Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: NuPhi Pham

Beta: Bi Ngố

Noel qua chính là năm mới đến, Ninh Nhi nhiều việc đến kinh khủng. Trừ bỏ công ty có một loạt các hoạt động chào mừng, lại còn muốn khai thông quan hệ kéo dài tình cảm với khách hàng, mỗi ngày tiếp không biết bao nhiêu khách hàng ăn cơm, chưa đến một tuần, giúp tên kia càng béo lên mà Ninh Nhi lại bị thức ăn khách sạn làm cho chán ngấy nên gầy đi vài cân.

Buổi tối cùng Lưu Hằng nói chuyện với một khách hàng lớn, khách hàng Đông Bắc kia cũng thật hào phóng, trên bàn rượu liền ký đơn đặt hàng, ăn cơm xong liền mời vị khách hàng đó đến KTV hát đến nửa đêm, khi về đến nhà, Ninh Nhi cảm thấy thân mình như bị vỡ vụn ra.

Cơm chiều một bàn tuy rằng đều là sơn hào hải vị, nhưng mọi người đều tập trung vào việc đàm phán, cơ hồ không hề động đũa, hiện tại Ninh Nhi cảm thấy bụng réo vang, dường như đói sắp chết vậy.

Trong phòng ngủ chỉ mở duy nhất một cái đèn bàn, Ninh Nhi nấu một gói mì ăn liền, không có khẩu vị ăn ngấu nghiến, không chứa một tia tình cảm nào với loại thức ăn này, chỉ cần có thể bỏ vào dạ dày ăn cho no bụng là được. Đêm tối hơi nóng lượn lờ trong không trung, làm cho người ta cảm thấy trống rỗng. Ninh Nhi đột nhiên thật sự ao ước một mâm sủi cảo cải trắng nhân thịt, vỏ thật mỏng, nhân thật nhiều, cắn vào thơm ngào ngạt mùi vị tươi ngon, mỗi một miếng ăn vào đều có cảm giác thỏa mãn vô tận.

Chàng trai luôn cười sáng lạn như ánh mặt trời kia, anh có khỏe không? Sau ngày từ biệt đó, cô không hề nhận được điện thoại của anh. Lúc rãnh rỗi, cô sẽ nhìn di động ngẩn người, nhìn vào số di động được cô cẩn thận lưu trong điện thoại, cô cũng không dám chủ động gọi cho anh. Thế nào cũng muốn bảo trì một chút rụt rè của nữ nhi. Kỳ thật từ ngày đó trở về sau, cô liền hối hận chính mình rất không nữ tính, ăn uống không thùy mị không nói, sau khi ăn xong giúp mẹ Cảnh rửa chén bát lại làm cho chén bát vỡ thành mảnh nhỏ. Nhìn Cảnh Tịnh Tề kinh ngạc thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất, cô hận không thể tìm một cái hang mà chui xuống. Cũng may mẹ Cảnh khéo hiểu lòng người nói đừng lo rồi kéo cô đến phòng ăn ăn táo, mới hóa giải được xấu hổ của cô.

Anh nhất định là bị cô dọa, chỉ có năng lực ăn, lại sơ ý động tay động chân, ngày đầu tiên quen biết đã đem khuyết điểm biểu hiện cho anh xem, xem ra vận khí của mình không phải xấu bình thường.

Không biết anh có được Thụy Minh tuyển chọn không, mấy ngày nay ở công ty cô luôn thực chú ý quan sát những người ra vào, cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc chống nạng nhưng vẫn hành động linh hoạt kia.

Uống một ngụm canh nóng, Ninh Nhi nhíu mày, trong miệng đầy mùi bột ngọt buồn nôn cô quả thực muốn đem nó nhổ ra. Đem ly mì rỗng ném vào túi rác, rửa mặt chải đầu lung tung một phen, Ninh Nhi lên giường chăn quấn quanh người thành một quả cầu, mơ màng ngủ.

Ở trong mộng, cô gặp được thân ảnh mất một chân nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ, bọn họ năm tay nhau cùng chạy nhảy trên đồng cỏ xanh, gió thổi nhẹ qua làm cho tóc cùng quần áo của anh bay lên.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Nhi liền đến công ty Thụy Minh, Tiêu Dao vẫn chưa có đi làm, Ninh Nhi ngồi trong phòng làm việc của anh ta chán đến muốn chết.

"Này, đang trộm cái gì buôn bán cơ mật sao?" Tiêu Dao đẩy cửa đi vào, đối Ninh Nhi làm một cái mặt quỷ.

"Hứ, em không thèm sẽ mua bán nến, anh có cái gì đáng để trộm chứ." Ninh Nhi mím môi, cũng không ngẩng đầu tiếp tục chơi game.

"Lưu Hằng ngược đãi nhân viên sao, làm hại em chạy đến chỗ anh chơi trò chơi." Tiêu Dao trêu ghẹo nói.

Ninh Nhi thắng ván cuối cùng, thân mình ngồi trên ghế thượng hạng đong đưa nói: "Anh cũng đừng nói người khác nha, trong thiên hạ bình thường ông chủ nào bụng dạ cũng đen tối. Ông chủ nhà em phái em đến nói với anh xác định màu nến, muốn chất lượng tốt nhất, anh ta muốn đi tặng quà."

"A, năm nay ăn tết không tặng quà, tặng quà chỉ đưa màu nến, chỉ có Lưu Hằng mới nghĩ ra. Không thành vấn đề, anh một lát nữa sẽ cho người đem xuống cho cậu ta."Tiêu Dao nói.

Tán gẫu một lát, Ninh Nhi đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngày đó có một chàng trai đến xin việc, các anh có tuyển chọn không?"

"Là ai?" Tiêu Dao có chút không hiểu.

"Chính là lần trước em đến lấy nến gặp phải người kia...." Ninh Nhi không được tụ nhiên giải thích, không muốn đem Cảnh Tịnh Tề hình dung thành người tàn tật.

"À, em nói cái người một chân sao?" Tiêu Dao bừng tỉnh nói "Không trúng tuyển."

"Vì sao?" Ninh Nhi có điền khẩn trương, thanh âm cao vút.

"Hiện tại người bình thường tìm việc làm rất nhiều, anh ta mất một chân còn muốn đến xem náo nhiệt sao?" Tiêu Dao chẳng hề để ý nói.

Ninh Nhi tức giận đến mặt đỏ bừng, " \Anh ấy so với người khác kém chỗ nào? Anh sao có thể kì thị người ta chứ?" Nếu bên ngoài vách thủy tinh nhân viên không có đông đủ như vậy, cô thực hoài nghi mình sẽ tát vào mặt Tiêu Dao một cái mất.

"Công ty của anh không nhận người nhàn rỗi, nhân viên văn phòng cũng phải giúp đỡ chuyển nến, anh ta đã mất một chân sao có thể giúp anh chuyển? Hơn nữa, nhận một cá nhân như vậy vào công ty, Thụy Minh của anh hình tượng còn đâu nữa? Chẳng lẽ anh phải nhận một người tàn tật sao?" Tiêu Dao không chú ý đến sắc mặt của Ninh Nhi, tiếp tục không nhanh không chậm nói.

"Ba" một tiếng, Ninh Nhi đem hết khí lực toàn thân, liều mạng khắc chế chính mình đem tay đập lên bàn mà không có tát vào mặt Tiêu Dao, vụt đứng, Ninh Nhi thở phì phì đến cửa đi ra khỏi văn phòng.

Tiêu Dao ngây người nhìn bóng dáng Ninh Nhi đùng đùng nổi giận, lẩm bẩm: "Mình có nói gì sai với cô ấy sao?"

Ninh Nhi ngồi trước máy tính của mình, trong mắt chứa đầy nước mắt. Tiêu Dao nói Tịnh Tề những lời như thế này, làm cho cô khổ sở cực kỳ. Cảnh Tịnh Tề luôn trưng ra bộ mặt anh tuấn cười đến sáng lạn không ngừng ở trước mắt của cô. Ánh mắt anh ấy trong suốt, anh cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp, bước chân đi đường nhẹ tựa như chim yến. Anh chỉ là thiếu một chân mà thôi, lại bị Tiêu Dao nói như vậy không chịu nổi. Ninh Nhi tim đau giống như bị kim đâm, anh nhất định không phải lần đầu bị từ chối, vậy khuôn mặt vĩnh viễn cười như ánh mặt trời sáng lạn có phải hay không cũng có khi tràn ngập ưu thương?

Ninh Nhi càng nghĩ càng khổ sở, ánh mắt xinh đẹp chớp vài cái, nước mắt rốt cuộc liên tục rớt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net