sĩ của mình, dì không cảm thấy làm dơ bẩn hai chữ "tình yêu" này sao!"

Lâm Diệc Khả nhìn vào mắt Lục Tuệ Tâm, vô cùng không khách khí nói. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên được, lúc Tần Phi biết chồng bà ấy phản bội, là thương tâm và tuyệt vọng như thế nào.

Sắc mặt Lục Tuệ Tâm xấu đi vài phần, Lâm Kiến Sơn đập tay lên bàn, "Hỗn xược, đây là thái độ mày nói chuyện với trưởng bối sao?"

"Ba, ba đừng mắng Tiểu Khả. Thật sự là con và Tả Diệp có lỗi với em ấy. Nhưng mà, đôi vòng ấy là do tổ tiên Tả gia truyền lại, nếu như mất trong tay con, con làm sao ăn nói với bác trai và bác gái Tả đây, Tả Diệp khẳng định cũng sẽ tức giận với con..." Lục Vũ Hân bộ dạng rơi lệ khóc.

"Tiểu Khả, em cố gắng nghĩ kĩ lại, có phải là em đem đi chơi, trả cho chị được không? Nếu như em thích vòng thạch anh, trong hộp trang sức của chị vẫn còn một chiếc màu sắc không tệ, chị có thể tặng cho em."

"Tiểu Khả, con đừng tuỳ hứng như vậy được hay không, mau lấy chiếc vòng ra, con xem chị của con gấp đến khóc rồi." Lục Tuệ Tâm phụ hoạ nói.

Hai mẹ con này người xướng kẻ hoạ, đã định tội cho Lâm Diệc Khả.

Lâm Kiến Sơn đã nhận định rằng Lâm Diệc Khả đố kị Tả Diệp và Lục Vũ Hân đính hôn, mới trộm vòng ngọc hả giận.

"Cùng với nó phí lời làm gì, lục soát cho tôi, từ phòng của nó soát ra ngoài, tôi xem nó còn có thể nói được gì."

Lâm Kiến Sơn vừa ra lệnh, một đám người mạnh mẽ tiến vào phòng Lâm Diệc Khả, mấy người giúp việc trong phòng lật tung tủ tìm kiếm.

Lâm Diệc Khả đứng ở cửa phòng, vô lực ngăn cản, nhìn vào cũng không có ý định ngăn cản.

"Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!" Không bao lâu, người giúp việc Tiểu Lệ ở ngăn tủ đầu giường lật ra hộp trang sức, sau đó, mở ra chiếc hộp, bên trong thật sự là những mảnh vỡ thạch anh, chiếc vòng ngọc đã bị đập vỡ.

"Vòng của tôi!" Lục Vũ Hân phát lên tiếng kinh hô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung