Chương 13- Tự mình cầu phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự kinh hoàng thất thố trên gương mặt nàng ta không chút giả, nàng ta mặc dù phân phó cho Tiểu Lệ đem đôi vòng đặt trong phòng của Lâm Diệc Khả, nhưng không hề phân phó Tiểu Lệ đem vòng phá huỷ thành như vậy. Nói cho cùng, đôi vòng ngọc này giá trị vô cùng, cũng là tín ước mà Tả gia tặng cho nàng ta.

"Mày còn lời gì để nói! Sách đều học đến bụng chó rồi, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy." Lâm Kiến Sơn tức giận, giơ tay muốn đánh Lâm Diệc Khả.

Lâm Diệc Khả cũng sẽ không tự nhiên nhận lấy cái đánh của ông ta, sớm đã tránh sang một bên. Ánh mắt hờ hững của nàng liếc qua mẹ con Lục Vũ Hân, câu môi cười lạnh.

"Nếu như tôi thật sự muốn trộm đồ, chẳng lẽ lại giấu ở trong phòng đợi các người đến tóm lấy!"

Lâm Diệc Khả cảm thấy, Lâm Kiến Sơn có thể từ một viên chức nho nhỏ leo đến cái ghế phó thị trưởng, chắc cũng không phải người ngu ngốc. Nhưng hiện tại nàng không cách lý giải, một nam nhân thanh minh như vậy, cư nhiên bị mẹ con Lục Tuệ Tâm đùa giỡn trong lòng bàn tay.

"Chẳng lẽ là người khác giá hoạ cho mày?" Lâm Kiến Sơn phẫn nộ thét lớn.

"Có giá hoạ hay không, xem xong liền biết được." Lâm Diệc Khả nói xong, bước đến máy tính, sau khi nhập vào mật mã mở máy, dùng chuột nhấp vào một phần mềm giám sát và điều khiển.

Trên màn hình máy tính, có thể nhìn thấy rõ, khoảng 8 giờ sáng nay, Tiểu Lệ len lén tiến vào phòng Lâm Diệc Khả, đem hộp trang sức đặt vào ngăn kéo ở tủ đầu giường của nàng.

Mà ngay thời gian đó, Lâm Diệc Khả đang ở dưới lầu cùng Lâm Kiến Sơn ăn sáng.

Mẹ con Lục Tuệ Tâm không nghĩ đến Lâm Diệc Khả sẽ lắp camera trong phòng, ánh mắt lập tức ngu ngốc, mà Tiểu Lệ bị doạ đến hai chân mềm nhũng, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Nói đi, tại sao lại giá hoạ cho tôi?" Lâm Diệc Khả tắt máy tính, ánh mắt thanh lãnh nhìn vào Tiểu Lệ xụi trên mặt đất.

"Tôi, tôi..." Tiểu Lệ ngập ngừng không nói nên lời, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn về hướng hai mẹ con Lục Tuệ Tâm.

"Tiểu Lệ, cô nhìn dì làm gì, chắc không phải là dì bảo cô vu oan hãm hại tôi chứ." Lâm Diệc Khả đạp trên giày cao gót đến trước mặt Tiểu Lệ, rõ ràng là một nữ nhi nhỏ tuổi, nhưng lại mang đến cho người khác một áp lực vô hình.

Sắc mặt Tiểu Lệ trắng bệch, có chút mất khống chế hướng về Lục Tuệ Tâm, kêu lên: "Bà chủ, cứu tôi!"

"Lâm Diệc Khả, cô đừng ăn nói hồ đồ." Lục Vũ Hân ngay lúc này lên tiếng, thanh âm vừa đúng chặn lại tiếng khóc của Tiểu Lệ.

Lục Tuệ Tâm dù gì cũng là người gặp qua bão gió, gương mặt không chút hoảng loạn, còn quay lại đối với Tiểu Lệ than thở, "Cô cái tiểu nha đầu này thế nào lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, cô từ lúc đến Lâm gia chúng ta, tôi đối với cô như con gái ruột, đến tiền viện phí của mẹ cô và tiền học của em trai cô đều là tôi trả. Tiểu Lệ, cô thật sự làm tôi quá thất vọng."

Lâm Diệc Khả nghe như vậy, thật sự nhịn không được muốn vỗ tay khen hay, thật là một việc làm ân huệ. Nếu như Tiểu Lệ dám làm liên luỵ đến mẹ con Lục Tuệ Tâm, như vậy, về sau sẽ không có ai giúp cô ta trả tiền viện phí của mẹ và học phí của em trai.

Tiểu Lệ cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên cũng nghe hiểu lời của Lục Tuệ Tâm. Cô ta cắn răng, đối với Lâm Diệc Khả nói, "Cô đừng đổ oan cho bà chủ, cũng không ai chỉ thị tôi, là tôi nhìn không thuận mắt cô loại đại tiểu thư gian xảo tuỳ hứng, cho nên muốn cho cô chút giáo huấn."

"Thừa nhận là cô làm thì tốt." Lâm Diệc Khả lúc nói, không nhanh không chậm lấy ra điện thoại, "Pháp luật quy định trộm cắp thứ có giá trị trên 2000 liền có thể xử tội rồi, cô vừa trộm vừa phá huỷ đôi vòng ngọc trị giá ít nhất 100 vạn, đủ để cô mặc đồ của nhà lao. Đợi cô tiến vào trong đấy, liền tự mình cầu phúc vậy."

Lâm Diệc Khả cầm điện thoại chuẩn bị gọi 110 báo cảnh sát, nàng chính là muốn nhìn xem, tiến vào đồn cảnh sát, Tiểu Lệ có dám cùng với bọn họ nói lời chân thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung