Chương 414. CÓ CÁI GÌ HAY MÀ TRÒ CHUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( lỗi chính tả xin góp ý)
------------------------🐇-----------------------

Lúc Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt trò chuyện cười ha ha vui vẻ Long Phi Dạ mặt đầy sương lạnh bất thình lình mở miệng: "Cố thái y, lúc trước nghe nói ngươi cáo bệnh về quê?"

Cố Bắc Nguyệt kính cẩn gật đầu: "Đúng vậy!"

"Nguyên quán của ngươi ở đâu?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Hàn Vân Tịch cũng hiếu kỳ, theo những gì nàng biết lúc trước, khi còn bé cũng coi như lớn lên ở Y Học viện, sau Cố Bắc Nguyệt theo gia gia đến đế đô Thiên Ninh.

Cho tới giờ Cố Bắc Nguyệt chưa từng đề cập qua về song thân của mình.

"Ở Lũng Tây. Phụ mẫu hạ quan đã mất từ khi hạ quan còn nhỏ, hạ quan là được gia gia nuôi lớn, tổ tịch ở huyện Lũng Tây Y thành, sau theo gia gia đến Thiên Ninh rồi định cư ở đế đô. Lúc trước quay về Lũng Tây một là vì dưỡng bệnh, hai là tế tổ."

Cố Bắc Nguyệt dường như biết được Long Phi Dạ sẽ hỏi những gì phía sau, cho nên hắn không chỉ trả lời, mà còn giải thích cặn kẽ.

Những thứ này cũng là gần đây Long Phi Dạ phái người điều tra ghi chép của Y Học viện biết được, cũng đã tới huyện Lũng Tây truy xét qua.

Mặc dù Long Phi Dạ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng đến nay hắn vẫn không tra được chứng cứ Cố Bắc Nguyệt nói dối.

Nếu như không phải lần kia ở Y thành tình cờ nhìn thấy thân thủ của Cố Bắc Nguyệt có lẽ hắn sớm đã buông bỏ nghi ngờ đối với người này.

Long Phi Dạ gật đầu, không truy vấn thêm, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Vương phi, nàng nói vết thương của bản vương cần khám lại?"

Vương phi?

Gọi Hàn Vân Tịch sao?

Hàn Vân Tịch nhất thời không phản ứng kịp, Long Phi Dạ nói chuyện với nàng, hoặc là không chỉ đối tượng (ý k chủ ngữ), hoặc là 'Hàn Vân Tịch' gọi cả tên lẫn họ.

Nàng đang tập trung suy nghĩ thân thế của Cố Bắc Nguyệt, thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, là một lọ thuốc sống, vậy lúc ấy chắc là chịu khổ nhiều lắm nhỉ?

Long Phi Dạ chiếu tướng nàng, nàng vẫn không phát hiện.

Cố Bắc Nguyệt có thể thay Hàn Vân Tịch trả lời, dù sao khám lại là chuyện của hắn, nhưng hắn vẫn im lặng đứng đó, kính cẩn đúng phận.

Long Phi Dạ nhìn hồi lâu: "Hàn Vân Tịch!"

Lúc này Hàn Vân Tịch mới hoàn hồn: "Điện hạ gọi ta?"

"Vết thương của bản vương cần khám lại?" Long Phi Dạ mặc dù không vui, nhưng vẫn cố nhịn tính tình hỏi lại lần nữa.

Cố Bắc Nguyệt thu tất cả trong mắt, mơ hồ cảm nhận được một thời gian không gặp tính nhẫn nại của Tần vương với vương phi nương nương tốt lên không ít, mà vương phi nương nương ở trước mặt Tần vương cũng nhiều thêm chút tùy ý nhàn nhã.

Khám lại?

Lúc trước bỏ đi vải băng đã chắc chắn khỏi hẳn rồi, khám lại chẳng qua là cái cớ quơ đại vì không nói lại Long Phi Dạ thôi.

"Cần chứ cần chứ!!" Hàn Vân Tịch vội vàng gật đầu, lại len lén liếc mắt ra hiệu cho Cố Bắc Nguyệt để hắn phối hợp, "Cố thái y, vết thương của điện hạ hồi phục nhanh hơn so với dự tính, tháng trước cơ bản đã khép lại, để phòng ngừa vạn nhất ngươi xem qua một chút!"

Thật ra Cố Bắc Nguyệt có thể vô cùng chuẩn xác tính ra ngày vết thương của Long Phi Dạ bình phục, nhưng vì giấu giếm y thuật nên hắn chỉ đại khái cho một thời gian mà thôi.

Cố Bắc Nguyệt ra vẻ khiếp sợ: "Tháng trước đã khỏi hẳn?"

"Đúng vậy, ngươi qua nhìn một chút đi." Vẻ mặt Hàn Vân Tịch rất thành thật a.

Long Phi Dạ bất động thanh sắc, dời bước sang sảnh bên để Cố Bắc Nguyệt kiểm tra, hắn không phải là đại phu nhưng vết thương của mình thế nào hắn hiểu rõ ràng nhất. Chút tâm tư của Hàn Vân Tịch sao có thể qua mắt hắn!

Hắn chủ động đề cập chuyện khám lại không phải muốn nói sang chuyện khác, mà là, Tiểu Đông đã đưa tới, cũng khám lại rồi, Cố Bắc Nguyệt có phải nên cáo từ rồi chứ?

Ba người này, một người so với một người còn hồ ly hơn, thắng thua hôm nay là chút trò vặt mà thôi, vạn nhất một ngày trở thành địch nhân, sẽ là một tràng tính kế đáng sợ thế nào đây?

Cố Bắc Nguyệt thành thực nghiêm túc làm kiểm tra cho Long Phi Dạ, cảm khái không ngừng: "Thể chất của điện hạ quả phi phàm, đây là một kỳ tích!"

"Kỳ tích này không phải từ kỳ thủ của Cố thái y sao?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại.

Cố Bắc Nguyệt lòng không loạn mặt không đổi, khiêm tốn nói: "Không dám không dám!"

Từ trước đến giờ Long Phi Dạ không thích tranh luận vô thưởng vô phạt, hắn không nhiều lời, Cố Bắc Nguyệt cúi người như ý nguyện của hắn: "Tần vương điện hạ, vương phi nương nương, hạ quan cũng nên cáo từ rồi."

Hàn Vân Tịch còn chưa mở miệng Long Phi Dạ đã phất tay tỏ ý Cố Bắc Nguyệt có thể lui, ngay cả một lời cũng không nói.

Hàn Vân Tịch nâng Tiểu Đông hướng Cố Bắc Nguyệt: "Cám ơn!"

"Vương phi nương nương khách khí, hạ quan cáo từ!"

Cố Bắc Nguyệt vừa rời khỏi ai biết Tiểu Đông trong tay nàng đột nhiên tỉnh lại, nó ngủ mơ mơ màng màng, vừa mở mắt đập vào mắt chính là bóng dáng Cố Bắc Nguyệt khom người chắp tay cúi đầu lui về phía sau.

"Tiểu Đông!" Hàn Vân Tịch bật thốt.

Tiểu Đông còn đang nửa tỉnh nửa mơ đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc liền hoàn toàn thanh tĩnh, nhìn thấy Hàn Vân Tịch nó bị dọa cho giật mình, 'chi' hét ầm lên một tiếng.

Không thể không thừa nhận tiếng hét này hết sức chói tai, Long Phi Dạ cau mày... Đáng tiếc không ai để ý hắn.

Tiểu Đông nhìn Cố Bắc Nguyệt một chút lại nhìn Hàn Vân Tịch một chút, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Vân Tịch mama của nó về rồi! Công tử đưa nó tới.

Hàn Vân Tịch híp mắt cong ngón tay ngoắt nó: "Tới đây!"

Tiểu Đông không chút do dự lập tức nhào qua, rơi vào vai Hàn Vân Tịch vui vẻ cọ tới cọ lui, Vân Tịch mama rốt cuộc đã về, nó nhớ Vân Tịch mama muốn chết!

Hàn Vân Tịch kéo Tiểu Đông xuống, khều khều tai nhỏ của nó, chọc chọc gò má phúng phính, gãi gãi cổ rồi kéo kéo đuôi nó, cũng không biết nàng là đang vuốt ve hay dày xéo đây nữa, dù sao thì cả hai rất hoan hỉ.

"Có nhớ ta hay không? "

"Có ngoan ngoãn hay không, có làm loạn hay không?"

"Không trộm đồ chứ?"

"Lượng cơm lại lớn hơn à?"

...

Tiểu Đông nghe không hiểu Vân Tịch mama đang nói gì, nhưng nó chít chít phối hợp rất tốt, ôm ngón tay Hàn Vân Tịch cọ cọ làm nũng.

Nheo mắt nhìn Hàn Vân Tịch chơi đùa vuốt ve đủ kiểu, Long Dạ nhìn tới không nháy mắt dù chỉ một cái.

"Vương phi nương nương, có lẽ nó gửi được khí tức của người nên tỉnh dậy trước thời hạn!" Cố Bắc Nguyệt cười nói.

"Không chừng là ngửi được mùi độc dược trên người ta cũng nên!" Hàn Vân Tịch cũng cười.

Cho nên, hai vị lại tiếp tục trò chuyện sao?

Triệu ma ma cùng Sở Tây Phong vẫn hầu ở một bên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt kia có thể nói là ý vị thâm trường!

Nhưng Cố Bắc Nguyệt không nán lâu: "Tiểu Đông đã tỉnh, hạ quan còn có việc trên người, xin cáo từ."

Lần này, hắn đi thật.

Lần này, Tiểu Đông rất an tĩnh, nó vùi người trong tay Hàn Vân Tịch lặng lẽ nhìn theo, đến khi bóng lưng công tử biến mất không thấy gì nữa nó vẫn còn nhìn.

Nó không biết mình như thế nào, là chưa tỉnh ngủ quá mơ hồ hay là mấy tháng nay nó biết quá nhiều chuyện của công tử, cho nên mới sinh ra ảo giác thê lương tới vậy?

Công tử, Tiểu Đông thật sự muốn ở bên người lâu, lâu hơn nữa.

Sau khi Cố Bắc Nguyệt đi, Long Phi Dạ đứng dậy đi về phía Hàn Vân Tịch, Tiểu Đông đang thất thần nhìn ngoài cửa đột nhiên ngửi được một cỗ khí tức quen thuộc.

Thật quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra rốt cuộc là gì.

Nó chun mũi ngửi chậm rãi quay đầu nhìn, liền thấy ngũ chỉ sơn khổng lồ của Long Phi Dạ chộp tới.

Ngao ô...... khí tức quen thuộc là mùi nguy hiểm a!!

Một thân da lông mềm mượt tất cả đều dựng thẳng lên, Tiểu Đông lập tức muốn chạy trốn, đáng tiếc trễ rồi, Long Phi Dạ tóm cái đuôi xù lông của nó nhấc lên.

Tiểu Đông bị dọa sợ im re không dám lộn xộn, cả người ỉu xìu rũ xuống, ánh mắt bé ti hi không ngừng bắn tới Hàn Vân Tịch cầu cứu.

Tiểu Đông còn chưa khỏi hẳn đâu, Hàn Vân Tịch rất lo lắng Long Phi Dạ sẽ như trước đây ném nó ra ngoài, nàng đang muốn ôm Tiểu Đông lại nào ngờ Long Phi Dạ lại nhàn nhạt nói: "Quả thật béo lên không ít!"

Ồh, người này không ném Tiểu Đông!

Hàn Vân Tịch gật đầu liên tục: "Cố thái y nuôi thật khéo!"

Long Phi Dạ dường như muốn nói gì, nhưng yên lặng rất lâu cuối cùng trả lại Tiểu Đông cho Hàn Vân Tịch: "Nên cho nó giảm ăn, quá béo sẽ không chạy nổi!"

Hàn Vân Tịch xì một tiếng bật cười, Tiểu Đông lại cảm động đến rơi nước mắt, nó hoàn toàn không biết Long đại đại nói cái gì, nó là vui mừng vì mình cuối cùng có một lần rơi vào ma trảo của Long đại đại mà không bị ném ra ngoài cửa sổ. Nó cảm thấy Long đại đại hóa tốt a!

Sau khi Hàn Vân tịch mang Tiểu Đông đi ra ngoài, Long Phi Dạ hỏi Sở Tây Phong: "Một con chuột có cái gì hay mà trò chuyện?"

Sở Tây Phong nhìn ra được, lúc nãy điện hạ dường như muốn cùng vương phi nương nương trò chuyện về Tiểu Đông, chẳng qua không biết vì sao không nói tiếp.

"Điện hạ, đó là con sóc không phải con chuột!" Sở Tây Phong bất đắc dĩ trả lời.

Long Phi Dạ lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng không tiếp tục đề tài này mà hỏi chuyện chính sự: "Người đã sắp xếp cẩn thận?"

"Đã an trí tất cả theo sự phân phó của điện hạ, Đường Ly công tử đang trong coi." Sở Tây Phong đúng sự bẩm báo, sau khi Ách bà bà theo bọn họ về đế đô, bị an trí trong thành Cô Uyển.

Đường Ly mai phục ở U Các lâu như vậy cuối cùng vẫn không đợi được người áo đen thần bí kia xuất hiện.

"Điện hạ, người áo đen kia có thể đã chết hay không? Khi đó chẳng qua là gượng chống, hoặc là dùng kỳ dược nào đó tạm giữ được tâm mạch?" Sở Tây Phong suy đoán.

"Bản vương cảm thấy hứng thú hơn là hắn vì sao biết Ách bà bà ở trong tay bản vương!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Ách bà bà là bí mật lớn nhất của Mộc gia, Mộc Anh Đông tuyệt không có khả năng tiết lộ ra ngoài, trừ Mộc Anh Đông, còn có một Cố Thất Thiếu.

Chẳng qua tên kia cũng không thể nào biết Ách bà bà còn sống. Chuyện này Sở Tây Phong chắc chắn mình làm một giọt nước cũng không lọt.

Lại nói, lấy tính tình Cố Thất Thiếu nếu như biết Ách bà bà vô sự, khẳng định đã sớm nói cho Hàn Vân Tịch.

Long Phi Dạ đã nghiên cứu vấn đề này rất lâu nhưng từ đầu chí cuối vẫn không nghĩ ra phát sinh vấn đề ở chỗ nào.

"Điện hạ, thuộc hạ điều tra được Cổ Thất Sát còn chưa quay về Dược Quỷ cốc, đến nay vẫn không rõ tung tích." Sở Tây Phong thấp giọng báo.

Sở Tây Phong luôn cảm thấy lừa vương phi nương nương chuyện bà bà thủy là một chuyện nguy hiểm, vạn nhất ngày nào đó bị phát hiện, đến lúc đó sợ ngay cả điện hạ cũng không giải thích rõ được.

Hơn nữa, chuyện này có lẽ điện hạ cũng không muốn giải thích.

Long Phi Dạ bóp bóp mi tâm, nhàn nhạt nói: "Nói với Đường Ly trông người cho kỹ!"

Lúc này, trong kho dược thảo Mộc gia, Cố Thất Thiếu đã ở đây rất lâu cuối cùng phải rời đi.

Hắn và Mộc Linh Nhi đã tìm được Di thiên hồng liên.

Di thiên Hồng Liên mặc dù không phải dược thảo đứng hàng nhất phẩm trong kho dược Mộc gia nhưng ít ra nó vẫn nằm trong mười vị trí đầu, Mộc Linh Nhi tới mắt cũng không nháy một cái đã kín đáo đưa cho Cố Thất Thiếu: "Thất ca ca, cất đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net