Chương 418. NGOÀI Ý MUỐN, TÌNH TRẠNG NGUY CẤP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng dù sao Mỹ nhân huyết do hệ thống giải độc nuôi ra cũng không cách nào 100% giống với Mỹ nhân huyết được nuôi ra thân thể Bách Lý Minh Hương, nếu không thì Hàn Vân Tịch lập tức động thủ giúp Bách Lý Minh Hương giải độc, không cần để nàng ta tiếp tục uống độc dưỡng huyết.

Chân Mỹ nhân huyết chứa trong chiếc đĩa nho nhỏ màu trắng tương phản đến nhức mắt với màu máu đỏ tươi, Hàn Vân Tịch lấy ra giải dược đã chuẩn bị trước đặt vào một đĩa sứ trắng khác, lại lấy thêm vài chiếc đĩa trắng nữa bày ra xung quanh, sau đó bắt tới một con chuột bạch chuẩn bị cấy độc mô phỏng vào rồi giải độc.

Trong thư phòng của những nữ tử thường bày cầm án, bàn cờ, thư pháp, tranh họa hay tác phẩm thuê thùa các loại, còn thư phòng của Hàn Vân Tịch lại hoàn toàn khác biệt, hai mặt tường kê giá sách, một mặt kê tủ thuốc, ở giữa phòng kê một bàn dài để tiện làm việc, phía trên bàn bày đầy chai chai lọ lọ cùng đủ loại đĩa sứ nhỏ.

Không giống thư phòng nữ tử bình thường, cũng chẳng giống thư phòng của đại phu, tóm lại là chẳng giống ai hết, nó made in Vân Tịch.

Hiếu kỳ của Tô Tiểu Ngọc với thư phòng này không phải lớn bình thường, chỉ tiếc nàng không có nhiều cơ hội đi vào.

Vương phi nương nương có lệnh khi người không ở đây không ai được phép vào thư phòng. Tô Tiểu Ngọc dù có tò mò đến đâu cũng không dám vi phạm.

Mục đích nàng trà trộn vào Tần vương phủ chỉ có một, chưa từng lơ là chút nào, ngoài ra những thứ không liên quan đến nhiệm vụ dù có hiếu kỳ nàng cũng sẽ không động vào.

Lúc này, Tô Tiểu Ngọc bưng điểm tâm vào vừa vặn nhìn thấy Hàn Vân Tịch cố định tứ chi của chuột bạch vào tấm ván gỗ, sau đó cẩn thận từng li từng tí châm kim lên đùi nó.

Tô Tiểu Ngọc không nhịn được lòng hiếu kỳ, để điểm tâm xuống bàn rồi vờ như lơ đãng nhìn tới.

Sự chú ý của Hàn Vân Tịch toàn bọ đều đặt trên người chuột bạch, không hề chú ý tới Tô Tiểu Ngọc, nhưng Tiểu Đông ngồi xổm trên thư án trong góc đã sớm chú ý tới cô bé, cặp mắt ti hí nheo lại đầy vẻ phòng bị.

Trực giác của Tiểu Đông trước giờ vô cùng chuẩn xác, dưới cái nhìn của nó, Tô Tiểu Ngọc không phải thứ tốt lành gì!

Thấy Hàn Vân Tịch không phát hiện, Tô Tiểu Ngọc lẳng lặng tiến tới gần thêm chút, 'chi' đột nhiên Tiểu Đông lại thét chói tai.

Mỹ nhân huyết nuôi trong người chuột nhỏ vẫn chưa đủ, Hàn Vân Tịch phải cấy thêm chân Mỹ nhân huyết một vài huyệt vị trung tâm của nó.

Nàng đang hết sức chuyên chú lại bị tiếng thét bất thình lình của Tiểu Đông làm giật nảy mình, tay run một cái rồi đâm lệch vị trí.

"Tiểu Đông!"

Hàn Vân Tịch trừng mắt nhìn qua nó, cũng liếc thấy Tô Tiểu Ngọc đứng gần sát bên bàn.

Nàng cũng không để ý Tô Tiểu Ngọc, phát toàn bộ lửa giận lên Tiểu Đông: "Ngươi muốn đòn phải không?"

Lúc nàng giải độc thử độc ghét nhất có người quấy rầy, châm đã đâm lệch rồi, con chuột bạch này trở thành công cốc.

Tiểu Đông đáng thương nghẹn ngào mấy tiếng, thừa dịp Hàn Vân Tịch chưa kịp nổi đóa vội nhảy lên tủ thuốc bỏ trốn.

Nó chỉ muốn nhắc nhở Vân Tịch mama (mẫu thân), Tô Tiểu Ngọc đi vào, giờ đã thành công để Vân Tịch mama cũng nhìn thấy rồi, về phần Vân Tịch mama tức giận nó ủy khuất một chút cũng được. Ai bảo nó không cách nào giao tiếp bằng ngôn ngữ với nhân loại đây!

Thấy Tiểu Đông chạy trốn, Hàn Vân Tịch cũng lười so đo với nó, dù sao nàng còn việc quan trọng phải làm.

Đương nhiên Hàn Vân Tịch cũng không rãnh để ý Tô Tiểu Ngọc, nha đầu này và Triệu ma ma đưa điểm tâm vào cho nàng là chuyện không thể bình thường hơn, hai người này đều rất tự giác không hề quấy rầy nàng.

Hàn Vân Tịch xử lý xong chuột bạch rồi bắt tới con khác bắt đầu nghiên cứu lại. Tô Tiểu Ngọc thấy mình không bị chú ý cũng không dám nán lại, nhanh chóng ra ngoài.

Sau khi Hàn Vân Tịch cố định chuột nhỏ xong lại đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa.

Trước đây vài lần dùng chuột bạch làm thí nghiệm, chỉ có mỗi Tiểu Đông không bị dọa, tới lão ma ma trầm ổn như Triệu ma ma cũng bị dọa cho hú hồn.

Mà tiểu nha đầu chưa tới mười tuổi như Tô Tiểu Ngọc lại không có phản ứng gì, chẳng lẽ không sợ sao?

Nữ nhân không phải sợ chuột nhất à? Hơn nữa, nàng trói chú chuột nhỏ trên bàn làm thí nghiệm thật sự có chút tàn nhẫn kinh khủng, thế mà Tô Tiểu Ngọc một chút kinh hoàng cũng không có!

"Nha đầu này..." Trong lòng Hàn Vân Tịch nảy sinh chút hoài nghi...

Tiểu Đông đang nằm trên giá sách kêu 'chít chít' mấy tiếng, giống như đang nhắc nhở Hàn Vân Tịch cái gì.

"Ngươi cũng cảm thấy kỳ quái sao?"

Tiểu Đông nghe không hiểu, lại 'chít chít' mấy tiếng.

Hàn Vân Tịch muốn hỏi thêm nhưng không có thời gian, tiến hành thí nghiệm một nửa bị quấy rầy khiến nàng rất bực mình.

Gác lại hoài nghi trong đầu, Hàn Vân Tịch tiếp tục công việc.

Sau khi châm cứu cấy độc cho chuột bạch dấu hiệu trúng độc liền bắt đầu hiện ra, đơn độc mãn tính sẽ không trí mạng nhưng nhiều loại độc mãn tính hỗn hợp chung một chỗ nhất định sống không được.

Thất khiếu chuột bạch chảy máu đen, hô hấp thoi thóp, Hàn Vân Tịch ngay lập tức dùng kim châm đã tẩm giải dược châm cứu cho nó.

Mặc dù tẩm giải dược vào châm châm cứu giải độc là phương thức nhanh nhất, nhưng vẫn phải chờ vài ba phút.

Hàn Vân Tịch căng thẳng nhìn phản ứng của chuột bạch không chớp mắt, không thể không nói, ba phút mặc dù ngắn đến không đáng nhắc tới nhưng nàng vẫn cực kỳ khẩn trương chờ đợi.

Vạn nhất giải dược nàng nghiên cứu ra hiệu quả giải độc sai lệch quá nhiều, mọi chuyện sẽ phiền toái, thời gian chỉ còn hơn mười ngày nếu một lần nữa nghiên cứu giải dược lại từ đầu chắc chắn không thể nào kịp nữa.

Ba phút ngắn ngủi với Hàn Vân Tịch lại dài như vài giờ, trong đầu nàng bất giác hiện ra gương mặt tái nhợt của Bách Lý Minh Hương, nụ cười lạnh nhạt yếu ớt, ẩn nhẫn chịu đựng.

Đột nhiên con chuột giật giật rồi bất động. Là chết rồi... hay là đã giải độc rồi?

Hàn Vân Tịch vừa hy vọng vừa bất an vội chạy tới kiểm tra đồng tử của chuột bạch.

Hỉ, là chuyện đại hỉ!

Hàn Vân Tịch lập tức khởi động hệ thống giải độc kiểm tra tầng sâu, kết quả chuột bạch vẫn chưa được giải độc hoàn toàn nhưng cơ bản đã tiêu trừ gần hết, số còn sót lại không nguy hiểm đến tính mạng.

Nói cách khác, giải dược mô phỏng chế biến ra có hiệu quả, chỉ cần điều chỉnh thêm là có thể hoàn thiện, có thể giải độc!

Hàn Vân Tịch thở hắt ra, hơn nữa năm cố gắng rốt cuộc không uổng phí!

"Bách Lý Minh Hương, mạng cô rất lớn!"

Hàn Vân Tịch không hề nghỉ ngơi mà lập tức tiến hành điều chỉnh giải dược, nàng đóng cửa ở trong thư phòng suốt cả buổi tối, rốt cuộc trước khi trời sáng đã chế biến ra giải dược hoàn thiện.

Mặc dù có chỉ có thể giải Mỹ nhân huyết mô phỏng, nhưng muốn giải chân Mỹ nhân huyết do cơ thể Bách Lý Minh Hương dưỡng thành vẫn cần điều chỉnh thêm chút nữa, thêm vào một vài vị thuốc là được.

Am tường độc lý, Hàn Vân Tịch đối với điểm này cực kỳ nắm chắc!

Tất cả vô cùng thuận lợi, Hàn Vân Tịch thu giải dược vào bình sứ nhỏ rồi phong kín lại cất vào túi chữa bệnh, mọi thứ ổn thỏa mới mở cửa ra ngoài. Suốt đêm không ngủ khiến Hàn Vân Tịch vô cùng mệt mỏi.

Nàng đang bước chân lên lầu thì một bóng đen bất chợt từ ngoài cửa bay vút tới.

Thích khách?

"Có thích kháchhh!!!"

Phản ứng đầu tiên của Hàn Vân Tịch là kêu to lên, nhưng ám vệ ẩn mình xung quanh không người nào dám động, Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cũng không dám lộn xộn.

Bởi vì....

Hắc y nhân không phải ai xa lạ, người này là chủ tử cao nhất của tất cả bọn họ - Tần vương Long Phi Dạ!

Long Phi Dạ tóm cái eo mảnh mai của Hàn Vân Tịch liền rời đi, vô cùng vội, vận khinh công trong chớp mắt đã ra khỏi Tần vương phủ.

Sau khi Hàn Vân Tịch thấy rõ là Long Phi Dạ, nàng mờ mịt hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Bách Lý Minh Hương xảy ra chuyện!"

Long Phi Dạ vô cùng cuống cuồng, Hàn Vân Tịch biết hắn cho tới nay chưa từng thấy hắn gấp gáp như vậy với ai bao giờ. Nếu không phải biết chuyện Mỹ nhân huyết chắc chắn bình dấm chua của Hàn Vân Tịch sẽ đổ ngay.

"Thế nào? Hôm qua ta qua đó nàng ta vẫn an ổn mà!" Hàn Vân Tịch cũng khẩn trương.

"Đột nhiên thất khiếu chảy máu hôn mê bất tỉnh, độc y trong phủ nói là độc phát." Long Phi Dạ vừa nói vừa gia tăng tốc độ phi thân tới Bách Lý phủ.

Bách Lý Minh Hương xảy ra bất trắc thì mười mấy năm cố gắng liền đổ sông đổ biển, hơn nữa muốn tìm một người nữa có thể chất đặc thù giống Bách Lý Minh Hương chẳng khác nào đáy bể mò kim.

Hắn có thể không vội sao!

Lúc Long Phi Dạ mang Hàn Vân Tịch tới nơi mạch tượng của Bách Lý Minh Hương gần như sắp tắt, mạng như chỉ mành treo chuông.

Trong phòng ngủ trừ Bách Lý tướng quân ra còn lại đều là độc y, tất cả đều vô cùng cuống cuồng, mà thứ bọn họ quan tâm không phải tính mạng cô nương đáng thương trên giường, là Mỹ nhân huyết nàng đang dưỡng trong cơ thể.

Đôi mắt Bách Lý Minh Hương nhắm nghiền nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt gần như trong suốt, thất khiếu chảy máu không một người lau hộ.

Thấy cảnh tượng này, Hàn Vân Tịch khó chịu tới không nói nên lời. Nhưng rất nhanh nàng đã thu liễn tâm tình, bình tĩnh tiến lên phía trước.

"Các người ra ngoài hết đi!" Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.

"Vương phi nương nương, Bách Lý tiểu thư..."

Độc y không đi mà tiến lên muốn nói rõ tình hình, nói thế nào bọn họ cũng có thể giúp một chút.

Hàn Vân Tịch đột nhiên lạnh giọng: "Đi ra ngoài!"

Đừng nói độc y, ngay cả đại tướng quân như Bách Lý Nguyên Long cũng bị khí thế lạnh giá của Hàn Vân Tịch chấn nhiếp, nữ nhân này một khi phát uy gần như có thể sánh ngang cùng Tần vương điện hạ.

Độc y không dám mở miệng nữa lập tức toàn bọ đều lui ra ngoài, chỉ còn lại Long Phi Dạ và Bách Lý tướng quân.

"Hai người cũng ra ngoài đi."

Hàn Vân Tịch vừa nói vừa lấy khăn tay lau mặt cho Bách Lý Minh Hương, nhìn nàng tựa như không chút hoang mang, kỳ thực đã sớm khởi động hệ thống giải độc rà quét, tỉ mỉ phân tích tình huống.

Không phải Hàn Vân Tịch máu lạnh, mà là tình huống càng khẩn cấp nàng càng phải tỉnh táo, không cho phép mình xảy ra sơ sót.

Bách Lý tướng quân nghe nói Hàn Vân Tịch độc thuật cao siêu không phải chuyện ngày một ngày hai, nghĩ bụng Tần vương điện hạ sẽ không ra ngoài, ông ta có thể nhân cơ hội này mở mang tầm mắt một chút.

(vô cùng nghi ngờ BLMH k phải con ruột lão già Báchnày, con gái còn không biết sống chết trong đầu chỉ nghĩ mấy cái này! Lạnh lòng thật )

Nào ngờ Long Phi Dạ không nói hai lời xoay người đi ra ngoài, Bách Lý tướng quân bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo, sau đó tự mình đóng cửa lại.

Hàn Vân Tịch vẫn nghĩ mãi không thông, vì sao Bách Lý Nguyên Long lại có thể máu lạnh đến vậy, người khổ sở nằm trên giường này là nữ nhi ruột của ông ta mà!

Giao tộc cường đại lại trung thành với Long Phi Dạ đến mức lấy hiến dâng sinh mệnh làm vinh quang ư?

Đường Môn rốt cuộc có cái gì để cho Giao tộc trung thành tới thế này đây, nguyện bán mạng cho bọn họ.

Đương nhiên những suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong chớp mắt, nàng phải đảm bảo sự tập trung cao độ cùng tinh lực để hệ thống giải độc tiến hành kiểm tra cùng phân tích chuyên sâu.

Vừa thăm dò mạch tượng của Bách Lý Minh Hương vừa tập trung phân tích, không lâu sau Hàn Vân Tịch có được một kết luận không thể nào tưởng tượng nổi!

Chân Mỹ nhân huyết dưỡng thành, độc phát!

Hàn Vân Tịch suýt nữa đã không tin vào kết quả hệ thống giải độc cho ra!

Độc dược nàng an bài cho Bách Lý Minh Hương uống đã là cực hạn chịu đựng của thân thể, không nghĩ tới nàng ta lại tự tiện gia tăng tốc độ dùng độc, thời gian vốn hơn mười ngày mới dùng xong nay chỉ trong mấy ngày nàng ta đã uống hết.

Thân thể nữ nhân này lại có thể gượng được!

Sau khi khiếp sợ qua đi trạng thái của Hàn Vân Tịch cũng không có ảnh hưởng gì, nàng nhanh chóng nhanh chóng lấy Mỹ nhân huyết mô phỏng và trích chân Mỹ nhân huyết từ cơ thể Bách Lý Minh Hương tiến hành so sánh.

Không ngờ kết quả cuối cùng.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net