Chương 402. LẠI TÌM ĐƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(có lỗi chính tả xin góp ý)
-----------------------🐇------------------------

Bởi vì Bách Lý Minh Hương tìm được trung ngư nhãn mà mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, đột nhiên lại nghe lão Dư hét to như điên.

"Ta tìm được! Ha ha ha, ta rốt cuộc đã tìm được!"

"Nhiền năm như vậy, ta cuối cùng đã tìm được nó!"

...

Chỉ thấy Âu Dương Ninh Nặc cùng Quân Diệc Tà vội vã chạy tới chỗ lão Dư, những ngư phu còn lại cũng dừng động tác nhìn qua.

Lão Dư này là thế nào?

"Chẳng lẽ hắn cũng tìm được trung ngư nhãn sao?" Hàn Vân Tịch nghi ngờ hỏi nhỏ.

"Không thể nào!" Bách Lý Minh Hương lập tức phủ định, "Vương phi nương nương, không thể xuất hiện hai trung ngư nhãn ở khoảng cách gần như vậy!"

Cách nơi nhóm Hàn Vân Tịch đang đứng khoảng 200m, lão Dư vẫn còn la hét, khoa tay múa chân, hết sức kích động hưng phấn.

Long Phi Dạ nghiêm túc hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?"

Bách Lý Minh Hương đón nhận ánh mắt lãnh túc của Long Phi Dạ, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn kiên định nói: "Điện hạ yên tâm, Minh Hương vô cùng chắc chắn, nhất định không phải trung ngư nhãn!"

Điệ hạ, nhiều năm như vậy mới lại có cơ hội đứng trước mặt người nói chuyện, Minh Hương há lại nói bừa?

"Điện hạ, có lẽ bọn họ chỉ phô trương thanh thế thôi, hay chúng ta nhanh quăng lưới bắt cá đi!" Bách Lý tướng quân nói.

Long Phi Dạ gật đầu một cái, tầm mắt vân chú ý chỗ lão Dư, mà Hàn Vân Tịch nãy giờ cũng đang nhìn nơi đó.

Bách Lý Minh Hương thấy Long Phi Dạ không lên tiếng, khó tránh khỏi có chút mất mát, muốn giải thích, Hàn Vân Tịch lại đột nhiên kinh thanh: "Lão Dư kia sẽ không phải tìm được đại ngư nhãn chứ?"

"Vương phi nương nương suy nghĩ quá nhiều rồi! Ha ha ha!" Bách Lý tướng quân khinh thường cười lớn, ông ta đối với Ngư nhãn cũng có hiểu biết tương đối, nghe những lời Hàn Vân Tịch nói, chính là một chuyện cười.

Ngư Châu đảo có ghi lại, từ xưa tới nay chưa có ai tìm được đại ngư nhãn. Truyền thuyết truyền lại, nếu tìm được đại ngư nhãn, sẽ có thể bắt sạch cá trong Huyễn Hải hồ.

"Theo ta thấy đối phương không phải phô trương thanh thế đâu, nếu không phải trung ngư nhãn, thì chỉ có thể là đại ngư nhãn!" Hàn Vân Tịch thấy dáng vẻ vội vàng của Quân Diệc Tà cùng Âu Dương Ninh Nặc, càng nhìn càng thấy không đúng.

Bách Lý Minh Hương vội vàng giải thích: "Vương phi nương nương, người có chỗ không biết, đại ngư nhãn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, rốt cuộc có hay không cũng không ai biết được, chưa ai từng gặp qua."

"Chưa gặp qua không có nghĩa là không có!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc phản bác.

Bách Lý Minh Hương bị ngữ khí lạnh lùng của nàng dọa, nhất thời cứng họng. Bách Lý tướng quân thấy nữ nhi vừa lạp công đã bị nghi ngờ, trong lòng ít nhiều có chút mất hứng, ông ta chuyển hướng Long Phi Dạ: "Điện hạ, tình huống ngư nhãn người hẵn cũng biết!"

Hàn Vân Tịch có chút gấp, nàng không phải muốn tranh biejn ai đúng ai sai, nàng chỉ đang lo lắng ngộ nhỡ đối phương thật tìm được đại ngư nhãn, ván này coi như xong!

Bách Lý Minh Hương cũng là vô ý tranh luận, nhưng tranh cũng tranh rồi, giờ nghe phụ thân hướng Tần vương điện hạ nói vậy, nàng ta vẫn nhịn không được nhìn Long Phi Dạ.

Vương phi nương nương không hiểu ngư nhãn, nhưng điện hạ biết, điện hạ hẵn là rõ nàng ta nói không sai, đại ngư nhãn chỉ là một truyền thuyết.

Nàng ta tìm ngư nhãn, cũng không phải là đơn thuần tới tìm, nàng ta đã cân nhắc vô cùng chu đáo.

Sở dĩ đến khu vực này tìm, chính là vì khu vực này có khả năng xuất hiện trung ngư nhãn. Thực ra nàng ta có thể tìm được tiểu ngư nhãn nhanh hơn đám ngư phu kia, nhưng nàng ta trực tiếp bỏ qua tiểu ngư nhãn, một lòng tìm ra trung ngư nhãn ngay lần đầu tiên.

Nàng ta vô cùng khẳng định ở khu vực này, trong phạm vi 500 dặm, không thể xuất hiện hai trung ngư nhãn. Hơn nữa tối đa chỉ có bảy tám cái tiểu ngư nhãn, tuyệt không nhiều hơn!

Bách Lý Minh Hương không chỉ muốn Tần vương điện hạ thắng, còn phải để điện hạ thắng thật đẹp mắt, để đối phương thắng thật đẹp mắt, để đối phương không cách nào vượt qua.

Vương phi nương nương lại bày ra đại ngư nhãn, chẳng phải gián tiếp nói nàng thua?

Lúc này, cách đó không xa, Quân Diệc Tà cùng Âu Dương Ninh Nặc đã đến bên cạnh lão Dư. Cũng không biết Âu Dương Ninh Nặc nói cái gì, lão  Dư không la to nữa, mà Quân Diệc Tà cũng không hống hách phách lối như trước nữa.

Ba người tụm lại không rõ nói gì, không bao lâu, Âu Dương Ninh Nặc liền đem toàn bộ ngư phu đều kêu tới.

Long Phi Dạ nhìn hồi lâu, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, nhàn nhạt nói: "Có lẽ là thật có đại ngư nhãn..."

"Điện hạ, người cũng biết cái này không thể nào! Bọn họ thua, nhất định là cố ý diễn trò! Không chừng là cạm bẫy!" Bách Lý tướng quân không phục.

Bách Lý Minh Hương trầm mặc cúi đầu thật thấp, tuy không có lòng tranh đoạt cái gì, nhưng đúng là vẫn thấy ủy khuất, điện hạ rõ ràng là thiên vị vương phi nương nương!

Long Phi Dạ không để ý tới những lời thừa thải của Bách Lý tướng quân, tiếp tục chú ý bên phía Quân Diệc Tà, nhóm ngư công đã bắt đầu quăng lưới bắt cá, bên cạnh còn chuẩn bị một đống lớn lưới dự bị.

"Tình huống không ổn!" Hàn Vân Tịch lo lắng.

Bách Lý tướng quân còn muốn nói nữa, nhóm ngư công bên kia đột nhiên hô to: "Điện hạ, không ổn! Việc lớn không tốt!"

"Chuyện gì?" Long Phi Dạ lập tức nhìn qua.

"Điện hạ, bầy cá trong ngư nhãn đang rút lui, đã không kịp quăng lưới!" Ngư công vừa vội vừa sợ.

"Làm sao có thể?!"

Bách Lý tướng quân rất khiếp sợ, Bách Lý Minh Hương hoảng hốt đã sớm chạy tới xem.

Ngư nhãn một khi bị tạc mở, bầy cá hội tụ tuyệt đối sẽ không tán, chỉ càng ngày sẽ càng nhiều, tuyệt không thể nào rút lui!

Chẳng lẽ...

Bách Lý Minh Hương gấp đên độ suýt nữa ngã vào trong trung ngư nhãn, mà bên trong trung ngư nhãn thì đã sớm không còn lại mấy con cá.

Gương mặt Bách Lý Minh Hương vốn đã nhợt nhạt lại tái thêm ba phần, nàng ta không để ý tới băng hàn, nhào tới bên bờ ngư nhãn nhìn, lại cho tay vào trong đó.

"Bách Lý Minh Hương!"

Hàn Vân Tịch quát to, bước dài tới kéo Bách Lý Minh Hương ra ngoài.

Nước trong ngư nhãn đó đã sắp đóng băng, nữ nhân này điên sao! Không cần tay, không muốn sống nữa sao!?

Nàng kéo tay Bách Lý Minh Hương ra, đỡ nàng dậy từ dưới băng.

Bách Lý Minh Hương mặc cho Hàn Vân Tịch kéo, mặt đầy tuyệt vọng, lẩm bẩm: "Ta sai... ta sai... Vương phi nương nương, ta lầm to!"

Bách Lý tướng quân chạy tới, chấn kinh tới liên tục lắc đầu: "Là đại ngư nhãn, bọn họ thật sự tìm được đại ngư nhãn!"

Truyền thuyết là sự thực, đại ngư nhãn xuất hiện, toàn bộ cá trong Huyễn Hải sẽ bị bắt sạch.

Đại ngư nhãn bị tạc mở, toàn bộ cá trong tiểu ngư nhãn, trung ngư nhãn sẽ bị hấp dẫn tới, khống chế đại ngư nhãn thì đồng nghĩa với tước đoạt tất cả cơ hội bắt cá còn lại.

Đang nói chuyện, công phu lại bẩm: "Điện hạ, vương phi nương nương, cá đã sắp tản hết, làm sao bây giờ?"

Long Phi Dạ liếc mắt nhìn, mi tâm thoáng vẻ ngưng trọng.

Lúc này, xa xa truyền tới tiếng cười ha hả của Quân Diệc Tà: "Tại sao không quăng lưới trong trung ngư nhãn nhỉ?"

"Tần vương điện hạ nhiều tiền lắm của, chắc là không nhìn trúng, không muốn bắt, chậc cậc, thật đáng tiếc!" Âu Dương Ninh Nặc cũng lớn tiếng nói.

"Ha ha, không muốn trung ngư nhãn, vậy hắn muốn cái gì chứ?!" Quân Diệc Tà càn rỡ cười to.

...

Hai người một xướng một họa, tiếng cười lớn vang khắp không gian yên tĩnh, tất cả những người ở đây đều nghe rõ ràng.

Này rõ ràng là khiêu khích!

Bọn họ tìm được đại ngư nhãn, cố ý bất động thanh sắc, chờ đoạt hết cá trong trung ngư nhãn, lúc này mới tới cười nhạo.

Thật là đáng ghét!

Long Phi Dạ nheo mắt, quyết định dứt khoát: "Bách Lý Minh Hương, tìm đại ngư nhãn!"

Nếu đại ngư nhãn đã tồn tại, hắn cũng không tin chỉ có một cái!

Bách Lý Minh Hương vô cùng rõ ràng giới hạn thân thể của mình, muốn tìm đại ngư nhãn không phải chuyện một sớm một chiều, đối phương có thể tìm được đại ngư nhãn, tất cả là dựa vào vận khí.

Bảo nàng lại tìm một cái, quả thật rất khó!

Cho dù chính nàng cũng không ôm hy vọng, nhưng điện hạ nói như vậy, nàng nhất định phải hét sức đi làm!

Tìm!

Liều cái mạng này cũng phải tìm!

"Vâng! Minh Hương tuân mệnh!"

Bách Lý Minh Hương cố gắng xem nhẹ băng hàn, vô lực bước đi trên mặt băng, rất nhanh, nàng liền xác định một vị trí, bò dưới mặt băng ra sức tìm.

Nhưng thời gian dần dần trôi qua, Quân Diệc Tà bên kia cũng thu lưới hai lần, bắt được vô cùng nhiều, Bách Lý Minh Hương vẫn không có động tĩnh.

Long Phi Dạ cau mày, Bách Lý tướng quân nhìn đến nóng lòng, Hàn Vân Tịch lại nhìn đến buồn bã, nếu tiếp tục như thế, Bách Lý Minh Hương nhất định trụ không được.

Nhưng bây giờ hy vọng duy nhất của bọn họ chính là Bách Lý Minh Hương. Làm sao bây giờ?!

Đối phương có được đại ngư nhãn, bên bọn họ rất cuống, không còn ung dung ổn định như trước. Bách Lý Minh Hương mò mẫm bàn tay trên mặt băng, càng tìm càng loạn.

Nàng hung hăng vung tay đấm lên mặt băng, tự trách, tức giận, không cam lòng, các loại tâm tình đè nặng ở ngực.

Long Phi Dạ nhìn ở trong mắt, đang muốn mở miệng, Hàn Vân Tịch đã quả quyết nói: "Bách Lý tướng quân, kéo Minh Hương lên, tổn thương thân thể gân cốt, mất nhiều hơn được!"

'Mất nhiều hơn được', bốn chữ mày Bách Lý tướng quân nghe hiểu, so với giúp nạn thiên tai, Mỹ nhân huyết trọng yếu hơn.

Long Phi Dạ không lên tiếng, đây cũng là ngầm cho phép, Bách Lý tướng quân liền vội kéo Bách Lý Minh Hương lên, nhưng nàng không chịu.

"Phụ thân, cho con chút thời gian, con chịu được!"

"Điện hạ cho con lên, thân thể con không thể miễn cưỡng, con phải rõ!" Bách Lý tướng quân rất khó chịu.

Bách Lý Minh Hương không dám nhìn Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, nàng ta cầm tay Bách Lý tướng quân, "Phụ thân, nếu con đứng lên, điện hạ sẽ thua. Thua bởi Quân Diệc Tà, thua bởi Hoàng đế, con không thể đứng lên!"

"Con nên biết nặng nhẹ!"

Bách Lý tướng quân tàn nhẫn quả quyết, dứt khoát hung hăng kéo Bách Lý Minh Hương dậy, giao cho thuộc hạ: "Mang tiểu thư đi hơ lửa, coi chừng tiểu thư!"

Bách Lý Minh Hương căn bản phản kháng không được, nàng đi ngang qua Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, rất muốn nói gì đó, nhưng hữu tâm vô lực.

Trong lòng sinh ra cảm giác vắng lặng, Bách Lý Minh Hương cúi đầu, yên lặng đi tiếp.

Không thể làm gì không chỉ có Bách Lý Minh Hương, bọn người Long Phi Dạ cũng đều như vậy, mọi người nhìn xa xa người ta đang trúng lớn, giận nhưng không thể tranh.

Thấy Bách Lý Minh Hương rời khỏi mặt hồ, Quân Diệc Tà đắc ý tới cực điểm, có ngư phu của Âu Dương Ninh Nặc tương trợ, kế hoạch của hắn tiến hành rất thuận lợi.

Hắn đem 10 cân cá lớn hung hăng đá tới trước mặt Long Phi Dạ, ngông cuồng cười to: "Long Phi Dạ, các ngươi vãn thiện, bản vương bao!"

Bàn tay trong tay áo của Long Phi Dạ nắm chặt thành quả đấm, nếu không phải Ngư Châu đảo cấm võ, hắn há có thể cho phép Quân Diệc Tà khiêu khích như vậy?!

Con đường bắt cá giúp nạn thiên tai là không thể thực hiện được, hắn phải tính phương pháp khác.

Hàn Vân Tịch so với Long Phi Dạ càng không cam lòng, càng không muốn rút lui hơn, nàng nhìn cái động trung ngư nhãn, nhớ tới một chuyện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net