Chương 403. SẢNG KHOÁI TRẢ THÙ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(có lỗi chính tả xin góp ý)
-----------------------🐇-----------------------

Những con cá rơi trên mặt đất đã chết, miệng há to.

Một màn này để cho Hàn Vân Tịch nhớ tới một chuyện, câu cá!

Nàng không biết rõ cổ nhân câu cá dùng mồi câu gì, nhưng nàng biết người hiện đại câu cá phần lớ dùng là mồi nhân tạo.

Mồi câu nhân tạo thường lấy bột kéo, bột bông tuyết, phối chế một chút, lại thêm vào tinh dầu, một số thuốc đông y, chất phụ gia tạo mùi mà chế thành, đối với cá, đây tuyệt đối là mỹ vị không thể kháng cự.

Chỉ cần ở trong khu vực câu cá rãi ra một ít, lập tức sẽ hấp dẫn bầy cá, bách phát bách trúng.

Nếu như, nàng cầm mồi câu tới hấp dẫn cá trong hồ băng...

Nàng biết đại ngư nhãn có thể hấp dẫn toàn bộ cá trong hồ, nhất định là vì có 'dưỡng khí'. Nhưng đại ngư nhãn, trung ngư nhãn, hay tiểu ngư nhãn gì thì đều là phá băng, đều có thể cung cấp dưỡng khí cho chúng, vì sao toàn bộ bọn chúng lại chỉ chen chúc hướng đại ngư nhãn?

Nguyên nhân trong này, Hàn Vân Tịch không rãnh suy nghĩ nhiều, nàng đang nghĩ, dưới tình huống đảm bảo dưỡng khí đầy đủ, những con cá bị băng phong dưới đáy hồ lâu ngày như vậy, chắc là đói lắm nhỉ!

Hàn Vân Tịch quyết định thật nhanh, "Điện hạ, cho người tạc băng, thần thiếp có biện pháp!"

"Tạc băng?" Long Phi Dạ không hiểu.

"Tùy tiện tìm một chỗ tạc phá, tạc thành hình tròn thật to thật to!" Hàn Vân Tịch hứng khởi nói.

"Vương phi nương nương, đây là..." Bách Lý tướng quân không nhịn được mở miệng.

"Đương nhiên là quăng lưới bắt cá, nhiều cá như vậy, ta cũng không tin không tóm được con nào!" Hàn Vân Tịch cười.

"Vương phi nương nương, này..." Bách Lý tướng quân không biết nói gì cho phải, nữ nhân này thật nông cạn, căn bản không biết sự thần kỳ của Huyễn Hải hồ, chỉ biết nghĩ kế tào lao.

Đừng nói tùy tiện tạc một chỗ, cho dù lại tìm được mấy cái trung ngư nhãn thì cũng không làm nên chuyện gì.

Đại ngư nhãn vừa xuất, hết thảy đã kết thúc.

Bách Lý tướng quân đang muốn thỉnh (mời) Hàn Vân Tịch giải thích rõ, ai ngờ, Long Phi Dạ lại lập tức hạ lệnh: "Người đâu, làm theo lời vương phi nói, lập tức tạc băng!"

Long Phi Dạ trước giờ không làm chuyện không nắm chắc, nhưng, chính hắn cũng quen từ khi nào thì bắt đầu, đã tin tưởng Hàn Vân Tịch một cách vô điều kiện.

Không hỏi nguyên do, hắn đáp ứng.

Đối với sự tín nhiệm như thế của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cũng không kinh ngạc, nàng sớm đã bất tri bất giác quen với sự dung túng của hắn.

Bách Lý Minh Hương giống Bách Lý tướng quân, cảm thấy Hàn Vân Tịch đang quấy rối, nhưng nhìn ánh sáng tự tin kia trong mắt Hàn Vân Tịch, nàng ta lại không tự chủ mà mong đợi.

Trên người nữ nhân này dường như có ma lực, khiến cho người đang trong tuyệt vọng thấy được hy vọng, nàng ung dung tự tin có thể chiếu sáng cả thế giới.

Ngư công cùng tiến lên, đục phá rất chuyên nghiệp, 'đùng dùng đùng', rất nhanh trên mặt băng liền náo nhiệt lên.

Quân Diệc Tà nhìn qua, vô cùng không tưởng tượng nổi: "Bọn họ lại tạc băng?"

"Đây là chủ ý của người nào? Bọn họ muốn làm cái gì?" Âu Dương Ninh Nặc cũng khó hiểu, Long Phi Dạ là một nhân vật lợi hại, làm sao lại cho phép thực hiện cách làm ngu xuẩn như vậy?

"Chó cùng đường rồi làm liều! Ha ha!" Quân Diệc Tà cười lạnh không ngừng, cùng Long Phi Dạ giao thủ nhiều lần như vậy, lần này là vui sướng nhất.

Nghe được tiếng cười nhạo của đám Quân Diệc Tà, Bách Lý tướng quân quả thực nhịn không được, "Điện hạ, tốn công vô ích, ngược lại còn bị nhạo báng!"

Long Phi Dạ không lên tiếng, trở lại ngồi bên đống lửa, thanh thản hơ lửa.

Đôi mắt hắn thâm trầm, khiến người khác nhìn không ra hắn rốt cuộc có gấp hay không, đang nghĩ cái gì.

Hàn Vân Tịch cũng ngồi xuống bên cạnh Long Phi Dạ, hai tay chống cằm, đôi mắt nhắm chặt, tựa hồ đang dưỡng thần.

Thấy vậy Bách Lý tướng quân cũng nóng ruột sắp điên, ông ta không nhịn được nghĩ đến lời Đường Môn Như di, điện hạ quá dung túng nữ nhân này, cuối cùng sẽ có một ngày hỏng việc.

Trời tối, đống lửa lan ra một chút, chiếu sáng mặt hồ.

Quân Diệc Tà bên kia đã bắt rất nhiều cá, lúc này Quân Diệc Tà đang cùng Âu Dương Ninh Nặc vây quanh đống lửa ăn cá nướng, thỉnh thoảng cười lớn, có thể nói là xuân phong đắc ý.

Mà Long Phi Dạ bên này, ngư công đã tạc phá một hố tròn lớn trên mặt hồ, đường kính gần hai mét, ở bên trong ngay cả một cái bọt cá cũng không có, mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng.

Bách Lý tướng quân nghẹn cả buổi chiều, quả thực không nhịn được nữa: "Điện hạ, mặt băng đã tạc xong."

Long Phi Dạ liếc ìn Hàn Vân Tịch, thấy nàng còn đang nhắm nghiền hai mắt như dưỡng thần, hắn cũng im lặng không nói gì.

Bách Lý tướng quân gấp đến độ đứng ngồi không yên, cau mày muốn trực tiếp hỏi Hàn Vân Tịch, Bách Lý Minh Hương liền dùng ánh mắt ngăn cản, ông ta mới có kiềm chế lại.

Thật ra thì, ngoài Bách Lý tướng quân, Quân Diệc Tà và Âu Dương Ninh Nặc cũng đang chờ đợi.

Bọn họ chờ từ trưa tới giờ, cái gì cũng không thấy ngoại trừ một đám ngư công ra sức tạc phá mặt băng.

"Chẳng lẽ là không nhìn thấy cá, rốt cuộc từ bỏ ý định?" Quân Diệc Tà chờ lâu cũng không kiên nhẫn nổi nữa.

"Có lẽ vậy..." Âu Dương Ninh Nặc cảm thấy quái dị, nhưng cũng không nói được quái dị chỗ nào.

"Chờ coi đi, trời vừa sáng bọn họ sẽ phải đi." Quân Diệc Tà rất tự tin.

Ai ngờ không bao lâu, Hàn Vân Tịch đã đứng lên đi về hướng cái hố băng vừa mới tạc xong, Long Phi Dạ theo sát phía sau.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều dõi theo Hàn Vân Tịch.

"Nữ nhân này muốn quăng lưới sao?" Quân Diệc Tà cười lạnh.

Âu Dương Ninh Nặc không lên tiếng, trong lòng lại mơ hồ có chút bất an: "Chẳng lẽ, có bẫy?"

Bị Hàn Vân Tịch chơi khâm nhiều lần, Quân Diệc Tà vừa nghe lời này liền khó tránh khỏi khẩn trương, vô thức đứng lên.

Hàn Vân Tịch ngồi xuống cạnh hố băng, lấy một bình sứ nhỏ trong túi chữa bệnh ra.

Thấy vậy, Quân Diệc Tà lập tức bước dài tới, "Hàn Vân Tịch, ngươi muốn hạ độc?"

Chính mình không chiếm được, cũng tuyệt không cho kẻ khác có được, đây chính là ý Quân Diệc Tà, cũng là cách làm hắn quen thuộc nhất.

Âu Dương Ninh Nặc cũng gấp gáp đi tới, nhắc nhở: "Tần vương phi, Ngư Châu đảo không phải là nơi bình thường, ngươi đừng làm bừa!"

Cấm kỵ trên Ngư Châu đảo, mặc dù không phải sắc lệnh nghiêm cấm, nhưng phần lớn người đến đây đều sẽ tuân thủ, trước đây người bởi vì không tuân theo quy định mà tử vong ly kỳ có rất nhiều.

"Bản vương phi chẳng qua chỉ là muốn làm chút mồi cho cá mà thôi, các ngươi căng thẳng cái gì? Thế nào, Ngư Châu đảo không cho phép làm mồi cho cá ăn à?" Hàn Vân Tịch cười lạnh phản vấn (hỏi ngược lại).

"Mồi cá? Bản vương thấy ngươi chính là hạ độc!" Quân Diệc Tà nổi giận, hắn khinh thường nhìn Long Phi Dạ: "Long Phi Dạ, chó cùng dứt dậu, loại thủ đoạn này ngươi làm không thấy mất mặt à?"

Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn bằng nữa con mắt, không nhiều lời thừa thãi, trực tiếp lấy bình sứ trong tay Hàn Vân Tịch đổ dược thủy trong đó xuống hố.

"Long Phi Dạ, ngươi!" Quân Diệc Tà tức tới thở hồng hộc.

"Chó gấp không biết nhảy tường, chỉ có thể nhảy xuống biển!" Long Phi Dạ lúc này mới lạnh lùng mở miệng, rõ ràng là châm chọc hành vi lúc trước của Quân Diệc Tà.

Quân Diệc Tà nắm chặt quả đấm, ánh mắt Long Phi Dạ hàn lãnh như đao.

Hai vị Vương cách nhau bất quá chỉ năm bước, thế trận giương cung bạt kiếm, chỉ cần một chút kích động thì chiến tranh liền bùng nổ.

Nhưng Hàn Vân Tịch gần bọn họ nhất lại hoàn toàn không để tâm, nàng ngồi xổm ở một bên, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm mặt nước, tựa hồ đang chờ gì đó.

Thấy vậy, Âu Dương Ninh Nặc càng hiếu kỳ, hắn có chút hăng hái nhìn Hàn Vân Tịch, quên lập trường đang đối lập nhau.

Nữ nhân này thật thú vị, nàng ta thật là hạ độc sao?

Hàn Vân Tịch nhìn bóng mình trong nước, cũng thấy bóng Âu Dương Ninh Nặc, biết hắn đang nhìn nàng.

Giờ phút này cho dù toàn đều nhìn nàng, nàng đều sẽ trầm mặc như thế, chờ.

Thời gian trôi qua từng chút một, trong yên tĩnh, đám lão Dư đằng xa vẫn còn tiếp tục kéo lưới từ đại ngư nhãn, hết thảy tựa hồ rất bình thường.

Chẳng lẽ nữ nhân này không hạ độc? Nàng ta đổ xuống là cái gì? Quân Diệc Tà đã nhìn qua bên lão Dư rất nhiều lần.

Đột nhiên, mặt nước đang phẳng lặng gợn lên một vòng rung động.

Có bọt cá nổi lên!

Rất nhanh, toàn bộ mặt nước bắt đầu xuất hiện bọt khí lấm tấm, rung động khuếch tán ra từng vòng, cá càng ngày càng nhiều.

Quân Diệc Tà cùng Âu Dương Ninh Nặc trợn tròn mắt, Bách Lý tướng quân và Bách Lý Minh Hương vừa chạy tới cũng đều sững sốt.

Đây là chuyện gì?

Đây không phải đại ngư nhãn, chỉ là tùy tiện tạc một lỗ thủng mà thôi, huống chi đại ngư nhãn đã tạc mở, vì sao còn có nhiều cá như vậy chịu tới đây?

Là bọn họ hoa mắt sao?

Bách Lý tướng quân không dám tin dụi dụi mắt mình, nhìn kỹ lần nữa, chẳng những có cá mà là càng ngày càng nhiều cá.

Không bao lâu, toàn bộ mặt nước sôi trào; lại không bao lâu, lão Dư hét to: "Khang vương điện hạ, chủ thượng, các ngài nhanh qua đây nhìn, xảy ra chuyện rồi!"

Quân Diệc Tà cùng Âu Dương Ninh Nặc không nói hai lời quay đầu chạy qua, lại phát hiện cá trong đại ngư nhãn đang rút lui, mạt nước vốn đang sôi trào bọt khí, đàn cá chen chúc nhốn nháo, giờ dần dần chìm xuống, từ từ tản ra.

Tình hình này hoàn toàn giống trung ngư nhãn của Bách Lý Minh Hương.

Truyền thuyết đại ngư nhãn bị phá vỡ!

Hàn Vân Tịch rốt cuộc đã làm gì? Không tới nữa giờ, đại ngư nhãn giống như bị đổi với hố nước lúc ban đầu của Hàn Vân Tịch, tất cả cá đều biến mất, bởi vì chúng đều tụ hội bên chỗ Hàn Vân Tịch rồi.

Long Phi Dạ tất nhiên biết Hàn Vân Tịch dùng dược, lọ sứ nhỏ kia không phải chứa độc thủy, nhưng nhất định là kỳ dược.

Có thể hấp dẫn cá tới, cũng không hề lấy mạng của chúng!

Trả thù Quân Diệc Tà bằng cách này, vô cùng thoải mái!

Tâm tình Long Phi Dạ rất tốt, hắn lớn tiếng hạ lệnh: "Người đâu, tung lưới, bắt cá!".

Vừa dứt lời, cũng không quan tâm mọi người ở đây đang nhìn, hắn đem Hàn Vân Tịch kéo lên, hung hãn mà vô cùng chuẩn xác ấn môi xuống môi nàng, bá đạo xâm nhập, nồng nhiệt hôn nàng.

Nữ nhân này làm rất đẹp!

Hàn Vân Tịch còn đang đắm chìm trong vui sướng vì thí nghiệm thành công, làm sao nghĩ tới Long Phi Dạ sẽ bá đạo như vậy, tại chỗ đông người như vậy, hắn có thể thu liễm một chút hay không! Ở phương diện nào đó không phải hắn vẫn luôn bảo thủ sao?

Được rồi, Hàn Vân Tịch không có đường trốn chạy, cũng không có đường phản kháng. Ẩm ướt mà ấm áp, răng môi hòa quyện, tràn đầy hơi thở nam tính bá đạo của hắn, khiến nàng dễ dàng đầu hàng.

Long Phi Dạ còn không có thế nào khi dễ nàng, cả người nàng đã mềm nhũn tựa vào ngực hắn, mặc hắn công thành đoạt đất.

Dù cho nàng có bản lĩnh bằng trời đi nữa, nhưng dưới sự cưng chiều của hắn, nàng lại mềm yếu như hoa như nước, hoàn toàn biến thành một thiếu nữ đang đắm chìm trong hạnh phúc.

Một bên là mặt nước sôi sục cá, bên cạnh là đôi bính nhân đang hôn nhau cuồng nhiệt, bức tranh này quả thật rất đẹp!

Bách Lý tướng quân mừng rỡ khôn tả, vừa chỉ huy ngư công quăng lưới bắt cá, vừa không nhịn được liếc nhìn điện hạ và vương phi nương nương mấy lần.

Ông ta nghĩ, ông ta sai rồi, Như di cũng sai. Nếu nữ nhân này không xứng với điện hạ, vậy thì trên thế gian này cũng không còn ai có thể xứng với ngài nữa!

Bách Lý Minh Hương trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng nhìn đi nơi khác, không dám nhìn Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, sợ mình không kiềm chế được, sợ sẽ bị lọ bí mật luôn chôn sâu ở trong lòng.

Bên kia, Quân Diệc Tà lại nhìn đến suýt nữa hộc máu. Nếu như không phải Âu Dương Ninh Nặc ngăn cản, hắn tí nữa đã quên Ngư Châu đảo cấm võ mà động thủ với Hàn Vân Tịch.

Đáy mắt Quân Diệc Tà thoáng qua tia hận ý.

Hàn Vân Tịch, bản vương không có được ngươi, cũng tuyệt đối không cho Long Phi Dạ có được ngươi!

Bản vương muốn hủy diệt ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net