Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ChiMy

Beta: Bi Ngố

Sau khi tan việc, Ninh Nhi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy xe đến ngoại ô vùng lân cận tiểu khu Thôi Trang. Đảo xe vài vòng, dừng lại ở xa xa khu chung cư của Cảnh Tịnh Tề. Phòng bếp nhà họ Cảnh có chút ánh đèn sáng lờ mờ, nhìn qua có chút cảm giác ấm áp. Trong lúc mông lung có thể nhìn thấy mẹ Cảnh đang bận rộn đi qua đi lại. Không biết người mẹ hiền lành kia lại đang làm món ăn ngon gì, Ninh Nhi gục trên tay lái, nghiêng đầu nhìn. Trong phòng Cảnh Tịnh Tề một mảnh đen kịt, rất rõ ràng còn chưa có về nhà.

Đột nhiên, bóng dáng gầy gò đập vào tầm mắt của cô. Vẫn là bộ tây trang màu xám đó, dưới nách chống hai cây nạng, ống quần bên phải gấp lên thật cao, chân trái duy nhất chậm rãi di chuyển về phía trước. Là Cảnh Tịnh Tề. Tim Ninh Nhi cuồng loạn nhảy lên, cơ hồ muốn đẩy cửa xe ra lao xuống, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Tiêu Dao vào lúc sáng, cô chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, tất cả sức lực trên người dường như đều bị mất hết, khẽ động cũng không thể. Lúc này cô không cách nào đối mặt với Cảnh Tịnh Tề, cô không thể giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Lòng của cô rất đau, nếu như lúc này cô xuống xe, cô sẽ khóc ở trước mặt anh, cô sẽ làm anh khổ sở.

Giữa cánh tay trái của Tịnh Tề và cây nạng còn kẹp một văn kiện, Ninh Nhi hiểu được, Cảnh Tịnh Tề lại đi tìm việc làm , nhìn tâm tình của anh có chút suy sụp, người cũng hết sức, không có tinh thần, rất rõ ràng, lần này anh lại bị từ chối.

Ninh Nhi ngừng thở, sợ bị Cảnh Tịnh Tề phát hiện ra cô ở trong này. Cũng may anh căn bản không nhìn về phía cô, trực tiếp đi vào hành lang đen kịt, Ninh Nhi nhanh chóng khởi động xe, như chạy trốn rời đi.

Về đến nhà, Ninh Nhi một lần gọi tới hai mươi mấy cuộc điện thoại, hễ là bạn bè hay khách hàng có quyền, hầu như cô đều hỏi, nhưng lời lẽ mọi người nói đều giống nhau, gần tới cuối năm, các công ty giảm biên chế còn không kịp, càng đừng nhắc tới nhận người, hơn nữa còn là người tàn tật chỉ có một chân.

Ninh Nhi thở một hơi thật dài, ném di động thật xa. Di động xinh xắn rơi trên thảm, nhảy một chút, đột nhiên ong ong kêu lên.

Ninh Nhi hoảng sợ, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, là có người gọi điện thoại cho cô.

Di động vừa mới bị quăng đi lại được nhặt trở về, "Alô..." Ninh Nhi không kiên nhẫn đáp.

"Ninh Nhi, là anh, đột nhiên rất nhớ em, bây giờ có rảnh rỗi ra ngoài được không?" Giọng nam không lạnh không nóng cũng không khó nghe, Ninh Nhi vẫn không nhịn được nhíu mày một cái.

"Tôi rất mệt mỏi, anh có chuyện gì không?" Ninh Nhi lạnh như băng nói. Người điện thoại tới là học trưởng Tô Kiếm của cô. Mấy năm trước lúc ở trường học Tô Kiếm đã bắt đầu theo đuổi Ninh Nhi, theo lý thuyết điều kiện của anh rất tốt, cha anh là một lãnh đạo lớn, hoàn cảnh gia đình rất tốt, chính anh cũng hết sức có năng lực, lúc học đại học vẫn là thành viên tích cực trong hội học sinh. Thế nhưng Ninh Nhi nhìn thấy thân thể mập mạp của anh và tuổi còn trẻ đã bắt đầu bị hói thì liền muốn ói, làm bạn bè bình thường còn có thể, cái khác thì không bàn nữa .

Tô Kiếm lại rất cố chấp, trên thương trường khôn khéo lão luyện nhiều năm qua anh một mực yên lặng đối xử tốt với cô, ảo tưởng một ngày nào đó có thể sử dụng thành ý của mình đả động công chúa cao quý mĩ lệ này.

"Mệt mỏi sao, có phải mấy ngày này không nghỉ ngơi tốt hay không, vậy hôm khác lúc em khỏe anh sẽ tìm." Giọng nói của Tô Kiếm lộ ra một chút thất vọng.

"Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp." Ninh Nhi đột nhiên nghĩ đến công ty của Tô Kiếm là mạng lưới Internet, vội vàng kêu lên.

"Chuyện của em, anh có thể giúp nhất định sẽ giúp." Cũng không hỏi đến cùng là chuyện gì, Tô Kiếm đã đồng ý nói.

"Buổi chiều ngày mai tôi mời anh ăn cơm, đến lúc đó sẽ nói tỉ mỉ với anh. Tôi thật sự mệt mỏi, ngày mai gặp."

Ninh Nhi cúp điện thoại, ngơ ngác nhìn di động. Cô đột nhiên có chút hối hận, cô như vậy có tính là lợi dụng Tô Kiếm hay không? Dù cho Tô Kiếm giúp cô, Cảnh Tịnh Tề sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của cô đâu?

Tô Kiếm là một người trọng lời hứa, chuyện đồng ý với Ninh Nhi, mặc dù có chút khó khăn anh vẫn sẽ tận lực làm được . Công ty của anh cũng không cần nhận người, nhưng anh vẫn vạch ra một trang Web các nhà thiết kế ra ngoài, gọi Ninh Nhi mang theo Cảnh Tịnh Tề tới thử, nếu như có thể gánh vác được, anh không quan tâm Tịnh Tề tàn tật, đồng ý mời anh ta làm việc cho công ty.

"Ninh Nhi, anh hoàn toàn là nể mặt em, nếu không người tàn tật anh tuyệt đối sẽ không suy nghĩ." Tô Kiếm nói.

"Tô Kiếm, tôi biết anh tốt nhất, thật không biết nên cám ơn anh thế nào." Ninh Nhi nói.

"Lúc nào em có thể vì chuyện của mình mà nhờ anh, trái lại anh sẽ cảm ơn em." Tô Kiếm có chút u buồn nói.

Lúng túng cười cười, Ninh Nhi nghĩ đến còn có việc quan trọng hơn cần làm, vội vàng đứng dậy tạm biệt.

Ninh Nhi lái xe tới dưới lầu nhà của Cảnh Tịnh Tề, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ. Chính mình có phải quá chủ động hay không ? Dù sao bọn họ chỉ mới qua lại một lần thôi, chính mình đã đến nhà anh ăn sủi cảo, lại giúp anh tìm việc làm, một chút rụt rè của con gái cũng không có. Hơn nữa, anh có thể hiểu lầm chính mình có ý với anh hay không? Ông trời làm chứng, cho tới bây giờ cô còn chưa nghĩ tới phương diện kia, cô chỉ nhìn thấy hoàn cảnh trong nhà anh không tốt lắm, anh lại hiểu chuyện như vậy, muốn giúp anh một phen mà thôi. Ninh Nhi ra sức đối với mình nói, không biết chính mình đang muốn trốn tránh tình cảm chân thật nhất trong lòng.

"Khụ, tới cũng đã tới, còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ lại muốn lái xe đi về?" Ninh Nhi tự giễu, hạ quyết tâm một hơi chạy lên lầu bốn.

Lúc mở cửa, Ninh Nhi thấy được sắc mặt kinh ngạc của Cảnh Tịnh Tề, mặc dù trong lòng căng thẳng tim nhảy loạn, Ninh Nhi vẫn nặn ra một nụ cười xán lạn: "Thế nào, không biết tôi sao?"

Anh chỉ mặc chiếc quần màu đen bình thường và áo lông màu trắng làm bằng tay, thân hình càng lộ vẻ gầy hơn. Không có chống nạng, nhìn một chân đặc biệt thon dài, ống quần còn lại nhét ở bên hông, ở nhà anh cũng mang giày du lịch, chắc là do mang dép bất tiện.

"Ôi, không phải không phải, mời vào!" Cảnh Tịnh Tề có chút hoảng loạn mà dắt Ninh Nhi vào phòng, mình cũng nhảy theo vào gian phòng.

Một cô bé bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi đang nằm bò ở trên bàn điệu bộ đang học thêm, nghe thấy bọn họ đi vào mới quay đầu lại. Cảnh Tịnh Tề nói: "Đây là Tiểu Vi, chúng tôi là hàng xóm." Rồi vỗ vỗ vai Tiểu Vi nói: "Hôm nay học tới đây thôi, anh có chút việc, ngày mai học bổ túc được không?" Tiểu Vi không tình nguyện đứng lên, cong miệng thu dọn sách vở, bất mãn liếc mắt nhìn Ninh Nhi một cái, rầu rĩ nói "Tạm biệt anh." Ngẩng đầu thật cao hất hai bím tóc rời đi.

Ninh Nhi vẫy tay nói "Tạm biệt Tiểu Vi." Tiểu Vi cũng không để ý cô, chính mình đi ra cửa. Ninh Nhi không để ý, tay vịn ghế tựa, cười nói với Cảnh Tịnh Tề: "Anh còn dạy kèm tại nhà nữa à?" Tịnh Tề có chút ngượng ngùng nói: "Giúp hàng xóm dạy kèm bài học cho đứa trẻ mà thôi, không thu tiền."

Ninh Nhi có chút ngoài dự liệu, rõ ràng nhìn bộ dáng anh rất cần tiền.

"Mùa hè năm nay Tiểu Vi sẽ thi trung học, số học của em ấy không tốt lắm, tôi liền mỗi ngày giúp em ấy học bổ túc hai tiếng đồng hồ. Dù sao hiện tại cũng đang nhàn rỗi." Cảnh Tịnh Tề cười nói, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội hỏi: "Cô ngồi trước đi, tôi pha trà cho cô."

Ninh Nhi vội nói: "Không cần, tôi không khát." Nhưng mà Tịnh Tề đã nhảy ra khỏi căn phòng. Chỉ chốc lát lại nhảy vào, một tay cầm theo bình nước nóng một tay cầm lon trà.

"Trà hoa nhài, mẹ tôi thích nhất." Cảnh Tịnh Tề cười nói, ngón tay thon dài sạch sẽ lấy một nhúm lá trà để vào trong ly thủy tinh, đổ nước sôi nóng hổi vào. Lá trà lăn lộn giãn ra, cả phòng lập tức toàn hương trà.

"Bác gái không ở nhà sao?" Ninh Nhi cầm cái ly, nhìn quanh khắp nơi nói.

"Bà còn chưa tan ca." Tịnh Tề cất bình nước nóng, ngồi ở trên mép giường nói.

"A? Bác gái còn chưa về hưu sao!" Ninh Nhi nói. Nhìn mẹ Cảnh đã không còn trẻ nha.

"Bà làm công cho một công ty mĩ phẩm, rất vất vả." Cảnh Tịnh Tề thấp giọng nói, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên đùi phải không trọn vẹn của mình.

"Thực sự rất vất vả!" Ninh Nhi cảm thán nói.

"Cho nên tôi muốn giúp bà gánh vác một phần công việc, nếu như không phải do tôi, bà không cần vất vả như vậy ." Cảnh Tịnh Tề cúi đầu nói.

"Vậy anh còn dạy kèm người khác không lấy tiền." Ninh Nhi nửa đùa nửa thật nói.

Cảnh Tịnh Tề nghiêm mặt nói "Đều là hàng xóm nhiều năm, giúp đỡ cho nhau là chuyện nên làm, năm đó lúc tôi gặp chuyện không may, bọn họ cũng đã giúp tôi..."

"Đúng rồi, Cảnh Tịnh Tề, chân của anh bị sao vậy?" Ninh Nhi thử thăm dò hỏi.

"Tai nạn xe cộ, đã hơn bảy năm..." Cảnh Tịnh Tề vô thức nhìn chân tàn tật nói, trong mắt nổi lên ít đau thương khó có thể phát hiện.

Ninh Nhi biết mình có chút đường đột, bọn họ chỉ mới gặp mặt mà thôi, người quen còn chưa nói tới. Thế nhưng... Vì cảm giác gì, giống như đã là bạn bè nhiều năm?

Ninh Nhi đỏ mặt, nói xin lỗi "Xin lỗi..."

Cảnh Tịnh Tề ngẩng đầu lên, cười nói, "Không sao cả, đã sớm qua. Còn chưa có hỏi cô, hôm nay sao lại đến tìm tôi?"

"Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?" Ninh Nhi nhỏ giọng lầm bầm. Tịnh Tề không có nghe rõ, Ninh Nhi nhấp một ngụm trà, cố gằn giọng:

"Là như vậy, tôi có người bạn mở công ty Internet, chỗ đó của anh ấy thiếu một nhà thiết kế trang Web, anh có hứng thú thử không?"

"Thật vậy chăng? Tôi có thể sao?" Mắt Cảnh Tịnh Tề sáng rực lên, giọng nói cũng có chút hưng phấn.

"Đương nhiên là thật, nếu không tôi chạy thật xa tới tìm anh làm cái gì!" Ninh Nhi nói.

"Nhưng mà, tôi..." Cảnh Tịnh Tề vuốt chân của mình nói.

"Tình huống của anh tôi đã nói rõ với bọn họ, bọn họ nói chỉ cần có thể giúp công ty kiếm tiền là được." Đột nhiên Ninh Nhi phát hiện mình lại có bản lĩnh nói dối không chớp mắt.

"Nhưng mà..." Cảnh Tịnh Tề do dự nói quanh co.

"Nhưng mà cái gì nữa, không có nhưng mà! Sáng sớm ngày mai chín giờ tôi tới đón anh, nhớ ăn mặc đẹp trai chút nha!" Ninh Nhi nhanh chóng nói chuyện, để che giấu sự căng thẳng trong lòng.

Mắt Cảnh Tịnh Tề lấp lánh, ở trong mắt Ninh Nhi, anh mặc một bộ đồ bình thường đã đủ đẹp trai.

"Được rồi, tôi phải đi rồi, nhớ sáng mai chín giờ nha!" Ninh Nhi đứng dậy tạm biệt, một lát cô phải đi với Lưu Hằng gặp một người khách Hàn Quốc, nói cách khác cô thật sự muốn ở lại ăn một bữa sủi cảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net