Chương 415. CỐ THẤT THIẾU KHÔNG RÕ TÌNH HÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( lỗi chính tả xin góp ý)

----------------------------🐇-------------------------

Di thiên hồng liên đã bị Mộc Linh Nhi mài thành dạng bột cho vào bình sứ nhỏ.

Mộc Linh Nhi chịu nhiều khổ cực như vậy mới tìm được vật này thế mà Cố Thất Thiếu lại cất đi như chuyện đương nhiên, một câu cảm ơn cũng không có, quả là đồ vô lương tâm!

Nhưng Mộc Linh Nhi muốn chính là sự không khách khí này của hắn, nến hắn nói tạ ơn, nàng ngược lại sẽ cảm thấy hai người quá xa lạ.

Ái tình, chính là cam tâm tình nguyện.

"Thất ca ca, chỉ còn lại Hùng xuyên, chúng ta đi Bách Độc môn trộm đi!" Ánh mắt trong veo của Mộc Linh Nhi mở to như tên trộm, mấy tháng giày vò người nàng đã gầy đi mấy vòng nhưng tinh thần rất tốt.

"Trộm? Bản thiếu gia sao có thể làm loại chuyện này!" Cố Thất Thiếu rất khinh thường.

"Hắc hắc, Thất ca ca có diệu kế?" Mộc Linh Nhi cười càng gian hơn.

"Tìm Quân Diệc Tà thôi!" Cố Thất Thiếu nói rất nhẹ nhàng.

Bằng hữu của địch nhân chính là địch nhân, kẻ địch của địch nhân chính là bằng hữu của hắn.

Quân Diệc Tà là kẻ địch của Hàn Vân Tịch cho nên cũng là kẻ địch của hắn. Nhưng, Quân Diệc Tà cũng là địch nhân của Long Phi Dạ, cho nên Quân Diệc Tà cũng là bằng hữu của hắn. (mâu thuẫn quá nhỉ Thất công tử?!)

Mặc dù Cố Thất Thiếu cũng không ưa Quân Diệc Tà, nhưng chung quy lại hắn và Quân Diệc Tà vừa là địch vừa là bạn.

Không biết nếu Hàn Vân Tịch biết cái logic vòng vèo này của hắn có khinh bỉ hắn hay không đây!

Tóm lại, thời khắc Cố Thất Thiếu biết được tin tức Hùng xuyên ở trong tay Quân Diệc Tà trong bụng hắn liền bắt đầu gãy bàn tính lách cách.

Có dược trong tay hãm hại Long Phi Dạ liền dễ dàng. Hắn có thể đem cơ hội nhường cho Quân Diệc Tà, điều kiện là giao ra Hùng xuyên.

"Huynh muốn đi Bắc Lịch sao?" Mộc Linh Nhi vội vàng hỏi, nàng không biết trong đầu Cố Thất Thiếu đang tính toán cái gì, nàng chỉ quan tâm nàng muốn đi theo Thất ca ca.

Cố Thất Thiếu vuốt cằm, hắn và Mộc Linh Nhi trốn trong kho dược Mộc gia cũng một thời gian rồi, có thể nói là tai không nghe chuyện ngoại giới, chỉ một lòng tìm Di thiên hồng liên.

Cố Thất Thiếu không biết chuyện Quân Diệc Tà đang bị vây trên Ngư Châu đảo, càng không biết nguyên nhân thực sự khiến tên kia bị vây, hắn nghĩ rất đơn giản hợp lý, Quân Diệc Tà không có ở Bách Độc môn thì chính là ở Đế đô Bắc Lịch.

Cố Thất Thiếu cất cẩn thận Di thiên hồng liên rồi nói: "Đi thôi, đi đánh một chầu rồi nói!"

Mộc Linh Nhi mừng rỡ: "Được, không say không về!"

Rời khỏi kho dược Mộc gia, còn chưa ra khỏi Dược thành liền nghe được tin tức Khang vương Bắc Lịch bị Tần vương Thiên Ninh vây khốn tại Thiên Ninh Ngư Châu đảo, hai nước chuẩn bị khai chiến.

Mộc Linh Nhi say đến bất tỉnh nhân sự nằm úp sấp trên bàn cơm ngủ, Cố Thất Thiếu tựa vào cửa sổ vuốt cắm, cố gắng hết sức thanh tỉnh.

"Vì tranh mấy con cá Long Phi Dạ lại đại động can qua vậy sao?" Hắn tự lẩm bẩm.

"Chủ tử, nghe nói cả đội thủy quân đều qua đó, vận dụng mấy ngàn cung tiễn thủ. Hoàng tộc Bắc Lịch thuê không ít võ lâm cao thủ tới cũng không cứu được người ra." Thuộc hạ thấp giọng bẩm báo.

"Hai nước giao chiến đối với Long Phi Dạ thì có lợi ích gì chứ?" Cố Thất Thiếu chưa bao giờ quan tâm chuyện hoàng quyền chính trị, nhưng hắn có thể nhìn ra được Long Phi Dạ khiêu khích Bắc Lịch như vậy không hợp lẽ thường.

"Chủ tử, có cần thuộc hạ đi thăm dò một chút không ạ?"

"Đi Đế đô Bắc Lịch dò la một chút." Dứt lời đáy mắt Cố Thất Thiếu xẹt qua một vệt tinh quang, "Chẳng lẽ Ngư Châu đảo có bảo bối gì?" (khinh bỉ 😒)

"Chủ tử, người vì sao không tự mình đi Ngư Châu đảo một chuyến?" Thuộc hạ dè dặt hỏi.

Cố Thất Thiếu lườm hắn một cái: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiểu không?"

Hợp tác với Quân Diệc Tà đó chính là bảo hổ da*, phải cẩn thận từng bước, không nắm được tình hình thì hợp tác thế quái nào? (nguyên văn: cái rắm)

(chú thích: Bảo hổ lột da: Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hi sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công.
Trích dẫn chú thích 'Hoa Thiên Cốt'.)

Gã thuộc hạ không dám nhiều lời nữa, ảo não rời đi.

"Àizz....!!!"

Cố Thất Thiếu than thở, không biết người khác nhìn thấy màn nam nhân tuyệt mỹ ưu tư nhẹ than này sẽ điên đảo tâm thần thế nào đây!

Mà bọn họ sẽ gợn tóc gáy nếu biết mỹ nam này đang muộn phiền vì tính kế kẻ khác.

Thăm dò rõ ràng rồi hành động, Long Phi Dạ khó dễ Quân Diệc Tà, đối với hắn mà nói chính là cơ hội tốt nhất để bàn điều kiện với Quân Diệc Tà.

Cố Thất Thiếu ngồi lên bệ cửa sổ, cánh tay khoác lên gối tùy ý tự nhiên, hồng y tựa lửa, tóc đen tung bay dưới ánh trăng, gò má ẩn hiện dưới làn tóc đẹp tựa thiên tiên.

Mộc Linh Nhi say mèm lẩm bẩm: "Thất ca ca... Thất ca ca... chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau có được không?"

Chỉ tiếc Cố Thất Thiếu làm như không nghe, hắn nhìn ánh trăng trên thiên không, khóe miệng ẩn nụ cười tà mị hoặc nhân.

Cố Thất Thiếu ở đây chờ tin tức, Quân Diệc Tà trên Ngư Châu đảo thì phiền muộn sắp phát điên.

Hắn một mực chờ đợi hoàng tộc tới cứu, nhưng qua hơn một tháng vẫn không chút tin tức.

Quân Diệc Tà vô cùng chắc chắn Hoàng đế Bắc Lịch sẽ cứu hắn, thậm chí sẽ xuất binh lợi dụng điểm yếu để uy hiếp Thiên Ninh, để Thiên Ninh đế gây áp lực cho Long Phi Dạ. Nhưng qua hơn tháng rồi mà thủy quân Thiên Ninh vẫn cứ bất động vây ở đây.

Coi như thủy quân Thiên Ninh hùng mạnh thì Bắc Lịch đế cũng không thể bị chấn nhiếp, lấy tính tình ông ta thì chắc chắn sẽ khai chiến.

Hắn hoàn toàn không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, ở đây lâu thế này quả thực quá khó chịu!

Nước ngọt và lương khô khi trước mang lên đảo đã không còn nhiều, còn kéo dài thêm nữa thì hắn đi đâu tìm nước uống đây?

Đêm xuống trời tối người yên, tinh tú giăng đầy trời.

Quân Diệc Tà nắm tựa vào gốc dừa nhìn sao đêm đến ngẩn người.

Chẳng lẽ bộ binh Bắc Lịch xảy ra chuyện? Chỉ có nguyên nhân này mới có thể ngăn cản dã tâm và sự hiếu chiến của Bắc Lịch đế.

Quân Diệc Tà cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này, hắn bị vây ở chỗ này có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Hắn lấy một bình sứ nhỏ ra, bình sứ này chính là bình sứ chứa băng huyết đào được ngày đó, những lúc buồn chán hắn sẽ lôi bình sứ nhỏ này ra nghiên cứu.

Máu này có độc, độc tính vô cùng phức tạp, hơn nữa cũng vô cùng quỷ dị. Độc ngấm trong máu đều là độc mãn tính chậm phát, đơn độc* không nguy hiểm tính mạng, nhưng hỗn hợp chung một chỗ sẽ tạo thành độc tố trí mạng.

(chú thích: đơn độc: ý mỗi loại độc riêng lẻ í)

Xem tình trạng của huyết dịch này thì cơ thể của Bách Lý Minh Hương dung hợp rất nhiều rất nhiều độc dược mãn tính. Với sự nhạy cảm của Quân Diệc Tà, hắn nhanh chóng phát hiện ra cơ thể của Bách Lý Minh Hương là dùng để nuôi độc huyết.

Phương pháp nuôi độc này tương tự như cách hắn nuôi Độc nhân nhưng lại không hoàn toàn tương đồng.

Hắn liên tưởng đến một loại khả năng, chính là nuôi Độc cổ nhân bất tử bất diệt. Nhưng một phát hiện quỷ dị khác đã khiến hắn hủy bỏ ý niệm này.

Bởi vì sau khi nghiên cứu hơn tháng qua hắn phát hiện máu này không phải máu của nhân loại mà giống máu cá hơn!

Rõ ràng hôm đó hắn nhìn thấy tay Bách Lý Minh Hương và tay Bách Lý Nguyên Long có chảy máu, chẳng lẽ hắn đào sai, máu hai người kia rơi ở nơi khác, cái hắn đào ra là máu hải ngư bị bắt lên.

Nhưng hôm đó trừ nơi này thì những nơi khác trên mặt băng đều trắng tinh không vết máu!

Lại nói, sự biến ảo trong ao nước kia sao có thể là độc tố mạnh như vậy được, phải biết ngày đó hắn đã kiểm tra qua ao nước đó rồi.

So với cứu binh, Quân Diệc Tà càng quam tâm bình độc huyết quỷ bí* này hơn.

(chú thích: quỷ : quỷ: quỷ dị \ bí: thần bí, bí ẩn)

Hắn vô cùng si mê độc thuật, không suy nghĩ ra đáp án thường sẽ không ngủ ngon, huống chi độc huyết này có khả năng là bí mật của Long Phi Dạ.

Hắn nhập thần suy nghĩ, đột nhiên quằn quại nặng nề ngã nhào ra đất.

Độc trên bả vai lại phát tác!

Chỉ thấy Quân Diệc Tà nằm trong cát không nhúc nhích, tay ôm bả vai, tất cả gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, ánh mắt thống* khổ vằn tia máu trông vô cùng kinh khủng.

(chú thích: thống: đau)

Bả vai trúng độc độc phát càng lúc càng thường xuyên, lần sau so với lần trước càng khó chịu hơn.

Đau đớn do phong thấp vô cùng hành hạ con người, mỗi lần phát tác đau khổ hơn gấp trăm lần so với lần trước.

Đau đớn bất động gần nửa giờ (30') Quân Diệc Tà mới cử động nổi. Hắn bò dậy, bàn tay vẫn gắt gao ôm chặt bả vai.

"Hàn Vân Tịch!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, ba chữ kia cơ hồ là rít qua kẽ răng, tràn ngập hận ý!

Sống hơn hai mươi năm lần đầu tiên khắc sâu tên của một nữ nhân vào tận xương tủy như vậy, sợ là cả đời cũng không thể quên được.

"Hàn Vân Tịch, ngươi ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay bản vương!"

Ở Đế đô Thiên Ninh xa xôi, Hàn Vân Tịch đang say ngủ đột nhiên lạnh run tỉnh dậy.

Còn hơn một tháng là dưỡng thành mỹ nhân huyết trong người Bách Lý Minh Hương, mấy hôm nay Hàn Vân Tịch không ra ngoài, nàng phải dành thời gian điều chế giải dược cho Bách Lý Minh Hương.

Đáng vui mừng là nàng đã sơ bộ chắc chắn toa thuốc, mấy lần thí nghiệm cũng khá thuận lợi.

Đương nhiên, thứ nàng làm thí nghiệm là độc mô phỏng từ quá trình uống độc nuôi độc huyết của Bách Lý Minh Hương, muốn chắc chắn có hiệu quả hay không còn phải trích chân huyết của Bách Lý Minh Hương tới làm thí nghiệm lần nữa.

Thức dậy rồi không ngủ tiếp được nữa, Hàn Vân Tịch dứt khoát rời giường.

Nàng liếc nhìn ra cửa sổ, thấy thư phòng Long Phi Dạ vẫn sáng đèn.

"Đã tỉnh rồi, hay vẫn còn chưa ngủ?

Nàng khoác thêm y phục muốn xuống lầu, ai ngờ Tô Tiểu Ngọc lại đột nhiên đi lên.

"Nương nương, vì sao người tỉnh rồi?"

Tô Tiểu Ngọc đứng trên cầu thang ngửa đầu nhìn Hàn Vân Tịch, khuôn mặt non nớt mơ màng buồn ngủ.

"Ngươi thế nào cũng tỉnh rồi?" Hàn Vân Tịch quan tâm hỏi.

Tô Tiểu Ngọc im lặng cúi đầu xuống, Hàn Vân Tịch hơi tức giận: "Không phải đã nói ngươi không cần trông coi thế này sao? Trời lạnh thế này, ngươi cần gì phải thế?"

Vân Nhàn các không có quy củ hạ nhân phải gác đêm, nhưng Tô Tiểu Ngọc từ khi đến đây lại cố chấp muốn thủ thang lầu.

Sau khi Hàn Vân Tịch từ tai khu trở về cứ tưởng rằng nha đầu này đã bỏ thói xấu, không ngờ tối nay lại bị nàng bắt gặp.

Thấy Hàn Vân Tịch đi xuống, Tô Tiểu Ngọc lập tức tránh đường, cúi đầu như đứa bé vô tội.

Hàn Vân Tịch liếc cô bé một cái, không mềm lòng như trước đây nữa.

Mặc dù nàng thương cô bé này, nhưng cô bé cũng không thể khiêu khích tính nhẫn nại của nàng. Tỳ nữ đến Vân Nhàn các của nàng lại nhiều lần trái ý nàng sao có thể lưu lại chứ?! Bất tuân như vậy còn có thể dùng sao?

Hàn Vân Tịch vừa xuống lầu dưới liền lạnh giọng: "Triệu ma ma!"

Triệu ma ma ngủ ở phòng cạnh thư phòng, bị gọi liền tỉnh mộng vội vàng đi ra, vừa thấy Tô Tiểu Ngọc bà liền biết chuyện gì xảy ra.

"Dạy dỗ cho tốt, còn có lần sau, phạt trượng đuổi ra ngoài!" Hàn Vân Tịch không chút lưu tình giao phó.

Tô Tiểu Ngọc lập tức quỳ phịch xuống, thân thể gầy nhỏ khẽ run run, một tiếng động cũng không dám phát ra.

"Lão nô rõ!" Triệu ma ma bình tĩnh nhận mệnh, nghĩ thầm nương nương giáo huấn Tô Tiểu Ngọc nghiêm khắc như vậy rất hay, nếu không nha đầu kia sẽ còn bướng bỉnh dài dài.

Hàn Vân Tịch ra cửa, phát hiện trời đã sắp sáng, Triệu ma ma vội vàng đuổi tới, khoác thêm áo choàng cho nàng.

"Vương phi nương nương, vì sao người dậy sớm thế?" Triệu ma ma ân cần hỏi.

"Đêm qua điện hạ trở về lúc nào?" Hàn Vân Tịch không đáp mà hỏi một vấn đề khác.

Triệu ma ma biết rõ nhưng lại cố ý không nói, "Lão nô cũng không biết, đêm qua điện hạ trở lại sao?"

Hàn Vân Tịch lười để ý Triệu ma ma, nàng cũng không ra khỏi viện, đi tới xích đu ngồi xuống.

Bắc Lịch trì trệ không khai chiến, kết thân với Sở Thanh Ca sắp tới, nàng muốn tranh thủ mấy ngày yên tĩnh còn lại này giải quyết cho xong chuyện mỹ nhân huyết.

Bởi vì nàng dành toàn bộ thời gian rãnh cho mỹ nhân huyết nên phân tích mê điệp mộng không chút tiến triển.

Thấy Hàn Vân Tịch không lên tiếng, Triệu ma ma liền yên tĩnh phụng bồi một bên. Tô Tiểu Ngọc quỳ ở trong phòng đã sớm ngẩng đầu lên, từ đằng xa trông về phía Hàn Vân Tịch, đôi mắt trắng đen rõ ràng thoáng qua tia âm hiểm không hợp độ tuổi.

Nàng nghĩ, kết thân của Sở Thanh Ca sắp tới, chủ tử cũng sắp đến, có vẻ nàng nên ra chút thủ đoạn tra ra chút gì đó cho chủ tử một câu trả lời thỏa đáng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net